Cái gọi là "Tình Này Vô Song - Vô Song Kiếm Pháp" là một bộ kiếm pháp hai người phối hợp, nếu một người sử dụng thì uy lực bình thường, hai người song kiếm hợp bích lại có uy lực gấp bội, hơn nữa uy lực này là căn cứ trên độ thân mật của hai người mà định, độ thân mật càng cao, uy lực càng lớn.
Nam Hướng Bắc nghĩ nghĩ, đại khái "song kiếm hợp bích" này chính là đòi hỏi hai người phải có "tâm hữu linh tê".
"Trò chơi này cũng thật thú vị." Tô Hướng Vãn và Nam Hướng Bắc cùng nhau tìm đến dã quái hơi mạnh để thử kiếm pháp, tuy mới tầng một, nhưng uy lực của "song kiếm hợp bích"quả không thể coi thường.
"Phải đó." Nam Hướng Bắc nhìn đến hình ảnh hai người đối diện trong trò chơi vừa mới thử kiếm pháp phiêu dật cùng tình ý, nhịn không được lộ ra nụ cười ngây ngô, "Tình này vô song."
Tô Hướng Vãn quay đầu xem cô, thấy bộ dáng cô mân mê khóe miệng nhìn máy tính ngây ngô cười, khóe môi liền cũng câu lên theo. Gặp được Nam Hướng Bắc, hẳn là bước ngoặt quan trọng nhất cuộc đời nàng.
"Tiểu Từ Tâm ~" Tô Hướng Vãn nhịn không được ôn nhu gọi người nọ một tiếng, Nam Hướng Bắc nghe được quay đầu lại, thấy nàng ngoắc tay với mình, liền đứng dậy hướng nàng bên kia bước hai bước, vươn tay cầm tay nàng, "Làm sao vậy?".
Tô Hướng Vãn đan mười ngón tay với Nam Hướng Bắc, ngưng mắt nhìn cô không nói lời nào.
Tuy rằng không nói lời nào, nhưng đôi mắt như nước kia sáng ngời lộ ra tình ý dạt dào, Nam Hướng Bắc bị nàng nhìn như vậy trong lòng run lên, không chút do dự liền khom người xuống hôn nàng, một tay như trước cầm tay nàng, một tay kia dựa vào tay ghế.
"Ngày mai chị về công ty từ chức." Hôn vừa dứt, Tô Hướng Vãn nửa dựa vào lòng Nam Hướng Bắc, để cô ôm lấy mình, điều chỉnh hô hấp nói: "Tiểu Từ Tâm, về sau không thể cùng em lái máy bay nữa."
"Vâng". Nghe nàng nói như vậy, trong lòng Nam Hướng Bắc cũng có một chút tiếc nuối, nhưng mà cô lại rất nhanh lộ ra ngây ngô cười: "Về sau chị muốn bay chuyến nào, em liền sẽ lái chuyến đó."
Có năng lực vì người mình yêu lái máy bay đưa nàng đến địa phương nàng muốn, cũng là một chuyện rất tốt đẹp nha.
Nghe cô nói, Tô Hướng Vãn sửng sốt hai giây, lập tức bật cười khẽ, nhắm hai mắt để cô ôm mình, trong lòng một mảnh an bình.
---
Tô Hướng Vãn từ chức khá là thuận lợi, chắc có lẽ Lí Hàng cũng đã sớm nghĩ đến chung quy rồi sẽ có ngày nàng ra đi, cho nên cũng không có tốn nhiều lời giữ lại.
Dù vậy trong lòng Lí Hàng vẫn là có chút tiếc nuối, Tô Hướng Vãn coi như cũng là tiếp viên hàng không giỏi nhất Vân Phi, năng lực mạnh mẽ, tiến thoái có chừng mực, cứ vậy mà đi quả thật là tổn thất lớn của công ty.
"Đúng rồi, Lí tổng." Đang định rời khỏi văn phòng, Tô Hướng Vãn đột nhiên nhớ tới một chuyện, khẽ nhíu mày nhìn Lí Hàng nói: "Không biết ông định xử lý Tống Trạch như thế nào?"
Thời điểm nói lời này, thanh âm Tô Hướng Vãn rất là bình tĩnh, làm cho người ta không thể nhận ra cảm xúc của nàng.
Lí Hàng ngẩng đầu đối diện với nàng, lại bị ánh mắt không gợn chút sợ hãi nào của nàng làm cho bất giác dời đi tầm mắt, tiếp theo khẽ thở dài: "Cô yên tâm, tôi sẽ cho cô một phương án xử lý thỏa đáng."
Lúc trước chính là do Tống Trạch gửi tới ảnh chụp nên mọi người mới cho rằng Nam Hướng Bắc uống rược trước khi bay, làm Nam Hướng Bắc bị đình chỉ bay tạm thời tiếp nhận điều tra. Sau khi điều tra rõ, thẳng thắn mà nói Lí Hàng cũng không muốn vì chuyện này mà sa thải Tống Trạch khỏi Vân Phi, dù sao chỉ là một bức ảnh thôi, cảnh cáo một chút là được rồi, cứ như vậy đuổi một phi công tương lai có thể trở thành cơ trưởng khỏi công ty, thật sự là cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng Tô Hướng Vãn này, khí thế cũng quá bức người rồi, huống chi phía sau nàng còn có Bắc Đường Lạc Anh người phụ nữ bao che khuyết điểm kia.
"Vậy là được rồi." Tô Hướng Vãn vuốt cằm, nhìn vẻ mặt Lí Hàng có vẻ bất lực, nàng cũng không có hứng thú nhiều lời với ông ta, trực tiếp tạm biệt rời đi.
Ngày mai không biết Nam Hướng Bắc lại bay đi đâu, khó có được một ngày nghỉ ngơi, nàng sẽ ở cùng cô trọn một ngày.
Nam Hướng Bắc lúc này đang đối diện máy tính chơi game rất vui vẻ, bởi vì hôm nay là chủ nhật, cả bọn Phó Quân Quân và Ngô Kiệt Tào đều online, ngay cả Hách Liên Tiểu Hắc cũng có.
Nghe giọng Hách Liên Tiểu Hắc trong voicechat, Nam Hướng Bắc nhớ tới bộ dáng Hách Liên Tiểu Hắc ngoài đời, đột nhiên có chút tò mò một cô gái rạng rỡ như ánh mặt trời, đáng yêu như vậy sao lại lấy một cái nickname "Hách Liên Tiểu Hắc" như thế.
Hách Liên Hàng Ca, cô nhớ tên thật Tiểu Hắc là vậy, nghe thế nào cũng tốt hơn "Hách Liên Tiểu Hắc".
"Tiểu Hắc, vì sao ngươi lại lấy nickname này?" Hiện tại trong kênh voice cũng chỉ có mấy người quen các nàng, Nam Hướng Bắc cũng không ngại mà trực tiếp hỏi như vậy, trong lòng có nghi vấn, đơn giản cứ trực tiếp hỏi.
"Bởi vì có một người xấu xa tên là Hách Liên Tiểu Bạch." Một giọng nói con gái trẻ trung thanh thúy vang lên, trong thanh âm mang theo nét nghịch ngợm, "Ta chính là thích đối nghịch với nàng."
"Sao cơ?" Nam Hướng Bắc ngẩn ra, lập tức không biết nói cái gì cho phải, bên kia Hách Liên Hàng Ca lại đột nhiên mở miệng: "Tiểu Túng, ngươi chừng nào thì cùng Đại sư tỷ kết hôn? Ta có thể giới thiệu địa phương kết hôn rất tốt cho các ngươi, không tính phí."
Lời vừa dứt, Nam Hướng Bắc sửng sốt, Ngô Kiệt Tào cũng ồn ào theo: "Tiểu Túng, ngươi cùng Đại sư tỷ nếu thật sự kết hôn ngoài đời, nhớ phải mời ta nghe chưa! Ta lập tức mua vé máy bay bay đi dự hôn lễ các ngươi!"
"Đúng đó đúng đó, ta cũng đi, lúc ấy nhất định phải ngắm thật kỹ Đại sư tỷ uy vũ của chúng ta cùng Tiểu Túng đáng yêu là bộ dáng gì mới được." Phó Quân Quân cũng hùa theo nói.
"Aha ha, Đại sư tỷ ngoài đời khẳng định là ngự tỷ." Ngô Kiệt Tào nói xong, tiếp theo ngữ khí đổi sang có chút gian xảo: "Ta nói Tiểu Túng a, ngươi cùng Đại sư tỷ ai công ai thụ vậy?"
"Hơ sao chứ?" Nam Hướng Bắc mặt hơi hơi nóng lên.
"Này còn phải hỏi sao, khẳng định Đại sư tỷ là công." Phó Quân Quân vọt miệng nói, bên kia Hách Liên Hàng Ca thế mà cũng đi theo tham gia náo nhiệt: "Mà quả thật, mặt mày Tiểu Túng nhìn là có tướng thụ."
"Ta, ta nào có." Vốn cũng không để ý ai công ai thụ gì cả, nhưng mà bị nói có tướng thụ, Nam Hướng Bắc vẫn nhịn không được muốn cãi lại.
"Ha ha ha, xem xem, Tiểu Túng ngữ khí nghe thật đáng ngờ."
"Đúng rồi, ai nghe đều thấy ngươi thụ lòi ra."
Nghe mấy người bọn họ trêu ghẹo mình, Nam Hướng Bắc hai má càng lúc càng đỏ, nhưng mà nghĩ đến vấn đề bọn họ vừa mới thảo luận vừa rồi, cô nghiêm chỉnh lại sắc mặt: "Đúng rồi, ta có chuyện muốn thương lượng với các ngươi."
---
Một mình ở văn phòng riêng xử lý công việc, chính thức ở tập đoàn mẹ công tác đã hơn một tháng, Tô Hướng Vãn cũng đã quen với cuộc sống như vậy.
Dù sao lúc trước Tô Hướng Vãn vẫn luôn phụ giúp Bắc Đường Lạc Anh làm việc, chuyện công tác đối với nàng mà nói cơ bản không có gì khó khăn, các cấp cao trong công ty cũng đều đã biết nàng, thậm chí còn có hai ba người thân tín của Bắc Đường Lạc Anh biết cả quan hệ của nàng và Nam Hướng Bắc, lại cũng hiểu Bắc Đường Lạc Anh đưa nàng vào vị trí trợ lý đặc biệt có nghĩa là gì.
Buông bút trong tay, Tô Hướng Vãn xoa huyệt thái dương, công việc hôm nay hơi nhiều, từ sau bữa trưa thì liên tục xử lý, không có thời gian dựa vào ghế nghỉ ngơi chốc lát giống như mọi hôm, cho nên hiện tại nàng thấy khá là mệt mỏi.
Tiểu Từ Tâm giờ này hẳn là còn trên máy bay...... Nghĩ đến cái người hôm nay trời còn chưa sáng đã rời đi, Tô Hướng Vãn một lần nữa mở mắt ra, cầm lấy di động mở lên, nhìn ảnh chụp Nam Hướng Bắc bắt đầu ngơ ngẩn.
Chuyến bay đi London, cũng mất mấy ngày mới về nước.
Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve màn hình, ảnh Nam Hướng Bắc mặc đồng phục phi công rất đẹp, Tô Hướng Vãn trầm tư một hồi liền có chút ngây ngốc.
Nhưng mà rất nhanh nàng liền bị tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên làm bừng tỉnh.
Buông di động, cầm lấy điện thoại bàn, bên kia truyền đến là một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đến mức tận cùng: "Đến văn phòng bác một lát."
"Vâng." Tô Hướng Vãn đáp, thả điện thoại trở lại bàn, nàng đứng dậy đi đến văn phòng Bắc Đường Lạc Anh.
"Ngày mai theo bác đi Australia." Vào văn phòng, nhìn đến người phụ nữ mặc trang phục nghiêm cẩn vẻ mặt cẩn trọng ngồi ở bàn làm việc xử lý tài liệu, lời nói ra miệng cũng lộ ra tia lạnh lùng không cho phép cự tuyệt: "Tiểu Tích trước hết cứ để bên nhà bác, để ông nội con bé chăm sóc."
"Dạ vâng." Tô Hướng Vãn cũng không hỏi nhiều, nàng biết đi Australia nhất định là có việc trọng yếu, mà dựa theo trước đây, Bắc Đường Lạc Anh cũng sẽ nhanh chóng đưa nàng một ít tư liệu để nàng chuẩn bị trước. Nhưng lần này, lại không có. Từ văn phòng Bắc Đường Lạc Anh đi ra ngoài, Tô Hướng Vãn hơi cau mày, cứ cảm thấy có chút kỳ quái.
Bất quá kỳ quái thì kỳ quái, sau khi về nhà nàng vẫn đơn giản thu thập hành lí, buổi tối đi ngủ cùng Tô Vị Tích, nàng cũng dặn dò con bé vài câu, dặn con bé không được quấy rầy ông nội.
Tô tiểu loli rất nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt nhu thuận.
Có thể ngủ cùng với mami, từ trước tới nay cô bé nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng hiện tại chỉ cần Bắc Bắc không ở nhà thì mami đều ngủ với mình, hơn nữa thời điểm mình ôm tay mami, mami cũng sẽ không rụt ra, cho nên bé con thực sự vui vẻ.
Đương nhiên chuyện càng vui vẻ là, lúc Bắc Bắc ở nhà, có đôi khi còn cùng mami ngủ với mình nữa, mình nằm ở giữa, Bắc Bắc và mami ở hai bên. Lúc Bắc Bắc kể chuyện trước giờ đi ngủ cho mình, mami cũng sẽ ôn nhu mỉm cười lắng nghe. Ngẫu nhiên mami còn cố ý cùng mình trêu ghẹo Bắc Bắc, nhưng mà Bắc Bắc chưa bao giờ tức giận, chỉ lộ ra nụ cười thật tươi, sau đó hôn chụt chụt lên mặt mình và mami.
Nghĩ đến Bắc Bắc tốt nhất cùng mami tốt nhất trên đời, Tô Vị Tích mang theo tươi cười ngọt ngào tiến nhập mộng đẹp.
Tô Hướng Vãn nhìn bé con ngủ say, tắt đèn đầu giường rồi cũng ngủ theo. ---
Ngày kế là thứ bảy, nhà trẻ không có đi học, sau khi Tô Hướng Vãn mang Tô Vị Tích đến Nam gia, liền lập tức đi theo Bắc Đường Lạc Anh ra sân bay.
Lại nhiều giờ sau, Nam Cực kéo theo một cái vali con, đối với tiểu loli đang nghiêng đầu tò mò nhìn mình lộ ra nụ cười rạng rỡ: "Tiểu Tích, ông nội đưa con đi tìm Bắc Bắc chịu không?".
Đôi mắt đen láy tròn xoe nhất thời càng thêm lóe sáng, Tô Vị Tích dùng sức gật đầu, thanh âm non nớt ngữ khí lại rõ ràng: "Dạ chịu!"