Chuông cửa vang lên, Vệ Tư Lý đi đến cửa, thuận tay mở cửa, ngoài cửa là một khuôn mặt đầy râu, mang vẻ phong trần đầy mỏi mệt. Trên người người này mang một bộ quần áo vải, người này nhìn Vệ Tư Lý một cái rồi đi thẳng vào nhà.
Vệ Tư Lý vội lắc mình để người này đi vào nhà, đi vào nhà, người này đã đi đến tủ rượu, lấy ra bình rượu, sau đó ngồi lên ghế sa lon rồi mở chai rượu ra, liên tục đổ vào miệng.
Vệ Tư Lý nhìn y, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười , lớn tiếng quát:
- Này, cậu cho rằng cậu đi vào đâu đấy? Vào một tòa mộ vô chủ à?
Y lại nốc vài hớp rượu, rủ tay xuống, nhìn Vệ Tư Lý rồi bỗng nhiên thở dài một tiếng .
Có thể coi nhà của Vệ Tư Lý thành nhà của mình, bằng hữu như vậy, Vệ Tư Lý cũng có không ít người. Nhưng mà giống như y, không chút kiêng kỵ nào thì cũng không có mấy ai.
Người này, Vệ Tư Lý đã lâu rồi không gặp y, hơn nữa lúc bình thường nếu Vệ Tư Lý muốn tìm gặp y thì chẳng biết đi nơi nào để tìm nữa. Khó có cơ hội y đến nhà của Vệ Tư Lý, cho nên tuy rằng miệng Vệ Tư Lý nói như thế nhưng trong lòng Vệ Tư Lý cho rằng y sẽ bỏ chai rượu xuống rồi rời đi.
Nhưng mà khi nghe được y thở dài, tâm sự nặng nề thì Vệ Tư Lý lại yên tâm. Bởi vì điều này chứng minh y sẽ không đi, mà là có chuyện riêng tìm Vệ Tư Lý, vậy thì y sẽ không đột nhiên mà bỏ đi.
Người này tên là Tề Bạch , người đã từng xem qua “ Thuật đào mộ” sẽ biết được Tề Bạch này chính là một trong tam đại chuyên gia đào mộ nổi tiếng thế giới.
người còn lại, một người đã từng là bạn tốt của Vệ Tư Lý, sống một mình nhưng đã hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ đặc biệt cho quốc gia.
Một người khác là người Ai Cập tên là “ Siêu vi trùng”, “Siêu vi trùng” này đã mất lúc tuổi. Cho nên có thể nói hiện giờ Tề Bạch chính là chuyên gia đào mộ duy nhất còn sống trên đời.
Vệ Tư Lý thấy Tề Bạch xuất hiện, cảm thấy rất cao hứng, nguyên nhân rất đơn giản , bởi vì bản thân Vệ Tư Lý cũng đã từng đi qua những tòa cổ mộ vĩ đại trong lịch sử loài người, Tề Bạch cũng là chuyên gia đào mộ, Vệ Tư Lý có thể cùng Tề Bạch nói chuyện về những tòa cổ mộ này.
Vệ Tư Lý bước qua, ngồi bên cạnh Tề Bạch, chỉ thấy Tề Bạch mở mắt thật lớn, nhìn chằm chằm trần nhà , thất thần chán nản , qua một lúc lâu , lại uống từng ngụm rượu, tiếp tục thở dài một tiếng .
Thấy tình cảnh như thế của Tề Bạch, Vệ Tư Lý không nhịn được mà bật cười:
- Như thế nào mà mất sổ gạo, phải mượn rượu giải sâu như thế?
Tề Bạch chua sót mà nói:
- Cuộc đời này thật sự là không có gì hay rồi.
Vệ Tư Lý cười “ Ha ha”, lời này nếu ở trong miệng người khác thì còn tin được. Nhưng mà Tề Bạch lại là một người mang trong người những đoạn truyền kỳ đầy màu sắc, cuộc sống khiến người khác khó có thể hình dung. Nghe được Tề Bạch nói như thế, thật sự là buồn cười mà.
Tề Bạch lại thán một tiếng:
- Vệ Tư Lý , rất nhiều người nói cậu không biết đồng tình, tôi còn thường xuyên biện hộ cho cậu.
Vệ Tư Lý nghe được giọng nói của Tề Bạch tỏ ra chán nản, nhìn bộ dạng phiền não của cậu ta. Làm bạn tốt, lúc này cũng không phải là lúc thích hợp để đùa giỡn cho nên Vệ Tư Lý ngừng cười:
- Được rồi, là chuyện gì? Có thể nói ra cho người bạn này của cậu biết được không?
Tề Bạch rồi đột nhiên nhảy dựng lên; đưa tay chỉa thẳng vào Vệ Tư Lý:
- Hết thảy đều là do cậu gây ra.
Vệ Tư Lý ngẩn ra, không rõ vì sao Tề Bạch lại chỉ trích mình. Vệ Tư Lý và Tề Bạch đã lâu không gặp, phiền toái của Tề Bạch thì có liên quan gì đến Vệ Tư Lý cơ chứ?
Vệ Tư Lý không có biện cái gì , chỉ là nhìn Tề Bạch, đợi y giải thích. Tề Bạch thở hổn hển mấy cái , lại ngồi xuống , ủ rũ cúi đầu nói:
- Ngày đó cậu ghi lại “ Hoạt Dũng”.
Đầu Vệ Tư Lý chấn động, liền hiểu ra chuyện gì.
“ Hoạt Dũng” chính là cái mà Vệ Tư Lý đã ghi lại khi trải qua trong tòa Cổ Lăng vĩ đại nhất TQ: Lăng mộ Tần Thủy Hoàng.
Tề Bạch là chuyên gia đào trộm mộ, y vô cùng cuồng nhiệt với những tòa lăng mộ cổ đại, cái này gần như là biến thái, đối với Tề Bạch mà nói, không có gì có thể hấp dẫn y bằng lăng mộ Tần Thủy Hoàng cả.
Có lẽ bởi vì thấy được bản ghi lại này của tôi, có lẽ là y sớm đã có “Lăng vân tráng chí”, bất kể là cái gì, y nhất định m uốn tiếng vào lăng mộ Tần Thủy Hoàng.
Mà nhìn bộ dạng bây giờ của Tề Bạch, hiển nhiên là vị chuyên gia đào trộm mộ này đã bị tổn thất nặng nề, biết rằng tòa lăng mộ vĩ đại kia dưới chân mình nhưng mà ngay cả lối vào thì Tề Bạch cũng không tìm được.
Gặp được đả kích như vậy, tự nhiên là Tề Bạch ủ rũ rồi, y cảm thấy cuộc đời đã trở thành màu xám rồi.
Vệ Tư Lý đã hiểu, liền thấp giọng hỏi:
- Cậu đã đi vào kia rồi à?
Tề Bạch gật gật đầu, Vệ Tư Lý lại hỏi:
- Bao lâu?
Tề Bạch cảm thán một tiếng:
- Nói ra thực dọa người , ước chừng một năm .
Vệ Tư Lý lại hỏi:
- Không đạt được gì sao?
Tề Bạch trừng mắt nhìn Vệ Tư Lý rồi cúi đầu, tay ôm đầu, hít một hơi:
- Tôi vốn cho rằng mình còn thông minh hơn cả chuột, dưới lòng đất có chỗ nào mà không đến được. Hơn nữa, tôi còn có giác quan thứ , biết bên dưới có gì, đây là dị năng trời sinh của một kẻ trộm mộ.
Vệ Tư Lý cười:
- Tôi còn tưởng rằng cậu có pháp bảo như trong truyền thuyết, chẳng hạng như một cái gương, có thể chiếu xuống dưới là thấy được những đồ vật chôn sâu dưới đấy.
Tề Bạch dùng sức phẩy tay:
- Tôi ở dưới kia năm, mỗi một chỗ đều có bước chân của tôi, tôi biết rõ những nơi tôi đi qua, ở dưới đó có chôn không ít bảo tàng, nhưng mà lại không thể tiến vào, thật sự là không thể tin được mà.
Vệ Tư Lý suy nghĩ, Trác Xỉ, cổ nhân thời Tần này từng giải thích cặn kẽ với Vệ Tư Lý về những bố trí để ngăn cản người ngoài đi vào trong lăng Tần Thủy Hoàng, điều này làm Vệ Tư Lý không khỏi giật mình vì sự lớn mật của Tề Bạch.
Bởi vì nếu Tề Bạch nói như thế, hiểu nhiên là y đã dùng đủ các phương pháp, ý đồ là muốn đi vào cung điện dưới lòng đất.