Lần này Chu Tuyền lập công lớn, khó được mà cho nghỉ ngơi dài hạn. Hắn rốt cục có thời gian gần gũi với Vệ Thư Tuân.
Hắn là người sinh hoạt nghiêm túc nặng nề, cũng không rõ lắm thanh niên đương thời thích chơi cái gì, vì thế còn cố ý thỉnh giáo em họ Chu Diễn vốn vẫn còn ham chơi.
“Hai thằng đàn ông chơi gì mà vui? Chơi game á?” mặt Chu Diễn lộ vẻ không thú vị: “Em thấy không bằng đi ăn tiệc nướng, đến sơn trang Thiên Tuyền bắc giao, chỗ đó cung cấp thịt nướng và câu cá, thế nào?”
Chu Diễn là suy xét đến tính cách của anh họ mới đề nghị như thế, Chu Tuyền thì nghĩ một hồi quả nhiên cảm thấy không tồi, bèn gọi điện thoại hẹn Vệ Thư Tuân ra.
“Câu cá hả…” Nghe là thấy chán rồi, nhưng Chu Tuyền hiếm khi có ngày nghỉ, hắn muốn câu cá y có lý gì mà không đi chung chứ.
Thứ bảy ngồi ké xe Chu Tuyền, cùng đi đến sơn trang Thiên Tuyền. Lúc đến cổng sơn trang, xa xa liền nhìn thấy trên một chiếc việt dã màu bạc, trên xe nhảy xuống vài người, Chu Tuyền nhíu mày, lập tức chạy lướt qua. Vệ Thư Tuân không rõ lí do thăm dò vẫy vẫy tay về phía sau: “Chu Diễn họ cũng tới à?”
“Đám này…”
Thế giới hai người đáng trông mong đã tan biến, Chu Tuyền dừng xe trong bãi đỗ, tựa vào thân xe, hai tay ôm ngực mắt lạnh nhìn Chu Hạo dừng xe kế bên, Chu Diễn nhảy xuống từ ghế phó, mở cửa sau ra, đôi song sinh Chu Hiên Chu Phàm cũng nhảy xuống. Chúng lập tức chạy ào về phía Vệ Thư Tuân đòi bế: “Anh Thư Tuân!”
“Chậm chút nào.” Vệ Thư Tuân ôm lấy một đứa trong đó, nhấc bổng lên không dạo một vòng, đứa còn lại nhảy cẫng lên đòi bế: “Em cũng muốn em cũng muốn.”
Chu Tuyền nhìn ba người chơi chung, quay qua hỏi Chu Diễn: “Các em tới làm gì?”
“Anh Tuyền không phải anh muốn nướng thịt sao?” Chu Diễn hiện ra nét cười: “Em nghĩ chỉ có hai người rất chán, cho nên tụi em cùng đi chơi chung luôn đó!”
“Thế nào, anh không chào đón?” Chu Hạo hỏi.
Chu Tuyền nhíu mày: “Ồn.” Thư Tuân không đếm xỉa tới hắn nữa rồi.
Trong sơn trang Thiên Tuyền có bán đồ câu và dụng cụ nướng thịt, họ đã mua sẵn nguyên liệu, nhóm lửa bên hồ một bên thịt nướng một bên câu cá. Vệ Thư Tuân kỳ thật tuyệt không thích câu cá, cảm giác ngồi vậy rất buồn, trực tiếp vung dây câu vào trong hồ, cắm cần câu cho chắc xong thì đi nướng thịt. Chu Hiên Chu Phàm hai thằng nhóc cứ dính xà nẹo vào y, y y nha nha kể hết mọi chuyện trong trường, cũng không nhàm chán lắm.
Chu Diễn cũng ngồi không yên, chạy tới cùng Vệ Thư Tuân nướng thịt, chỉ có Chu Tuyền và Chu Hạo lẳng lặng ngồi bên hồ thả câu.
“Đã có ngày nghỉ, vì sao không gọi em? Tính tình của Vệ Thư Tuân cũng không phải có thể câu cá với anh.” Chu Hạo thủy chung cảm thấy thái độ của Chu Tuyền với Vệ Thư Tuân có vấn đề.
Chu Tuyền liếc hắn một cái, ánh mắt quay lại trong hồ: “Anh chỉ muốn ở chung với Thư Tuân.”
“…!” bàn tay nắm cần câu của Chu Hạo run lên: “Em hy vọng không phải em nghĩ nhiều, hai người chỉ là bạn bè thôi đúng không?”
“Hiện nay vẫn là bạn, tương lai thì không.” Chu Tuyền đáp, giọng điệu rất kiên định.
Chu Hạo hít sâu mấy hơi, hắn kính trọng Chu Tuyền, sẽ không cho rằng thích đàn ông là do lỗi của Chu Tuyền, cảm thấy nhất định là Vệ Thư Tuân dụ dỗ anh họ. Nghĩ vậy, Chu Hạo ném cần câu, đi về hướng Vệ Thư Tuân.
Vệ Thư Tuân nướng xong hai cái chân gà cho cặp song sinh, mình thì đang ôm trái bắp nướng mà gặm, đột nhiên thấy Chu Hạo đi tới, ngồi xổm ở bên cạnh mà trừng y. Chu Hạo và Chu Tuyền có rất nhiều khía cạnh giống nhau, tỷ như lầm lì ít nói, tỷ như khí thế sắc bén, rất ít người có thể nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nhưng Vệ Thư Tuân ở chung với Chu Tuyền quá rồi, hoàn toàn miễn dịch loại khí thế này, mà y cũng chả làm chuyện gì chột dạ với Chu Hạo, căn bản không cần lảng tránh ánh mắt hắn. Thấy Chu Hạo cứ trừng, Vệ Thư Tuân trừng lại, rồi tầm mắt dời về phía trái bắp trong miệng: “Anh cũng muốn ăn hả?”
“Cậu làm gì Chu Tuyền?”
“Chu Tuyền?” Vệ Thư Tuân giật mình, vỗ vỗ đầu: “Không xong, quên giúp anh ấy nướng thịt… A, tóc của tôi!” tay Vệ Thư Tuân còn dính dầu, vò lên đầu một cái, tóc lập tức bết lại. Y nhảy dựng lên tìm trái tìm phải: “Khăn đâu? Chu Diễn khăn đâu?”
“Ha ha ha ha, tôi quên lấy, cậu chờ chút.” Chu Diễn cười ha ha chạy đi lấy khăn.
“Thôi trong ba lô của tôi có.” Vệ Thư Tuân chạy tới lấy ba lô, bởi vì trên tay đều là dầu, y trực tiếp kéo dây kéo trút hết thứ trong đó ra, tìm được khăn rồi kêu Chu Hiên giúp y chùi tóc.
“…” cảnh tượng gà bay chó sủa này làm Chu Hạo hoàn toàn không có cơ hội nói gì.
Chu Diễn nhanh chóng cầm khăn về, một bên cười một bên đưa cho Vệ Thư Tuân. Vệ Thư Tuân khoát tay, nhặt mấy thứ vụng vặt trên đất nhét vào ba lô: “Không cần, anh có thời gian cười còn không bằng nướng thêm mấy xâu thịt. Chu Tuyền, muốn chân gà hay cánh gà thế?”
“Gì cũng được.” Chu Tuyền đáp.
“Vậy em mỗi thứ nướng một cái cho anh ha.”
“Ừ.”
Chu Diễn đột nhiên ngăn tay Vệ Thư Tuân lại, đoạt lấy quyển sách trên tay y: “Không thể nào, Thư Tuân, cậu yêu học đến vậy? Đến chơi còn mang theo cuốn sách á?”
Chu Hạo cùng Chu Tuyền đồng loạt quay đầu nhìn về phía Vệ Thư Tuân, Chu Tuyền hỏi: “Anh ảnh hưởng em học à?”
“Không có không có.” Vệ Thư Tuân đương nhiên không thể nói vì cảm thấy câu cá rất chán, cho nên mang theo cuốn sách đến giết thời gian. Sách này còn là y cố ý chọn lựa, là《quang học phi tuyến tính》giáo sư Triệu mượn cho y coi. Sách đúng là giáo khoa không sai, nhưng đối với Vệ Thư Tuân mà nói, kỳ thật là sách ngoại khóa thú vị.
“Em chỉ đem theo để che nắng thôi…” Thấy trong mắt Chu Tuyền mang theo xin lỗi, hình như cảm thấy hắn đã ảnh hưởng đến việc học của y, Vệ Thư Tuân nhanh chóng giải thích: “Thật mà, em tuyệt đối không có ngại câu cá chán mới mang sách tới… À…”
Hình như càng nói càng sai, Vệ Thư Tuân ngậm miệng ngồi xuống: “Em nướng thịt đây, Chu Hiên Chu Phàm muốn ăn cái gì?”
“Thịt trâu ạ/ thịt dê ạ.” Hai đứa nhỏ vui vẻ trả lời.
Ai lại mang cuốn sách dày cộm vậy để che nắng chớ? Ít nhất Chu Tuyền, Chu Hạo và Chu Diễn đều không tin.
Chu Diễn chỉ là đơn thuần líu lưỡi, không ngờ Vệ Thư Tuân hợp tính với hắn như vậy nhưng cư nhiên là mọt sách trong thầm lặng. Kinh ngạc nhiều nhưng cũng có kính nể, hắn thì làm không được cả đi ăn chơi mà trong ba lô còn không quên mang theo một quyển sách.
Chu Hạo ban đầu cảm thấy nhất định là Vệ Thư Tuân đùa giỡn thủ đoạn gì dụ dỗ Chu Tuyền, lần trước ở nhà Chu Tuyền còn giả bộ như không có việc gì, căn bản là một tên rất có tâm kế. Hiện tại lại cảm thấy không quá xác định, một là biểu hiện thần kinh thô của Vệ Thư Tuân không giống diễn, hai là Vệ Thư Tuân cư nhiên cả đi chơi còn xách tò tò theo cuốn sách, rõ ràng là mọt sách mà. Mọt sách cho người ta ấn tượng là chất phác, nội hướng, không hiểu sự đời hiểm ác, chả dính gì được với hai từ gian xảo, tâm kế này cả.
Dù sao theo biểu hiện hiện có của Vệ Thư Tuân mà nói, thật sự nhìn không ra y có tâm kế chỗ nào hết.
Vệ Thư Tuân một bên nướng thịt một bên quét dầu, thấy Chu Hạo còn theo dõi y, ánh mắt phức tạp, lại nghi hoặc nhìn Chu Hạo, lại nhìn thịt nướng trên tay, hỏi: “Chu Hạo anh có muốn không?”
“Cái gì?”
“Từ từ a!” vẫy mè lên, lại lật nướng mấy lần, Vệ Thư Tuân cầm hơn mười xâu thịt trên tay đưa hết cho Chu Hạo, cười nói “Anh muốn ăn thì phải nói chứ, chỉ nhìn làm sao tôi biết.”
“Tôi không …”
“Không sao, Chu Hiên Chu Phàm tôi nướng cái khác cho.” Cho rằng Chu Hạo ngại ngùng, Vệ Thư Tuân ép buộc nhét thịt vào tay hắn: “Anh tiếp tục câu cá với Chu Tuyền đi, tôi nướng thịt cho, không cần qua lấy đâu.”
“…!” Nói như hắn chuyên môn tới lấy thịt nướng vậy. Chu Hạo câm lặng ngồi trở lại băng ghế câu cá, đưa xâu thịt cho Chu Tuyền bên cạnh: “Đưa nè.”
Chu Tuyền nhận, cắn thịt xuyến vào miệng, tay vừa nhấc đã kéo lên một con cá. Một lát sau, hai người lại phân biệt kéo lên một con, Vệ Thư Tuân cười chạy tới lấy cá đi nướng, đồng thời để lại một đĩa cánh gà. Chu Hạo nhìn về phía Vệ Thư Tuân cùng Chu Diễn cười đùa nướng thịt, hỏi: “Cậu ta có thích anh không?”
Chu Tuyền thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn Vệ Thư Tuân, nhưng hắn chưa thấy Vệ Thư Tuân ngẩng đầu liếc Chu Tuyền cái nào. Chu Hạo hiện tại hoàn toàn phủ định suy nghĩ trước đó, Vệ Thư Tuân hình như… Cũng không thích anh họ của hắn mấy?
“Về sau sẽ thích.”
Cho nên, anh họ hắn là đang đơn phương á? Còn đơn phương một đứa con trai?
“Anh có muốn suy xét đổi đối tượng không?”
Chu Tuyền lắc đầu, giọng càng kiên định: “Không có khả năng.”
Trước ngày Chu Tuyền chấm dứt kỳ nghỉ, rốt cục lại lần nữa nhận được liên hệ của Vệ Thừa. Trong hình ảnh, tình trạng của Vệ Thừa không tốt lắm, trên người quấn đầy băng vải, may mà vẫn còn sống.
“Anh không chết thì tốt.” Chu Tuyền hỏi thăm rất trắng ra.
“Vô nghĩa, tôi làm sao dễ chết như vậy.” Vệ Thừa ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Vệ Thư Tuân không biết đúng không?”
“Ừ, không cho cậu ấy biết.”
“Vậy là tốt rồi, nếu tôi chết thật, cũng không cần cho ông ta biết.” Không xác định được vị tổ tiên trẻ tuổi này có thương tâm cho hắn không, nhưng vẫn nên tránh gây nên khổ sở vô vị đi!
“Đương nhiên.” Chu Tuyền thản nhiên gật đầu: “Tôi cũng tính vậy.”
“Anh thật là…”
“Như vậy, bị thương nặng thế là làm xong chuyện rồi?”
“Không có.” Vệ Thừa lắc đầu: “Chỉ xử lý khoa học gia chế máy thời gian, cũng hủy diệt mọi tư liệu, lần sau tôi sẽ hoàn toàn phá hủy cỗ máy.”
“Đừng quá sốt ruột.” Chu Tuyền rũ mi: “Lâm gia có tin tức tương lai, chúng ta cũng có, Chu gia vẫn chèn ép được Lâm gia, anh không tất phải vội vã mạo hiểm.”
Vệ Thư Tuân hoàn toàn không biết gì mọi chuyện, cất bước Chu Tuyền chấm dứt nghỉ ngơi xong, sinh hoạt của y lại lao vào ôn tập nước sôi lửa bỏng. Mấy buổi học bổ túc hồi mới khai giảng hoàn toàn uổng phí rồi, nên quên y cũng quên sạch. Đầu y quả thật thông minh, nhưng chỉ có thể sử dụng ở mấy việc y cảm thấy hứng thú, tỷ như 《Thực huấn điện tử》thì hoàn toàn không cần ôn, những thứ khác như tiếng Anh, vật lý, hơn nữa chủ nghĩa Mác-Lê Nin, quả thực muốn lấy mạng mà!
Lúc cách kì thi cuối kì còn hơn mười ngày, tối đó Vệ Thư Tuân đang ngồi trong phòng tự học lại bị Chu Diễn lôi ra ngoài. Vệ Thư Tuân không tình nguyện, nhưng Chu Diễn chạy vào phòng tự học gọi y, để không quấy nhiễu các bạn học khác, y đành cùng đi ra.
“Anh tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì? Nói rồi trong thời gian này tôi phải ôn tập, sẽ không đi ra ngoài chơi mà?”
“Không phải chơi, có chuyện tốt cho cậu coi nè.” Chu Diễn kéo Vệ Thư Tuân lên xe, hỏi y: “Lâm Bằng bị định tội cậu biết không?”
Vệ Thư Tuân kéo dây an toàn qua, nghi ngờ hỏi: “Lâm Bằng là ai?”
“Chính là cha Lâm Kiến Trạch đó, cậu không biết?”
“Không biết, không có hứng hỏi.” Vệ Thư Tuân nhìn Chu Diễn chạy qua phố xá sầm uất, dần dần lái xe vào một con đường hẻo lánh: “Cho nên, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Cho cậu xem một trò hay!”
Tiến vào một con đường cũng không rộng lắm, hai bên là nhà xưởng cổ xưa, trong nhà xưởng truyền ra tiếng gầm rú của máy móc, hai người nói phải lớn lắm mới nghe được giọng của nhau. Mấy ngọn đèn bên đường cách nhau rất xa, cả con đường có vẻ cực kỳ u ám. Dưới góc khuất của ánh đèn phía trước có mấy người, nhìn có vẻ như đang đánh nhau. Chu Diễn đậu xe ở ven đường, ý bảo Vệ Thư Tuân nhìn kỹ.
Nhìn cảnh tượng là vài người đang vây đánh một người, người bị đánh lúc này vừa tránh thoát bọn họ chạy đến ánh đèn đường, tuy mặt mũi bầm dập, Vệ Thư Tuân vẫn nhận ra hắn: “Lâm Kiến Trạch?”
Lâm Kiến Trạch không chạy được nhiêu bước đã bị những người đó bắt lấy, lại bao vây lấy hắn mà quyền đấm cước đá.
“Thế nào, thấy cái này thấy hết giận chưa?” Chu Diễn hì hì cười hỏi Vệ Thư Tuân.
Vệ Thư Tuân hất hất cằm: “Là anh kêu người?”
“Không, thằng ranh Lâm Kiến Trạch đắc tội rất nhiều người, anh biết có người muốn giáo huấn nó, cố ý đem cậu đến xem náo nhiệt thôi.” Chu Diễn nhún nhún vai: “Ba anh nói, chuyện của Lâm gia không cho tụi anh dính vào nữa”
Rất nhanh Lâm Kiến Trạch đã chạy không nổi nữa, chỉ có thể ngã trên mặt đất thống khổ rên rỉ. Trong chiếc xe ở một góc khác đi xuống vài thanh niên, cười nhạo vây quanh hắn – đang nằm bê bếp dưới đất.
Vệ Thư Tuân sớm biết lấy tính cách của Lâm Kiến Trạch, không có quyền thế sau lưng chống đỡ, khẳng định sẽ thành chuột chạy qua đường. nhưng y khinh thường việc đánh chó xuống nước, cũng không có hứng nhìn người khác xui xẻo thế nào: “Nhàm chán, đưa tôi về đi.”
“A? Vậy là đi rồi?”
“Đương nhiên, tôi còn phải về ôn bài nữa!” Cách thi không xa, y không thể lãng phí thời gian ở cái nơi nhàm chán này được.
“Cậu thật là mọt sách.” Chu Diễn vừa bội phục lại khinh bỉ: “Điểm cao vậy làm gì, qua môn là được rồi.”
“Tôi đương nhiên biết.” Vệ Thư Tuân lòng đầy buồn bực: “Tiền đề là có thể qua môn đó chứ.”