“Đau quá!”
Vệ Thư Tuân lật nghiêng qua né khỏi đòn tập kích, đầu ngón tay của Chu Tuyền nguy hiểm xẹt ngang qua cổ họng y, vội vàng nắm chặt thành quyền.
“Có sơ hở!” Vệ Thư Tuân thừa dịp một giây hắn phân tâm liền nhấc chân giành tấn công, Chu Tuyền đưa tay đỡ, nhẹ nhàng gõ một cái lên chân y, Vệ Thư Tuân bỗng cảm thấy chân trái run lên, tập tễnh lui ra phía sau.
“Đau quá… Lần này đau thật đó!!” Vệ Thư Tuân vừa lui vừa kêu rên.
Nắm đấm của Chu Tuyền dừng lại ngay giữa ngực y, dừng một chút, nói “Chỗ giữa ngực, tất trên rốn, nơi này bị đánh trúng, đập vào can, mật, chấn động trái tim mà chết. Lúc đánh nhau tận lực tránh đi vị trí này.”
“… Anh thiếu chút nữa đánh trúng em rồi.”
“Anh có lưu ý khoảng cách.” Chu Tuyền vươn tay đỡ lấy Vệ Thư Tuân, hỏi: “Còn đau?”
“Ử, vừa rồi anh gõ vô chỗ nào vậy?” Vệ Thư Tuân giật giật chân, cảm giác chân vẫn còn hơi tê tê đau, y đầy hứng thú hỏi.
“Lên khỏi đầu gối tam tấc, bộ vị thích hợp công kích nhất lúc đánh nhau.”
Chu Tuyền thuộc phái thực tế, sau khi phát hiện Vệ Thư Tuân đánh nhau, sẽ không giả đứng đắn khuyên y phải làm cậu bé ngoan đừng quậy phá, cũng sẽ không dung túng cưng chiều nói “Về sau có việc cứ báo tên anh ra” hoặc “Cứ việc đánh đi, có chuyện anh chịu trách nhiệm cho “, mà là đưa Vệ Thư Tuân đến nhà, dạy y nên đánh nhau “An toàn” thế nào.
Tuy trong lòng từng thề phải bảo vệ Vệ Thư Tuân, nhưng phát hiện bản tính của Vệ Thư Tuân rồi, Chu Tuyền lập tức điều chỉnh phương thức bảo vệ. Quả nhiên dạy Vệ Thư Tuân đánh nhau làm y cực kì vui vẻ, trước kia hai người ở chung còn có chút quá lễ phép xa lạ, một hồi chỉ đạo đánh nhau xong, Vệ Thư Tuân trực tiếp lười nhác tựa mình lên vai Chu Tuyền, nói “Anh biết nhiều quá đi, đúng rồi, vừa mới anh công kích chỗ xương sườn của em sẽ xảy ra chuyện gì?”
Hành động thân cận của Vệ Thư Tuân làm khóe miệng Chu Tuyền nhếch lên, nhưng vẫn bình tĩnh lạnh lẽo như cũ: “Ở giữa đốt xương sườn thứ ba, nối liền tĩnh mạch đến ngực, làm tim ngừng cung cấp máu, tạo thành choáng. Đừng bị đánh trúng chỗ này, cũng đừng tùy tiện tấn công nơi này của người khác.”
Vệ Thư Tuân gật đầu, dụng tâm ghi nhớ. Y còn nhớ tương lai mình bởi vì giết người mà có tai ương lao ngục, mặc dù đang cố gắng tránh đi phiền toái, nhưng ai biết có phiền toái tìm tới cửa hay không. Tỷ như bị cướp, phản kháng hay không phản kháng đây? Phản kháng tới mức nào, lỡ không cẩn thận phòng vệ quá độ giết người thì sao, tình huống như thế ai có thể đảm bảo là không xảy ra? Biện pháp tốt nhất vẫn là lúc đánh nhau tìm đúng chỗ không dính vào mạng người mà đánh —— trước kia làm lưu manh đánh nhau với người ta cứ máu xộc lên não nhằm ngay đầu, ngực bụng mấy chỗ hiểm kia mà dộng, không tai nạn chết người thật là may mắn quá.
“Còn có.” Chu Tuyền dừng dừng, thấy Vệ Thư Tuân nhớ kỹ, mới tiếp tục nói “Vừa rồi lúc cậu lật nghiêng, đầu ngón tay anh đảo qua cổ họng cậu, nơi đó nguy hiểm không cần phải nói. Nhưng chừng . tấc bên cạnh cục hầu, đánh trúng có thể ngạt thở choáng ngất, khi tất yếu công kích nơi đó. Nhưng cậu vẫn là sinh viên, tận lực đừng dính tới mạng người.”
Vệ Thư Tuân sờ sờ cổ mình, y vừa rồi vội vàng tránh né, căn bản không phát hiện Chu Tuyền thiếu chút nữa lấy cái mạng nhỏ của y rồi. Khó trách Chu Tuyền mất trấn định, bị y gọi kêu một câu đau quá liền lộ ra sơ hở.
“Yên tâm đi, em sẽ không đụng trúng chuyện phải giết người đâu, tôi là sinh viên bình thường mà!” Vệ Thư Tuân cười, lại nghĩ tới tương lai mình vì giết người mà vào tù, mà Vệ Thừa thì cứ luôn mồm “Lịch sử không thể chống lại”, ý cười bỗng nhạt dần: “… Chắc là không đâu.”
Chu Tuyền nhìn nhìn y, nghi ngờ. Kỳ thật hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, lấy thân phận của Vệ Thư Tuân, có thể gặp phải mấy vụ cướp bóc đã là nguy hiểm tột độ rồi, nhưng Vệ Thư Tuân thoạt nhìn hình như hơi bất an. Chu Tuyền giận tái mặt, đỡ Vệ Thư Tuân đến ghế sa lông rồi nghiêm túc ngồi đối diện y, nghiêm khắc hỏi: “Cậu cần phải giết người?”
“A?”
“Cậu có nguy hiểm gì, mà phải giết người?” Chu Tuyền liếc một cái liền nhìn ra nguyên nhân Vệ Thư Tuân bất an, y đang lo mình sẽ “Giết người”, vì cái gì sẽ giết người, muốn giết ai? Nếu đã phát hiện, Chu Tuyền đương nhiên muốn hỏi cho ra.
“Không có a…” Vệ Thư Tuân nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của Chu Tuyền, không dám thuận miệng có lệ, nghiêm túc suy nghĩ để tìm từ thích hợp một hồi rồi nói “Kỳ thật, có người nói với em, tương lai em có tai ương lao ngục, sẽ vì giết người mà ngồi tù, cho nên em hơi lo.” Trước mặt quan quân tương lai này, nói dối là vô dụng, cho nên Vệ Thư Tuân thành thực nói thật, chẳng qua diếm mất người kia là đến từ tương lai thôi.
Chu Tuyền quan sát vẻ mặt động tác ngữ khí của Vệ Thư Tuân mới xác nhận y không nói dối, nhẹ nhàng thở ra, sờ sờ đầu Vệ Thư Tuân: “Đừng tin mấy lời này, đừng sợ, gặp nguy hiểm có thể tìm anh.”
Nghĩ nghĩ, rồi lấy ra từ phòng ngủ một hạt châu không thu hút, hạt châu nhìn có vẻ bằng gỗ, giống một viên phật châu bình thường. Chu Tuyền dùng một sợi dây đen xuyên qua hạt châu, đeo vào cổ tay Vệ Thư Tuân: “Đây là bộ đàm của anh, khởi động bằng trọng lực, lúc truyền tin đè ba giây, anh đang làm nhiệm vụ cũng có thể nghe thấy. Chưa chắc có thể đáp lại, nhưng anh sẽ nghe, khi gặp nguy hiểm thông qua cái này tìm anh, tận lực đừng giết người.”
Vệ Thư Tuân thưởng thức hạt châu, tò mò hỏi: “Nếu em không cẩn thận giết người thì sao?”
“Cho anh biết ngay.” Chu Tuyền sờ sờ đầu Vệ Thư Tuân, cứ như vấn đề của y thiệt là râu ria: “Anh giúp cậu xử lý, không phải sợ.”
“Yên tâm đi, em nhất định sẽ không giết người. Nhưng vẫn cảm ơn nha!” Bất kể thiệt giả, có người đồng ý vô điều kiện nói trợ giúp mình như vậy, Vệ Thư Tuân vẫn rất cảm kích, hơn nữa Chu Tuyền đã thật sự giúp y rất nhiều lần rồi. Trước kia không nói, chỉ huấn luyện hôm nay thôi đã bảo đảm cho tương lai vài thập niên của y.
Hơn nữa máy học tập lúc y huấn luyện cũng tuyên bố: học tập kỹ xảo công kích của Chu Tuyền. Hiện nay nhiệm vụ đã hoàn thành %, chờ y về tới trường, phỏng chừng nhiệm vụ liền xong.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Chu Tuyền lái xe đưa Vệ Thư Tuân về trường, Vệ Thư Tuân vừa lòng nhìn tiến độ nhiệm vụ bắt đầu nhảy lên. Hôm nay không chỉ học được kỹ xảo chiến đấu hữu dụng, lại kiếm được một nhiệm vụ, phải lấy phần thưởng gì của máy học tập đây ta?
Lúc xuống xe, Chu Tuyền nói “Tối mai anh tới đón cậu.”
“Hả? Ngày mai có chuyện gì sao?” Vệ Thư Tuân nghi hoặc.
“Ngày mai tiến hành huấn luyện công kích vũ khí.” Chu Tuyền bảo: “Anh được nghỉ tuần, muốn tới không?”
“Đương nhiên, cầu còn không được!” Vệ Thư Tuân đương nhiên sẽ không cự tuyệt, vừa gật đầu, chợt nghe tiếng bíp bíp. Tiến độ nhiệm vụ từ % bắt đầu bíp bíp rụt lại, cuối cùng dừng ở %.
“Xin tiếp tục cố gắng.” Máy học tập cứng nhắc nói.
“…” Vệ Thư Tuân không lời nào để nói “Có cần keo dữ vậy không, mày tuyên bố nhiều nhiệm vụ chút có chết không a?!”
Vệ Thư Tuân vừa về tới ký túc xá, đã bị ba người cùng phòng giữ chặt hỏi han. Hai người Dư Hân biết chuyện xảy ra hôm nay của bọn Ngũ Phong sợ tới mức run người, làm một nam sinh, bọn họ không sợ đánh nhau, đơn thuần sợ chuyện quậy lớn sẽ bị trường đuổi học. May mà Vệ Thư Tuân quen biết đám côn đồ kia, không dẫn đến sự kiện ẩu đả đại quy mô.
Vệ Thư Tuân trấn an đám bạn xong, mở máy tính ra tìm tòi hình cơ thể người down về document, nghiêm túc ghi lại mấy vị trí tấn công hôm nay Chu Tuyền dạy y lên hình.
Tuy Vệ Thư Tuân có kỹ xảo chiến đấu quân sự, nhưng chẳng qua là bản năng thân thể thôi, lúc trước khi học quân sự đánh nhau với huấn luyện viên, y cũng chỉ biết công kích nơi nào có thể làm huấn luyện viên mất đi khả năng hành động, về phần vì sao, y cũng không rõ lắm, làm hại huấn luyện viên cứ khen y có thiên phú, là quân nhân trời sinh. Hiện giờ huấn luyện của Chu Tuyền mới coi như bổ sung phương diện tri thức thiếu khuyết của y.
Đánh nhau cũng được, huấn luyện cũng ok, đều là việc nhỏ, lên lớp mới là chuyện lớn trong đời sinh viên. Tiết thứ hai buổi sáng, thực không may đa số nam sinh đều không thích 《tiếng Anh đại học》 cùng 《giáo dục sức khỏe tâm lý sinh viên》, quan trọng nhất là, thứ hai giáo viên đều thường xuyên điểm danh, muốn chạy cũng chạy không được.
Ngũ Phong vừa đánh răng vừa oán giận: “Hết tiết tiếng Anh lại học giáo dục tâm lý, tớ nói nè, kỳ thật trường biết học điểu ngữ sẽ làm tâm lý chúng ta không khỏe mạnh đúng không, cho nên mới sắp hai môn này lại chung đó.”
“Học điểu ngữ cậu có thể đi coi mấy bộ hành động Âu Mĩ, không phải rất hữu dụng sao.” Dư Hân tiếp lời.
“Không cần, tớ chỉ coi của Indo thôi.”
So với đám bạn cùng phòng tối hôm qua chơi game tới khuya, Vệ Thư Tuân sớm nghỉ ngơi, sớm rời giường, còn ra sân thể dục chạy một vòng. Lúc đám bạn đang hối hả mặc quần áo rửa mặt, Vệ Thư Tuân đã khoan thai ăn xong bữa sáng, lấy đủ sách ngồi trước máy tính coi báo buổi sáng rồi.
“Đừng lo tám hoài, còn phút đó mấy ba, nhanh lên dùm cái.”
Ngũ Phong hành động thô lỗ, qua loa rửa mặt thay quần áo, Dư Hân và Vương An Thanh còn đang rửa mặt, Ngũ Phong vừa mặc đồ vừa la um lên: “Dư Hân cậu cư nhiên dùng sữa rửa mặt, thật bánh bèo mà!”
“Câm miệng!” Dư Hân quát lại.
Ngũ Phong lặng lẽ cười, tùy ý kéo vạt áo xuống, xoay người liền nhìn thấy Vệ Thư Tuân ngồi ngay ngắn trước bàn máy tính. Áo sơmi trắng chỉnh chỉnh tề tề, quần bò xanh nhạt vừa người, mái tóc chải gọn gàng, còn có sách vở phân loại trật tự trên kệ, bất kể nhìn thế nào, Vệ Thư Tuân đều là một người chăm chỉ yêu học tập.
Ngũ Phong nhìn nhìn lại quần áo xột xệt của mình, đối lập thân hình hai người một chút, thở dài: “Văn không bằng, võ cũng thua, sao tui thấy cuộc đời tui thảm cmn bại quá vầy nè.”
“Nói gì đó?” Vệ Thư Tuân nghi hoặc liếc hắn một cái, chỉ chỉ mặt bàn: “Lại đây ăn đi mấy ba, nhanh lên.”
Ngũ Phong gãi đầu, cầm lấy một cái bánh bao liền gặm: “Cảm ơn Thư Tuân.”
“Không có gì, thuận tiện mua.” Vệ Thư Tuân không thèm để ý khoát tay.
“Còn có chuyện hôm qua, cũng cảm ơn nha.”
Vì một cú điện thoại xin giúp đỡ của hắn, biết rõ nguy hiểm còn một mình chạy tới, Ngũ Phong tuy thô lỗ không biết ăn nói, nhưng phần tình nghĩa này của Vệ Thư Tuân, hắn nhớ kỹ trong lòng.
“Việc nhỏ.” So với hành vi chính trực thiện lương giúp bạn cùng phòng mua bữa sáng về, đánh nhau mới là sinh hoạt hằng ngày của Vệ Thư Tuân, càng không để trong lòng hơn.
Chạy nhanh chạy chậm, miễn cưỡng vọt vào phòng học trước khi chuông reo, bốn người tùy ý tìm hàng ghế cuối để ngồi, khi đi qua, khó hiểu thấy ánh mắt một vài người khá quái dị. Vệ Thư Tuân vỗ vỗ Ngũ Phong: “Bọn họ nhìn tớ hay nhìn cậu vậy?”
“Không biết, để tớ hỏi chút.”
Lúc lên lớp, Ngũ Phong gửi tin nhắn cho Khổng Bình, rất nhanh liền được trả lời, mày kiếm cau lại, mặt vô cảm dùng sức đập bàn một cái.
Thầy tiếng anh đang lên lớp là một người rất có kinh nghiệm, ông buông sách xuống, mỉm cười: “Xem ra trò Ngũ Phong rất thích đoạn tôi đang đọc nhỉ? Như vậy mời trò đọc tiếp nửa đoạn còn lại, cũng phiên dịch cả bài đi.”
“Không phải… Thầy…” Ngũ Phong yếu ớt biện giải: “Em… Em thấy con muỗi…”
Vệ Thư Tuân thừa lúc Ngũ Phong bị thầy tiếng anh giáo huấn, từ ngăn kéo lấy điện thoại của hắn qua coi, thấy nội dung tin nhắn, nhíu mày.
Chuyện hôm qua khiến Chung Hữu chột dạ lại sợ hãi, rồi cảm thấy ức nghẹn. Hắn chỉ nói là bị cướp tiền, cũng đâu có kêu ai giúp hắn lấy lại, hắn cũng không biết đám lưu manh kia lừa tiền xong cư nhiên không chạy, còn ở đó tiếp, hơn nữa không ngờ chúng còn nhiều đồng lõa như vậy. Tóm lại vốn hắn không có ý hại mọi người, nhưng đám bạn cứ nói hắn thiếu chút nữa hại chết họ.
Chung Hữu trong lòng tự biện giải cho mình, càng biện giải lại càng không phục, hắn rõ ràng là người bị hại, sai là đám lưu manh xã hội đen kia, vì sao mọi người không mắng côn đồ ngược lại mắng hắn? Vệ Thư Tuân là bạn của lũ đó, mọi người còn ra sức khen Vệ Thư Tuân nghĩa khí nữa chứ!
Chung Hữu tối hôm qua bị đám người Khổng Bình cùng phòng làm lơ đến ngủ không được, liền sớm đến lớp trước. Trong lớp còn chưa biết chuyện xảy ra hôm qua, chào hỏi vài tiếng, Chung Hữu tức quá, liền kể chuyện hôm qua. Đương nhiên, cái hắn kể lại là một chuyện khác.
Đại ý là Vệ Thư Tuân xưng huynh gọi đệ với đám lưu manh bên ngoài, kết phường với chúng lừa tiền của hắn. Thấy mọi người nửa tin nửa ngờ, Chung Hữu thề son thề sắt, hắn tận mắt thấy Vệ Thư Tuân rút năm trăm trong số hai ngàn của mình ra cho chúng nó.
Che dấu chân tướng trọng yếu, Chung Hữu kể lại thật chi tiết kỹ càng phần sau, bao quát Vệ Thư Tuân xưng hô đám lưu manh thế nào, mấy câu đối thoại, làm không người nào có thể hoài nghi. Đám bạn trong lớp từ trước tới giờ luôn có ấn tượng tốt với Vệ Thư Tuân, càng không thể chấp nhận hình tượng của y tan vỡ.
Vừa rồi ánh mắt quái dị Vệ Thư Tuân nhìn thấy, nói là coi y thành người xấu, không bằng bảo là khổ sở. Vệ Thư Tuân thật tốt a, đẹp trai có khí chất, đánh nhau lợi hại, là anh hùng cứu người, huấn luyện viên quân đội còn khen nữa, thành tích học tập chắc cũng giỏi, nhìn y vừa khai giảng đã chạy miết tới thư viện là biết chăm chỉ rồi.
Một học sinh ưu tú toàn diện như vậy, sao lại chung chạ với đám lưu manh chứ? Có vậy thôi cũng không sao, con trai hư chút càng hấp dẫn mà, nhưng vì cái gì lại gạt tiền của bạn? Mọi người không cách nào chịu được Vệ Thư Tuân chăm chỉ sáng sủa chính trực trong mắt họ, nội tâm lại là người ti tiện như thế.
Đám người Khổng Bình hôm qua uống chút rượu, sáng nay cũng dậy trễ, khi tới mới biết được Chung Hữu nói xấu Vệ Thư Tuân, đáng tiếc không kịp biện giải chuông liền vang lên, chỉ có thể oán hận chờ tan học.
Vệ Thư Tuân không là thánh nhân, bị người ta nói xấu tuyệt đối sẽ không nói gì mà “Không sao hết, tôi không thèm để ý, nó chẳng qua là thằng hề thôi a ha ha ha!” Sau đó bỏ qua. Quan niệm của y là có thù báo ngay đương trường, quá hạn thì mất hứng. Lớp tiếng Anh vừa chấm dứt, trước khi mọi người đứng dậy đổi phòng, y lập tức bước qua tóm lấy Chung Hữu, vung tay chính là một đấm.
Nhờ phúc Chu Tuyền, giờ y đánh người càng ngày càng lưu loát, tỷ như dộng vào chỗ lõm vào phía trên xương chậu nằm ở phần bụng của Chung Hữu một cái, đủ để Chung Hữu đau đến không cục cựa nổi, lại không để lại dấu vết.
Cả lớp đều bị chiêu thức của Vệ Thư Tuân làm giật mình, ngớ ra nhìn y. Vệ Thư Tuân trực tiếp kéo lê Chung Hữu tới trước bục giảng, Chung Hữu một đường kêu to: “Cứu mạng, Vệ Thư Tuân đánh người, mau kêu thầy tới a!”
Vệ Thư Tuân ném hắn lên giảng đài, xoay người đối mặt cả lớp, nói “Tôi vốn không nghĩ lắm miệng, nhưng để tránh cả lớp lại bị thằng này hại, Khổng Bình, chuyện hôm qua cậu tới nói một câu đi.”
Khổng Bình cũng có uy vọng nhất định trong lớp, hắn kể rõ ra chuyện hôm qua ra sao, mấy người có mặt còn lại cũng đi ra làm chứng. Làm Vệ Thư Tuân bất ngờ chính là, mọi người hình như không quan tâm lắm đến chuyện của Chung Hữu, ngược lại có một bạn nữ ra sức hỏi y: “Vệ Thư Tuân, cậu thật sự quen đám côn đồ kia hả?”
“Ờ, quen.” Vệ Thư Tuân thản nhiên trả lời.
“Vậy, cậu có cùng họ lừa hoặc giật tiền của người ta lần nào chưa?”
“Không có.” Vệ Thư Tuân bổ sung: “Hơn nữa họ chỉ bài bạc, không giật tiền.”
“Thư Tuân cậu một mình đánh ngã hơn mười tên lưu manh thật hả?”
Đề tài này hơi quỷ dị, vì sao hỏi mà hưng phấn dữ vậy? Vệ Thư Tuân đáp: “Không đánh ngã nhiều vậy, cụ thể thì không đếm.”
“Vậy cũng quá ghê rồi.” Bạn nữ kêu la: “Thư Tuân đơn thương độc mã đi cứu bạn, y chang nam chính trong phim luôn a!”
“Đúng vậy đúng vậy, anh dũng quá trời!”
“…” Cứ cảm thấy đề tài càng hỏi càng quái, nhưng nếu tất cả mọi người đã biết sự thật, Vệ Thư Tuân cũng không lãng phí thời gian nữa. Y cũng lười biểu diễn huynh hữu đệ cung, một cước đá văng Chung Hữu: “Mày về sau còn dám gài tao, đừng trách tao không khách khí.”
Chung Hữu té trên mặt đất, một câu cũng không dám đáp, vội vàng đứng lên chạy ra cửa. Vệ Thư Tuân nhận ba lô Ngũ Phong đưa tới, xoay người đi ra. Bạn học cả lớp hưng trí bừng bừng đi theo phía sau y.
Đánh nhau không sao hết, quen biết côn đồ cũng không hề gì, quan trọng là, Vệ Thư Tuân nguyện ý vì một cú điện thoại chạy tới bảo vệ bạn bè. Lúc gặp nguy hiểm, có một người bạn có thể xin giúp đỡ, không có gì càng làm cho mọi người an tâm hơn!
Bíp bíp bíp bíp —— tổng tiến độ nhiệm vụ: . %.