Thời điểm Nam Hướng Bắc và Tô Vị Tích về nhà, cửa hàng cũng vừa giao hàng đến, đang đưa lên lầu.
Tô Hướng Vãn và Tô Lâm nhìn thấy món đồ chơi kia đều ngẩn ra, tiếp theo liếc nhau, có loại cảm giác vừa bất đắc dĩ lại vừa không ngoài dự kiến.
Đối với việc Nam Hướng Bắc vô cùng cưng chiều Tô Vị Tích mà nói, làm ra loại chuyện này cũng là bình thường.
"Em chiều con đến hư rồi." Người giao đồ vừa đi, Tô Hướng Vãn liền tới trước mặt Nam Hướng Bắc, điểm điểm cái mũi của cô. Nhưng khi tầm mắt nàng rơi xuống quần áo trên người Hướng Bắc, nàng ngạc nhiên hỏi, "Hôm nay em lại có lịch bay à?"
Trên người Hướng Bắc còn mặc đồng phục phi công, ngay cả cà vạt cũng chưa tháo, lúc nãy về liền đưa Tiểu Tích ra ngoài.
"Ừm, phải." Lúng túng không biết giải thích thế nào với nàng, mặt mày Hướng Bắc có chút kỳ cục gật đầu, Tô Hướng Vãn cau mày lại, "Tháng này có phải số giờ bay tuyến dài của em sắp vượt qua một trăm giờ rồi phải không?"
"Phải..." Nam Hướng Bắc lại gật gật đầu, tiếp theo nhịn không được ngáp một cái. Hướng Vãn mày càng nhíu chặt, nhưng không nhiều lời thêm, chỉnh chỉnh cổ áo cô, giãn mày ra nói, "Em tắm rửa đi, tắm xong ngủ một giấc."
"Được." Nam Hướng Bắc đáp ứng một tiếng, vừa xoay đầu thấy Tô Vị Tích hai mắt sáng rực đang đứng bên cạnh xe đồ chơi, cô đi qua sờ đầu cô bé, "Ở nhà không thể lấy ra chơi nha Tiểu Tích, chờ hai ngày nữa Bắc Bắc được nghỉ sẽ đưa con ra ngoài chơi nhé?"
"Dạ." Dạ một tiếng rõ to, Tiểu Tích ngẩng đầu cười một cái thật tươi với Hướng Bắc, tiếp theo lại kéo kéo tay cô, "Bắc Bắc nhanh đi ngủ, mau lên."
"Ừa." Nam Hướng Bắc cười cười với bé con, nhẹ gật đầu với Tô Lâm một cái liền trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Tô Hướng Vãn nhìn bóng lưng cô, cánh môi mỏng khẽ mấp máy, sau một lúc lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Cẩn thận mà nghĩ, quả thật có thể phát giác Nam Hướng Bắc có gì đó hơi khác. Là bởi nàng gần đây bận quá đã không để ý đến em ấy.
Âm thầm thở dài, Tô Hướng Vãn quyết định chờ đến ngày nghỉ của Hướng Bắc nàng cũng sẽ xin Bắc Đường Lạc Anh nghỉ phép. Tô Hướng Vãn đứng suy nghĩ một hồi, trong lòng quyết tâm đến lúc đó sẽ cùng em ấy nói chuyện đàng hoàng.
---
"Bác gái đỡ nhiều chưa?" Ngày hôm sau Nam Hướng Bắc lại bay đi thành phố S. Hôm nay cô không mua thêm thực phẩm dinh dưỡng nữa mà mua chút hoa quả đến nhà ông bà Tô, cũng giả bộ không nhìn thấy ánh mắt trách móc của hai ông bà nữa.
"Đỡ nhiều rồi." Bà Tô càu nhàu, "Không phải nói cô đừng mua nữa rồi sao? Tủ lạnh nhà này đều sắp nghẹt rồi."
Nam Hướng Bắc đứng trơ mắt nhìn rồi ngượng ngùng cười cười, đặt hoa quả sang một bên, "Thuận tay nên cháu mua thôi ạ."
Bà Tô liếc cô một cái rồi chống thắt lưng đứng dậy, "Tôi về phòng ngủ."
"Cháu đỡ bác đi." Nam Hướng Bắc vội vàng đứng lên, đỡ bà đi về phòng, còn ông Tô thì luôn ở bên cạnh đăm chiêu nhìn, trong mắt ẩn giấu chút lo lắng.
Đến lúc Hướng Bắc từ phòng ngủ đi ra, ông Tô đột nhiên vẫy tay gọi cô, "Lại đây."
Sửng sốt, Hướng Bắc nhanh bước qua, ngồi xuống ghế trước mặt ông Tô. Ông nhìn cô chăm chú một lúc lâu, thanh âm trầm thấp mà thong thả, "Có biết Tô Lâm à?"
Trong lòng giật thót, mặt Nam Hướng Bắc lộ vẻ kinh ngạc.
"Xem ra là cháu có biết." Ông Tô cười, trong mắt mang theo áy náy, "Đó là con gái nuôi của bác, Hướng Vãn hẳn là đã kể với cháu rồi."
"Dạ." Nam Hướng Bắc gật đầu, không dám nhiều lời.
"Bác không biết Hướng Vãn đã nói gì với cháu, phỏng chừng xem thái độ của con bé thì chắc nó cho rằng chính bác và mẹ nó là đao phủ đẩy chị gái nó vào đường cùng." Ông Tô thở dài nói xong, "Hôm nay bác sẽ kể cho cháu biết chuyện gì đã xảy ra vào năm đó."
Tim đập cực nhanh, Nam Hướng Bắc vội vàng gật đầu.
"Tô Lâm là con gái nuôi của hai bác. Không rõ nguyên do nhưng từ nhỏ nó đã không thích nói chuyện, ngay cả cười cũng rất ít khi cười, thành tích học tập cũng không tốt, mỗi lần họp phụ huynh, giáo viên luôn nói với hai bác rằng đứa nhỏ này bị tự kỷ rất nặng, đầu óc lại không thông minh. Có thể là vì như thế mà con bé cũng không có bạn bè gì, đó giờ cũng chỉ có Hướng Vãn chơi cùng nó. Mỗi một năm trôi qua, hai chị em nó như hình với bóng, đến lúc vào đại học cũng vậy, hai đứa nó đều chọn ở nhà chứ không học nội trú."
"Con bé kia chỉ khi đối diện Hướng Vãn mới lộ ra nụ cười, ngay cả đối với bác với mẹ nó cũng đều trầm mặc ít lời, hai bác tới bây giờ cũng đều không hiểu được suy nghĩ của nó. Mãi cho đến khi Hướng Vãn muốn đi Mĩ du học, không ngờ con bé lại lấy dây thừng trói Hướng Vãn không cho nó đi, lúc đó chúng ta mới phát hiện con bé có gì đó bất thường."
Nghe đến đó, Nam Hướng Bắc trừng to mắt, bởi vì cô căn bản không biết Tô Lâm năm đó lại có thể làm ra chuyện như vậy đối với Hướng Vãn, cũng không dám tin cái người luôn nhỏ nhẹ dịu dàng cười nói kia lại từng như vậy.
"Dịp đó trùng hợp vào mấy ngày hai bác không ở nhà, nên trong nhà xảy ra chuyện cũng không hay. Đến lúc hai bác về thì Hướng Vãn đã bị trói ở trong phòng ba ngày, ba ngày không được ăn cái gì, con bé kia vẫn ôm nó, một giọt nước cũng không thấm môi... Hai bác quá sợ hãi, muốn đi tới cởi trói cho Hướng Vãn thì con bé kia bỗng nhiên rút ra dao cắt trái cây, nói muốn cùng chết với Hướng Vãn, đến âm phủ làm người yêu."
"A!" Nam Hướng Bắc kêu lên, thấy ông Tô thở hắt ra vội hỏi, "Sau đó thế nào?"
"Sau đó, con bé kia... Con dao đã sắp chạm tới Hướng Vãn thì dừng lại, nó đột nhiên tự đâm vào mình một nhát. Cũng may là sức nó yếu, lại đã ba ngày chưa ăn gì, một nhát kia đâm không sâu, sau đó đưa vào bệnh viện cũng không có gì nguy hiểm. Nhưng mà làm cả nhà chúng tôi đều kinh hãi, Hướng Vãn cũng sợ không nhẹ, sau đó thì đi Mĩ... Mà cái đứa nhỏ kia, từ lúc xuất viện đến sau này thì càng lúc càng trầm mặc. Chính vì chuyện đó mà bác gái cháu vô cùng giận và ghét bỏ con bé, lúc nào ở nhà cũng lạnh nhạt chì chiết."
"Vậy... sau đó... Sau đó chị ấy như thế nào đi xem mắt, rồi làm thế nào mà mang thai?"
"Chuyện xem mắt..." Ông Tô thở dài, "Đó là vì thấy Hướng Vãn du học sắp kết thúc sẽ về nước, nên bác và mẹ nó đều lo không biết lúc nó về thì đứa nhỏ kia lại quậy ra chuyện gì nữa, cho nên bác mới nghĩ đem gả con bé đi cho rồi, làm cho con bé có thể bình thường trở lại... Năm đó cũng là hai bác thiển cận, nghĩ đó là cách khả thi nhất, cho nên mỗi ngày đều ép buộc con bé gặp mặt ăn cơm làm thân với nhiều người đàn ông khác nhau. Con bé khi đó cũng nghe theo, hai bác sắp xếp gặp gỡ ai, nó đều đi."
"Vậy, còn chuyện Tiểu Tích thì sao?" Nam Hướng Bắc cắn cắn môi, "Vì sao lại..."
"Hai bác cũng không biết." Nhắc tới cô bé con, mặt mày ông Tô trở nên khó coi, "Mặc dù rất hy vọng có thể gả con bé đi, nhưng hai bác cũng không muốn con bé có con khi chưa kết hôn, thành ra khi biết nó mang thai chúng ta nói thật là có chút tức giận... Nhưng mà trong lòng rốt cuộc cũng có cảm giác yên tâm, nó đã có người nó thích, vậy chắc là sẽ không dây dưa với Hướng Vãn nữa. Hai bác vẫn là người ích kỷ, đầu đuôi chỉ nghĩ tới bảo vệ con gái ruột không cho nó bị làm hư, không để cho nó bị liên lụy."
Nghe đến đó, trong lòng Hướng Bắc cũng hỗn loạn. Cô biết ông bà Tô làm vậy là không đúng, nếu mình là Tô Lâm, mỗi ngày đều bị buộc đi gặp mặt đàn ông ăn cơm, bản thân mình sẽ điên mất, huống chi lúc ấy trong lòng Tô Lâm nhất định vẫn còn nhớ Hướng Vãn rất nhiều.
"Cái tay Khương Quảng Duy kia, lúc trước hai bác chỉ gặp qua hắn hai lần. Khi biết đứa bé là của hắn, bác gái cháu nói Khương gia là nhà có tiền, Tô Lâm gả vào đó cũng là chuyện tốt, cho nên hai bác cũng đành để hai người họ qua lại. Ai mà ngờ Khương Quảng Duy không muốn kết hôn với con bé, chỉ nghĩ muốn có con trai, đứa bé sinh xong hắn sẽ ôm về Khương gia rồi cho chúng tôi một số tiền. Tô Lâm lúc đó cũng không biết nên xử lý đứa nhỏ trong bụng như thế nào nên hai bác... Hai bác đành... khuyên con bé sinh đứa nhỏ ra."
Đang nói thì im lặng, ông Tô không nói nữa. Vẻ mặt Nam Hướng Bắc trở nên phức tạp, hai tay cứng ngắc bên người, nắm rồi buông rồi nắm chặt, lại buông lỏng, như thế lặp đi lặp lại vài lần, cô phải dùng sức mới thở hắt ra một hơi.
Là người đứng ngoài quan sát, Nam Hướng Bắc không thể cảm được năm đó Tô Lâm đau đớn khổ sở bao nhiêu, nhưng cô nhớ tới cái người ngồi xe lăn có gương mặt tái nhợt thân hình gầy yếu, cô ngăn không được đau xót lan tràn trong lòng.
"Nhiều năm qua đi, bác luôn cảm thấy có lỗi với đứa nhỏ đó." Ngay lúc Hướng Bắc đang thẫn thờ nghĩ đến Tô Lâm, giọng ông Tô khàn khàn vang lên, "Hướng Vãn không muốn để ý Tiểu Tích, hai bác lại càng không muốn, nhìn đến con bé thì tựa như nhìn đến dấu tích cho thấy chính mình đã từng tàn nhẫn đối với Tô Lâm thế nào... Bác luôn tự an ủi chính mình, Tô Lâm chính là được tự do rồi, con bé không có việc gì, con bé sẽ thoải mái sinh hoạt ở ngoài kia, nó sẽ một lần nữa tìm được người mình thích mà kết hôn, sẽ có được một gia đình ấm áp tốt đẹp cho mình..."
"Chị ấy sống không tốt chút nào!" Nam Hướng Bắc đột nhiên lớn giọng, "Không tốt chút nào, chị ấy không có gặp được cái gì mà người mình thích, cũng không có được cái gọi là mái ấm gia đình, chị ấy..."
"Chị ấy ngay cả tự do tự tại đi đứng như một người bình thường còn không thể làm được." Đến nửa câu sau, thanh âm của Nam Hướng Bắc đã nhỏ xíu, hai nắm tay siết chặt, "Chị ấy vẫn... vẫn thích Đại sư tỷ..."
Ông Tô không nghe rõ nửa câu sau của cô, ông ngẩng đầu lên, dùng một ánh mắt rất kỳ quái nhìn Hướng Bắc. Một hồi lâu sau, ông đưa tay bắt lấy bả vai cô, "Cháu đã gặp Tô Lâm?"
Nam Hướng Bắc giờ phút này tâm trí hỗn loạn, im lặng không nói.
"Đưa bác tới gặp con bé." Ông Tô nghiêm túc nói.
"Không được." Nam Hướng Bắc phục hồi tinh thần, vội vàng lắc đầu cự tuyệt.
Không cần nghĩ cũng có thể biết hành vi của ông bà Tô đối với Tô Lâm đã tạo ra biết bao nhiêu tổn thương. Tuy rằng năm đó hành vi của Tô Lâm quá mức kịch liệt, nhưng mà...nhưng mà sau đó bị đối đãi như vậy, tâm lý chị ấy nhất định bị đả kích không nhỏ, huống chi hiện tại ngay cả chân cũng đều bị như vậy thì sẽ lại càng không muốn đến gặp cha mẹ nuôi của mình đâu.
"Bác chỉ là muốn nhìn con bé một chút, không phải muốn nói chuyện với nó." Ông Tô vội nói, "Chính là muốn nhìn nó một cái, sẽ không đến quấy rầy nó đâu."
Cắn môi, Nam Hướng Bắc có chút không biết làm sao.
"Cháu chỉ cần cho bác đứng xa xa nhìn một cái thôi, xem con bé giờ ra sao, chỉ như vậy thôi là được rồi."
"Hướng Bắc..."
Nhìn thấy người đàn ông tuổi cha mình trên mặt che đầy nước mắt hạ giọng cầu khẩn, cuối cùng Nam Hướng Bắc vẫn là mềm lòng, cô nhẹ nhàng gật đầu, "Như vậy... chỉ là đứng xa xa nhìn một cái."
"Phải, chính là đứng từ xa nhìn con bé một cái."
"Vậy... Vâng, được rồi."