Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Bilun

"Gói toàn bộ?" Người hướng dẫn mua cho rằng mình nghe nhầm, không tự chủ lặp lại một lần nữa lời Lạc Vân Thanh nói vừa rồi, ngữ khí tràn đầy không tự tin.

GUI đều là hàng xa xỉ, mà giá tiền cũng không rẻ, liền mấy bộ mà cậu chọn kia tuy rằng chỉ là giá cơ bản, nhưng một bộ ít nhất cũng 20.000 đến 30.000 một kiện. Tổng cả chỗ này không sai biệt lắm 20 bộ, đại khái cần 600.000 đồng liên bang.

Tuy rằng kém xa so với hàng đỉnh cấp xa xỉ, nhưng một lần mua sắp hết 600.000 đồng liên bang cũng thực trâu bò, nhìn người hướng dẫn mua đằng kia ánh mắt mê tít kia kìa.

Sao không phải là mình đứng bên đó chứ nhỉ?

600.000 đồng liên bang, mình ít nhất có thể lấy 10.000 đồng tiền trích phần trăm. Hơn nữa quan trọng nhất chính là nếu phục vụ tốt có thể tạo cái quen biết, nhìn đã biết là người không thiếu tiền, nếu có thể biến cậu thành khách quen đó chính là cuồn cuộn không ngừng kho bạc.

"Cậu cầm mấy món này là không cần?" Đường An lại lần nữa hoài nghi nhân sinh, cậu không phải là ở chỗ cô cô bên kia tới sao? Hiện tại chủ nông trường và chủ trại chăn nuôi đều có nhiều tiền như vậy sao?

Đường An lập tức cảm thấy bản thân chính là một khẻ nghèo kiết xác.

"A, 600.000 đồng liên bang liền coi là người giàu có? Tỉnh lại đi, nơi này có ai là không có đâu."

Giọng nữ trào phúng lại lần nữa vang lên, hơn nữa không biết có phải Lạc Vân Thanh ảo giác hay không, cứ cảm thấy giọng nói này mang theo chút chua chua.

............

"Diana ngươi đủ rồi đấy, sao chỗ nào cũng thấy ngươi vậy, người ta mua đồ liên quan rắm gì đến ngươi, ngươi cũng có tiền như vậy thì cũng thử mua 500.000 thử xem." Đường An cảm thấy Diana quả thực có độc, cả ngày xem thường cái này cái kia, thực tế bản thân cũng không có bao nhiêu lợi hại.

Cha mẹ hai bên quen biết, lúc trước nàng liền cả ngày thổi phồng bản thân học tập có bao nhiêu lợi hại, làm hại Đường An thiếu chút nữa bị cha mẹ hỗn hợp đánh đôi, kết quả mặt sau thi cũng chỉ đậu học viện Mộc Dịch (cũng gọi là đại học Mộc Dịch). Tuy cũng là trường đại học tốp 10 Liên bang, nhưng so với học viện Liên bang đệ nhất còn kém xa.

"A, ngươi cho rằng ta là ngươi sao, lòe thiên hạ, ta muốn mua liền mua, không muốn mua thì không mua." Diana cũng không ngốc, căn bản không rơi vào cái bẫy lộ liễu này của Đường An. Nhưng có thể bởi vì đấu võ mồm bị thua, sắc mặt có chút cương, cầm hai kiện quần áo trên tay chưa kịp nhìn giá liền chạy tới quầy thanh toán.

"Tổng cộng là 257.800 đồng liên bang."

"......"

Giá cả vượt qua dự kiến, Diana có chút hối hận vừa rồi không xem giá liền chạy tới tính tiền, nhưng nhìn ánh mắt hài hước phía sau của Đường An, cúi đầu lấy ra thiết bị đầu cuối. Người hướng dẫn mua tươi cười đầy mặt lấy ra một cái máy, đem hóa đơn phát tới thiết bị đầu cuối của Diana, sau đó chờ nàng trả tiền.

Số dư không đủ!

Thiết bị đầu cuối nhắc nhở khiến sắc mặt Diana tái nhợt, tài khoản của nàng vốn dĩ có 260.000, nhưng nàng quên mất vừa rồi mình mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da giá 10.000, hiện tại không đủ phải làm sao bây giờ?

Bởi vì trò khôi hài vừa rồi, cho nên toàn bộ mọi người đều nhìn nàng, là một nữ sinh, da mặt dù sao vẫn mỏng, Diana hơi hơi đỏ mặt, đem một kiện màu lam bỏ lại, cố giả trấn định nói với người hướng dẫn mua: "Bộ quần áo này ta bỏ lại, quên mất hôm qua đã mua một bộ như đúc, hiện tại mua nữa cũng không thể mặc, vô dụng."

Người hướng dẫn mua không nói gì thêm, nhìn bộ dáng nàng, hiểu ý đem bộ quần áo kia đặt sang một bên khác, sau đó đem hóa đơn cũ hủy đi, đem hóa đơn mới phát đến thiết bị đầu cuối của nàng.

Diana trả tiền xong, vội vội vàng vàng cầm đồ rời đi!

Diana đi rồi, mấy người hoàn chỉnh nhìn hiện trường một màn vả mặt không nhịn được cười ha ha lên, những người hướng dẫn mua khác thật ra rất có tốt chất, không đi theo ồn ào, mà là không dấu vết dẫn mọi người tản ra, để các khách nhân tiếp tục xem quần áo.

Đường An cũng cười, cười gập lưng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Diana ăn mệt, nhớ tới các loại sự tích kỳ ba của nàng, quả thực đại khoái nhân tâm!

"Huynh đệ, vẫn là cậu có biện pháp." Đường An hướng về phía Lạc Vân Thanh giơ lên ngón tay cái, vui lòng phục tùng tán thưởng.

Ta thật sự chỉ muốn mua bình thường mà thôi. Lạc Vân Thanh dở khóc dở cười.

Một nữ hài thời kỳ ngốc nghếch mà thôi, lại không có gây ra việc gì thương thiên hại lý hay xúc phạm đến điểm mấu chốt của mình, cho dù chua lòm nói mấy câu tuy rằng không vui lắm, nhưng Lạc Vân Thanh còn không đến mức muốn so đo với nàng.

Nhưng hiện tại hình như tất cả mọi người đều không nghĩ như vậy thì phải? Lạc Vân Thanh thực bất đắc dĩ.

"Tiên sinh, xin hỏi ngài còn có yêu cầu gì nữa không?" Người hướng dẫn vừa mới may mắn được Lạc Vân Thanh gọi lại đem quần áo của cậu yêu cầu lấy ra, đóng gói cẩn thận đặt lên mặt quầy.

"Không cần, cảm ơn." Lạc Vân Thanh hướng về phía người hướng dẫn mua gật gật đầu, sau đó cùng Đường An nói.

"Ta đi tính tiền, cậu còn muốn mua cái gì nữa sao? Đợi lát nữa cùng nhau đi?" Lạc Vân Thanh lại cầm lấy một cái quần, chuẩn bị đi tính tiền.

Đường An hâm mộ nhìn cậu, lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Tôi hôm nay chỉ đến mua một bộ quần áo thôi." Dù sao tiền tiêu vặt tháng này hắn cũng dùng hết rồi, chỉ có thể tháng sau tới mua thứ khác.

Trong nhà Đường An rất có tiền, nhưng ba mẹ hắn không cho nhiều lắm, một tháng chỉ có 100.000 đồng Liên bang tiêu vặt, so với những hào môn đại thiếu khác chắc chắn là ít đến đáng thương, nhưng so với những người bình thường mà nói một tháng 100.000 đồng liên bang không ít, rất nhiều người làm công 10 năm lương tháng còn chưa đến 100.000 đâu.

Nhưng đối với Đường An mà nói thì có chút thiếu, đồ vật hắn mua tương đối đắt, thường xuyên nửa tháng liền tiêu hết tiền tiêu vặt, dư lại chỉ có thể tự mình kiếm, nhưng vấn đề là, hắn kiếm được cũng không bao nhiêu.

Lạc Vân Thanh gật gật đầu, đem quần đưa cho người hướng dẫn mua chuẩn bị tính tiền rời đi.

"Tổng cộng là 688.800." Người hướng dẫn mua đem hóa đơn phát tới thiết bị đầu cuối của Lạc Vân Thanh.

Kiểm tra số tiền trong hóa đơn, Lạc Vân Thanh mắt cũng không chớp thanh toán tiền, sau đó để lại địa chỉ, để bọn họ giao hàng tận nhà.

............

"Tiên sinh, GUI hiện tại có một hoạt động,c hỉ cần tiêu phí hết 600.000 đồng Liên bang một lần, liền có một cơ hội rút thăm trúng thưởng. Ngài có thể xem thử ạ." Nói xong người hướng dẫn mua dẫn Lạc Vân Thanh đi tới trước đài rút thăm trúng thưởng.

Chỉ thấy một cái vòng tròn đĩa quay được chia thành bảy phần đỏ, vàng, cam, lục, xanh, lam, tím lớn nhỏ không đồng đều, trong đó màu đỏ là lớn nhất, chiếm 50% mặt tròn, màu cam thứ 2 chiếm 25% mặt tròn, màu xanh lục thứ ba chiếm 12,5% mặt tròn...đến cuối cùng màu tím chỉ dư lại phần mỏng như sợi tóc. Mà bên phải còn có một cái bảng ghi phần thưởng tương ứng của các màu khác nhau.

Màu đỏ: 10.000 đồng liên bang (Không giới hạn)

Màu cam: Một đêm nghỉ tại phòng tổng thống ở khách sạn (Không giới hạn)

Màu vàng: 100.000 đồng liên bang (Không giới hạn)

Màu xanh lục: Du lịch 2 người 6 ngày 7 đêm tại Ayer (Không giới hạn)

Màu xanh lá: 150.000 đồng liên bang (Không giới hạn)

Màu lam: Đơn phẩm "Tinh không" tự chọn 5 kiện (Không giới hạn)

Màu tím: Thủ tịch thiết kế sư của GUI tự tay làm một bộ lễ phục theo yêu cầu (Duy nhất)

Trong ngày hoạt động, chỉ cần quay trúng màu sắc nào liền có được phần thưởng tương ứng, nhưng khen thưởng màu tím có duy nhất một cái, chỉ cần có người trúng thưởng, khen thưởng này sẽ lập tức hủy bỏ.

Có điều trước mắt đã qua nửa tháng, đơn hàng giá trị 600.000 rất nhiều, nhưng cũng không có ai trúng thưởng.

Trời biết cái ô màu tím này có bao nhiêu khó quay trúng, chỉ lớn bằng sợi tóc mà!

"Oa, phần thường này thực tốt, nếu có thể quay trúng bộ lễ phục kia liền kiếm bộn, thủ tịch thiết kế sư của GUI tự tay làm theo yêu cầu, có tiền cũng không nhất định có thể mua được nha."

Nhưng nghiêm túc nhìn lại cái phần màu tím chỉ mỏng như sợi tóc kia, Đường An nhún nhún vai liền cảm thấy không đơn giản như vậy, này coi như một cái mánh lới, thu hút chú ý mà thôi.

"Đúng vậy, Lạc tiên sinh thử vận may một chút chứ ạ? Có lẽ may mắn có thể quay trúng thì sao?" Có điều người hướng dẫn mua cũng chỉ là nói cho có mà thôi, trong lòng hoàn toàn không cảm thấy Lạc Vân Thanh sẽ quay trúng giải thưởng lớn nhất.

Lạc Vân Thanh đi về phía trước một bước, rất có hưng thú chuyển động kim đồng hồ, ánh mắt người xung quanh cũng bị chuyển động của kim đồng hồ hấp dẫn.

Đỏ....vàng....tím....lục....tím.....

Cuối cùng kim đồng hồ chậm rãi dừng ở giữa khu vực gần màu đỏ như là muốn dừng lại.

5 kiện đơn phẩm và 10.000 đồng liên bang chênh lệch không phải nhỏ, Đường An bắt lấy tay Lạc Vân Thanh, trừng lớn hai mắt, cảm giác bản thân khẩn trương đến nỗi hô hấp cũng sắp dừng.

Khoan đã? Tình huống lúc này là sao?

Đường An cảm thấy bản thân vừa cao hứng vừa lo lắng.

Cái kim đồng hồ này như thế nào hình như là chỉ hướng một chút vào màu tím? Nhưng nhìn kỹ lại như là màu đỏ và màu lam. (màu tím ở giữa màu đỏ và lam)

Những người khác cũng đang nghiêm túc nghiên cứu xem này thì tính ở phần nào, Lạc Vân Thanh thật ra theo bản năng cảm thấy là màu tím. Mà người hướng dẫn mua cũng rất có ý tứ, lấy ra một cái kính lúp, đi tới trước xem.

............

"Chúc mừng ngài, Lạc tiên sinh, quay trúng giải thưởng lớn nhất của chúng ta!" Dưới kính lúp, có thể nhìn đến xác thực là chuyển tới phần màu tím.

Người hướng dẫn mua ngữ khí cũng mang theo kích động khó nén cùng tràn đầy hâm mộ. Giải thưởng lớn nhất nha! Lễ phục giá trị vài triệu, thật là kiếm lời, nam hài này sao lại may mắn như vậy chứ? Người hướng dẫn mua cảm thấy hôm nay mình sẽ không rửa tay, cọ một chút vận khí xem thử cũng có thể phát chút tiểu tài hay không, kết quả người hướng dẫn mua không rửa tay buổi tối khi đi ngang qua trung tâm vé số thật đúng là trúng được mấy vạn.

"Vân Thanh, tôi phát hiện cậu đúng là Cá chép hình người, về sau tôi không bao giờ theo Cá chép nữa, theo cậu là được rồi." Đường An vẻ mặt mộng ảo nhìn Lạc Vân Thanh đang nhàn nhã đi ở phía trước, tự mình lẩm bẩm.

Không phải lần đầu tiên, cùng nhau tới đế đô mấy ngày kia hắn liền cảm thấy nam hài này vận khí đặc biệt tốt, mà hôm nay càng thêm đổi mới nhận thức của hắn.

Thu phục Diana còn không tính, cư nhiên còn trúng giải thưởng lớn! Quả thực, nếu không phải hắn biết Lạc Vân Thanh không quen biết người ở GUI, còn tưởng là giả tạo cơ.

Nhìn người nào đó ngữ khí chân thành, Lạc Vân Thanh cũng không biết nên nói gì, cậu có thể nói cho hắn cậu cảm thấy rất bình thường sao?

Bí: Cá chép (Cẩm lý): là biểu tượng mang lại may mắn. Danh hiệu này sẽ đi theo tiểu Lạc dài lâu!!! ≧^◡^≦

Truyện Chữ Hay