Đội trưởng vệ binh hiện lên sắc mặt tức giận, Long ca là một bọn rắn độc nho nhỏ, nhưng bản lĩnh rất khá, đồng thời cũng hiểu biết quy củ, là một con đường tài lộc quan trọng, hiện tại con đường tài lộc bị người chặt đứt, sao hắn có thể không tức giận?
"Ai giết! Đứng ra!"
Ánh mắt mọi người đều lần lượt tụ lại trên người Sở Thiên.
Đội trưởng vệ binh nổi giận nói: "Được lắm, giết người giữa đường, xem thường pháp luật, quả thực tội không thể tha! Tự giác đi theo ta, nếu không không tránh được da thịt đau khổ!"
Mộng Oánh Oánh xuất đầu giúp Sở Thiên: "Ta không phục, chính là bọn người kia khi dễ chúng ta, Sở Thiên chỉ phòng vệ chính đáng, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy."
"Ai thấy?" Đội trưởng vệ binh quay đầu lại, tiện tay chỉ vài người, "Ngươi sao? Ngươi sao? Hay là ngươi! Ai nhìn thấy tiểu tử này chỉ là phòng vệ chính đáng, hiện tại hãy đứng ra làm chứng!"
Đám người khe khẽ nói nhỏ, không ai dám nói chuyện.
Lúc này một tên du côn bị Sở Thiên đánh ngã giãy giụa đứng lên, bắt đầu khóc kêu thê lương, "Đội trưởng, oan uổng, oan uổng quá!"
Đội trưởng vệ binh hừ một tiếng nói: "Có gì thì cứ nói thẳng, bổn đội trưởng theo lẽ công bằng vô tư, sẽ tự mình chủ trì công đạo cho người bị hại!"
Tên du côn dùng ánh mắt oán độc trừng mắt nhìn Sở Thiên, nước mắt nước mũi chảy xuống nói: "Chúng ta bất quá chỉ tới để ăn, ai biết gặp phải hai tên gia hỏa làm tiền, lão đại tức mình nên muốn tìm bọn họ lý luận, không ngờ bọn họ nhân lúc lão đại không chú ý tới đã đánh lén và giết chết lão đại!"
"Loại lời nói thế này cũng có người tin?" Mộng Oánh Oánh thiếu chút nữa gần như nổ tung phổi: "Quả thực là nói hươu nói vượn!"
Tên du côn quỳ trên mặt đất gạt nước mắt giàn giụa nói: "Thỉnh đại nhân chủ trì công đạo!"
"Được, hiện tại sự tình đã quá rõ ràng." Đội trưởng vệ binh vung tay lên: "Hai người kia bị nghi ngờ có liên quan tới cướp bóc và giết người, lập tức áp giải phạm nhân tới đại lao!"
Vệ binh trị an căn bản đều cùng một duộc với đám du côn, không những không nói đạo lý, ngược lại còn đổi trắng thay đen cắn ngược lại một cái, Mộng Oánh Oánh tức giận thét lên: "Chúng ta sẽ không đi theo các ngươi, các ngươi quả thực chính là thổ phỉ cường đạo!"
Đội trưởng cười lạnh nói: "Cướp bóc, đả thương người, giết người, hiện tại lại bắt bớ người, tất cả đều là trọng tội, không ai có thể cứu các ngươi. Lên cho ta, bắt lấy bọn họ."
Những vệ binh trị an bình thường đều có thực lực luyện thể tầng thứ ba, mặc dù Sở Thiên có năng lực Nhập Vi, nhưng đối phó một kẻ còn được, vài người cùng nhau lên sẽ có chút phiền phức, chưa kể thực lực đội trưởng vệ binh càng lớn hơn nhiều, Sở Thiên chỉ sợ cũng khó có thể ứng phó.
Lúc này, từ trong đám người vang lên một giọng nói: "Bộ mặt của Thiên Nam Thành đang bị những con sâu mọt các ngươi ném hết!"
Có người dám khiêu chiến bọn họ?
"Tìm chết!" Đội trưởng vệ binh giận tím mặt: "Ai đang nói chuyện! Có gan thì ra đây!"
Vừa dứt lời, một nữ tử áo đỏ bước ra từ trong đám người, cặp đùi tuyết trắng bóng loáng, ủng dài cao gót, mái tóc màu đỏ đẹp giống như thác nước, dung mạo tuyệt mỹ, khí chất nóng bỏng, vừa nhìn thấy chính là một nữ nhân giống như lửa.
Nam Cung Vân nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngay cả ta là ai ngươi cũng không biết, vậy mà cũng dám kêu gào ở trước mặt ta, ta xem kẻ tìm chết chính là ngươi!"
Đội trưởng rút vỏ kiếm dài bên hông ra: "Ta mới mặc kệ ngươi có bối cảnh gì, nếu chọc phải đội chấp pháp chúng ta, đừng mơ tưởng thối lui toàn thân, cùng mang về hết cho ta. Bổn đội trưởng muốn đích thân thẩm vấn, khiến nàng phải hối hận vì hành động hôm nay."
Soạt! Soạt! Soạt!
Binh lính đồng thời rút trường kiếm ra vây quanh!
Sắc mặt Nam Cung Vân lạnh lùng, đầu tóc dài màu đỏ, đột nhiên không gió nhưng bắt đầu nhảy, từ trong cơ thể trào ra một lực lượng cực nóng mênh mông, bất chợt hóa thành một luồng ánh sáng màu đỏ, phun lên giữa không trung giống như ngọn núi lửa, trên bầu trời vang lên một loạt tiếng thét của phượng hoàng!
Một luồng uy áp mãnh liệt trong khoảnh khắc phun trào.
Khiến cho mọi người chung quanh đều có cảm giác máu đã ngưng đọng lại!
"A!"
"Nguyên Hồn!"
"Nàng là một tu sĩ Hồn Tỉnh Cảnh!"
Mọi người đều bị khiếp sợ cảm thán. Trong Thiên Nam Thành có mấy trăm vạn dân cư, có mấy chục vạn tu sĩ Luyện Thể, nhưng chỉ có ít ỏi mấy chục tu sĩ Hồn Tỉnh. Mỗi một tu sĩ đạt tới cảnh giới Hồn Tỉnh đều rất thần bí và cường đại. Tu sĩ Hồn Tỉnh, người thường căn bản không có cơ hội nhìn thấy!
Nam Cung Vân có tu vi là Luyện Thể đỉnh tầng thứ , đã bước nửa bước chân vào Hồn Tỉnh cảnh, bởi vậy có thể miễn cưỡng đánh thức bộ phận Nguyên Hồn Chi Lực.
Từ trong ánh sáng màu đỏ phun trào ra ngoài, mơ hồ có thể nhìn thấy một hư ảnh mờ ảo, đầu gà, mỏ vịt, cổ rắn, lưng rùa và đuôi cá, uy phong lẫm lẫm, hùng tráng vô cùng, phóng xuất ra uy áp mãnh liệt, khiến người nhìn thôi cũng đã thấy sợ.
"Nguyên Hồn Hỏa Phượng!"
"Nàng là Nam Cung Vân!"
Tuổi còn trẻ, Luyện Thể tầng thứ , toàn bộ Thiên Nam Thành, tìm không người thứ hai. Ai cũng đều biết, gia tộc Nam Cung chính là Nguyên Hồn thuộc tính lửa, nữ nhi thành chủ Thiên Nam Thành là thiên tài của gia tộc mấy trăm năm qua, người sở hữu Nguyên Hồn Hỏa Phượng, tiềm lực vô biên, vì thế thanh danh lan xa.
Nguyên lực, là lực lượng cơ bản của người tu luyện.
Mỗi một người tu luyện đều có Nguyên Hồn riêng của mình, khi tu vi đạt tới cảnh giới Hồn Tỉnh, Nguyên Hồn mới có thể hoàn toàn thức tỉnh, biến ảo thành một loại hình thái cụ thể, ví dụ như ma thú, ví dụ như thực vật, vừa dụ như đồ vật. Hình thái Nguyên Hồn là thiên phú, năng lực, thể hiện trực quan tiềm lực. Nguyên Hồn càng cường đại, thực lực càng cường đại, tiềm lực càng cường đại.
Hình thái Nguyên Hồn của Nam Cung Vân chính là "Phượng hoàng lửa"!
Phượng hoàng lửa là thần vật cỡ nào?
Nam Cung Vân có được thiên phú và sức chiến đấu cực cao, gần như có thể tiêu diệt tất cả tu sĩ bình thường cùng cấp!
Sở Thiên cũng hơi có chút giật mình: "Mặc dù không phải là phượng hoàng lửa hoàn chỉnh, dù chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng khi trưởng thành tiềm lực sẽ cực kỳ lớn. Tại một nơi nhỏ bé như vậy mà gặp được loại Nguyên Hồn hiếm có này...... thật ra có chút thú vị."
"Các ngươi không phải muốn bắt ta sao?" Nam Cung Vân được bao phủ ở bên trong vòng nguyên lực của ngọn lửa mênh mông, mỗi một bước tiến lên, nhiệt độ càng tăng lên, gần như khiến người không thể nào thở nổi, "Vì sao lại ngây ngẩn cả người như vậy? Mau ra tay đi!"
"Chúng ta thật sự không biết là đại tiểu thư." Đội trưởng vệ binh sợ tới mức mặt không còn chút máu, lập tức quỳ xuống mặt đất, dùng sức dập đầu mấy cái: "Ta không dám nữa, cầu xin đại tiểu thư buông tha cho ta một mạng!"
Nam Cung Vân không chỉ là cao thủ hồn tỉnh cảnh.
Nàng còn là nhi nữ duy nhất của thành chủ, cũng là truyền nhân của Trương Lập Thanh!
Vài người này ở trước mặt Nam Cung Vân, thật sự không khác gì tép riu!
Nam Cung Vân được bao bọc ở trong ánh lửa cực nóng, cả người giống như thần nữ hạ phàm, nguyên lực mênh mông giống như sông nước đang dâng trào: "Ý của các ngươi là, không thể tùy tiện khi dễ ta, nhưng người khác thì có thể sao?"