Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
…
Chỗ tường gần cửa ra vào phòng thí nghiệm có hai cái máy tính, là máy xài chung. Bên trong có các loại tài liệu bình thường mọi người tải xuống, để tiện sử dụng. Mỗi người đều có laptop riêng của mình, tài liệu trong máy tính hư hao, đối với mọi người tổn thất không tính lớn, chỉ là tải lại lần nữa tương đối mất công thôi.
Nhưng không bao gồm Diệp Thành Thiên, toàn bộ tài liệu trong USB của anh mất hết.
Bởi vì đa số thời gian đều ở phòng thí nghiệm, cho nên anh lưu luận văn và phần lớn tài liệu vào trong USB di động, để có thể cập nhật và ghi chép kịp thời, lúc này nhiễm virus, chẳng khác nào hủy diệt một nửa thành quả của anh.
Rất nhanh có người gọi kỹ thuật viên máy tính tới, đối phương nhanh chóng diệt hết virus rồi khôi phục hệ thống, nhưng đồng thời cũng nói: “Tuy virus đã xử lý, nhưng tài liệu bị mất không phục hồi được, loại virus “Disaster doll” này mọi người hẳn đều rõ tính phá hoại của nó, cái này tôi cũng hết cách.”
“Disaster doll” là một loại virus máy tính xuất hiện hai năm trước, tất cả tài liệu bị nó lây nhiễm toàn bộ biến thành một cái icon anime đầu búp bê, các tài liệu bị hư hao cũng không có cách phục hồi, lúc ấy gây ra hỗn loạn cùng tổn thất rất lớn. Không ngờ cách hai năm, trong phòng thí nghiệm lại xuất hiện loại virus này.
Diệt virus và khôi phục hệ thống tốn không ít thời gian, cho nên tất cả mọi người phòng thí nghiệm lười chờ, đi về hoặc tiếp tục thực nghiệm, chỉ có Diệp Thành Thiên lạnh mặt ngồi một bên, chờ người không liên quan đều đi hết, anh trực tiếp hỏi kỹ thuật viên: “Ngô Quốc, anh cảm thấy lần này máy tính nhiễm virus, là ngoài ý muốn hay có người làm?”
Vệ Thư Tuân hơi giật mình. Cuộc sống trường học của y vẫn luôn rất vui vẻ và bình thường, tuy ngẫu nhiên có một vài tên đáng ghét, tỷ như Chung Hữu, nhưng so sánh với thời quan hệ với bọn côn đồ, trường học thật là cái tháp ngà voi được bảo vệ kỹ càng. Vệ Thư Tuân cũng thấy xung đột giữa các sinh viên rồi, nhiều lắm là mắng chửi nhau vài câu, trợn mắt liếc xéo vài cái, ngay cả Chung Hữu luôn kiếm chuyện với y, cùng lắm là làm vài chuyện mờ ám không chút xi nhê, cho nên y luôn không để Chung Hữu vào mắt. Bọn họ trước kia có mâu thuẫn, mặc kệ lớn nhỏ, đều canh trước cửa trường đối phương.
Sau khi Chung Hữu bị bắt, cuộc sống vườn trường của Vệ Thư Tuân càng an nhàn bình ổn, hình như trừ phải lo lắng cuối kỳ rớt môn ra thì không thấy phiền não gì, thế cho nên y hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Virus là người làm —— có phải ở trong hoàn cảnh đơn thuần quen rồi, con người càng ngày càng chậm chạp không?
Vệ Thư Tuân lúc đang kiểm điểm bản thân, Ngô Quốc nhìn nhìn y, Diệp Thành Thiên nói: “Yên tâm đi, nhóc này sẽ không nói lung tung.”
Ngô Quốc gật gật đầu: “Với bên ngoài tôi sẽ nói không cẩn thận nhiễm virus, nhưng nói thật, chuyện này chắc chắn là có người làm. Virus của hai năm trước không có khả năng vượt qua được tường lửa của chúng ta, hơn nữa có người tháo dỡ hệ thống quét virus… Chuyện nội bộ mấy anh tôi không xen vào được, tóm lại lòng đề phòng không thể không có, về sau anh nhớ đừng xài máy tính ở đây nữa.”
“Quá rõ ràng, anh Diệp, có người nhằm vào anh.” Vệ Thư Tuân hỏi: “Biết ai không?”
Bởi vì thực nghiệm và luận văn của Diệp Thành Thiên đều tương đối rườm rà, hơn nữa anh cũng có việc học, cho nên buổi tối sau khi tan học mới xin sử dụng phòng thí nghiệm thêm, đây cũng là Giáo sư Triệu cấp đặc quyền cho anh, nói cách khác, mỗi ngày sau h máy tính đều là anh dùng, đây là gây án có dự mưu.
Diệp Thành Thiên vẻ mặt âm trầm lắc đầu: “Ngoài mặt anh không mâu thuẫn với ai hết, trong âm thầm thì khó nói.”
“Hả?” Vệ Thư Tuân nghiêng đầu: “Vậy rốt cuộc có hay không có?”
“Nhiều ít cũng có đi.” Diệp Thành Thiên gật gật đầu: “Học bổng, hoạt động trao đổi, thi trận, luận văn, nói thật, anh luôn làm không tồi. Nhưng mọi người ngoài mặt khen thì khen, ai biết sau lưng có đối thủ cạnh tranh hoặc người đố kị hay không?”
“Nói cũng đúng.” Trung học điểm số thì đếm ngược, đại học thì thành tích cũng chả nổi bật, Vệ Thư Tuân còn chưa cảm nhận được trải nghiệm vì giỏi quá mà bị đố kị: “Vậy, anh Diệp anh có đối tượng hoài nghi với manh mối, hoặc cần em giúp gì không?” Diệp Thư Tuân xoắn tay áo lên: “Em có thể chỉ anh cách lén hại người ha!”
“Đừng nghĩ đến mấy thứ mờ ám đó.” Diệp Thành Thiên bật cười lắc đầu: “Anh nghĩ không ra nên hoài nghi ai, hơn nữa không có chứng cứ chắc chắn, cũng không thể vạch trần đối phương. Lần này chỉ có thể trách anh sơ ý quá, nhưng quả thật cũng có cái cần em giúp anh.”
“Được rồi.” Vệ Thư Tuân thất vọng gãi gãi mặt: “Anh cần em làm gì?”
“Lần cuối cùng anh làm là tuần trước, số liệu thực nghiệm mấy lần trước đã mất rồi, cần làm lại, chỉ sợ em phải ở lại qua đêm giúp anh thôi.”
Vệ Thư Tuân nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Là hai cái thực nghiệm tản xạ quanh tinh thể quang tử và mô hình mô phỏng chùm tia sáng truyền đi hả anh?”
“Ừ.”
“Ồ, cái đó em còn nhớ mà.”
“Hả?”
“Ghi chép mấy lần thực nghiệm đó đều là em làm mà, em còn nhớ rõ!”
“…” Diệp Thành Thiên yên lặng nhìn Vệ Thư Tuân: “Em xác định, thực nghiệm tán xạ xung quanh tinh thể quang tử và mô hình mô phỏng chùm tia sáng truyền đi, anh nhớ lúc ấy ghi chép nhiều lắm mà?”
“Dạ, nhiều lắm.” Vệ Thư Tuân đương nhiên gật đầu: “Nhưng chưa hết một tuần mà, sao quên được.”
“… Tuy phải nói cảm ơn, nhưng anh muốn đánh em quá.” Anh cũng chỉ nhớ kết quả thực nghiệm và nội dung quan trọng, lúc ấy ghi chép cái gì, chính anh cũng đã quên.
“A? Hồi nãy anh còn nói đừng nghĩ mấy thứ mờ ám mà.”
“Anh đây quang minh chính đại đánh em thì thế nào.” Diệp Thành Thiên vỗ vỗ nhẹ lên đầu y: “Thật là, có cái não tốt vậy, dùng nhiều vào việc học thì tốt rồi.” Trừ lúc tự tay thực nghiệm biểu hiện độ tiếp thu và kiên nhẫn kinh người ra, Vệ Thư Tuân bình thường làm người ta cảm thấy cứ như đang chơi đùa, khi lên lớp cũng chỉ đặt sự chú ý lên mấy ví dụ thú vị, Giáo sư Triệu và Diệp Thành Thiên đều hoài nghi y đến tột cùng học được bao nhiêu. Nhưng bởi vì Vệ Thư Tuân còn rất trẻ, Giáo sư Triệu cũng không dám o ép quá, cũng tùy theo y thôi.
Trừ tư liệu của hai thực nghiệm kia, còn bị mất một ít tư liệu khác, nhưng đều có thể tìm lại, Vệ Thư Tuân giúp Diệp Thành Thiên chạy đến thư viện mấy đợt, mỗi lần về đều ôm mấy quyển sách, khiến người trong lớp không rõ chân tướng kinh hãi: “Không phải chứ, Vệ Thư Tuân lại nữa á?”
Người của lớp khác cũng vẻ mặt kinh sợ bái phục: “Con mọt sách lớp bây cũng quá chăm chỉ, khai giảng học kỳ nào cũng ngâm mình trong thư viện?”
Vệ Thư Tuân có một ngày từ thư viện trở về, bị Lý Hiểu Nhiên chặn giữa đường, hỏi y: “Vệ Thư Tuân, học kỳ này cậu còn muốn bổ túc không?”
“Bổ túc?” Vệ Thư Tuân nghĩ nghĩ, học kỳ này đa số đều là bài chuyên ngành, y không lo thi rớt, môn y cần học bổ túc, chính là Lịch Sử, Tư Tưởng và tiếng Anh.
Lịch Sử và Tư Tưởng không bàn nữa, chỉ còn tiếng Anh, Vệ Thư Tuân vò vò đầu: “Tiếng Anh thôi bỏ đi.” Học kỳ trước cũng cố gắng bù lại tiếng Anh, kết quả đến cuối kỳ cứ như chưa từng học bù ấy, y lười lãng phí thời gian và sức lực tiếp.
“Cậu…” Lý Hiểu Nhiên dẫm chân một cái: “Tớ đã nói làm bạn bè lần nữa, sao cậu keo kiệt vậy.”
“…?” Vệ Thư Tuân không hiểu mô tê gì bị ném đi.
“Tôi nghĩ chắc cô ta nghĩ cậu còn ghi hận chuyện học kỳ trước.” Máy học tập giải thích nghi vấn: “Học kỳ trước cô ấy trợn mắt với cậu lần, nói chán ghét cậu sau lưng bị bắt tại trận lần.”
“Hả? Có sao?” Vệ Thư Tuân sờ cằm. Trừ lần đầu tiên phát hiện Lý Hiểu Nhiên trợn mắt trừng mình ra, Vệ Thư Tuân liền làm như không thấy cô, y từ trước đến nay không để tâm đến mấy người không nói chuyện được và không uy hiếp đến mình.
“Có, tôi nghe thấy!” Máy học tập tỏ vẻ nó là một cái AI ghi thù cộng thêm thù dai: “Nếu cậu hẹn hò với cô ta, tôi liền tuyên bố nhiệm vụ mở hậu cung cho cậu.”
“Đừng nói bậy, con gái phiền vậy, một người tao còn chịu không thấu này.” Vệ Thư Tuân vẫn không quá hiểu mục đích của Lý Hiểu Nhiên, tuy nói khôi phục quan hệ bạn bè, nhưng nhìn dáng vẻ kia, hình như còn chưa bỏ cuộc? Nhưng y tuyệt không thấy vui, Lý Hiểu Nhiên lúc thì vui vẻ lúc lại giận hờn, y hoàn toàn không hiểu là vì cái gì, chẳng lẽ mỗi ngày phải lời ngon tiếng ngọt dỗ dành à? Không thích cách hẹn họ phiền phức như vậy a.
Nhằm vào cuộc thi máy tính cấp II, thầy máy tính rất nghiêm túc dạy dỗ, trừ giờ dạy tăng mạnh năng lực biên trình của mọi người, buổi tối còn học thêm nữa. Địa điểm học thêm là phòng tự học, giới hạn ở lý thuyết, là tự nguyện tham gia. Vệ Thư Tuân đương nhiên không có hứng, nhưng trong phòng ký túc xá thì có Dư Hân thành tích không tồi, không cần, Vương An Thanh không quá thích học, Vệ Thư Tuân lập tức bị Ngũ Phong mang danh “Huynh đệ nghĩa khí” lôi đi.
Cũng mang danh đi WC giữa tiết, Vệ Thư Tuân chạy ra khỏi tòa nhà, nghĩ nghĩ về phòng khẳng định nghe Ngũ Phong oán giận cả đêm, trực tiếp chạy khỏi trường luôn. tiếng chuông phía sau vang lên, đồng thời tin nhắn của Ngũ Phong đến: “Khốn nạn, cậu đi đâu? Đừng bỏ lại mình tớ a! Tự học rất thảm aaa!”
Vệ Thư Tuân trả lời một câu đáng đời, đứng một hồi trước cổng trường rồi trực tiếp bắt xe đến nhà Chu Tuyền. Không biết Chu Tuyền trở về chưa, không về thì trực tiếp ở lại đó một đêm.
Nhẹ nhàng vặn mở cửa, đèn ngoài phòng khách đã tắt, nhưng từ phòng ngủ có hiện ra một tia sáng, xem ra Chu Tuyền đã trở lại. Vệ Thư Tuân trên mặt lộ nụ cười, trong lòng dâng lên một tia vui vẻ bản thân cũng không hiểu được. Đến gần phòng ngủ khép hờ, đang chuẩn bị gõ cửa, đột nhiên nghe được tiếng bíp bíp bíp —— bíp bíp bíp —— bíp quen thuộc.
Tay Vệ Thư Tuân dừng lại, đây là, Vệ Thừa?
“Thật khó được.” chắc là webcam đã kết nối, Vệ Thư Tuân nghe được tiếng của Chu Tuyền: “Thật lâu không liên hệ được anh, tôi còn tưởng anh đã chết chứ.”
“Chắc cũng sắp.” Giọng Vệ Thừa khàn khàn, nghe qua cảm thấy rất mỏi mệt: “Bên này chiến tranh, nói không chừng cũng đến lúc tôi sẽ chết, cho nên cuối cùng trao đổi với anh chút tình báo, Lâm gia thế nào?”
“Ừm, đưa một thiếu tướng nhà bọn họ lên tòa án quân sự.” Tiếng nói của Chu Tuyền trầm thấp: “Gã thiếu chút nữa giết Thư Tuân.”
Vệ Thư Tuân rùng mình một cái, Chu Tuyền vốn đã rất nghiêm nghị, nhưng lần đầu tiên y nghe được Chu Tuyền dùng ngữ khí như vậy nói chuyện, lộ ra sát ý mãnh liệt.
“Thành quả không tồi.” Vệ Thừa nói: “Như vậy, tôi cũng thông báo chút, tôi giết một trong những kẻ thừa kế của Lâm gia rồi, nhưng vẫn chưa thể hủy diệt máy thời gian.”
“Anh nên hợp tác với Chu gia tương lai đi.” Chu Tuyền nói: “Nếu cần, tôi hoặc ông nội đều có thể để lại vài thứ, giúp bọn họ tin tưởng anh.”
“Khỏi cần.” Vệ Thừa cự tuyệt: “Chẳng lẽ tôi chưa nói à, mặc kệ là Lâm gia cũng tốt, Chu gia cũng tốt, người của Không thành đều là kẻ thù của tôi.”