Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
……..
Đột nhiên có thêm một bảo tiêu, cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của Vệ Thư Tuân. Y đã ghét cay ghét đắng việc Lâm gia cứ ùn ùn gây sự với y, nhưng ngẫm lại chuyện Vệ Thừa làm, đầu tiên là đoạt máy thời gian, sau lại giết người thừa kế của Lâm gia, hiện tại lại hủy luôn máy thời gian số hai, thù này quá sâu, hỏng nhất chính là cư nhiên còn để Lâm gia tìm được người ông cố này —— kêu bọn họ không oán hận cũng không có khả năng.
Ngày thứ ba trở lại trường học, từ TV căn tin đột nhiên nhìn thấy tin cảnh sát thành phố A càn quét ma túy trên diện rộng, ngày đầu tiên liền xoá sạch mấy hang ổ.
Vệ Thư Tuân im lặng cúi đầu ăn cơm, hỏi thanh niên mặc đồ đen bên cạnh, “Ê, anh không quay về hỗ trợ à”
“A, hỗ trợ cái gì?” thanh niên vùi đầu ăn cơm hỏi, khi ngẩng đầu trên mặt còn dính mấy hạt cơm.
“Bên Chu Tuyền khẳng định bề bộn nhiều việc, đối phó Lâm gia rồi càn quét gì đó, dù sao trong trường không có nguy hiểm gì, anh ở đây cũng rất chán đúng không?”
“Không.” bảo tiêu Chu Tuyền phái tới, thanh niên tên là Hàn An xua tay: “Với tôi, phần công việc bảo vệ cậu quá thích hợp, có thể làm biếng có thể lấy tiền.”
“Được rồi, lúc nào anh muốn đi thì nói với tôi một tiếng là được rồi.” Lâm gia chắc tạm thời chưa bỏ qua cho y đâu, vẫn nên có một bảo tiêu trong lúc này thì tốt hơn, nhưng cuộc sống vườn trường đối với người ngoài mà nói quá yên bình lại nhàm chán, Hàn An chắc cũng chịu không được bao lâu đâu, tùy hắn vậy.
Đảo mắt đã đến ngày thi máy tính cấp II, buổi sáng thi viết buổi chiều thi máy, Vệ Thư Tuân gần như không có khó khăn gì mà vượt qua. Trên đường trở về Ngũ Phong vẻ mặt cầu xin đu trên lưng Vệ Thư Tuân hỏi: “Thư Tuân, kết quả bài mã hóa cuối cùng là gì?”
“Về tớ viết cho cậu.”
“Không được.” Ngũ Phong mắt hổ rưng rưng: “Cậu chỉ cần nói cho tớ biết cậu cũng không biết là được rồi.”
Vệ Thư Tuân nhún nhún vai: “Được rồi, tớ cũng không biết.”
Vương An Thanh thò qua an ủi: “Không sao đâu Ngũ Phong, tớ cũng không biết, thật đó.”
Cùng bạn chung phòng đến căn tin ăn tối, Vệ Thư Tuân một mình đi lên lầu hai. Lầu một là căn tin chung, lầu hai là nhà ăn, bình thường đây là nơi các giáo sư giảng viên đến dùng cơm, hoàn cảnh không tệ, treo rất nhiều vật trang trí màu xanh biếc làm thành vách ngăn tường. Hàn An hằng ngày đều ôm laptop, căn cứ vị trí khác nhau của Vệ Thư Tuân mà đến ngồi ở mấy nơi có ăn có uống có wifi như nhà ăn, quán cá phê, tiệm bánh mỳ vân vân gần đó, thuận tiện thông qua camera trường theo dõi bảo vệ Vệ Thư Tuân.
“Bảo tiêu ngày nào cũng ăn cơm trong nhà ăn, người được bảo vệ là tôi thì ăn trong căn tin tập thể, nghĩ thế nào tôi cũng thấy mất cân bằng quá.” Vệ Thư Tuân ngồi xuống đối diện hắn: “Kêu tôi chuyện gì? Lý do không ổn là tôi kêu Chu Tuyền trừ tiền.”
Vừa nghe trừ tiền Hàn An lập tức ngồi thẳng, gõ vài cái lên laptop, chuyển màn hình qua cho Vệ Thư Tuân coi: “Xem này!”
“Cái gì…” Vệ Thư Tuân ngẩn người: “Phòng thí nghiệm?”
Trong màn hình đang chiếu là camera phòng thí nghiệm, theo dõi chỉ tới cửa phòng, nhưng chỉ nhìn đám người bu ngoài cửa, thì biết bên trong đã xảy ra tranh cãi gì rồi. Hàn An đưa tai nghe cho y, Vệ Thư Tuân đeo lên, liền nghe được một giọng nói rất quen “… Sao không có người ngoài, không phải có một đứa năm hai ngày nào cũng tùy ý đến à?”
“Thư Tuân không liên quan đến chuyện này!” Đây là tiếng của Diệp Thành Thiên: “Lúc mất cái ví cậu ta không ở phòng thí nghiệm.”
“Khó nói lắm, ai biết cái ví mất hồi nào, dù sao lấy đi một cái ví cũng không mất mấy phút.”
Vệ Thư Tuân nhíu mày: “Hình như đang nói về tôi, bên đó có chuyện gì?”
“Ngày hôm qua có một tiến sĩ sinh đặt ví trong tủ để đồ quên lấy, hôm nay tới lấy, phát hiện mất cái ví, đang hoài nghi là ai trộm.”
“Mấy ngày nay tôi có qua đó đâu.” Tuy nói như vậy, nhưng đã nghe mấy đàn anh kia chất vấn Diệp Thành Thiên “Ý anh là trong đám tụi tôi có trộm à?” “Rốt cuộc anh ở phe nào, không giúp bạn học mình hả”. Không thể để anh Diệp vi y mà bị bạn bè chỉ trích, Vệ Thư Tuân bỏ tai nghe ra, chạy ào xuống lầu.
Tòa thực nghiệm đầu tiên là nơi thí nghiệm dành riêng cho tiến sĩ sinh, ra vào cần quét thẻ, Giáo sư Triệu cho Vệ Thư Tuân một cái thẻ, nhưng bình thường Vệ Thư Tuân đều buổi tối tan học rồi mới đến, gần đây cũng là vì đưa tư liệu cho Diệp Thành Thiên mới thường xuyên đến vào buổi sáng.
Lầu thực nghiệm ra vào không phải giáo sư thì cũng là tiến sĩ sinh, mọi người đương nhiên không tin trong đó có trộm, hơn nữa kẻ có ý tận lực kích động, đầu mâu liền chỉ hướng về một người ngoài thường xuyên xuất hiện —— Vệ Thư Tuân.
Đương nhiên trong đó còn có một nguyên nhân khác, chính là Vệ Thư Tuân – một đứa sinh viên năm chả nổi bật gì, chưa lấy qua một giải thưởng nào, chưa phản biện một luận văn nào, không rõ nguyên do lại được giáo sư Triệu nhìn trúng, mỗi ngày ra vào tự nhiên trong phòng thí nghiệm, tương lai đừng nói thạc sĩ, tiến sĩ đều nắm chắc. Điều này làm cho những người cực khổ lắm mới thi lên được sao mà cam tâm. Cũng bởi vậy phớt lờ chuyện Vệ Thư Tuân mấy ngày nay căn bản không có tới, đồng thời chỉ trích Diệp Thành Thiên phản đối bọn họ.
Khi Vệ Thư Tuân vội vàng đuổi tới, Giáo sư Triệu và mấy giáo sư khác cũng trình diện, đang nghe Giáo sư Triệu nói: “Thư Tuân là người tốt, tôi đảm bảo em ấy không làm chuyện này.”
“Nhưng nó không phải bạn học của chúng tôi, là người ngoài, ai biết nó ngấm ngầm làm cái gì.” Cái giọng nghe quen tai kia vẫn đang nói: “Giáo sư Triệu thầy không thể vì quan hệ cá nhân mà thiên vị nó.”
Vệ Thư Tuân nhìn qua, thấy người nói chuyện Ngô Hoành Kiệt lúc trước có gặp, người này không biết vì cái gì, từ lần đầu tiên gặp mặt đã có ý thù hằn mình, chẳng lẽ là từng gặp qua, nhưng bị mình quên mất á? Hiện tại không phải lúc nghi hoặc, Vệ Thư Tuân đi đến phía sau Giáo sư Triệu, lạnh lùng nhìn thẳng Ngô Hoành Kiệt: “Gần nhất tôi bận thi máy tính cấp II, căn bản không có thời gian đến phòng thí nghiệm, không tin có thể coi lại camera, hoặc trực tiếp báo cảnh sát đi.”
Ngô Hoành Kiệt ớn ớn, lui về giữa đám bạn khác: “Mọi người coi mọi người coi, cậu ta không phải người chỗ này cũng có thể tùy tiện vào, ai biết có phải cậu ta lấy không.”
“Báo cảnh sát thì không cần, đừng làm lớn chuyện này.” một giáo sư già bên cạnh nói, đồng thời nhìn về phía Vệ Thư Tuân: “Em chính là cậu sinh viên năm hai bọn họ nói?”
Vệ Thư Tuân lễ pháp gật đầu: “Em chào giáo sư.”
“Ừ, thoạt nhìn là sinh viên tốt.” Vị giáo sư kia nâng nâng mắt kính: “Việc này vẫn là giao cho bảo an đi, nhưng mà anh Triệu à, mặc kệ thế nào, vẫn đừng cho người ngoài tùy tiện ra vào thì hơn, đỡ phải gây mâu thuẫn cho các sinh viên.”
Làm thế hệ trước, bọn họ hiểu rõ mọi người rốt cuộc vì sao tranh cãi, cũng không riêng chỉ là vấn đề cái ví.
“Ai.” Giáo sư Triệu thở dài: “Là tôi suy nghĩ không chu đáo, Thư Tuân…”
“Thật có lỗi, giáo sư.” Vệ Thư Tuân không đợi ông nói xong, đã chủ động lấy cái thẻ ra: “Là em không nên tùy tiện ra vào phòng thí nghiệm, thẻ này trả lại cho thầy.”
Chuyện mất cái ví, bởi vì đội trưởng bảo an chạy tới xử lý, các sinh viên cũng bị giáo sư xua đi. Đồng thời Vệ Thư Tuân bị đuổi ra khỏi phòng thí nghiệm, cũng làm một ít người lòng mang đố kị rất hả dạ. Có mấy vị giáo sư lạ mặt ở đây, Vệ Thư Tuân không tiện nói chuyện với Giáo sư Triệu, chào thầy rồi đi ra. Diệp Thành Thiên đuổi theo, nói xin lỗi: “Xin lỗi, Thư Tuân, đều là anh gọi em đến vào ban ngày, mới làm bọn họ chỉ mũi nhọn vào em.”
Học kỳ trước Vệ Thư Tuân luôn đến vào buổi tối, người gặp qua y không nhiều lắm, cho dù nghe nói cũng không để trong lòng. học kỳ này Diệp Thành Thiên liên tục kêu Vệ Thư Tuân gọi tới hỗ trợ, những người khác mới biết được thực sự có một sinh viên năm hai được Giáo sư Triệu ưu ái đến vậy, hơn nữa sinh viên này lại thân với Diệp Thành Thiên. Diệp Thành Thiên vốn đã đủ gây đố kị, làm hại Vệ Thư Tuân nằm trúng đạn chung luôn.
“Không liên quan đến anh, em mới phải xin lỗi, hại anh bị người ta mắng.” Vệ Thư Tuân chậm rãi bẽ bẽ ngón tay: “Mà cho em hỏi, Ngô Hoành Kiệt kia là ai vậy?”
“Là ban chung khóa của anh.” Diệp Thành Thiên vò vò đầu: “Hẹp hòi lắm, hình như là anh giật học bổng của anh ra, nên thường xuyên nhằm vào anh.”
“Học bổng cũng không phải cướp mà có được.”
“Ha ha ha, ai biết, dù sao anh ta nói với người ta vậy đó.”
Rời khỏi phòng thí nghiệm không gây ra tổn hại gì lớn cho Vệ Thư Tuân, kế tiếp trừ môn chuyên ngành của mình, y còn phải đối phó cuộc thi tiếng Anh cấp IV khổ thủ. Cuộc thi Tiếng Anh lại rất gần với thi cuối kỳ, thời gian ôn tập còn không đủ, y vốn cũng muốn xin phép Giáo sư Triệu. tình nghĩa thầy trò giữa họ sẽ không vì y đi khỏi phòng thí nghiệm mà giảm đi, y cần gì phải để ý tấm thẻ vào cửa kia.
Nhưng mà, tự mình đi là một chuyện, bị ép đi lại là chuyện khác. Hơn nữa còn liên lụy đến người mà y để ý.
“Máy học tập, Ngô Hoành Kiệt là ai?” Vệ Thư Tuân thật sự quên mất Ngô Hoành Kiệt rồi.
“Lúc cậu và giáo sư Triệu bị bắt cóc, có cái tên nhát gan bị bắt chung đó.” Máy học tập đáp.
Vệ Thư Tuân suy nghĩ một chút, cuối cùng đã nhớ ra. chuyện bị bắt cóc y còn nhớ, nhưng trong não bộ chỉ để lại ấn tượng về một tên hèn nhát đụng một cái là kêu gào cứu mạng, ngũ quan đã sớm quên mất. Hiện giờ được máy học tập nhắc nhở, cuối cùng cũng chồng lên cái bản mặt đắc ý vênh váo kia của Ngô Hoành Kiệt.
“Là thằng đó!” Đấm một cái lên lòng bàn tay: “Nếu là nó thì dễ xử rồi.”
Nếu là trước kia, Vệ Thư Tuân nhất định trực tiếp tính sổ đánh đối phương một trận rồi uy hiếp, nhưng bây giờ có tên bảo tiêu miễn phí bên cạnh, Vệ Thư Tuân lười tự ra tay.
“Cái gì? Kêu tôi đi uy hiếp người này?”
“Ừ, bảo hắn không được hại Diệp Thành Thiên, lấy gan của hắn, tùy tiện đánh hai đấm là nghe lời hà.”
“Tôi cảm thấy người hắn chủ yếu muốn nhằm vào là cậu đó!”
“Hôm nay anh Diệp nói chuyện giúp tôi, tôi chỉ sợ hắn kiếm chuyện, hại anh Diệp bị cô lập. Mặt khác…” Vệ Thư Tuân bẽ bẽ ngón tay: “Thù của tôi tôi tự báo được.”
Đối với người đàn anh khóa trên từng bóp cổ giáo sư Triệu bắt thầy khai ra tin tức này mà nói, Vệ Thư Tuân cũng không có nửa phần tôn kính. Nhưng y cũng không tính dùng vũ lực, gần đây càng ngày càng phát hiện uy hiếp thuần vũ lực không có ý nghĩa, sức công phá quá nhỏ, còn dễ bị bắt được nhược điểm.
Từ chỗ anh Diệp lấy được thời khóa biểu thực nghiệm gần đây, Vệ Thư Tuân lại nghiên cứu các môn gần đây của bọn họ một chút, bắt đầu chui đầu vào phòng thí nghiệm chế tạo. Ba người Tôn Y vội vàng chuẩn bị luận văn tốt nghiệp và thi lên thạc sĩ, đã rất lâu không có tới phòng thí nghiệm, gian phòng này hiện tại do Vệ Thư Tuân độc chiếm.
Người máy cảm biến ánh sáng, tên gọi thấy cao cấp sang chảnh vậy thôi, kỳ thực chỉ là một cái máy bật nhảy rất nhỏ. Trang bị cảm biến ánh sáng, vốn là thiết bị nhỏ dùng trong thực nghiệm quang học, sẽ bật đến điểm mà ánh sáng xuất hiện. Vệ Thư Tuân tăng mạnh lực bật và tính trí năng của nó, hệ thống trí năng là dùng nhiệm vụ thi máy tính cấp II trao đổi với máy học tập.
Làm hơn mười ngày mới làm xong máy bật nhảy, Vệ Thư Tuân kêu Hàn An nghĩ cách trước tiết thực nghiệm nào đó đặt nó vào túi áo blouse của Ngô Hoành Kiệt. Về phần Hàn An làm sao mà vào phòng thí nghiệm, Vệ Thư Tuân mặc kệ, y tìm bảo tiêu không phải để hắn mỗi ngày ngồi trong nhà ăn uống cà phê.