Sáng sớm hôm sau, sau khi Nam Hướng Bắc rời giường thì trực tiếp đến thư phòng tìm ba mình.
Lúc này Bắc Đường Lạc Anh đã sớm đến công ty, Nam Cực một mình ngồi trong thư phòng gõ bàn phím, thỉnh thoảng dừng lại suy nghĩ, lại tiếp tục gõ.
"Ba, lần trước bắt được tay thám tử kia, có hỏi ra là ai mướn hắn không?" Mẹ không có ở đây, Nam Hướng Bắc rõ ràng thả lỏng không ít, cô dựa khung cửa nhìn ba mình chăm chỉ gõ máy tính, thanh âm lười biếng.
"Đều là liên hệ qua email." Nam Cực dừng động tác, bưng cà phê lên uống một ngụm, cũng không ngẩng đầu lên mà nói, "Là IP của nước ngoài, hệ thống mạng nước ngoài, tài khoản chuyển khoản cũng tra không ra, thực đúng là người cẩn thận."
Nghe được kết quả, cũng không biết là có phải do chán chường hay không mà Nam Hướng Bắc vẫn tựa cửa một lúc mới cào tóc, "Dạ con biết rồi."
"Nói mới nhớ......" Nghe cô trả lời, Nam Cực dường như nhớ ra điều gì ngẩng đầu lên nhìn con gái, "Con bị Hướng Vãn đuổi ra khỏi nhà sao? Như thế nào lại về đây?".
"Ặc." Trên mặt biểu tình bị kiềm hãm, Nam Hướng Bắc quýnh quáng nói, "Mới không phải, bởi vì muốn dụ kẻ kia ra mặt nên con và Hướng Vãn ...... chia tay, cho nên trước mắt dọn về nhà ở."
"Ba nói mà, quỷ nhỏ không lương tâm như mi thế nào lại bỗng nhiên chịu về nhà."
"Con...... Con làm gì mà không lương tâm." Nam Hướng Bắc có chút mất tự nhiên đáp, trong lòng kỳ thực là chột dạ, bởi vì cô cũng hiểu phần lớn lực chú ý của bản thân đều đặt trên người Tô Hướng Vãn cùng Tô Vị Tích.
"Có vợ lập tức quên ba mẹ, đều là như vậy, mi không cần giải thích." Nam Cực liếc cô một cái, lại tiếp tục nhìn máy tính, "Không còn chuyện của hắn nữa, đừng làm phiền ba, hôm nay ba phải viết được mười ngàn chữ."
"Oh.." Bĩu môi, Nam Hướng Bắc nhún vai, "Con cũng về phòng đây."
"Ừ."
---
Từ thư phòng đi ra, Nam Hướng Bắc về phòng mình, cũng không biết nên làm gì, ngồi ngốc ra một lát, vẫn là quyết định gọi điện thoại cho Tô Hướng Vãn.
Nhưng mà cô chưa kịp gọi đi thì Tô Hướng Vãn đã gọi tới.
"Từ Tâm, bên phía Tây Giang Nguyệt có chút bất thường." Cô nghe được Tô Hướng Vãn nói, trong thanh âm lộ ra nghiêm trọng, "Chị gọi điện thoại cho cậu ấy, nhưng người tiếp lại là thư kí của cậu ấy."
"Ừm, sau đó thì sao?" Nam Hướng Bắc đối với Tây Giang Nguyệt kì thật cũng không biết nhiều, đại khái biết cô ấy là CEO một công ty trong thành phố, là thừa kế gia nghiệp. Lúc này nghe Tô Hướng Vãn nói vậy, Nam Hướng Bắc cũng không rõ chuyện gì xảy ra.
"Lúc trước có vài lần chị gọi cho cậu ấy, hoặc không có người bắt, hoặc là thư kí của cậu ấy tiếp. Chị cứ nghĩ là do đúng lúc cậu ấy bận việc, hoặc có thể là đang lêu lổng với cô nàng nào rồi. Giờ ngẫm lại, cô thư kí kia có điểm khả nghi." Nhớ tới thư kí của Tây Giang Nguyệt, Tô Hướng Vãn mày nhíu càng chặt, "Em cùng chị đến nhà Tây Giang Nguyệt xem đi."
"Được." Nam Hướng Bắc không chút do dự đáp, "Em lái xe qua đón chị."
"Ừ."
Vì thế Nam Hướng Bắc liền lái xe qua đón Tô Hướng Vãn, tiếp theo theo chỉ dẫn của Tô Hướng Vãn mà đi đến nhà Tây Giang Nguyệt.
Nơi Tây Giang Nguyệt ở cách nội thành hơi xa, từ nhà Tô Hướng Vãn chạy đến đại khái khoảng nửa tiếng. Dọc đường không khí trong xe khá nặng nề, vài lần Nam Hướng Bắc nhìn lén Tô Hướng Vãn đều thấy nàng nhíu mi lo lắng, cô cũng không nói gì quấy rầy nàng.
"Đến rồi." Xe dừng lại ở vùng phụ cận có thể đậu xe, Nam Hướng Bắc nghiêng đầu nói với Tô Hướng Vãn, lại đưa mắt nhìn khu biệt thự cách đó không xa, cào cào tóc, "Một mình cô ấy sống ở một nơi lớn như vậy sao?"
Lúc trước đã nghe Tô Hướng Vãn nói qua, cha của Tây Giang Nguyệt không ở thành phố Z, mẹ đã mất sớm cho nên ở đây cũng chỉ có một mình Tây Giang Nguyệt. Ở một nơi rộng lớn như vậy không cảm thấy tịch mịch sao?
"Ừm." Tô Hướng Vãn đáp lời, cùng cô xuống xe. Nàng lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi xách, kéo Nam Hướng Bắc đi tới, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn tra chìa khóa mở cửa biệt thự.
"Đây là cậu ấy đưa cho chị." Tựa như đoán được suy nghĩ của Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn nhẹ giọng giải thích, "Để tiện đến tìm cậu ấy."
"Ừm......" Gật gật đầu, Nam Hướng Bắc cũng không suy nghĩ nhiều, chính là cảm thấy Tây Giang Nguyệt thật không hổ danh bạn tốt của Tô Hướng Vãn. Sau đó hai người tiếp tục đi vào bên trong. Một đường đi Nam Hướng Bắc vẫn quan sát chung quanh, phát hiện nơi này phi thường im lặng, im lặng đến mức khiến người ta có chút sợ hãi.
Tô Hướng Vãn cũng nhìn bốn phía, nàng đối với nơi này coi như quen thuộc, chỉ cần nhìn một cái là có thể biết được có người bên trong hay không. Cho nên xác định được rồi liền bảo Nam Hướng Bắc bước nhẹ chân, hai người cùng tiến lên lầu hướng tới phòng Tây Giang Nguyệt.
Cửa phòng không khép kín, lúc hai người đi tới cửa thì nghe được bên trong truyền ra âm thanh nhỏ vụn, mà qua kẽ hở cửa phòng các nàng nhìn thấy một cô gái tóc dài đến thắt lưng đang phủ phục trên người một cô gái khác, bộ dáng tựa hồ như đang hôn môi cô gái kia, quần áo trên người đã có chút xộc xệch.
Loáng cái hai má Nam Hướng Bắc đỏ rực, cô xấu hổ quay đầu nhìn Tô Hướng Vãn, đồng dạng thấy được quẫn bách trong mắt nàng, hai người nhìn nhau hai giây, Tô Hướng Vãn đưa tay suỵt một cái, cứ như vậy mà cẩn thận chuẩn bị rời đi.
Nhưng không đợi hai người kịp đi xuống lầu, trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng mắng, thanh âm kia Tô Hướng Vãn vô cùng quen thuộc, Nam Hướng Bắc cũng thấy quen quen, "Cô là đồ thần kinh! Mau thả tôi ra!"
Đang muốn xuống lầu, động tác hai người đồng thời dừng lại, liếc nhau nhíu mày.
Thanh âm người kia nói chuyện cũng không lớn, Tô Hướng Vãn và Nam Hướng Bắc nghe không rõ ràng, lại nghe Tây Giang Nguyệt mắng, "Muốn lão nương thì sao? Nói cho cô biết, những năm qua tôi ngủ với bao nhiêu con gái, chẳng khác gì tự mình làm!"
"Dám cột lão nương lại làm trò này, cảm giác cũng như dùng ngón tay của mình tự xử!"
"Cô cửa gì so với Tô Lâm, tôi chỉ cần nhìn Tô Lâm là đã có cảm giác, cô là đếch gì? Ưmm...... haa......"
Dường như là bị chặn miệng, Tây Giang Nguyệt không nói được hết câu, còn hai người bên ngoài phòng, vốn là đang cau mày lúc này mặt mày đều đã hiện lên biểu tình cổ quái.
"Nghĩ cách cứu cậu ấy đi." Tạm thời không dám nghĩ đến lời Tây Giang Nguyệt làm cho người ta hết hồn kia, Tô Hướng Vãn dùng khẩu hình miệng nói với Nam Hướng Bắc, Nam Hướng Bắc gật gật đầu, buông tay nàng ra, cũng dùng khẩu hình đáp lại, "Chị ở đây chờ em."
Biết thân thủ của cô tốt, Tô Hướng Vãn cũng không lo lắng, chỉ gật nhẹ, "Cẩn thận."
"Ừm." Rón rén đến cửa phòng, Nam Hướng Bắc dựa vào cạnh cửa nhìn vào bên trong. Cô gái tóc dài ngang thắt lưng kia lúc này đang thoát quần áo trên người, đường nét cơ thể bại lộ ra ngoài làm cho Nam Hướng Bắc trừng to đôi mắt, theo bản năng quay đầu nhìn Tô Hướng Vãn.
Bởi vì động tác của cô mà hoảng hốt, còn tưởng xảy ra chuyện gì, lại thấy cô đỏ mặt, Tô Hướng Vãn nhíu mày, tựa như hiểu ra, nàng nói không ra tiếng, "Không được nhìn!"
Ánh mắt của nàng còn lộ ra uy hiếp, làm cho Nam Hướng Bắc mơ hồ cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng lại nổi lên một trận ngọt ngào, hai má của cô cũng càng nóng lên.
Bởi vì một khắc này cô vậy mà cũng muốn ôm lấy Tô Hướng Vãn, ngay tại đây mà muốn nàng.
Ý niệm này nổi lên trong đầu, có phải quá có lỗi với Tây Giang Nguyệt đang chịu khổ trong phòng hay không? Lại cào cào tóc, Nam Hướng Bắc ngượng ngùng thầm nghĩ.