Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

chương 168: phiên ngoại vệ nam (hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Cứ việc Vệ Nam ôm ba ba không buông, vẫn bị để lại, ba ba nói nó phải đi nhà trẻ.

Vừa rời khỏi ba ba, Vệ Nam có chút suy sụp, nhưng có ông bà làm bạn và yêu thương, nó cũng từ từ quen cuộc sống bây giờ.

Vệ Nam nhanh chóng lên tiểu học, nó lớn lên không ít, đã có thể tự cắp sách đến trường, không cần ông bà đưa đón đón. Nhưng ông bà vẫn thường xuyên đưa đón nó đi học tan học, chuyện vui nhất mỗi ngày chính là khoe khoang với các bà các mẹ khác trong tiểu khu: “Nam Nam nhà tôi nha, hôm nay lại thi được một trăm điểm!”

Để khiến ông bà vẫn vui vẻ như vậy, Vệ Nam lần nào cũng thi được một trăm điểm.

Có một ngày, Vệ Nam tan học về nhà, bị một bà lão xa lạ ngăn lại trong tiểu khu: “Con là con của Vệ Thư Tuân?”

Vệ Nam cảnh giác lui về phía sau một bước, sờ cây súng điện nằm trong cặp mình: “Bà, có chuyện gì không?”

“Thật ra con không phải con của nó.” bà lão kia kích động nói, lại tiến lên muốn bắt lấy nó: “Con là con của Đông Nam nhà bà, con bị Vệ Thư Tuân lừa!”

Vệ Nam ngây ngẩn cả người, nó nhận ra bà lão này, là người trước khi nó được ba ba nhận nuôi, đã từng đến bệnh viện nhìn nó, cũng là người đã từng từ chối nuôi nó —— mẹ của Nghiêm Đông Nam, bà nội ruột của nó.

“Bà nhận nhầm người rồi!” Vệ Nam vòng qua bà vội vàng chạy về nhà, lại bị bà ta đuổi theo, bắt lấy cánh tay nó: “Nam Nam, bà mới là bà của con, theo bà về nhà, bà cho con xem ảnh của ba ruột con.”

“Buông ra!” Vệ Nam dù sao còn nhỏ, nhất thời không biết làm sao, tránh thoát bà ta vội vàng chạy về nhà.

Mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy bà nội mặc tạp dề từ trong bếp đi ra, cười tủm tỉm nói: “Nam Nam, đã về rồi à, bà nấu sườn chua ngọt con thích nhất này!”

Đôi mắt Vệ Nam đỏ lên, xông qua ôm bà nội: “Bà ơi…”

“Ôi cẩn thận chút, tay bà đang bẩn mà… làm sao vậy?” mẹ Vệ lo lắng hỏi: “Nam Nam, ở trường bị người ta ăn hiếp hả?”

Vệ Nam lắc đầu, không dám để bà biết, khàn tiếng nói: “Thi… thi không tốt…”

“Bà còn tưởng là gì chứ, một lần thi thôi, không cần để trong lòng!” mẹ Vệ cười dỗ dành: “Con chưa thấy qua điểm thi của ba con à, chưa thấy bài nào được , chờ chút bà cho con xem bài thi hồi trung học của ba con…”

Nếu như là trước kia, Vệ Nam đã sớm hưng trí bừng bừng, hiện tại lại chỉ có thể giả ý vui vẻ: “Thật vậy á, tuyệt quá, con muốn xem!”

Bà cho rằng nó là con ruột của ba ba Thư Tuân, nó không muốn ông bà biết chân tướng.

Vệ Nam sợ hãi người bà ruột kia tìm tới, nó quyết định thỏa hiệp, ngày hôm sau khi lần thứ hai đụng tới Bà Nghiêm, Vệ Nam đanh khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc nói: “Tôi… Tôi có thể gọi bà là bà, về sau tôi cũng sẽ nuôi bà, nhưng bà không được cho người nhà tôi biết.”

Ông bà Nghiêm gia cũng rất tốt với nó, mua cho nó rất nhiều đồ ăn vặt, vẫn luôn vui vẻ nói nó rất giống Đông Nam khi còn bé, vừa thông minh lại đáng yêu, còn lấy hình của Nghiêm Đông Nam ra cho nó coi.

Vệ Nam mặt vô cảm lật xem, nó không có hứng thú gì với Nghiêm Đông Nam, nó nhìn chính là ba ba Thư Tuân trong ảnh. Thì ra ba ba Thư Tuân khi còn bé đã quen biết Nghiêm Đông Nam, cho nên mới thật lòng thu dưỡng con của bạn. Chắc điểm này là điều duy nhất nó sẽ cảm ơn Nghiêm Đông Nam.

“Con xem, con xem tấm này, rất giống con đúng không Nam Nam?” bà Nghiêm lật quyển album đến phía trước, chỉ vào một tấm hình thơ bé cho nó coi: “Các con là cha con, cho nên khi còn bé giống nhau như đúc đó, đều trắng trẻo mũm mĩm!”

Vệ Nam đảo mắt qua một cái, nhìn về phía tấm gương trên tủ bát.

Quả thật, nó và Nghiêm Đông Nam khi còn bé rất giống nhau, cho nên bà Nghiêm mới đến tìm nó. Cho nên cho dù tốt với nó đến mấy, nó cũng sẽ không quên lúc ấy bà ta nói gì trong bệnh viện, nó biết hồi trước mình thế nào, nếu như không có ba ba và ông bà nuôi nó đến trắng trẻo mập mạp, nếu nó vẫn là dáng vẻ đó, người nhà này còn muốn nó không?

Vệ Nam chán ghét đứng dậy: “Tôi phải đi về.”

“Nam Nam, ăn cơm chiều rồi lại đi nhé?” Ông Nghiêm hỏi.

“Không, bà nội còn chờ tôi ở nhà.”

Bà Nghiêm tức giận muốn đứng lên: “Bà ta không phải bà nội con…” Ông Vệ giữ chặt bà, lắc đầu thở dài.

Từ đó về sau Vệ Nam mỗi ngày tan học đều sẽ tới Nghiêm gia ngồi một chút lại về nhà, chỉ nói với nhà là đi đá cầu với bạn, ông bà đều không nghi ngờ, còn mua cho nó quả bóng đá và giày chơi bóng mới.

Nhưng mà, thỏa hiệp là không hữu dụng, Bà Nghiêm càng ngày càng quá mức, nhiều lần không cho nó về nhà, nó không thể không lừa trong nhà nói ở lại nhà bạn, sau đó Bà Nghiêm còn nhắc tới muốn đến Vệ gia đòi quyền nuôi nấng nó.

“Bọn họ chỉ là thứ ăn cướp khi dễ chúng ta già cả mẹ góa con côi, cướp đi cháu của chúng ta, con không cần về nhà đó nữa, bà già kia căn bản không phải bà nội con!” Lại một lần, Bà Nghiêm kéo tay Vệ Nam không cho nó về, cố chấp nói: “Nam Nam con yên tâm, bà đi kiện bọn họ, đòi quyền nuôi nấng về, về sau con không cần về đó nữa!”

Vệ Nam không thể nhịn được nữa: “Bà nội không phải bà già, bà nội là bà nội tôi!”

“Nam Nam, nói thế nào con cũng không hiểu, bà mới là bà nội con!” Bà Nghiêm kéo Vệ Nam muốn nhốt nó vào phòng: “Nơi này mới là nhà của con!”

“Mới không phải!” Vệ Nam giãy khỏi bà chạy đi, nghe được Ông Vệ phía sau thở dài nói: “Ai, bà dọa nó làm gì? Như bây giờ không phải rất tốt…”

“Tốt cái gì mà tốt, nó là con của Đông Nam, đương nhiên phải trở về đây! Tôi nhất định phải bắt Vệ Thư Tuân trả quyền nuôi nấng Nam Nam lại!”

Vệ Nam tựa vào phía sau cửa, sắc mặt lạnh như băng.

Không thể để bà ta đi tìm ba ba, phải giết bà ta.

Vũ khí Vệ Nam được phép có được, chỉ có một cây súng điện loại nhỏ đã được cải tạo, một cây cung có thuốc tê. Nhưng đối với một đứa trẻ là nó, đây đã là vũ khí rất lợi hại.

Nhưng mà, giết người đối với Vệ Nam mới học lớp một mà nói, vẫn là rất đáng sợ. Cứ việc khi đến trường đã trộm giấu cung nỏ vào cặp, nhưng ở trong trường, nó lại do dự không quyết. Nếu không phải bà Nghiêm muốn giành quyền nuôi nó với ba ba, nó cũng không có hận đến nhất định phải giết bà

Lúc nghỉ giữa giờ, cái di động nhỏ nhận được tin nhắn của bà nội: “Nam Nam, đêm nay có thể về nhà sớm chút không? Bà làm đồ ăn con thích nhất đó.”

Gần đây Vệ Nam cứ khuya mới về nhà, bà lo lắng cho nó.

Vệ Nam để di động xuống, lộ ra vẻ mặt kiên định.

Lúc xế chiều, làm bộ không thoải mái tan học trước, Vệ Nam bình tĩnh đi vào Nghiêm gia. Sau khi gõ cửa, mở cửa là Bà Nghiêm. Bà đang xách túi như chuẩn bị ra ngoài vậy, nhìn thấy Vệ Nam thật vui mừng nói: “Nam Nam, con tới sớm vậy, đúng lúc quá, bà đang chuẩn bị đến Vệ gia nói rõ ràng, con cũng cùng đi đi.”

Vệ Nam giận tái mặt, lui về phía sau một bước, lấy ra cây nỏ sớm đã chuẩn bị chĩa vào bà.

“Vệ… Vệ Nam, con đang làm gì đó?”

Vệ Nam không nói một lời, bấm lấy dây cung.

“Vệ Nam!”

“A ——!”

Bà Nghiêm thét chói tai, mũi tên bắn vào khung cửa kế bên người bà ta. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vệ Thư Tuân hất lấy cây cung của nó.

“Con đang làm gì vậy?!” Vệ Thư Tuân xách Vệ Nam lên, chát chát liền đánh vào mông nó.

Vệ Nam nhìn đến ba ba, hốc mắt đỏ lên, mím chặt môi không để mình khóc, chỉ là nhịn không được, lại nhỏ giọng khóc nức nở nghẹn ngào.

Vệ Thư Tuân sao còn nỡ đánh mắng nó nữa, ôm nó vào ngực vỗ vỗ: “Đàn ông con trai mà, đừng khóc.”

“Vệ Thư Tuân!” Lúc này bà Nghiêm cũng kịp phản ứng, bà run như cầy sấy nhìn mũi tên trên khung cửa, cao giọng lên: “Mày dạy cháu tao như vậy hả? Không được, không thể để mày dạy hư cháu tao nữa, tao muốn lấy lại quyền nuôi nấng.”

Vệ Thư Tuân cảm giác Vệ Nam trong ngực khẩn trương ôm lấy y, giận tái mặt: “Dì Nghiêm, dì làm con tôi sợ.”

“Cái gì con của mày, đó là con của Đông Nam nhà …”

“Vệ Nam là con tôi!” Vệ Thư Tuân nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bà chứa đầy uy hiếp: “Bà muốn làm cái gì, cứ việc tìm tôi này, nhưng mà, nếu các người dám tới gần Vệ Nam nữa, thì đừng trách tôi đưa các người đến nông thôn.”

Bà Nghiêm nhút nhát, Vệ Thư Tuân trước mắt bà thân hình cao ngất, ở trên cao lâu năm khí thế bức người, đã sớm không còn là thằng côn đồ cái gì cũng sai trong ấn tượng của bà, làm bà cả đối diện cũng không dám: “Mày… Mày dám uy hiếp tao… Tao sẽ báo cảnh sát!”

“Cứ việc báo đi, tôi đã hứa với Đông Nam chăm sóc hai người, thay nó dưỡng lão cho hai người.” Vệ Thư Tuân vỗ vỗ lưng Vệ Nam, nói: “Nhưng nếu các người lại quấy rầy con tôi, tôi chỉ có thể mời các người rời đi… Thuận tiện nói một câu, lúc trước số tiền bảo hiểm vào tài khoản của hai người, là tôi cho, Đông Nam làm sao có thể còn bảo hiểm chứ…” Nghĩ đến Nghiêm Đông Nam, ánh mắt Vệ Thư Tuân hơi u tối: “Tóm lại, muốn tiền, hay là muốn cháu, các người tự chon đi! Đương nhiên, cho dù các người muốn cháu, cũng không có khả năng.”

Bà Nghiêm ngơ ngác nhìn Vệ Thư Tuân ôm cháu bà đi, vươn tay muốn cản, lại phát không ra tiếng. người chồng phía sau thở dài: “Ai, tôi đã kêu bà đừng quá tham, là chúng ta có lỗi với Nam Nam, bây giờ có thể thường xuyên nhìn thấy nó không phải tốt rồi.”

Bà Nghiêm quay đầu trừng ông: “Ông, ông đã biết tiền của chúng ta, là Vệ Thư Tuân cho?”

Ông Nghiêm lần nữa thở dài, nghĩ đến con trai cũng đỏ mắt: “Đoán cũng ra, Đông Nam như vậy… Lấy đâu ra tiền bảo hiểm chứ…”

Vệ Thư Tuân ôm Vệ Nam chậm rãi tản bộ trong tiểu khu, đồng thời nghiêm túc hỏi: “Vệ Nam, con có biết hành vi vừa rồi nguy hiểm bao nhiêu không? Con có thể làm bị thương thậm chí hại chết bà ấy.”

“Con xin lỗi, ba ba…” Vệ Nam ôm thật chặt Vệ Thư Tuân, sợ y tức giận, lại cảm thấy tủi thân: “Bởi vì… Bà Nghiêm nói muốn giành nuôi con… Con không muốn rời khỏi ba ba…”

Vệ Thư Tuân thực căm tức, nhưng vẫn giả bộ thực nhẹ nhàng cười nói: “Ngốc quá, vì sao không nói cho ba biết? Bà ta chỉ hù dọa con thôi, con là con của ba, bà ta nào có quyền nuôi nấng gì, nếu con nói sớm cho ba biết, sẽ không bị lừa vậy.”

Tư liệu của Vệ Nam từ lúc nhận nuôi cũng đã bị Chu Tuyền hủy đi, Nghiêm gia liền tính muồn giành quyền nuôi nó, cũng tra không được bất kỳ tài liệu chứng minh gì ở chỗ cảnh sát.

Vệ Nam im lặng một hồi, ôm chặt lấy Vệ Thư Tuân, giọng khàn khàn: “Nhưng mà… con biết, con không phải con của ba ba… Ba của con tên là Nghiêm Đông Nam…”

Vệ Thư Tuân ngây ngẩn cả người, ngồi xuống tại ven đường, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Nam lên, nhìn thấy trong mắt nó chứa đầy nước mắt, đau lòng giúp nó lau đi: “Nam Nam, ai nói cho con biết?”

Vệ Nam khóc thút thít, oa oa nói: “Trước kia, ở nơi đó, bọn họ nói qua… Sau đó ở bệnh viện, con đã thấy bà Nghiêm, cũng nghe bà ta nói không cần con…”

“…” Vệ Thư Tuân thở dài, đau lòng sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn của Vệ Nam: “Xin lỗi, ba vốn không muốn để con biết.”

Vệ Nam lắc đầu: “Không sao, bởi vì biết, cho nên thật mừng ba ba Thư Tuân là ba ba của con.”

Vệ Thư Tuân nhịn không được hôn hôn trán nó: “Ba cũng thật mừng Vệ Nam là con của ba.”

Hai cha con sến súa trong chốc lát, Vệ Thư Tuân ôm lấy Vệ Nam, chuyển vài vòng trên không trung, nhìn đến nó lộ ra khuôn mặt tươi cười, mới cười nói: “Đi thôi, về nhà sớm một chút, mấy ngày nay con không về nhà đúng giờ, bà rất lo lắng đấy, phải giải thích rõ ràng với bà nghe chưa.”

“Dạ.” Vệ Nam gật đầu, lại lo lắng hỏi: “Ba ba, Bà Nghiêm có đi tìm bà nội không? Con sợ bà nội biết sẽ tức giận không cần con nữa.”

“Ừm, nói ra rõ ràng thì tốt hơn, yên tâm đi, bà nội sẽ hiểu mà.”

Sau khi về nhà, Vệ Thư Tuân rốt cục nói ra thân thế thật sự của Vệ Nam với cha mẹ, ông bà Vệ đều ngây ngẩn cả người, bọn họ vẫn luôn cho rằng Vệ Nam là đẻ thuê, không ngờ thân thế thật sự lại sâu xa như vậy, hơn nữa gần đây còn xảy ra nhiều việc, bọn họ lại không hay biết gì hết.

Bà Vệ ban đầu quả thật rất giận, bà vốn không thích Nghiêm Đông Nam, hơn nữa Nghiêm Đông Nam còn đi bán ma túy. Nhưng nhìn thấy thằng cháu bé nhỏ co rút đằng sau con mình, bộ dáng đáng thương muốn khóc lại không dám khóc, lập tức mềm lòng: “Ôi Nam Nam không khóc không khóc a, bà thương con mà, Nam Nam là bà nuôi từ tấm bé, không liên quan gì đến người khác! Ông con nếu có ý kiến bà giúp con đánh ổng!”

Ông Vệ bật cười: “Tôi có nói gì đâu.”

Vệ Nam nức nở một tiếng, mắt hồng hồng hỏi: “Ông bà sẽ không chán ghét con chứ?”

Hai cụ đau lòng vô cùng, ôm nó dỗ dành: “Không có, đừng khóc nữa, ông bà thương Nam Nam nhất.”

Dỗ xong Vệ Nam, bà Vệ quay qua Vệ Thư Tuân, bắt đầu mắng y: “Con cũng thật là, nói cho cha mẹ biết sớm một chút, vậy ba mẹ dễ phòng bị. Hèn chi mẹ cứ thấy bà ta nhìn Nam Nam hoài, mẹ cho rằng bả nhớ con, nhìn đáng thương, nên không đề phòng, ai biết bả muốn cướp Nam Nam đi! A, trước kia bệnh thì không nhận, giờ thấy Nam Nam trắng trẻo mập mạp ra lại muốn đến giành, đời làm gì có chuyện hời vậy, xì, dám đoạt cháu của tôi, có bản lĩnh kêu bà ta đến nhà chúng ta coi!”

Vệ Thư Tuân cười khổ: “Mẹ, mẹ mắng con làm gì…”

Vệ Nam ngơ ngác ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thấy bà nội hiền lành phát hỏa, nhưng không đáng sợ chút nào, nó ôm lấy thắt lưng bà, kiên định nói: “Ưm, con là cháu nội của bà, không cần làm cháu người khác.”

“Ôi Nam Nam của bà ngoan nhất.” Bà Vệ ôm lấy đứa cháu hiếm khi làm nũng mà cọ liên tục.

Sau đó, khi Vệ Nam dắt tay bà tản bộ ở công viên tiểu khu, nhìn thấy Bà Nghiêm hùng hổ lại đây, Vệ Nam sợ bà ta ăn hiếp bà nội, dũng cảm che trước người bà, lại bị bà nội đẩy ra phía sau.

“Con nít đi qua một bên!” bà Vệ nói xong, đón lấy bà Nghiêm hùng hổ, sau đó hai người cãi nhau.

Bà Vệ lợi hại hơn, mắng đến Bà Nghiêm không cách nào chống cự, vội vàng bại lui, bà Vệ còn đuổi theo vài bước, nếu không phải băn khoăn đứa cháu, bà còn có thể chặn tới cửa mà mắng.

Người bên cạnh chỉ trỏ, bị tư thế cãi nhau của hai bà làm hoảng hồn, nhưng mà Vệ Nam tuyệt đối không sợ hãi.

Nó không bao giờ cần sợ nữa!

Truyện Chữ Hay