Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Nghiêm Đông Nam về lại tiểu khu trước Vệ Thư Tuân chỉ vài ngày, hai người sở dĩ có thể trở thành bạn bè thân thiết chung chí hướng, trừ việc thích chơi ra, rất nhiều phương diện khác đều tương tự. Ví dụ như thái độ với cha mẹ, trừ bị ép học ra, đại đa số thời điểm đều rất nghe lời.
Mặc kệ Nghiêm Đông Nam ở thành phố A nói chuyện với Vệ Thư Tuân càn quấy thế nào, chuyện đầu tiên khi trở lại Thành phố Du, chính là theo cha mẹ đi mua hàng tết. Vệ Thư Tuân cũng vậy, đã nửa học kỳ không gặp cha mẹ, đương nhiên lúc nào cũng phải đi theo bọn họ làm họ vui vẻ rồi.
Đã từng nhắc đến, Vệ Thư Tuân và Nghiêm Đông Nam tuy là bạn từ tấm bé, nhưng người lớn hai nhà đều cho rằng “Con nhà mấy người làm hư con tôi”, cho nên cha mẹ hai bên có thể nói là như nước với lửa.
Bất ngờ đụng mặt ở chợ tết, ánh nhìn như tỉa lửa của hai mẹ đụng nhau giữa không trung, chuyến đi mua sắm vốn thoải mái vui vẻ, đột nhiên biến thành cuộc chiến tranh đoạt hàng tết. Hai bà chủ rốt cuộc không thèm tính toán chi li, chọn lọc hàng tuyển, nhìn thấy cái gì mắc là mua, hơn nữa còn khinh bỉ mà liếc xéo đối phương.
Vệ Thư Tuân và Nghiêm Đông Nam liếc nhìn nhau, đều chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai, thành thành thật thật giúp mẹ mình gom hàng tết. Mặc kệ bọn họ mấy tuổi, hành động của các mẹ cũng chưa bao giờ thay đổi.
“Song Bình, rốt cuộc em muốn mua cái gì…”
Về đến nhà sắp xếp lại hàng tết, mới phát hiện mua rất nhiều thứ không cần thiết. Chỉ bánh mật thôi đã mua ba hộp, tuy là hình dạng khác nhau, nhìn rất khả quan, nhưng một nhà ba người căn bản ăn không hết nhiều như vậy.
Trần Song Bình quay phắt đầu qua: “Em là nuốt không trôi nổi cái nhà đó, không phải chỉ là Nghiêm Đông Nam lái xe về sao, cố ý khoe khoang với em, chẳng lẽ con bà ta có tương lai tiền đồ hơn Thư Tuân nhà mình hả?”
“Mẹ!” Vệ Thư Tuân bụm mặt, thật sự không biết nói cái gì.
Nghiêm Đông Nam lần này trở về, đại khái thật sự tính tiếp nhận sản nghiệp ngầm của ai đó ở thành phố Du, Vệ Thư Tuân thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài người quen ra vào tiểu khu Lục Viên. Kẻ lăn lộn giang hồ đương nhiên không có mấy chữ “Tao là xã hội đen” trên mặt, trên thực tế ai cũng ăn mặc bình thường, thậm chí nhìn như nhân tài thành công trên TV. Khi đụng phải người bạn ngày xưa là Vệ Thư Tuân, cũng sẽ không lôi kéo y vào làm chung, ngược lại sẽ thực vui vẻ thăm hỏi: “Vệ Thư Tuân, nghe nói giờ mày là sinh viên Đại học A? giỏi quá, nhất định phải cố gắng học, con trai anh mày nếu thi đậu được vào Đại học A thì tốt rồi.”
Tuy bọn họ mặt ngoài nhìn không ra là người xấu, nhưng người địa phương vẫn có thể dễ dàng phân chia ai là giang hồ. Vấn đề là đối phương không quậy phá kiếm chuyện gây sự gì, ngay cả bảo an cũng không dám đuổi bọn họ đi, các chủ hộ bình thường càng không dám nói gì.
Trần Song Bình rất lo con mình học hư, giao luật giới nghiêm cho Vệ Thư Tuân, không cho y tự tiện ra cửa, mua hàng tết cũng không cần y phụ. Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ, nhưng để cha mẹ an tâm đành ngoan ngoãn mà ở trong phòng, còn lấy sách chuyên ngành ra xem. Lúc Trần Song Bình đưa nước trái cây đi vào, thấy con mình đang ôm sách học, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười an tâm.
Vốn đám giang hồ kia ra vào tiểu khu cũng không phải để gây chuyện, chỉ đơn thuần tìm đến Nghiêm Đông Nam, các chủ hộ quen rồi cũng mắt điếc tai ngơ. Nhưng có người gai mắt bọn họ, cư nhiên dùng gạch đập vỡ kính xe, hơn nữa còn liên tục đập ba lần.
Đám người này đương nhiên không phải dễ ăn hiếp, lao xuống bắt lấy người nọ, cho nên lúc này đang tranh cãi ầm ĩ ngoài chung cư nhà Nghiêm Đông Nam. Vệ Thư Tuân vốn đang ngồi đọc sách ngon lành, đột nhiên nghe dưới lầu có tiếng khóc gào, đi ra ban công thăm dò nhìn xuống, chỉ thấy trước cửa chung cư bên cạnh vây quanh một đám người, loáng thoáng nghe được tiếng khóc của phụ nữ: “Cứu mạng a… Xã hội đen giết người…”
Vệ Thư Tuân nhớ ra mẹ vừa xuống lầu không lâu, lo bà có gì sơ xuất, vội chạy ra khỏi cửa. Lúc đi vào thang máy, nhìn thấy mấy hộ tuổi trẻ chung tầng, đều cười hì hì hỏi y: “Cậu cũng đi xuống hóng hả?”
Vệ Thư Tuân im lặng không nói, vốn y không có hứng đi xem náo nhiệt, từ khi Vương Mai bị giết, y càng chán ghét việc một đám người xúm lại bàn tán.
Đám người đã vây quanh một vòng lại một vòng, Vệ Thư Tuân nhìn không thấy tình huống bên trong, chỉ nghe được tiếng khóc thê thảm của một người đàn bà: “Ô a… tụi mày đám xã hội đen đáng chết trăm lần… Ô… Hại con trai tao… Ô ô… Cảnh sát vì sao không bắn chết tụi mày…”
Vệ Thư Tuân nhảy lên bồn hoa kế bên, cuối cùng cũng tìm thấy mẹ Vệ trong đám người, nhanh chóng chen vào nắm lấy tay mẹ Vệ: “Mẹ, về đi…”
Đưa mắt nhìn qua, thấy trên mặt đất ngồi một người đàn bà hơi béo. Hình như mới lăn lộn ăn vạ, đồ lót giữ ấm đỏ sậm trên người dính đầy bụi đất, quần bông đen in hoa còn lủng mấy lỗ, một chiếc giày bông đen treo lỏng lẻo trên chân, chiếc còn lại không biết đã rớt ở đâu mất.
Một người nữa đang ôm một chiếc áo bông muốn phủ lên cho bà, bị bà ta đẩy mạnh ra, hai bảo an đi lên muốn xách bà đi, cư nhiên đỡ không nổi. Bà đá chân khóc lớn: “Buông tao ra buông tao ra… Ô… xã hội đen tụi mày… Đi chết đi…”
Giãy ra được bảo an, nắm chiếc giày trên chân mình chọi mạnh vào mấy tay giang hồ bên cạnh.
Lúc bà ngẩng đầu lên, Vệ Thư Tuân thấy rõ được mặt bà, khiếp sợ kêu lên: “Dì Lý?!”
Người này là mẹ của Lý Triết Hữu, học kỳ trước lúc Lý Triết Hữu bị bắt, bà còn tát Vệ Thư Tuân một bạt tai trước mặt nhiều người, vì sao mới có mấy tháng lại như đã hóa điên rồi?
“Mẹ, sao lại thế này?”
Mẹ Vệ kéo Vệ Thư Tuân rời khỏi đám người, thở dài: “Vốn không tính nói cho con biết, Lý Triết Hữu tháng trước bị phán tội, tội danh buôn ma túy thành lập, phán mười hai năm. Mẹ nó sau khi trở về, liền biến thành như vậy, cả ngày khóc, sau đó mắng người khác hại Triết Hữu nhà bà ta…”
“…” Vệ Thư Tuân đè tim, chỉ cảm thấy tức ngực, rất khó chịu. Trong đầu xẹt qua nụ cười ngốc nghếch, cái dáng người béo ú hồi trung học cứ chạy theo sau bọn họ, chạy vài bước là thở hổn hển của Lý Triết Hữu kia.
Nếu lúc trước quan tâm đến hắn hơn, mà không phải ghét bỏ đá văng hắn ra, kết quả có thể thay đổi hay không?
—— tuy biết rõ không có tác dụng gì.
Không bao lâu có hai cảnh sát tới, mẹ Lý vừa thấy cảnh sát đến, lập tức nhào lên kêu: “Anh cảnh sát, anh cảnh sát, là tụi nó, là tụi nó hại Triết Hữu nhà tôi, mau bắn chết tụi nó, cho tụi nó chết a ——!”
Mấy tay giang hồ bị đập kính xe kia đều lộ vẻ mặt bất đắc dĩ: “Quên đi, coi như tụi này không hay ho, chuyện này tụi tôi không truy cứu, mau đuổi bà ta về nhà đi!”
Rất nhanh cha của Lý Triết Hữu cũng tới, người đàn ông cường tráng kia cũng kéo không nổi người vợ khóc lóc ăn vạ của mình. Mấy tay giang hồ muốn lái xe rời đi, mẹ của Lý Triết Hữu bổ nhào lên đầu xe lăn lộn không cho bọn họ đi, vừa khóc vừa gào: “Anh cảnh sát, tụi nó hại Triết Hữu nhà tôi, bắn chết tụi nó, bắn chết tụi nó a ——!”
Cả mấy người đàn ông đều không trị được bà, Vệ Thư Tuân thấy không đành lòng nên chạy lên hỗ trợ, lại đột nhiên nghe thấy trong đám người có kẻ lớn tiếng cười nhạo: “Muốn bắn chết cũng là bắn chết con của bà, thứ buôn ma túy…”
“Câm miệng cho tao!”
“Câm miệng cho tôi!”
Hai tiếng quát gần như phát ra cùng lúc, Vệ Thư Tuân nhìn nhìn Nghiêm Đông Nam tức giận đi tới, ánh mắt lạnh lùng chuyển qua nhìn gã đàn ông trong đám người. Người nọ bị ánh mắt y dọa nhảy dựng, lui về phía sau người khác.
Vệ Thư Tuân xoay người, giúp cha của Lý Triết Hữu nâng mẹ Lý đang lăn lộn khóc thảm dậy. Lý Triết Hữu buôn ma túy là hắn đáng đời, Vệ Thư Tuân sẽ không giúp hắn nói một câu giải thích nào, nhưng không có nghĩa là có thể đương nhiên mà tổn thương cha mẹ hắn, bọn họ đã đủ thê thảm.
Mẹ Lý giãy dụa quá lợi hại, mấy người đàn ông gần như phải khiêng bà vào nhà. Về đến nhà mẹ Lý gần như đã dùng hết sức lực, không khóc nữa, chỉ ôm lấy hình của Lý Triết Hữu yên lặng rơi lệ.
“Bà khóc cái gì, Triết Hữu cũng không phải chết…” cha Lý Triết Hữu chửi nhỏ một tiếng, nói: “Mười hai năm thôi, rất nhanh… Rất nhanh…” Không biết là đang khuyên bà, hay là khuyên bản thân mình nữa.
Vệ Thư Tuân yên lặng rời khỏi cửa phòng, lại nhìn thấy Nghiêm Đông Nam đứng ở ngay cầu thang, hai người im lặng mà nhìn nhau, rồi đi lướt qua.
“Đây là con đường mày chọn, mày không muốn dì Nghiêm cũng thành như vậy chứ?”
Nghiêm Đông Nam không trả lời, nhưng sau ngày đó, không còn ai đến tiểu khu tìm hắn nữa.
Mùng ba tết, Vệ Thư Tuân và cha mẹ ôm mấy thùng chất đầy hàng tết xuống lầu. Vốn năm nay không tính về trấn An Lý chúc tết, nhưng hàng tết mẹ Vệ mua thật sự quá nhiều, trong nhà căn bản ăn không hết, đành phải đưa hết về làm quà đầu năm.
“Đừng đừng, trong này là bánh mật, bị đè hư đó, anh cẩn thận chút, ngốc chết!”
Cha Vệ mẹ Vệ nhét thùng vào cốp xe, thỉnh thoảng khắc khẩu vài câu, Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ ôm một cái thùng chờ phía sau bọn họ.
Thật vất vả mới sắp xếp cho vừa lòng, Mẹ Vệ quay qua con trai: “Tốt lắm, Thư Tuân, để thùng vào đây…”
“A a a a a ——!!!”
Tòa chung cư cách đó không xa đột nhiên truyền ra tiếng thét thê lương, Vệ Thư Tuân trong lòng nhảy dựng, nhìn về phía phát ra âm thanh, cái thùng trong tay rơi xuống mặt đất.
Nơi đó là, nhà của Lý Triết Hữu!
Mẹ Lý Triết Hữu tự sát, nhân lúc chồng ra ngoài mua bữa sáng, uống một chai nông dược đã giấu trước, đã cứu chữa không kịp mà qua đời.
Hậu sự làm ngay tại nhà tang lễ của nơi hỏa táng, ba người nhà Vệ đến phúng viếng. Tuy từng xảy ra rất nhiều chuyện không thoải mái, nhưng một người đột nhiên ra đi, mẹ Vệ vẫn khóc đỏ cả mắt.
Vệ Thư Tuân đi theo sau cha mẹ, mặt vô cả màm cúi đầu, dâng hương, cha Vệ đi qua an ủi cha Lý, mẹ Vệ đến bên chậu than hoá tiền vàng mã. Ngồi xổm bên chậu than chính là mẹ của Nghiêm Đông Nam, thấy mẹ Vệ đi tới, liền đưa sấp tiền giấy cho bà, hai người cứ vậy ngồi xổm song song cùng nhau, chậm rãi hóa tiền giấy.
Vệ Thư Tuân đi ra nhà tang lễ, nhìn thấy rất nhiều bạn bè trước kia, Nghiêm Đông Nam, Liễu Nghĩa Mịch, Lý Thành, Nghiêm Phàm, Trương Vĩ, Hứa Dịch Dân, còn có… Trương Thần Song.
Bạn bè ngày xưa không vắng người nào, đều đã đến hết.
Tuy quan hệ đã tan vỡ, nhưng mặc kệ mâu thuẫn thế nào, giờ khắc này, tất cả mọi người đều câm lặng, như thời quá khứ mà ngồi cùng nhau, chính giữa để lại một vị trí trống, đây là giữ cho Lý Triết Hữu. Tuy rằng tên này đã không thể tới.
Lễ tang sau khi kết thúc, Vệ Thư Tuân trở lại tiểu khu Lục Viên, tìm ra gã đàn ông ngày đó trào phúng Mẹ Lý đánh cho một trận. Tuy là giận chó đánh mèo, nhưng mẹ của Lý Triết Hữu tự sát trừ thương tâm vì con ra, cũng là do không chịu nổi miệng đời châm chọc khiêu khích và những ánh mắt khác thường kia.
Chuyện cuối cùng Vệ Thư Tuân có thể làm vì thằng bạn cũ này, cũng chỉ vậy thôi.