Chơi cùng Tô Vị Tích một hồi, Nam Hướng Bắc mở truyện cổ Grimm đã lưu sẵn trong điện thoại di động ra, ngồi ở bên giường kể chuyện ru bé con ngủ.
Có lẽ do mới ngủ lúc trưa chiều, kể xong một truyện rồi mà Tô Vị Tích vẫn mở to mắt nhìn cô, không có chút dấu hiệu buồn ngủ nào.
"Không ngủ được sao?" Xoa cái đầu nhỏ, Nam Hướng Bắc nhẹ giọng hỏi, cô nghĩ chuyện này hẳn không có gì ngạc nhiên, đừng nói con bé, ngay cả cô cũng thấy tinh thần mười phần tỉnh táo.
"Dạ". Ôm chú gấu bông trong lòng, Tô Vị Tích nhu thuận nói, "Nhưng mà Bắc Bắc mệt thì mau ngủ đi thôi".
Nam Hướng Bắc nghe lời này cảm động đến độ muốn khóc, đây là lời nói của đứa nhỏ năm tuổi sao, bé cưng nhà cô sao có thể ngoan đến mức vậy a!
Hiển nhiên cô đã muốn quên cái chuyện nhóc con này trước đó hợp tác cùng Tô Hướng Vãn gài hàng cô.
"Bắc Bắc không buồn ngủ". Cô thầm nghĩ có thể nuông chiều con bé để nó cũng biết bướng bỉnh một chút như con nhà người ta cũng không sao, Nam Hướng Bắc cầm di động lên, "Kể chuyện tiếp cho con nghe nha?".
"Dạ thôi". Tô Vị Tích lắc đầu, chợt đôi mắt nó loé sáng, "Bắc Bắc có thể mặc đồ thỏ cho Tiểu Tích xem không?".
"......" Nụ cười trên mặt người nào đó lập tức cứng ngắc.
Vẫn giương mắt nhìn cô, thấy cô im lặng không nói gì, ánh mắt Tô Vị Tích dần u ám, nó hơi hơi bĩu môi.
Nam Hướng Bắc thở dài, đứng lên xoa đầu nó, "Bắc Bắc đi thay bộ đồ kia, con ở đây chờ ha?".
"Dạ!".
Thật sự không đành lòng thấy bé con mình luôn cưng chiều phơi bày vẻ mặt thất vọng, Nam Hướng Bắc trở về phòng, dưới ánh nhìn nghi hoặc của Tô Hướng Vãn, cô lấy ra bộ đồ thỏ rồi lưu loát thay đồ.
Bây giờ còn là mùa thu, thành phố Z cũng không lạnh lắm, ban ngày chỉ cần mặc áo tay dài là đủ, buổi tối cùng lắm mặc thêm áo khoác. Cho nên ở trong nhà mặc cái áo lông xù này, Nam Hướng Bắc liền cảm thấy mồ hôi thấm ướt, nghĩ đến còn phải đội cái nón với hai lỗ tai dài ngốc nghếch kia, cô không khỏi nhíu mày.
Tô Hướng Vãn nãy giờ ngồi trước máy tính đánh chữ, thấy vậy nàng đứng dậy đi đến trước mặt cô, nhướng mày lên nhìn bộ dạng cô lúc này, không nói lời nào.
"Có phải trông em ngu ngốc lắm hay không?" Bị ánh mắt của nàng làm cho không yên, Nam Hướng Bắc gãi ót lên tiếng hỏi.
"Tiểu Tích muốn thấy em mặc à?" Tô Hướng Vãn nhẹ giọng hỏi.
"Uh". Nam Hướng Bắc gật đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô vội vàng nâng tay lau, cả người có vẻ mất tự nhiên, "Em đi qua cho con bé xem đây".
Tô Hướng Vãn lặng im trong chốc lát mới nhẹ nhàng ừ một tiếng, "Đi đi".
Từ phòng Tô Hướng Vãn đi ra, đến cửa phòng Tô Vị Tích, Nam Hướng Bắc do dự nhưng vẫn đội nón lên, rồi cất bước đi vào.
"Woa!" Đứa nhỏ bật dậy vui vẻ kêu lên, "Bắc Bắc thật giống!".
Nam Hướng Bắc âm thầm khóc ròng vì hình tượng bản thân.
Đi qua trực tiếp ôm Tô Vị Tích, Nam Hướng Bắc cố ý lấy lớp lông xù cọ vào cổ con bé, làm cho nó cười khanh khách, Tô Hướng Vãn đứng ngoài cửa nhìn cảnh tượng này, chút ánh sáng loé lên nơi đáy mắt, cũng không biết là nàng đang suy nghĩ cái gì.
Vui đùa ầm ĩ hồi sau, bé con rốt cuộc ngáp một cái, Nam Hướng Bắc thả nó lên giường nằm, đắp chăn hỏi, "Giờ thì mệt rồi đúng không nào?".
"Dạ mệt". Tô Vị Tích thành thật đáp.
"Con mau ngủ đi". Nam Hướng Bắc vừa nói vừa nựng gò má nhỏ nhắn.
"Dạ". Tô Vị Tích nghe lời, thoả mãn nhắm mắt lại.
Tính chờ con bé ngủ say rồi mới rời đi, Nam Hướng Bắc ngồi bên giường cúi đầu nhìn, qua thêm một lúc, đứa nhỏ bất chợt mở mắt nhìn cô.
"Sao vậy?" Nam Hướng Bắc khó hiểu hỏi.
"Bắc Bắc có thể hát cho Tiểu Tích nghe không?".
"Huh?" Hiển nhiên không nghĩ tới Tiểu Tích lại ra yêu cầu này, Nam Hướng Bắc hơi chần chờ, nhưng thấy nó thấp thỏm đợi mình, cô dịu dàng cười cười, "Có thể a".
Nghe vậy Tiểu Tích không giấu được vẻ chờ mong.
"Bất quá con phải nhắm mắt lại nhe." Nam Hướng Bắc không cách nào chống được vẻ mặt cún con đó, cô vừa nói vừa ra vẻ nghịch ngợm nháy mắt với nó, "Cũng không được lén nhìn Bắc Bắc, phải ngoan ngoãn ngủ đó nha".
"Dạ nghe".
"Uh, ngoan".
"Bầu trời đêm dần buông xuống, ngàn sao nhỏ lấp lánh theo cùng, đom đóm bay, đom đóm bay, cậu đang nhớ đến ai......".
Hai tay khoanh trước ngực, Tô Hướng Vãn nghiêng đầu đứng dựa người vào cửa, dưới ánh đèn, rõ ràng cái người mặc đồ thỏ khôi hài kia trông rất ngốc rất đáng yêu, lại dùng thanh âm có chút trầm thấp hát ru đứa nhỏ ngủ, hơn nữa...giọng hát còn rất dễ nghe.
"Sao trên trời rơi lệ, hoa hồng héo rũ trên mặt đất, gió lạnh thổi, gió lạnh thổi, chỉ cần có cậu cạnh bên..."
Lông mi khẽ run, không hiểu sao mũi có chút chua xót, Tô Hướng Vãn liền như vậy yên lặng nhìn bóng dáng Nam Hướng Bắc, thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Hát lặp lại ba lần, xác định Tiểu Tích đã ngủ say, Nam Hướng Bắc mới ngừng hát, tắt đèn ngủ đầu giường, đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Hướng Vãn đã không còn ở cửa , Nam Hướng Bắc vừa ra ngoài liền cởi nón xuống, định bước về phòng, ai ngờ vừa quay người lại liền nhìn thấy Tô Hướng Vãn một mình ngồi ở phòng khách, trong tay cầm ly rượu đỏ, động tác thong thả đầy tao nhã.
"Sao lại đột nhiên uống rượu?" Vốn tính về phòng thay đồ, không nghĩ lại nhìn thấy nàng uống rượu, Nam Hướng Bắc đi qua thắc mắc hỏi.
Khẽ lắc ly rượu, rượu bên trong sóng sánh, Tô Hướng Vãn đang dựa nửa người ở sô pha, nàng ngẩng đầu nhìn Nam Hướng Bắc rồi nhấp một ngụm rượu, đặt ly rượu lên bàn, nàng đứng lên, cùng cô mặt đối mặt, chăm chú đánh giá cô hồi lâu nhưng lại rủ mi mắt không nói lời nào.
"Có chuyện gì à?" Nam Hướng Bắc càng thêm không hiểu, cô đưa tay ôm thắt lưng nàng.
"Em..." Tô Hướng Vãn nhìn thẳng, áp sát thân thể cô, môi gần như dán vào môi cô, "Thích Tiểu Tích đến vậy sao?".
"Huh?". Hơi nghiêng đầu, Nam Hướng Bắc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nở nụ cười sáng lạn, "Bởi vì đó là con gái của em và chị mà".
Gật nhẹ đầu, lần nữa ngồi xuống sô pha, Tô Hướng Vãn đang muốn rót tiếp rượu, Nam Hướng Bắc cũng ngồi xuống theo, "Tóm lại chị có chuyện gì vậy?".
Tô Hướng Vãn hơi nhếch khoé miệng, uống thêm một ngụm rượu, bất ngờ xoay qua lật người Nam Hướng Bắc nằm xuống sô pha, ngưng mắt nhìn cô hai giây, nàng cúi người hôn lên môi cô, đem toàn bộ chất lỏng trong miệng truyền đi qua, đợi khi cô nuốt xuống liền dùng đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy lưỡi cô chìm vào nụ hôn triền miên, ly rượu khi nãy nàng còn cầm trên tay đã nằm lăn lốc trên thảm từ lúc nào.
"Em không sợ chị ghen sao?" Vừa tách khỏi nụ hôn, Tô Hướng Vãn nằm dựa lên người Nam Hướng Bắc, thanh âm mềm mại cực độ khiến lòng người tê ngứa.
Không biết có phải bởi vì ngụm rượu vừa rồi hay sao mà Nam Hướng Bắc cảm thấy cả người mình bắt đầu nóng lên, ngay cả hơi thở cũng dần nóng bỏng, đôi con ngươi trong suốt dĩ nhiên đã bị tầng sương mờ phủ kín, khả năng nói chuyện cũng có chút chậm chạp, "Sao vậy được chứ...".
"Em đối với Tiểu Tích còn tốt hơn với chị nữa". Phả hơi nóng bên tai cô, Tô Hướng Vãn thầm thì với chất giọng mềm mỏng, lời vừa dứt, nàng liền ngậm vành tai Nam Hướng Bắc, mút lấy hai cái, nghe người nào đó hít vào một hơi, nàng phát ra tiếng cười như thích thú trêu ngươi.
Đoạn thời gian ở Australia, mỗi khi Tô Hướng Vãn đến trụ sở ở cùng Nam Hướng Bắc ban đêm, hai người bọn họ nhất định lại thân mật không rời, dù sao cũng đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, triền miên quấn nhau cũng là chuyện bình thường, bất quá hai người chưa bao giờ đột phá quan hệ đến tầng cuối cùng.
"Đại sư tỷ......" Trên mặt sớm ửng đỏ, Nam Hướng Bắc có chút bất khả tư nghị gọi Tô Hướng Vãn, thanh âm đã giảm đi độ trong trẻo, "Chị...".
"Tiểu Từ Tâm ~" Đáp lại với chất giọng không thể nào đáng yêu hơn được nữa, Tô Hướng Vãn đưa lưỡi liếm vành tai non mềm, sau đó dùng răng nhẹ nhàng cắn xuống.
Nam Hướng Bắc nhắm mắt, cắn môi, qua vài giây sau, cô mạnh mẽ xoay người áp Tô Hướng Vãn dưới thân, cúi đầu hôn nàng, hai tay ngăn chặn tay nàng, môi cô nồng nhiệt di chuyển không xót một điểm nào trên gương mặt, hôn đến cổ trượt một đường đi xuống.
Hai tay Tô Hướng Vãn bị kiềm ở sô pha, nhịp thở của người nằm trên hỗn loạn không ổn định làm cho ánh mắt Tô Hướng Vãn nhìn cô càng phát ra dịu dàng, nhưng xúc cảm trên tay lại làm nàng nhịn không được bật cười.
Do Nam Hướng Bắc vẫn đang mặc đồ thỏ, cảm giác từ bộ lông xù làm nàng có muốn nhịn cười cũng không được.
Tiếng cười này làm Nam Hướng Bắc có phần bất mãn, như là để trừng phạt thị uy Tô Hướng Vãn, cô vục đầu xuống gặm lấy xương quai xanh của nàng, để lại một vết đỏ thẩm.
"Tiểu Từ Tâm, ôm chị về phòng ngủ đi". Tô Hướng Vãn quyến rũ nói, Nam Hướng Bắc nghe lời cũng không cần nói nhiều, cô chỉ dùng chút lực liền nhấc nàng ôm lên trong tay, nhanh chóng hướng phòng ngủ mà đi.
"Em trước hết mau đổi quần áo~" Vừa vào phòng liền trực tiếp bị thả nằm lên giường, áo ngủ trên người Tô Hướng Vãn bị tốc hở lộ ra phân nửa, nàng đưa tay ngăn lại bả vai của người đang tính nằm áp xuống người mình, thủ thỉ nói, "Nếu không chị lại bật cười nữa bây giờ".
Trong lòng Nam Hướng Bắc gào thét, "Này đều do ai chứ!!!".
Nam Hướng Bắc không quên lưu lại trên người nàng một dấu hôn, sau đó mới chịu đứng dậy, bằng động tác cực nhanh cởi bộ đồ vướng víu ra, lúc này Tô Hướng Vãn chẳng những ngồi dậy, cư nhiên còn đứng lên đi đến trước mặt cô, đưa tay lên vai chủ động cởi bỏ áo ngủ của mình xuống làm cho Nam Hướng Bắc vừa lòng híp mắt cười, Tô Hướng Vãn nhẹ giọng cười theo, nàng áp người dính lấy thân thể và đôi môi cô, cả hai dây dưa cuồng nhiệt hôn nhau mặc đôi chân dẫn dắt về hướng phòng tắm.
Đến phòng tắm chỉ mất có vài bước, sau trận hôn kích thích kia, thừa dịp Tô Hướng Vãn đang dựa vào bồn rửa tay ổn định hơi thở, Nam Hướng Bắc liền từ cằm nàng hôn xuống xương quai xanh, đang tính tiếp tục đi xuống dưới, thì Tô Hướng Vãn đột ngột thoát ly động tác của cô. Dưới ánh mắt bất mãn của Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn xoay lưng tựa vào lòng cô, tay phải vòng ra sau ôm lấy lưng Nam Hướng Bắc.
Con người bình thường vốn luôn bình tĩnh kia, đêm nay dưới sự quyến rũ nhiệt tình của Tô Hướng Vãn lại không chút nào bình tĩnh được, dục vọng khiến cơ thể cô xao động, như từng đợt sóng ập đến đột phá lớp màng lý trí mỏng manh. Bàn tay Nam Hướng Bắc bất giác hướng đến bộ ngực đầy đặn, dần đi lên bao trọn lấy hạt đậu hồng, cô thở hổn hển, đắm chìm trong ánh mắt nhu tình của nàng, ngón cái vân vê làm cho đầu ngực nàng trở nên cứng rắn.
Nhịp thở ngày một dồn dập, Tô Hướng Vãn vừa chủ động hôn Nam Hướng Bắc, vừa gạt bàn tay đang tác quái trên ngực mình xuống, cứ như vậy duy trì tư thế nghiêng đầu cùng cô hôn say mê, một tay lần đến bàn tay đang vuốt ve bụng nàng, mười ngón giao khấu kéo tay Nam Hướng Bắc vào bồn rửa, sau đó mở vòi nước.
Xúc cảm mềm mại tiêu biến khiến Nam Hướng Bắc thoáng nhíu mày, cô áp tay còn lại lên bầu ngực tròn lần nữa, ngón trỏ bắt đầu hướng mục tiêu mà ma sát.
"Thật không ngoan ~" Nhẹ cắn môi Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn thấp giọng nỉ non, nhưng cũng không bắt lấy bàn tay nghịch ngợm kia, mà là theo cảm giác tìm được chai nước rửa tay đặt trên bồn nặn ra một ít, rồi giống như là khiêu khích, nàng đổ chất lỏng thơm mát vào lòng bàn tay trái Nam Hướng Bắc, từng chút một vừa dịu dàng vừa cẩn thận chà từng ngón tay thon dài.
"Đại sư tỷ......". Tô Hướng Vãn chỉ đơn giản rửa ngón tay giúp cô thôi, vậy mà ngọn lửa dục vọng trong cơ thể cô lại bùng phát dữ dội, thừa lúc Tô Hướng Vãn ngẩng lên, Nam Hướng Bắc nhẹ cắn cổ nàng rồi trượt lưỡi qua gò má.
Sau khi rửa sạch tay trái Nam Hướng Bắc xong, Tô Hướng Vãn cầm lấy nó áp lên một bên ngực mình, rồi cầm lấy bàn tay phải vẫn đang chơi đùa bên bầu ngực kia, thanh âm mang theo sự cưng chiều, "Ngoan, đổi tay phải".
Tuỳ ý nàng kéo tay phải mình vào bồn rửa, tay trái lại tiếp tục sự nghiệp chơi đùa trên vùng đồi núi đầy đặn, Nam Hướng Bắc cảm thấy não bộ mình dường như không còn hoạt động, toàn thân đều bị thiêu cháy đến hỏng rồi, từng ngón tay phải được tỉ mỉ rửa sạch, động tác hết sức bình thường, lại ngập tràn hương vị tình yêu.
"Xong rồi, tốt lắm". Đôi mắt đẹp sớm đã mị nhãn mê ly, Tô Hướng Vãn cúi đầu nói một câu, tiếp theo kéo tay phải Nam Hướng Bắc đặt lên bụng mình, dẫn dắt cô đi dần xuống phía dưới, kế đến nàng tự giác cởi bỏ chút vải cuối cùng còn sót trên người mình.
Nam Hướng Bắc cảm thấy bản thân sắp điên rồi, cô rút hai tay trở về vòng qua eo Tô Hướng Vãn, ôm xốc nàng hai ba bước sải dài rời khỏi phòng tắm, mạnh mẽ áp nàng nằm lên giường, vùi đầu ngậm lấy hạt đậu hồng sớm đã sưng lên, đầu lưỡi mải miết không buông tha, đột nhiên cô dùng miệng mút nó thật mạnh, mà tay phải cũng không hề rảnh rang, một lần nữa trượt xuống bụng, xuyên qua vườn cỏ gọn gàng, dừng ở đoá hoa kiều diễm ướt át, ngón tay cẩn thận chạm vào, từng luồng điện từ tay cô truyền sang khiến cơ thể Tô Hướng Vãn nhịn không được phát run.
Khẽ nhắm mắt lại, Tô Hướng Vãn ngửa đầu cắn môi, hai tay ôm đầu Nam Hướng Bắc, hơi thở trở nên gấp rút.
"Đại sư tỷ......" Lý trí bị sương mờ che phủ bỗng nhiên thoáng hiện tia tỉnh táo, Nam Hướng Bắc ngẩng đầu kêu một tiếng như dò hỏi, rồi tiếp tục cúi xuống hôn Tô Hướng Vãn, tay phải vuốt ve đóa hoa non mềm, đùa nghịch xoay tròn thẳng đến chất lỏng từ bên trong chảy ra, dính ngón tay cô ươn ướt, ướt nhuyễn cả lòng cô.
"A...." Hơi thở gấp gáp biểu đạt sự đồng ý, Tô Hướng Vãn mở mắt ra, nhìn Nam Hướng Bắc đã khôi phục tinh thần và đang ngơ ngốc nhìn mình, nàng cong khóe miệng, tay phải một lần nữa nắm lấy bàn tay đang ngập ngừng kia, tràn ngập dụ hoặc, chậm rãi dẫn dắt ngón tay thon dài trắng nõn tìm đến ngọn nguồn con suối, chạm đến đoá hoa huyền bí nhất của mình.
"Hướng Vãn......" Nam Hướng Bắc chưa từng trải qua cảm giác này, cơ thể rung động không thôi, con tim mềm nhuyễn run rẩy, giờ khắc này cô có loại cảm giác rất an tâm, như tìm được về chính nhà mình, đối diện với ánh mắt xinh đẹp đang chăm chú nhìn mình bên dưới, cô khẽ gọi tên nàng, một lần nữa hôn lên môi.
Không cần Tô Hướng Vãn tiếp tục chủ động, ngón tay Nam Hướng Bắc nhanh chóng đi vào địa phương chật hẹp nóng bỏng kia, đến khi cô bắt gặp Tô Hướng Vãn bỗng nhiên nhíu mày, thế này mới giật mình ý thức được chuyện gì đang diễn ra, cô tính bật dậy nhìn xuống tay mình, Tô Hướng Vãn lại đè vai cô nằm yên, giọng nói trầm thấp mang theo chỉ thị, "Em...tiếp tục...".
Ngơ ngác nhìn nữ nhân bên dưới thân, cuối cùng Nam Hướng Bắc nhè nhẹ rải từng nụ hôn lên khắp da thịt nàng, từng chút từng chút bộc lộ hết thảy tình cảm trong suốt thời gian qua, như vừa ái mộ như vừa cảm ơn vì nàng nguyện ý bên cô.
"A......" Tuy đang thở dốc nhưng vẫn nhịn không được nở nụ cười, Tô Hướng Vãn đưa tay xoa gáy Nam Hướng Bắc, nàng thấp giọng, "Đồ ngốc~".
Ngón trỏ tay phải chậm rãi di chuyển, bắt đầu ra vào không ngừng nghỉ mang theo chất dịch lỏng chảy ra, động tác của Nam Hướng Bắc ngày càng nhanh, ngọn lửa tình yêu như đốc thúc cô phải ra sức đẩy nhanh tốc độ.
Tô Hướng Vãn từ từ nhắm hai mắt, cắn môi, hơi thở dần nặng nhọc, ngẫu nhiên phát ra một tiếng giọng mũi, hai tay vòng qua lưng ôm lấy Nam Hướng Bắc, thân mình từng đợt run run.
"Mmm..." Chung quy là không thể chịu đựng được nữa, Tô Hướng Vãn phát ra một tiếng rên mềm mại yêu kiều, hai tay nàng bấu mạnh trên lưng Nam Hướng Bắc lưu lại vết xước đo đỏ, thân mình cương cứng một lát sau mới hoàn toàn thả lỏng.
Rút ngón tay ra, Nam Hướng Bắc thở một hơi, ôm cả người Tô Hướng Vãn vào lòng mình thật chặt. Hai cơ thể nằm dán sát nhau dưới ánh đèn vàng ấm áp, phòng ngủ chìm vào yên tĩnh.
Nam Hướng Bắc cúi đầu yêu thương nhìn Tô Hướng Vãn nằm trong lòng, nàng nhắm mắt tựa hồ đã ngủ. Cô hôn trán nàng, sau đó kéo chăn phủ lên người.
Từ lúc nàng cứu cô trong trò chơi, nhân sinh các nàng từ đó về sau quấn quanh cùng một chỗ không thể tách rời, ai cũng không thể rời đi ai.
-------
A~ cái