Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần đầu tiên gặp Hàn Thanh, là ở thời điểm ta sáu tuổi. Khi đó ta đã sớm học được nỗ lực, phải làm một đứa con khiến phụ thân kiêu ngạo. Ta thích chơi với Giang Ly, tuy rằng nàng cứ mãi gây họa, nhưng nàng sống tùy ý không câu nệ, đó là sinh hoạt mà ta mong mỏi lại không thể tiếp xúc, hơn nữa nhà nàng có rất nhiều đại anh hùng, mà ta vô cùng sùng bái anh hùng, cho nên hai người chúng ta trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của nhiều người, chơi thân vô cùng. Còn Hàn Thanh thì lại luôn là một tiểu bá vương bộ dáng lỗ mũi hướng lên trời, tuổi còn nhỏ đã không làm việc đàng hoàng, một ngày nọ cuối cùng đụng đến Giang Ly, Giang Ly không nói hai lời, "Xoát xoát xoát" liền quyết đoán đem Hàn Thanh thu thập, nàng mới sẽ không quản cái gì hoàng tử hay không, chỉ cần nàng nhìn không vừa mắt, nàng liền muốn quản.
Tuy rằng không đồng ý hành động của Giang Ly, nhưng nhìn tiểu bá vương kia ở trên đất khóc một phen nước mắt nước mũi, lại cũng cảm thấy dị thường hả giận. Hắn nếu có thể có một người thanh mai trúc mã ưu tú thanh đạm ở bên cạnh an ủi xoa dịu hắn, chắc hắn cũng sẽ không thành bộ dáng này. Aiz, người a! Ta khi đó, tuyệt đối không tưởng tượng nổi, một lần đứng nhìn nho nhỏ, liền quyết định khởi đầu một đoạn sinh hoạt khổ nạn rất dài của ta về sau. Vận mệnh có lúc chính là kỳ diệu như vậy, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, ngươi nếu hỏi ta, nếu như trở lại lúc ấy, ta sẽ còn chọn đứng đó nhìn xem hay không? Ta nghĩ, ta cũng không biết đáp án. Không đứng nhìn, liền ý nghĩa sẽ không gặp nhau, sẽ không bắt đầu đoạn khổ nạn kia, có thể chúng ta sẽ có một lần tình cờ gặp gỡ càng tốt đẹp hơn; nhưng không đứng nhìn, cũng có thể ý nghĩa rằng chúng ta sẽ bỏ qua nhau, trong cuộc đời sẽ không còn lần nào đồng thời xuất hiện nữa, mỗi người bình yên một đời. Bất kể nói thế nào, chính là vào giờ khắc đó, vận mệnh cấp chúng ta một khả năng bắt đầu, không phải sao?
Lần thứ hai nhìn thấy Hàn Thanh, là ở đêm động phòng hoa chúc ngày đó. Tuy rằng ta như kiên cường đồng ý cuộc hôn nhân này, thế nhưng cũng chẳng qua là không muốn để phụ thân khó xử. Không phải không biết thân nữ tử bi ai, dù cho ưu tú đi nữa, đội lên danh hiệu kinh đô đệ nhất mỹ nữ tài nữ đi nữa, cũng chạy không thoát kết cục phải gả người, cuối cùng biến thành một thâm khuê phụ nhân chết già trong nhà. Trong lòng ta vẫn rất là mất mát, từ nhỏ ta đã sùng bái anh hùng, cũng từng như rất nhiều nữ tử khuê phòng thông thường, ảo tưởng qua phu quân bản thân, nhất định phải là một anh hùng đỉnh thiên lập địa, hoặc là một quân tử học rộng tài cao. Nhưng mà những thứ này, tựa hồ đều cùng người trước mắt, Hàn Thanh, kéo không nổi một chút quan hệ. Buồn cười chính là, Giang Ly còn bảo ta đào hôn, thậm chí còn đi cảnh cáo Hàn Thanh một phen. Nàng không biết, ta sao có thể làm ra chuyện đào hôn như vậy, ta vĩnh viễn cũng sẽ không thể sống không chút kiêng kỵ giống như nàng. Nàng có tiêu sái của nàng, ta có kiêu ngạo của ta. Nàng cũng sẽ không biết, nàng cảnh cáo không chỉ không khiến tên ác ma trước mắt thu liễm, ngược lại sẽ càng khiến cho hắn càng thêm dữ tợn lộ ra răng nanh.
Hàn Thanh vạch trần khăn đội đầu của ta, hai mắt đỏ thẫm, mặt vặn vẹo nhìn ta gầm thét, thì ra, cuộc hôn nhân này, chẳng qua là bắt đầu một sự trả thù. A, như vậy cũng tốt, ít nhất ta sẽ không còn mong đợi, có thể yên lặng một người già đi, không cần đi qua loa lấy lệ người khác, có thể trông giữ phần thanh minh trong lòng, cho đến khi chết đi. Mặc dù đối với cuộc hôn nhân này không mang bất kỳ hy vọng nào, nhưng nhìn hắn cùng một số người bừa bãi ở trước mặt ta làm xằng làm bậy, kiêu ngạo của ta cũng không cho phép ta tiếp tục trầm mặc, vì vậy chúng ta tranh cãi, đổi lấy kết quả hắn đánh ta một tát sau đó nghênh ngang mà đi. A, ta trước mắt cha mẹ như châu như bảo, lại bị người coi như bụi đất, danh tiếng kinh đô đệ nhất mỹ nữ thật là châm chọc a, ở trong mắt người gọi là phu quân, ta còn không bằng kỹ tử thanh lâu sở quán. Vậy thì, trong mắt thế nhân, ta sẽ thành một người như thế nào đây? Ta bị nhét vào phòng tân hôn tự sinh tự diệt, cũng không có ai để ý tới, khi ta cho rằng cuộc sống đã kém đến không thể kém hơn, thực tế lại hung hăng tát ta một bạt tai, nói cho ta, ta quá ngây thơ rồi, không có kém nhất, chỉ có kém hơn. Ta bị lấy phương thức sỉ nhục như vậy đưa về nhà mẹ, cảm nhận được thói đời nóng lạnh trước nay chưa từng cảm nhận được, đám người đã từng nịnh nọt ta, ca ngợi ta, ghen tị ta, hâm mộ ta, đều thay đổi bộ mặt, dùng ngôn ngữ ác độc công kích ta, kiêu ngạo của ta vỡ vụn trên đất, đoạn thời gian kia cũng là thời gian u tối nhất của ta, không nhìn thấy ánh sáng. May mà, ta có những người nhà vô cùng thương yêu ta, một người phụ thân chịu vì ta chống đỡ một mảnh trời, là bọn họ cấp ta dũng khí chiến thắng hết thảy u tối, nếu không, ta có lẽ thật không chống đỡ nổi.
Lần thứ ba nhìn thấy Hàn Thanh, là ở cửa tiểu viện của ta. Nghe nói hắn đoạn thời gian trước trúng độc, thiếu chút nữa đi đời nhà ma, sau khi tỉnh lại tính tình đại biến, rất nhiều chuyện đều không nhớ, lần này hắn tới là để đón ta trở về. A, cái này cùng ta có quan hệ gì, tuy rằng hắn là phu quân ta, nhưng mà ta cũng không quan tâm hắn, đồng thời cũng không hận hắn, mỗi người đều có bản thân số mạng, khoảng thời gian này ta khám phá rất nhiều chuyện, lòng trở nên tĩnh lặng như nước, có lẽ ta có thể tìm một ngôi chùa xuất gia được rồi. Hắn tới đón ta? Cũng tốt, ta quả thực không đành lòng nhìn ánh mắt lo âu của cha mẹ nữa, mặc dù bọn họ giấu rất kỹ, nhưng vẫn bị ta nhạy cảm phát hiện, ta không nghĩ lại làm cho nhị lão thêm phiền toái, mỗi lần thấy bọn họ trên đầu sinh thêm tóc trắng, ta đều xót xa không dứt, ta đã bất hiếu, không muốn lại để cho kỳ vọng tha thiết của bọn họ rơi vào khoảng không.
Hàn Thanh rón rén chần chừ ở ngoài viện, điều này cũng thật có chút không giống hắn. Ta nghe được tiếng vang, quay đầu nhìn lại —— người đến có một đôi mắt tinh khiết trong suốt như trẻ sơ sinh, ta trước nay chưa từng ở trong mắt ai nhìn thấy qua ánh mắt trong suốt như vậy, không khỏi có chút ngây ngô nhìn, người đến cũng nhìn ta ngẩn người, hai chúng ta nhất thời đều chỉ lẳng lặng nhìn đối phương quên mất nói chuyện. Người này thật sự là Hàn Thanh sao? Là ác ma dữ tợn kia sao? Nếu quả thật chính là hắn, biến hóa cũng quá lớn đi. Một lần trúng độc, thật có thể để cho người phát sinh biến hóa long trời lở đất như vậy? Vẫn cho rằng, thanh lâu làm thơ, Sùng Văn điểm họa chẳng qua là người khác tâng bốc hoàng gia mà thôi, không xem là thật, nhưng nhìn đôi mắt này, ta lại không hiểu sao tin tưởng, những thứ này chính là hắn làm.
Người này mở miệng còn hỏi ta có khỏe hay không? A, đây là châm chọc ta sao? Hay là, thật sự quên. Ta lễ phép trả lời hắn, nghĩ xem hắn sẽ mượn cớ như thế nào đón ta trở về. Ai biết, người này lại trực tiếp mở miệng muốn ta và hắn cùng nhau trở về, không mượn cớ, không giải thích, cũng không có lá mặt lá trái, dứt khoát đem mục đích nói ra. Ta thật sâu nhìn vào mắt hắn, muốn nhìn rõ ý tưởng chân thật của hắn, là âm mưu hay gì khác. Nhưng mà, ta thất bại, bên trong trừ trong suốt vẫn là trong suốt. Hắn nói về sau muốn đối tốt với ta, ta lại bị đôi mắt trong suốt này mê hoặc, bỗng dưng muốn đi tin tưởng. Được rồi, nếu đã quyết định không quấy rầy phụ thân mẫu thân nữa, vậy thì cùng hắn trở về đi thôi, cho dù về sau đều là khổ nạn, ta cũng có thể dửng dưng mặc kệ, không lại phiền nhiễu phụ mẫu nữa, dù sao, ta cũng có thể không để ý thế sự dốc lòng lễ phật.
Trở lại Vương phủ, cũng không có nghênh đón khổ nạn như tưởng tượng, hắn cứ như thật sự biến thành một người khác, đối ta tốt vô cùng, bất luận chuyện to nhỏ nào trong viện của ta đều đi chú ý, tỉ mỉ đến mức không giống nam tử. Bất quá ta ngược lại thật rất cảm ơn hắn dời một cây hoa quế đến trong viện ta, cái này làm cho ta cảm giác như ở nhà, giống như vẫn còn ở bên cạnh phụ thân mẫu thân, vẫn còn ở cái tiểu viện kia của ta ở phủ Thái phó, ta vẫn là người kiêu ngạo năm đó, chưa từng rơi xuống, chưa từng thay đổi. Hắn mỗi ngày đều sẽ đến dùng bữa, ôn tồn nhỏ nhẹ thay đổi bộ mặt dữ tợn ban đầu, lại chưa từng ngủ lại. Ban đầu ta còn rất kinh ngạc, cũng từ từ thành thói quen, cũng sẽ lưu cơm cho hắn, giống như một người bằng hữu. Như vậy cũng tốt, ta đột nhiên cảm thấy, cứ như vậy một mực an tĩnh sinh hoạt cũng không tệ, hắn là hắn, ta là ta, chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Lưu Huỳnh lại mỗi ngày đều lo âu cùng ta nói nam nhân hay thay đổi, bảo ta nhất định phải kêu hắn ngủ lại, phải bắt được tâm hắn, nếu không không chừng ngày nào hắn lại đổi trở về nguyên dạng. Ta không thể hình dung ra, ngủ lại thì sẽ không thay đổi sao? Tình huống xấu nhất ta đều đã dự liệu được, ta còn sợ cái gì. Cho nên, thời điểm Lưu Huỳnh mỗi ngày ở trước mặt ta lẩm bẩm Hàn Thanh cùng thị vệ mặt lạnh kia làm sao như thế nào, lòng ta lặng như nước, không gợn nổi một tia gợn sóng, vẫn lạnh nhạt như cũ trôi qua sinh hoạt của ta, mà Lưu Huỳnh bao giờ cũng nhìn ta hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ta chưa từng nghĩ đến, ngày đó sau khi Giang Ly đánh hắn như vậy, hắn lại có thể cảm nhận được ánh mắt mong đợi của ta, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, cũng không gây khó khăn Giang Ly, cứ như vậy bỏ qua, cuối cùng còn không quên nhắc nhở Giang Ly phải thu liễm tính tình. Một người hiền lành đại độ như vậy, vẫn là hắn sao? Sau chuyện này hắn vẫn trước sau như một đối tốt với ta, dáng vẻ cũng không có gì ngăn cách, vừa nghĩ tới hắn lúc ấy ủy khuất trách móc, ta lại không hiểu sao buồn cười. Đây là ta, lòng tĩnh lặng như nước sao? Tựa hồ có thứ gì đó đã sớm bất tri bất giác thay đổi. Cũng đúng, lòng người đều là máu thịt, trong quá trình sớm chiều chung sống với nhau, khó tránh khỏi sẽ có thay đổi, ta vẫn lạnh nhạt sinh hoạt như cũ. Lưu Huỳnh thì lo lắng đề phòng chú ý thương thế hắn, mỗi ngày đều xách đồ bổ mang danh nghĩa ta đi thăm hỏi hắn, chỉ sợ hắn mất hứng một cái, lại ghi hận ta. Về việc phố phường truyền lưu "An Nhạc Vương phi chuyên sủng", "An Nhạc Vương là thê quản nghiêm", ta chỉ có thể cảm thán lời đồn đãi quả nhiên không thể tin hết. Nhưng hết lần này tới lần khác liền có một ít người chột dạ nghe được tin tức xong, chủ động tới lấy lòng ta, những thứ người dối trá kia, ta cần gì phải để ý tới.
Sau đó hắn thương thế lành, liền đứng ngồi không yên, mang theo ta đi Lạc Phong sơn Hàn Ẩn Tự thắp hương. phong cảnh Lạc Phong sơn thật xinh đẹp, ta đã rất lâu không tới, không khỏi có chút hưng phấn. Nhưng mà dẫu sao thương tổn trên chân chưa lành hết, mới đi một hồi, ta đã có chút chịu không nổi, ta cắn răng cố nén, cũng không lên tiếng, không nghĩ làm mất hứng thú của mọi người, cũng không muốn để cho người ta cảm thấy ta vô dụng như vậy. Không nghĩ tới hắn sẽ phát hiện, hơn nữa ở trước mặt mọi người ngồi xổm xuống, cứ như vậy ôn nhu kêu ta đi lên, đây là muốn —— cõng ta?! Tên ngu ngốc này, có khi nào nhìn thấy trong số đại quan quý nhân có phu quân cõng qua thê tử chưa! Phu tử không dạy hắn lễ nghi sao? Không biết kêu người hầu sắp xếp cáng tre khiêng ta lên sao? Aiz, cũng đúng, hắn trước nay chưa từng nghiêm túc nghe qua phu tử dạy dỗ, nếu không, cái danh tiếng "Kinh đô nhất hại" của hắn từ đâu mà đến. Vốn dĩ ta nhất định sẽ không đi lên, nhưng ngày đó dưới góc núi tràn đầy hồng phong, nhìn nụ cười của hắn bị nắng chiếu ấm áp như vậy, ta cứ như bị cái gì đầu độc, ma xui quỷ khiến đến nằm sấp trên lưng hắn. Hóa ra, vai hắn, lại rộng rãi như vậy, và còn rất —— ấm áp.
Thì ra hắn sợ Giang Ly đến mức này, tuy rằng nhìn thấy ánh mắt cự tuyệt của hắn, nhưng ta vẫn đồng ý cùng Giang Ly đồng hành, chỉ để nhìn bộ dáng không được tự nhiên kia của hắn. Không biết từ lúc nào, ta lại cũng sẽ có ý nghĩ trẻ con như vậy. Không nghĩ tới báo ứng đến quá nhanh, tên ngu ngốc này lại ở trước mặt mọi người ngồi xổm xuống, nhiều người quen như vậy, kêu ta làm sao có thể làm ra hành vi thất lễ như thế a! Aiz, mà thôi, bây giờ ta và hắn đã xem như nhất thể, hắn cũng là có hảo ý. Ta liền từ từ nắm sấp trên lưng hắn. Tuy rằng đã chuẩn bị xong tâm tư bị trêu chọc, nhưng đối mặt với Giang bá mẫu mập mờ ánh mắt, ta vẫn không khỏi đỏ mặt. Nhìn hắn đầu đầy mồ hôi, nội tâm lại có chút không đành lòng, lặng lẽ vì hắn lau chùi. Nhìn chung quanh một ít nữ tử ném tới ánh mắt hâm mộ, ta nghĩ, một tên ngốc có ánh mắt trong suốt, nụ cười ấm áp cùng nội tâm tinh khiết tựa hài đồng như vậy, chắc hẳn cũng có thể xem là nữ tử lương phối đi! Không biết từ lúc nào, ta lại bắt đầu tham luyến phần ấm áp này, không muốn cùng người khác chia sẻ. Cũng chính ở ngày này, ta lần đầu tiên gặp được nữ tử làm hắn hao tốn hết tâm tư kia—— nữ tử này cả người phong hoa, quyến rũ mà không lẳng lơ, quả nhiên là một vưu vật, so với mấy người trước kia của hắn không biết mạnh hơn bao nhiêu, khó trách sẽ làm hắn si mê như vậy. Bên người nữ tử đó lại có nam tử khác vây quanh, hắn có lẽ cũng có một loại khổ sở cầu mà không được đi. Nghĩ tới đây, ta đột nhiên xiết chặt tay trên vai hắn, nội tâm đã không còn phần bình tĩnh ban đầu nữa.
Hắn đôi lúc thật rất ngốc, làm ra chuyện để cho người dở khóc dở cười. Người khác ở thanh lâu làm thơ đều lưu truyền ra chuyện tài tử giai nhân phong lưu phong nhã, nhưng hết lần này tới lần khác hắn... thật làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười, đến mức cái loại cảm giác là lạ trong lòng còn chưa kịp dâng lên cũng đã biến mất hầu như không còn, ngay cả ta cũng không nhịn được muốn đi trêu chọc hắn một chút. Nhìn thấy hắn biểu tình đầy mong đợi trong nháy mắt trở nên như đưa đám, ta đột nhiên có chút hối hận, rất muốn làm cho hộp hạt dưa tặng hắn biến thành lễ vật thật sự, để cho hắn thật sự vui vẻ. Tên ngốc này, bị đùa giỡn nóng nảy cũng sẽ không tức giận, chỉ biết ai oán kêu tên ngươi, sau đó giả bộ mặt đáng thương. Thật đần! Nhưng chính là một tên đần như hắn, để cho ta bỗng dưng nổi lên bận tâm, muốn đi quan tâm. Ta lần đầu tiên vì một nam tử trừ phụ thân ra, làm xiêm áo cùng điểm tâm, nhìn hắn cầm áo khoác yêu thích không buông tay, cùng với bộ dáng ăn điểm tâm lang thôn hổ yết, ta lại không hiểu sao cảm thấy thỏa mãn.
Kỳ thực, trong nụ cười của hắn thật sự có một loại sức mạnh đầu độc lòng người, trung thu ngày đó, ở cửa hoàng cung, hắn mặt mày anh tuấn, mỉm cười hướng ta đưa tay ra, làm ta một trận kinh ngạc, thiếu chút nữa bị lạc trong khuôn mặt tươi cười của hắn. Đối mặt châm chọc đột nhiên xuất hiện, ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng, không muốn để ý tới, liền sẽ không để ý, không nghĩ tới hắn gần đây luôn luôn biểu hiện ôn hòa, lại sẽ vì ta mà đứng ra, hướng người khác lộ ra răng nanh, dùng lời lẽ sắc bén như thế, đáp trả lại người châm chọc ta, sau đó còn cười mặt đầy vô tội. Đây mới thực sự là hắn đi? Bộ dáng hắn biểu hiện trước mặt ta, không phải vẫn luôn là giả chứ? Ta trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, ta đang sợ cái gì? Nhìn nụ cười thuần khiết của hắn, ta như thế nào cũng không chịu tin tưởng, cũng không muốn tin tưởng, khoảng thời gian này đã phát sinh hết thảy đều là giả tạo. Chẳng biết từ lúc nào, ta đối với nụ cười của hắn, lại tham niệm như vậy.
Ta như thế nào cũng không tưởng tượng nổi, một người không buồn không lo như vậy, cũng sẽ có thời điểm thương tâm đến thế. Ngày đó trở lại từ yến hội trung thu, hắn tỏ ra vô cùng tịch mịch, kéo ta uống rượu không ngừng, kỳ thực ta cũng không có uống bao nhiêu, rượu đều là hắn uống. Ta cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn —— nhìn hắn khóc, nhìn hắn cười. Nghe hắn hát những tiểu khúc không biết tên, ngôn ngữ tuy rằng thô tục, nhưng ca từ đều hàm chứa tình cảm mãnh liệt, hắn cứ như vậy hát, tỏ ra bi thương như vậy, phảng phất như người mất đi chí ái đau xé ruột gan. Ta nghe một hồi cũng liền bị tâm tình hắn lây nhiễm, bỗng dưng trở nên bi thương. Ta muốn đi an ủi hắn, lại không biết nên làm thế nào, vì vậy ta chỉ có thể mọi việc đều theo hắn. Dáng vẻ uống say của hắn, thật làm lòng người đau, có lẽ là hoa khôi kia lại thương tổn hắn đi, nghĩ tới đây, lòng ta bỗng dưng căng thẳng. Bất kể là ai, nếu ngươi đã thương tổn hắn một lần, vậy thì ta sẽ không cho ngươi cơ hội thương hại hắn lần thứ hai. Ta tức thì bị ý tưởng trong lòng mình làm sợ hết hồn, ta vậy mà lại... Đến lúc muốn đi ngủ, hắn vẫn còn say ngây ngốc, ôm ta không muốn buông tay. Hàn Thanh, chàng chẳng lẽ đem ta trở thành nàng ấy? Ta cùng chàng ôm nhau ngủ, ở trong lòng chàng quả nhiên ấm áp như ta tưởng tượng vậy, say lòng người như vậy, khiến ta không bỏ đi được.
Ngày hôm sau, dưới ánh nắng sáng sớm, nhìn gương mặt say ngủ điềm tĩnh của chàng, ta lại cảm thấy vô cùng thực tế cùng an tâm. Chàng từ từ mở mắt, một khắc kia, mặt trời đem tất cả ánh sáng đều thu vào trong mắt chàng, khiến cho ta trong thoáng chốc say mắt, bỗng dưng nội tâm một trận sợ hãi. Chàng lộ vẻ rất chấn kinh, mặt đờ đẫn, ta cứ như vậy lẳng lặng nhìn chàng, xem chàng sẽ làm gì. Ai biết chàng! Phì cười! Chàng lại nghĩ ra được lý do sứt sẹo như vậy —— mộng du! Mệt chàng nghĩ ra, nào có người ban ngày mộng du! Nhưng khi nhìn bộ dáng chạy trối chết của chàng, ta trong lòng trống trải, còn có một chút ít xót xa. Nếu như là nàng ta, chàng hẳn sẽ không như vậy đi.
Lúc ăn cơm chàng luôn len lén ngắm nhìn biểu tình của ta, aiz, chàng lại nhìn tiếp nữa, ta đều phải thay chàng lo chàng bị bệnh mắt. Chàng vẫn cho là tối hôm qua ta và chàng giống nhau uống say, kỳ thực ta cũng không có, đừng nói ta không uống bao nhiêu, chính là uống nhiều cũng sẽ không say. Túy Hoa Nhưỡng? A, ta cùng Giang Ly không biết trộm uống hầm rượu nhà nàng bao nhiêu lần, sao có thể dễ dàng say như vậy? Bất quá, nếu chàng đã hy vọng ta say, vậy thì, ta liền say. Chỉ hy vọng chúng ta còn có thể trở lại từ trước, ung dung tự nhiên.
Ta muốn chàng bồi ta đi dạo phố, kỳ thực là muốn thay chàng giải phần lúng túng này, cũng muốn chúng ta giống như phu thê bình thường đơn giản sinh hoạt. Dẫu sao, chàng là phu của ta, ta là thê của chàng, đời này, hai ta đã sớm dây dưa không rõ. Chàng đáp ứng gượng gạo như vậy, khiến ta rất là một trận mất mát. Aiz, chàng thật là một tên đại ngốc! Ngốc nhất trên đời! Lại còn giúp người khác đưa thê tử lễ vật, chẳng lẽ ta ở trong lòng chàng thật một chút vị trí cũng không có sao? Thời gian qua, chàng đối ta làm hết thảy kết quả lại là vì cái gì? Phần vui sướng khi mới ra khỏi phủ kia, sớm đã biến mất vô ảnh vô tung.
Chàng tiếp đó lại nói muốn dẫn ta đi dạo một chút đường phố phồn hoa, ta rất vui, không phải bởi vì chưa từng đi dạo đường phố này mà mừng rỡ, mà bởi vì có thể cùng chàng cùng nhau đi ta liền rất vui vẻ. Rõ ràng chàng và ta giống nhau đều đối cái đường phố này rất tò mò, lại còn muốn giả bộ đắc ý như rất có kinh nghiệm, chàng thật rất dối trá nga. Bất quá, dối trá lại —— khả ái như vậy. Chàng kéo ta tới một quán ven đường, địa phương thô sơ như vậy thật sự là nơi hoàng tử như chàng sẽ đến sao? Chàng rõ ràng nhìn chén đậu hũ hoa kia nước miếng đều sắp chảy ra, nhưng vẫn giao cho ta, để cho ta trong lòng ấm áp. Ta cố ý từ từ lau chùi cái muỗng, chỉ vì muốn nhìn thêm một hồi bộ dáng thèm ăn kia, ta không đành lòng lại đùa giỡn nữa, đem đậu hũ hoa giao cho chàng, chàng lại không chút nào để ý tới hình ảnh một hơi ăn ba chén to, khiến ta không khỏi cũng có chút tò mò đậu hủ hoa này rốt cuộc là vị thế nào, lại làm chàng tham ăn đến mức này. Ta yên lặng nếm thử một miếng, không biết tại sao, nhìn ánh mắt tha thiết kia của chàng, ta cảm giác được dị thường ăn ngon, có một cỗ hương vị ngọt ngào khác, ngọt vào trong lòng ta. Ta đơn giản thay chàng lau sạch khóe miệng còn sót lại, chàng lại sẽ đỏ mặt đến mức ấy, thật để cho ta hoài nghi, chàng có phải là An Nhạc Vương nam nữ thông ăn trong tin đồn hay không. Chàng không phải là giả chứ? Ha hả, cho dù là giả, ta cũng như ăn mật. Có thể kích thích tiếng lòng ta, trước nay đều là gã ngốc đã đến đón ta về nhà.
Chàng còn mang ta đi ăn xâu kẹo hồ lô ta từng tha thiết mong ước, nếu là người khác, nhất định sẽ đối giấc mộng này của ta khịt mũi coi thường, sẽ cười nhạo ta không tiền đồ. Nhưng mà chàng, lại đầy cưng chiều nhìn ta, ôn nhu dị thường kêu ta thỏa sức ăn, dù sao ăn không nghèo được chàng. Vốn dĩ lời nói có chút vô lại, lại có thể bị chàng nói ấm áp như vậy, uất ức như vậy, khiến ta thiếu chút nữa cảm động phát khóc. Ta phát hiện ta càng ngày càng không thể giữ được tâm tĩnh như nước, ta đã sớm không trở về được bộ dáng dửng dưng trước kia, lòng ta, đã động rồi, bị tên ngốc này kích thích không biết từ lúc nào. Ở trước mặt tên ngốc này, ta có thể sống vô cùng chân thực, không có áp lực, không có ràng buộc, thậm chí có thể sống giống như Giang Ly tùy ý tiêu sái. Không ai biết, khi hắn cùng ta nói, hắn là phu của ta, ta là thê của hắn, không phải là thiếp, muốn chúng ta chỉ xưng "ta", ta vui vẻ biết bao nhiêu. Hóa ra, ở trong lòng hắn, vẫn cho rằng như vậy, ta không khỏi ngọt đến tận tâm can.
Sau đó chúng ta lại cùng nhau đi hoàng trang hái trái cây. Đồ ngốc này, cứ giống như con khỉ, muốn tự lên cây hái, còn mỹ kỳ danh nói tự hái ăn ngon hơn, còn cổ động Giang Ly cùng đi. Thật là không có biện pháp với hai bọn họ. Hắn lại đem ta cùng Hàn Sóc lưu ở nơi đó, chẳng lẽ hắn không biết... Nhìn hắn một bộ dáng chật vật trở lại, vừa nghĩ quở trách hắn một cái, nhưng tiến lên đón lấy ánh mắt tha thiết của hắn đưa tới trái cây, lòng ta lại dị thường mềm mại, đột nhiên không muốn lại để cho người khác nhìn thấy hắn bộ dáng chật vật như vậy, đưa tay lên thay hắn sửa sang, hắn thuận theo giống như đứa bé, làm ta rất vui vẻ. Trong lòng đột nhiên toát ra một cỗ ý tưởng "Hắn là của một mình ta", ta vội vàng ổn định tâm tưởng, ta có phải là, quá lòng tham?
Nhìn hắn mỗi ngày bận rộn vì sinh nhật ta làm chuẩn bị, trong lòng ta lại dị thường mong đợi cái sinh nhật này, đây là sinh nhật đầu tiên ta cùng hắn cùng nhau trôi qua a. Chờ đến ngày hôm đó, hắn tới đón ta đi ra cửa phủ nghênh tiếp khách mời, vẻ mặt kinh diễm khi thấy ta, khiến cho ta rất vui mừng. Ta thích ánh mắt hắn ngơ ngác nhìn ta khi đó, trong mắt hắn chỉ có ta, không còn thứ khác. Chúng ta giống như một đôi kim đồng ngọc nữ đứng lặng ở trước cửa phủ, dẫn tới vô số ánh mắt hâm mộ, tên ngu ngốc này lại còn sát phong cảnh hỏi ta tại sao không đeo cây bạch ngọc lan hoa trâm Hàn Sóc đưa, mà mang cây trâm gỗ đen không đáng tiền hắn đưa. Chàng nói xem là tại sao?! Ta thiếu chút nữa vứt bỏ mười mấy năm giáo dưỡng, dắt lỗ tai hắn hỏi một chút, chàng nói xem là tại sao?! Hắn tại sao có thể đần như vậy chứ! Ta đảo cặp mắt trắng dã, ném cho hắn hai chữ "Bí mật", liền lười để ý hắn.
Một tin dữ đột nhiên xuất hiện, cắt đứt bầu không khí nguyên bản vui sướng, ta cảm giác trời đều sắp sập xuống, phụ thân ta cùng huynh trưởng lại ở thời điểm tới tham gia sinh nhật ta gặp phải hành thích, phụ thân nằm ở trên giường, sinh mệnh đe dọa. Trời cao quả nhiên sẽ không để cho ta sống dễ chịu, mới từ một đoạn khổ nạn đi qua, lại lập tức nghênh đón một phần khổ nạn mới. Nhìn phụ thân mặt tái nhợt nằm trên giường, ta cảm giác trong lòng có gì đó đang sụp đổ, không tìm được điểm chống đỡ. Ta bị lạc trong một mảnh cảnh tượng trắng xóa, không tìm được lời nói, cũng không cảm giác được hết thảy ngoại giới, chỉ biết lẩm bẩm kể ra chuyện cũ. Ở thời điểm ta mê mang như vậy, đột nhiên một thanh âm truyền vào đầu ta, hắn nói: "Tô Nguyệt, bất kể về sau như thế nào, chỉ cần nàng nguyện ý, phía trước của nàng để cho ta tới chống đỡ. Nàng trừ phụ thân, còn có người nhà, còn có ta!" Hắn ngữ khí kiên định như vậy, vòng tay hắn ấm áp như vậy, hắn là ai? Ta ngoài phụ thân, còn có người nhà, còn có hắn sao? Ta men theo thanh âm nhìn tới. Thì ra hắn, chính là tên ngốc kia nha. Ta đầu óc trống rỗng, ta có thể tin tưởng hắn sao? Ta nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy. Hắn lại dị thường bi thương cùng ta rơi lệ, cặp mắt trong suốt kia cũng không lại trong suốt nữa, bên trong bao hàm quá nhiều tâm tình ta xem không hiểu, dường như muốn thay ta bi thương, thay ta chịu đựng, ta biết, hắn là muốn ta tin tưởng hắn.
Ta không đành lòng lại nhìn thấy hắn tiếp tục chảy lệ, ta đột nhiên vô cùng nhớ nhung nụ cười ấm áp của hắn, có lẽ ta thật có thể tin tưởng hắn, hắn có thể cho ta, ấm áp mà ta muốn. Ta đột nhiên lạnh quá, tựa hồ chỉ có đến gần hắn, mới cảm thụ được một tia ấm áp. Đúng, ta còn có hắn! Hàn Thanh, nếu chàng đã muốn khuấy loạn lòng ta, khiến ta không thể giữ vững mảnh thanh minh trong lòng mình, vậy thì, chàng phải nói được làm được! Nếu đã trêu chọc ta, ta liền không cho phép chàng nửa đường bỏ cuộc, đời này, chết, chúng ta cũng phải dây dưa cùng một chỗ! Ta sẽ không cho chàng thêm cơ hội yêu người khác, chàng là của ta! Chỉ của một mình ta! Ai cũng không cướp được! Đến ta cũng bị nội tâm nóng bỏng của mình khiếp sợ, thì ra ta cũng không hề giống như ta biểu hiện đạm nhiên như nước, thì ra ta cũng có thể nóng rực như lửa. Ta không dám biểu hiện ra ngoài phần nóng cháy này, ta sợ đem tên ngốc này dọa chạy, ta cứ như vậy tham niệm phần ấm áp đó, từ đây biến trở nên dè dặt cẩn thận.
Khi hết thảy mọi chuyện đã định, ta thoải mái ngủ trong lòng hắn. Khi ta cho rằng lần sinh nhật này cuối cùng sẽ phải lỡ dở, ta lại bị hắn ôn nhu gọi tỉnh, ta mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh tinh hoa, màu sắc ấm áp như vậy, giống như ánh mắt hắn, ta như ở trong mộng, chìm đắm không muốn tỉnh lại. Nhưng ta biết, những thứ này đều là chân thực, tên ngốc này, hắn cho là lén mua những thứ này ta sẽ không biết sao, việc nội vụ trong phủ là đích thân hắn giao vào tay ta nha. Tên ngốc này, hắn cùng ta nói, đây là ở trong mộng của hắn, trong mộng của hắn, chỉ có ta và hắn. Như vậy thật tốt, chỉ có ta và hắn! Nhìn hắn cười sáng rực, ta đột nhiên sợ, sợ những thứ này thật chỉ là nằm mơ, vì vậy ta véo hắn một cái. Ha hả, hóa ra, hóa ra những thứ này đúng là sự thực, ta không cần lại lo được lo mất.
Hắn để cho ta viết xuống tâm nguyện, ta liền viết xuống người trọng yếu nhất trong lòng ta, tên ngốc này thật giống như bị cảm động một phen, còn xôn xao muốn ta viết cho bản thân. Thật là một tên ngốc, chỉ cần các ngươi tốt, ta cũng sẽ tốt. Đột nhiên nghĩ tới đêm đó hắn thương tâm vì người khác hát khúc, ta bỗng dưng trong lòng ê ẩm, cũng muốn hắn vì ta hát một lần, chỉ vì một mình ta hát, nếu như bị ta phát hiện không phải hát cho ta, ta nhất định phải vặn hắn. Ta đợi rất lâu, cho là ta cuối cùng mong cầu xa vời rồi, hắn lại lên tiếng, là khúc mừng sinh nhật. Ha ha, đúng là hát cho một mình ta, ta dị thường vui vẻ cùng thỏa mãn.
Đồ ngốc này, chỉ biết nhìn sao, chỉ ngây ngốc nhìn sao, không biết ngày tốt cảnh đẹp như vậy cô phụ thật đáng tiếc sao. Ta liền giả bộ ngủ tựa vào vai hắn. Hắn cũng biết thời gian không còn sớm, ôm ta tiến vào phòng, đem ta đặt lên giường. Hắn lại tự mình giúp ta lau qua một chút, trước nay đều không nghĩ tới, một nam nhân lại có thể ôn nhu như vậy, hắn ôn nhu làm ta thật ấm lòng. Lúc ta tràn đầy mong đợi cùng khẩn trương, ai biết, hắn lại cứ như vậy ngủ ở bên cạnh ta, còn cách ta xa như vậy. Chẳng lẽ ta là nước lũ hay mãnh thú sao? Ta thở dài, được rồi, từ từ đi. Dần dần ta cũng tiến vào mộng đẹp, cảnh tượng trong mộng đáng sợ như vậy, ta ngủ cũng không yên ổn, trong mông lung cảm giác được một vòng tay ấm áp, đem ta ôm vào lòng, một bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng vỗ sau lưng ta, an ủi nội tâm bất an của ta, ta biết, là tên ngốc kia. Ta lặng lẽ gợi lên mép, ngửi mùi hương dễ ngửi trên người hắn, sau đó ta ngủ dị thường an ổn.
Sáng sớm ngày thứ hai, ta thật sớm liền tỉnh lại, nhìn tên ngốc này mặt ngủ tinh khiết như hài đồng, đầu độc lòng người như vậy, ta không kiềm được hôn trán hắn một cái. Tiếp sau đó vùi vào lòng hắn, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, kỳ thực hắn cũng là vô cùng tuấn dật mà, tên ngốc này có lông mày cương nghị, mắt sáng như tinh quang, sóng mũi thật cao, đôi môi thật mỏng, những thứ này tổ hợp cùng một chỗ, lại dị thường thanh tú, dị thường nhu hòa, hắn, cũng có thể để cho rất nhiều nữ tử mặt đỏ tim đập đi. Khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng, hắn tựa hồ muốn tỉnh lại, ta từ từ nhắm hai mắt, vụng trộm quan sát động tác của hắn, khóe miệng không ức chế được nổi lên một tia tươi cười. Tên ngốc này, chỉ biết ở đó nhìn ta cười, cũng không biết cần làm gì sao. Dần dần tên ngốc này nhận ra, đây là một cơ hội tốt để thâu hương, hắn từ từ hướng ta đến gần. Ha ha, thì ra hắn cũng thích ta nha, nhưng mà hắn luôn luôn đờ đẫn như vậy làm sao được a! Ta đột nhiên thật muốn biết, nếu như lúc này hắn thâu hương bị bắt, sẽ là tình hình gì, hắn sẽ còn tiếp tục sao. Ta từ từ mở hai mắt ra, ai biết, người này giả bộ ngủ lại nhanh chóng như vậy! Bất quá bộ dáng toàn thân cứng ngắc, thật quá giả a.
Ta lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, xem hắn có thể giả bộ bao lâu. Ai biết, hắn đúng là một con rùa đen, đầu vừa lùi về, liền một đoạn thời gian rất dài sẽ không chui ra, lề mề đều có thể đem người ta chờ đến hỏng. Ta nhìn cánh môi dễ nhìn của hắn, đột nhiên cũng nghĩ nếm thử một chút xem đó là mùi vị gì, dù sao vừa rồi lại không phải không trộm hôn hắn, bất quá lần này coi như hôn công khai đi. Aiz, mà thôi, nếu hắn đã không dám chủ động, vậy thì, liền để ta đi! Ta từ từ thiếp lên, đột nhiên toàn thân vọt lên một cỗ cảm giác tê dại không nói ra được, thì ra hôn, lại là cảm giác như vậy a, ta không khỏi đỏ mặt. Nhìn thấy hắn cái mặt kia nghẹn đến đỏ bừng, bộ dáng sứt sẹo vẫn còn ở đó giả bộ ngủ, ta không nhịn được cười. Được rồi, hôm nay liền tạm thời bỏ qua hắn đi, chớ nghẹn xảy ra chuyện, đến lúc đó đau lòng vẫn là ta.
Ta ở bên ngoài sắp xếp xong đồ ăn sáng, phát hiện Tiểu Trung lén lén lút lút cầm một vật hướng bên trong nhìn quanh, ta dọa sợ hắn một chút, hắn liền đàng hoàng đem đồ vật giao cho ta, nói là thư của Thanh Loan. Ta nhìn phong thư hồng sắc trong tay, cảm thấy dị thường nhức mắt, lại không có dũng khí lật xem ―― ta sợ. Ta và tên ngốc dùng hết đồ ăn sáng, liền cùng nhau trở lại Minh Nguyệt Các. Vốn dĩ đã nghĩ tốt, không thể để ý, không thể để ý. Nhưng vẫn không ngăn được cảm giác kỳ quái trong lòng không ngừng bốc ra ngoài, thấy đồ ngốc kia vẫn ở đó vui vẻ cười, ta cảm giác dị thường bực bội, liền sai Tiểu Trung đem đồ dùng thường ngày của hắn đều dời đến trong viện ta, nếu đã hiểu rõ tâm ý của mình, hắn lại tính tình rùa đen như thế, vậy thì ta liền phải chủ động một chút, để cho người khác không có cơ hội lợi dụng!
Nhìn hắn ánh mắt lóe lên hàm hồ lừa bịp ta chuyện phong thư, ta không còn khống chế cảm giác kỳ quái trong lòng được nữa, ta không ngừng đọc những câu thơ hắn viết cho nữ tử kia, càng đọc, trong lòng lại càng chua. Hóa ra, ở trong mắt hắn, người kia lại hoàn mỹ như vậy. Vậy ta, ở trong lòng hắn, lại là như thế nào? Ta giống như cử chỉ điên rồ đắm chìm trong tâm tình của bản thân, cho đến khi hắn bá đạo đem ta ôm vào lòng, ta còn chưa phục hồi lại tinh thần, liền bị hắn hôn lên. Nụ hôn này, như bao hàm tất cả nhiệt tình của hắn, muốn đem ta hòa tan. Chút tâm tình kỳ quái, những suy đoán vô vị kia, đều đã không quan trọng nữa, giờ khắc này, ta đã biết, thì ra hắn yêu ta, giống như ta yêu hắn. Giờ khắc này, ta phảng phất như đặt mình trở lại bên trong mảnh trời sao tối qua, bốn phía rực sáng chói lọi đến rối tinh rối mù...
- -----
()Toàn chương này đều là tiếng lòng Tô Nguyệt nhưng lúc thì nhắc tới Hàn Thành ở ngôi thứ (hắn), lúc lại trực tiếp tự đối thoại ở ngôi thứ (ngươi/chàng).