Vừa nghe đến lời Tô Vị Tích, cả Hướng Vãn, Tô Lâm đều ngẩn ra. Đợi kịp hoàn hồn, cả hai đồng thời có cảm giác dở khóc dở cười.
"Con học mấy chuyện linh tinh này từ đâu?" Từ cái hôm Tô Vị Tích nói tới chuyện "hôn hôn rồi sau đó đánh nhau", Tô Hướng Vãn đã cảm thấy con gái mình tựa hồ đang tiếp thu những kiến thức rất là vô bổ. Giờ nghe con bé nói như vậy Hướng Vãn liền liên tưởng đến chuyện lúc trước ở nhà trẻ, con bé cùng một bạn học khác to nhỏ với nhau, cái gì mà "Không được nói với mami chuyện Bắc Bắc hôn dì khác", không khỏi sa sầm mặt.
Sợ hãi liếc nhìn mami một cái, nước mắt vẫn không ngừng tuôn, Tô Vị Tích mếu máo, tay dụi mắt, khe khẽ nức nở, "Con muốn Bắc Bắc...". Tuy rằng mỗi ngày dì Hai đều chơi cùng mình, dạy mình vẽ còn hát ru kể chuyện cổ tích, lại còn đưa mình đi chơi, nhưng mình vẫn muốn nhìn thấy Bắc Bắc. Bắc Bắc đã vài ngày không có ở cùng mình rồi.
"Con muốn Bắc Bắc... Hu..." Càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt rơi càng nhiều, tiếng Tô Vị Tích khóc mỗi lúc một lớn hơn, Tô Hướng Vãn mặt mày càng cau chặt.
Trong lòng Tô Lâm lại nổi lên một tia mất mát. Đây là con gái của mình, con làm sao lại thích Nam Hướng Bắc như vậy, một lòng chỉ nghĩ đến Hướng Bắc. Nếu không phải lúc trước Tô Hướng Vãn căn dặn bé con không được đi quấy rầy Nam Hướng Bắc, chắc là mấy ngày nay đứa nhỏ này không ngoan ngoãn ở cùng mình như vậy đâu?
"Tô Vị Tích." Tô Hướng Vãn rốt cuộc mở miệng, thanh âm lạnh như băng, "Mami đã nói thế nào với con?"
Rùng mình một cái, Tô Vị Tích cho tới bây giờ sợ nhất là làm mami tức giận, con bé lập tức ngừng tiếng khóc, ngẩng đầu nhìn Tô Hướng Vãn liếc mắt một cái lại cúi đầu. Nước mắt tuy rằng còn rớt xuống nhưng không có chút thanh âm nào.
"Thật sự là bị cái người ngốc nghếch kia chiều hư rồi." Cái người trước giờ vẫn luôn thực nghiêm khắc đối với bé con lại nói, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ, "Qua vài ngày nữa Bắc Bắc của con sẽ ở nhà nghỉ ngơi, đến lúc đó sẽ để con chơi với Bắc Bắc."
Nước mắt lúc này mới chịu ngừng, Tô Vị Tích ngẩng đầu, mở to mắt to tựa hồ xem xem lời mami nói là thiệt hay giả.
Tô Hướng Vãn nhíu mày, biểu tình nghiêm túc.
Hít hít cái mũi, dùng sức gật đầu, tiểu loli mắt đỏ hồng cúi xuống bắt đầu chăm chú ăn cơm, trong lòng cũng tính toán xem muốn Bắc Bắc đưa mình đi chơi ở đâu.
Tô Lâm lặng yên thở dài.
---
Tuy rằng trong lòng vẫn đang nặng nề không vui, thậm chí thường trực có ý nghĩ không muốn về nhà, nhưng mỗi khi đến thành phố S, Nam Hướng Bắc vẫn luôn đi mua chút thực phẩm dinh dưỡng đưa qua Tô gia, mà dạo này thái độ bà Tô đối với cô cũng không ác liệt giống như trước nữa.
Hôm nay bà Tô cũng không ở nhà, trước lúc Nam Hướng Bắc đến bà đã ra ngoài chơi mạt chược với các bà bạn già. Cho nên trong nhà chỉ có một mình ông Tô, sau giấc ngủ trưa ông đeo kính lão ngồi trong phòng khách chờ Nam Hướng Bắc đến.
Cầm theo thực phẩm dinh dưỡng và hoa quả, Nam Hướng Bắc ấn chuông cửa một lát sau thì cửa mở. Ông Tô nhìn cô một cái rồi tránh người sang một bên ý bảo cô đi vào, lại nhìn nhìn đồ đạc lỉnh kỉnh trong tay Hướng Bắc, ho nhẹ một tiếng, "Đồ lúc trước cháu mua vẫn còn rất nhiều, lần sau đừng mua nữa."
Có đôi khi ngẫm lại, cô con gái nhà ông, từ nhỏ đến lớn đều tính tình độc lập quật cường, cho dù đi du học cũng rất ít khi gọi điện thoại về nhà. Lần nào cũng đều là mẹ nàng gọi điện thoại qua trách móc. Sau lại bởi vì chuyện của Tô Lâm mà nàng với cha mẹ lại càng xa cách, tuy rằng hành vi cử chỉ đều coi như hiếu thuận, nhưng so với Nam Hướng Bắc thì thật là có chút không bằng.
Trải qua một đoạn thời gian tới nay, ông đã thấy được Nam Hướng Bắc là người thế nào, dù sao cô cũng vốn không phải là người biết cách che giấu bản thân.
"Dạ không sao đâu bác." Nam Hướng Bắc đặt đồ đạc sang một bên, thành thật cười nói, "Từ từ dùng là được."
Đẩy gọng kính, ông Tô ừ một tiếng ngồi xuống sô pha, cầm lấy báo tiếp tục đọc, để cho Nam Hướng Bắc tự ý buồn chán ngồi bên cạnh.
Trong lúc nhàm chán sẽ nhịn không được suy nghĩ lung tung, Nam Hướng Bắc cúi đầu bần thần, nghĩ không biết Tô Hướng Vãn hiện tại đang làm gì, nghĩ không biết nàng có phải đang ở cùng Tô Lâm hay không, dần dần lộ ra nét cười khổ.
Cô vốn không phải là người bụng dạ hẹp hòi, làm sao hiện tại lại biến thành như vậy?
"Gần đây mệt mỏi lắm sao?" Nam Hướng Bắc trong lúc vô tình phát ra tiếng thở dài làm ông Tô chú ý lại đây. Ông tháo xuống kính mắt, đột nhiên mở miệng hỏi.
"Dạ không, vẫn tốt ạ." Nam Hướng Bắc lập tức hồi thần, còn không quên đối với ông Tô lộ ra một nụ cười xán lạn.
Chăm chú nhìn cô vài giây, ông Tô lại ừ một tiếng, tiện tay cầm lấy điều khiển từ xa mở tivi.
Trong phòng khách chỉ có thể nghe được âm thanh TV truyền ra, cả ông Tô lẫn Nam Hướng Bắc đều yên lặng không nói gì. Thời gian từng chút trôi qua, rất nhanh đã đến lúc Hướng Bắc quay lại sân bay.
Nam Hướng Bắc đứng dậy cáo từ ông Tô, thấy ông gật đầu mới theo rời Tô gia. Không ngờ mới bước vài bậc thang thì nghe được dưới lầu truyền đến một tiếng thất thanh, là thanh âm cô cũng đã quen thuộc vài phần, là tiếng bà Tô.
Tim giật thót một cái, Nam Hướng Bắc vội vàng chạy xuống lầu, xuống hai tầng liền nhìn thấy bà Tô ngã trên cầu thang, sắc mặt trắng nhợt.
"Bác gái!" Hai ba bước chạy qua, Nam Hướng Bắc ngồi xổm xuống, "Bác không sao chứ?"
Bà Tô cau mày, tay phải đỡ thắt lưng, vẻ mặt đau đớn nói không ra lời.
"Cháu đưa bác đi bệnh viện." Nam Hướng Bắc quyết định rất nhanh, thật cẩn thận đỡ bà đứng lên, thấy bà cơ hồ không đứng trên chân được, không chút chần chờ cô liền đưa lưng qua, "Bác gái, để cháu cõng bác xuống."
Đây là một khu nhà lầu kiểu cũ không có thang máy, cao nhất là sáu tầng, nhà họ Tô ở tầng năm, Nam Hướng Bắc cùng bà Tô hiện tại ở tầng ba, muốn đi xuống cũng còn một đoạn cầu thang nữa.
Bà Tô cũng không cự tuyệt nữa, tùy ý để Nam Hướng Bắc cõng trên lưng, nhìn cô sau khi xuống lầu rất nhẹ nhàng đặt mình từ trên lưng xuống cho mình ngồi ngồi ở bồn hoa cạnh tầng lầu, thở hổn hển chạy ngay ra đường gọi xe. Bà Tô nhìn chằm chằm bóng lưng Nam Hướng Bắc hồi lâu, mới lấy điện thoại ra gọi báo cho ông Tô.
Đón một chiếc taxi tiến vào tiểu khu, lại cùng ông Tô đỡ bà Tô ngồi vào ghế sau, đến lúc tới bệnh viện cũng là Nam Hướng Bắc chạy đi đóng tiền xếp hàng đăng ký khám bệnh.
"Con gái của ông bà thực ngoan." Một phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh bà Tô có chút cảm khái nói, "Con bé nhà tôi á, kêu nó về nhà ăn một bữa cơm với mẹ thôi mà phải lải nhải cả buổi trời."
Bà Tô không nói gì, mày vẫn nhíu chặt, rõ ràng lúc nãy ngã không nhẹ. Ông Tô thì đối với người phụ nữ kia bình thản cười đáp lễ.
Rất nhanh thì có hộ lý đẩy xe lăn lại đây, bà Tô được đỡ ngồi lên, tiếp theo được đưa đến một phòng bệnh. Bà kinh ngạc nhìn căn phòng, lại nhìn Nam Hướng Bắc đầu đầy mồ hôi đang vội vàng chạy vào, "Đăng ký nhập viện làm cái gì? Tôi chỉ là ngã một cái thôi mà."
"Con bé cũng là vì tốt cho bà." Không đợi Nam Hướng Bắc mở miệng, ông Tô liền tiếp nhận, "Bà cho là bà còn trẻ sao? Té ngã rất là dễ có chuyện lớn biết không?"
Bị chồng nói như vậy, bà Tô không lên tiếng được, bất quá sau một lát lại nhịn không được nhỏ giọng rầm rì, "Còn không phải sợ tốn tiền hay sao. Nằm lại một ngày tốn hết không biết bao nhiêu là tiền."
Nghe bà nói, Nam Hướng Bắc vội vàng mở miệng, "Bác gái yên tâm, cháu đã đóng viện phí với các loại phí kiểm tra rồi."
"Tiền của cô không phải tiền à?" Bà Tô ngẩng đầu trừng mắt liếc Nam Hướng Bắc một cái.
Nam Hướng Bắc lập tức không biết nói gì, cào cào tóc, một hồi lâu mới lúng búng nói, "Cháu... Cháu tạm thời không thiếu tiền."
Bà Tô lại trợn mắt liếc cô một cái, cũng không nói thêm gì nữa.
"Cháu không phải ra sân bay sao?" Ông Tô chợt nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi Hướng Bắc.
"A!" Nam Hướng Bắc lúc này mới kịp phản ứng, nâng cổ tay vừa nhìn thấy thời gian thì sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, "Tiêu rồi."
Đã quá thời gian cất cánh, cô vội vàng lấy điện thoại ra, quả nhiên nhìn thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ.
Từ phòng bệnh đi ra ngoài, Hướng Bắc vội vàng gọi đến số của cơ trưởng, nhưng mà đầu kia truyền đến tiếng tổng đài báo tắt máy. Chần chờ một lúc, cô gọi đến số điện thoại công ty.
Quả nhiên điện thoại vừa thông cô liền bị mắng té tát.
Máy bay đã sớm cất cánh, cũng may là tại trụ sở Vân Phi bên này có một cơ phó đang nghỉ ngơi, tạm thời hãng đã điều người này đến thay vị trí Hướng Bắc.
"Làm phi công, làm sao cô có thể vô kỷ luật như vậy, không có chút khái niệm gì về thời gian hết hả?" Cho dù Nam Hướng Bắc là con gái của Bắc Đường Lạc Anh với Nam Cực đi chăng nữa, giờ phút này Lí Hàng đã tức giận đến mức không thể nhịn được mà mắng xối xả, "Tôi nói cho cô biết, công ty này không phải là nơi cho cô đùa giỡn lạm dụng đặc quyền!"
Nhịn không được rùng mình một cái, Nam Hướng Bắc há miệng thở dốc, muốn lên tiếng giải thích lại nghĩ đây chính là lỗi của mình, cô vẫn thức thời ngậm miệng lẳng lặng nghe, để mặc Lí Hàng tuôn xả những lời nặng nề khó nghe.
"Vốn công ty đang định sắp xếp thêm một đoạn thời gian nữa sẽ cho cô thi thăng chức, xem ra bây giờ vẫn là phải cho cô tôi luyện thêm đi." Cuối cùng bỏ lại một câu, Lí Hàng cúp điện thoại. Nam Hướng Bắc cầm di động đứng trong hành lang thần người ra một lúc mới cất điện thoại vào túi, chậm rãi trở về phòng bệnh.
Trong phòng ông bà Tô đang nói chuyện gì đó, thấy Hướng Bắc tiến vào liền ngừng lời.
"Thế nào?" Thấy cô không lên tiếng, bà Tô nhịn không được mở miệng, "Công ty nói như thế nào ?"
"Dạ không có việc gì, cháu đổi ca với người khác." Không muốn người lớn lo lắng, Hướng Bắc nặn ra một nụ cười, mở miệng nói dối, "Đúng lúc có một đồng sự đang nghỉ ngơi muốn bay về thành phố Z nên xếp anh ấy bay hôm nay, còn cháu thì mai sẽ bay về."
Có điều nhìn vẻ mặt buồn bực của cô vẫn có thể khiến người khác đoán ra chuyện không có đơn giản như vậy, bất quá ông bà Tô cũng không hỏi thêm gì nữa.
Vào lúc tối, Nam Hướng Bắc khuyên được ông Tô về nhà nghỉ ngơi, cô ở trong phòng bệnh với bà Tô. Đợi cho đêm đã khuya nhìn bà ngủ rồi, cô mới đi ra ngoài phòng, tìm một góc không có người, do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Tô Hướng Vãn hay không.
Bình thường giờ này đáng lẽ cô đã về tới nhà, hôm nay vẫn chưa về thế mà nàng một chút cũng không lo lắng cho cô sao?
Trong lòng rất khó chịu, Nam Hướng Bắc nắm chặt di động, thẫn thờ đứng trong góc hắt đèn, nhìn ánh trăng bạc lạnh lẽo ngoài cửa sổ, sâu kín thở dài.