Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

chương 104

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lang thang trên đường không mục đích, Nam Hướng Bắc bỗng nhiên cảm thấy mình hoàn toàn bị lạc hướng.

Đây là mối tình đầu của cô, Nam Hướng Bắc không rõ những người yêu nhau có giống cô với Tô Hướng Vãn thế này hay không. Cô từng xem phim, từng đọc tiểu thuyết, các nhân vật chính cả trong phim lẫn tiểu thuyết sao mà lại có cảm giác xa lạ hư ảo đến thế.

Nam Hướng Bắc không biết rốt cuộc như thế nào thì mới xem là thật lòng yêu một người. Cô đã nghĩ yêu chính là vì người kia làm tất cả mọi chuyện, vì nàng gánh vác hết thảy, nhưng dường như cũng không phải như thế. Cô đã làm chuyện đi ngược lại ý muốn của bản thân, cũng làm cho Hướng Vãn không vui. Kết cục như vậy đâu phải là điều cô mong muốn?

Nhưng rốt cuộc là vì sao lại xảy ra vấn đề, giai đoạn yêu nhau rốt cuộc là nên như thế nào, sống chung với nhau rốt cuộc nên cư xử thế nào cho phải?

Nam Hướng Bắc đã không còn nhớ nổi tâm tình của mình khi mới gặp Hướng Vãn trên máy bay khi ấy. Cô chỉ nhớ rõ lúc ấy cô nghe được thanh âm của nàng, liếc mắt một cái nhìn thấy nàng, liền nói với bản thân, "Chính là cô ấy ".

Như vậy sau khoảnh khắc "Chính là cô ấy " rồi thì sao? Làm sao để có thể nắm tay cô ấy, đi cùng cô ấy đến lúc đầu bạc răng long?

Mờ mịt bước đi vô định trên đường, cuối cùng ngồi bệt xuống bậc tam cấp ở ven đường, Nam Hướng Bắc chán nản nhìn người trên đường qua lại, vòng tay ôm lấy đầu mình.

Một chiếc xe hơi chạy ngang qua, lại lùi trở về dừng trước mặt Nam Hướng Bắc. Từ trên xe bước xuống một cô gái, nhẹ nhàng đi đến trước mặt cô nhìn xuống.

Người ngồi bên dưới hãy còn xuất thần không chút nào để ý, vẫn đang cố gắng nghĩ xem rốt cuộc mình đã làm sai chỗ nào, phải làm như thế nào mới đúng. Người nọ chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cằm cô lên.

Đó là một cô gái có mái tóc thẳng dài đen nhánh, trên người vận một bộ vest công sở, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ, trong mắt lộ ra ý nghiền ngẫm.

Nhíu mày nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay cô gái, Nam Hướng Bắc nhìn nàng liếc một cái, phát hiện mình cũng không quen biết người này, mặt mày cô lại càng nhăn. Nhưng cũng lười nói chuyện, cô đứng dậy phủi quần liền tính bỏ đi.

"Nam Hướng Bắc." Cô gái kia đột nhiên lên tiếng gọi.

Dừng bước chân, Nam Hướng Bắc nghi hoặc quay lại nhìn. Nhìn thật kỹ, xác định mình thật sự không biết nàng, Nam Hướng Bắc chần chờ hỏi, "Cô biết tôi?"

"Đương nhiên." Cô gái nói xong lại cười, "Nhìn tâm tình cô có vẻ không tốt, không bằng đi uống rượu, thế nào?".

Nam Hướng Bắc khó hiểu nhìn nàng vài giây, lắc lắc đầu, sải bước đi về phía trước không thèm để ý, dù cho trong lòng cũng khẽ động một chút. (Động vì rượu).

Cô gái đằng sau đứng đó nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hướng Bắc, mãi đến khi khuất dạng mới lộ ra nụ cười giễu cợt.

"Tội gì để cho chị em họ trêu chọc thành ra nông nỗi này?" Nàng cúi đầu lẩm bẩm.

---

Từ Nhiêu đêm nay vốn không định ra ngoài, nàng hẹn tình nhân thường với mình đến nhà làm chuyện riêng tư. Nhưng mà sau khi nghe được bằng hữu trong quán bar gọi điện bảo Nam Hướng Bắc mới vừa vào quán bar, nàng liền hồi lại cuộc hẹn kia, nổi giận đùng đùng đi ra cửa.

Cũng may thời điểm nàng vừa đến quán bar, Nam Hướng Bắc vẫn chưa bắt đầu uống rượu, cô ngồi ở chỗ cũ thẫn thờ nhìn ly rượu trên bàn, thoạt nhìn tựa như người bị si ngốc.

Từ Nhiêu vội vàng chạy tới trước mặt Nam Hướng Bắc, kết quả cái người còn đang đờ đẫn kia tựa như là phục hồi tinh thần định bưng ly rượu lên tính uống một ngụm. Trong lòng Từ Nhiêu giật nảy, hai bước nhào qua giật lấy ly cocktail, trực tiếp đổ ụp xuống đầu Nam Hướng Bắc.

"Cơ trưởng." Nam Hướng Bắc ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn nàng, không chút tức giận.

"Em điên rồi sao!" Dùng sức dộng cái ly xuống bàn, giọng Từ Nhiêu nâng lên mấy phần, "Tôi hỏi em, sáng mai tám giờ em phải làm cái gì?".

"Em......" Nam Hướng Bắc há hốc, ánh mắt hoảng hốt. Sau một lúc lâu mới cúi đầu nói, "Bay London."

"Vậy em nói coi, hiện tại em đang làm cái gì vậy hả?" Lạnh lẽo nghiêm mặt, lần đầu tiên ở trước mặt Nam Hướng Bắc nổi giận lớn như vậy, Từ Nhiêu vỗ xuống bàn, không để ý ánh mắt kỳ quái của người chung quanh, "Mười hai tiếng trước khi bay không được uống rượu, đầu óc của em có phải là bị chó gặm rồi không?".

Yên lặng cúi thấp đầu xuống, Nam Hướng Bắc biết mình phạm vào sai lầm không thể tha thứ, cô nín thinh không cãi lại, tùy ý để Từ Nhiêu vừa hổn hển mắng vừa lấy tay chọt chọt vào đầu mình, "Đã nói với em mấy lần rồi hả, một là chia tay, hai là nói cho rõ ràng, em cứ như vậy ôm một mình thế này để làm cái gì? Tự ái sao?".

"Em xin lỗi."

"Theo tôi ra đây!" Mắng Nam Hướng Bắc một hồi, Từ Nhiêu lôi kéo cánh tay cô, "Nhanh lên!".

"Vâng." Nam Hướng Bắc ngoan ngoãn đứng dậy đi theo Từ Nhiêu ra ngoài. Dọc đường đi cô đều ủ rũ, ngay cả cô cũng không thể tin được bản thân thế mà lại chạy tới quán bar uống rượu trước chuyến bay, người như vậy làm sao còn tư cách đi lái máy bay?

Nhưng cả cô lẫn Từ Nhiêu đều không phát hiện, có một người đàn ông đang ngồi tại một góc sáng sủa của quán bar. Trong tay hắn cầm di động, mà bên trong di động đã lưu một tấm ảnh chụp.

---

"Cơ trưởng..." Bị Từ Nhiêu kéo một đường thẳng tới bờ biển, Nam Hướng Bắc không biết Từ Nhiêu muốn làm gì, yếu ớt kêu một tiếng. Đáp lại cô là một cái trừng mắt xem thường.

Bởi vì phạm vào lỗi lớn, trong lòng Nam Hướng Bắc vẫn luôn áy náy, bị trừng một cái đành phải cun cút đi theo Từ Nhiêu. Kết quả bị lôi lôi kéo kéo quẳng vào trong biển, cả người Nam Hướng Bắc ngâm trong nước biển lạnh như băng, rùng mình một cái lại hô một tiếng, "Cơ trưởng."

"Em mau tỉnh táo lại cho tôi!" Thanh âm Từ Nhiêu vẫn mang theo tức giận như trước, "Em không thấy mình làm thất vọng bộ đồng phục kia sao? Làm thất vọng những hành khách ngày mai sẽ ngồi trên chiếc máy bay kia sao?".

"Cái loại tính tình nhu nhược thế này mà muốn làm phi công cái gì, trở về nhà làm cậu ấm cô chiêu đi cho rồi!".

"Đều đã từng tuổi này, tình cảm bị đả kích thì làm sao, muốn chết muốn sống cái gì. Đã lớn như vậy rồi vẫn tưởng mình còn đang thời trẻ con thanh xuân hay sao? Hả?".

"Còn bắt chước người ta mua say! Em em cái đồ con lợn!".

Bị mắng một câu rồi lại một câu xối xả, còn bị đạp thêm một cước, Nam Hướng Bắc ngã ụp xuống nước, miệng sặc mấy ngụm nước biển, cô liều mạng ho sặc sụa. Từ Nhiêu thấy thế liền kéo cô dậy, nâng tay vỗ mạnh lên đầu Nam Hướng Bắc, "Đã tỉnh lại chưa?".

Lại bị nắm kéo lên bờ, Nam Hướng Bắc vẫn còn sặc ho điên cuồng, nước biển từ trong miệng mũi chảy ra, cô gập người ho khan, đầu một trận đau đớn.

Thở hổn hển, sau một hồi vừa đánh mắng vừa lôi kéo, Từ Nhiêu cũng biết mệt, trực tiếp ngồi bệt trên bờ cát nghỉ mệt.

Lại sặc sụa thêm một lúc, Nam Hướng Bắc cũng ngồi xuống theo. Cô nằm ngửa ra cát, lắng nghe tiếng gió biển cùng sóng đánh, nhìn bầu trời đêm đen thăm thẳm. Ở thành phố xa xa bên kia, lóe lên ánh sáng một chiếc máy bay ngang qua.

Cô lẳng lặng nhìn chiếc máy bay kia từ phía nam bay về phía bắc xẹt qua bầu trời đêm, nước mắt trượt qua khóe mắt, "Em xin lỗi."

"Nam Hướng Bắc." Thanh âm Từ Nhiêu rốt cuộc bình tĩnh trở lại, nàng kêu một tiếng, giọng nghe có tiếng thở dài, "Về sau đừng uống rượu nữa."

"Được." Nam Hướng Bắc ngồi dậy, thở ra một hơi, "Về sau sẽ không bao giờ uống rượu nữa."

"Tình yêu không phải toàn bộ cuộc sống này đâu." Nam Hướng Bắc ngồi dậy, Từ Nhiêu lại nằm xuống. Nàng cũng giống Nam Hướng Bắc, toàn thân ướt sũng, "Lạc lối một đoạn thời gian thì cũng tốt, nhưng nếu lâu quá, sẽ thật sự mất đi những gì đang có."

Quay đầu, kinh ngạc nhìn Từ Nhiêu, Nam Hướng Bắc cắn môi. Sau một lát cô gật gật đầu, "Phải."

"Haizz..." Liếc Nam Hướng Bắc một cái, từ trong mắt em ấy nhìn thấy vẻ kỳ lạ đối với mình, Từ Nhiêu nhẹ giọng cười cười, chống bờ cát ngồi dậy, "Thôi được rồi, về nhà đi, cả người em ướt sũng, ngày mai mà bị cảm thì làm sao lái máy bay."

Đưa tay cào cào tóc, Nam Hướng Bắc đứng lên, tiếp theo vươn tay về phía Từ Nhiêu, "Cơ trưởng cũng vậy."

"Tôi ngày mai không có lịch bay." Nắm tay cô đứng lên, Từ Nhiêu lại liếc Hướng Bắc một cái, "Vốn đêm nay đã hẹn người đẹp lên giường, đều là bởi vì cô mà lửa tình đã ngâm nước rồi, cô định bồi thường tôi thế nào đây?".

"Ặc...... Em xin lỗi..."

"Bằng không tối nay em theo tôi lên giường đi."

"......".

---

Sau khi rời đi Từ Nhiêu, Nam Hướng Bắc do dự một lúc vẫn là trở về Tô gia. Tô Hướng Vãn vẫn chưa ngủ, nhìn thấy cô cả người ướt sũng, giật mình đứng dậy đi về phía Nam Hướng Bắc hai bước, rồi như nhớ ra cái gì, nàng dừng lại.

Nam Hướng Bắc nhìn nàng một cái, khẽ thở dài trong lòng, cầm lấy đồ ngủ tiến vào phòng tắm tắm rửa. Lúc cô từ phòng tắm đi ra, Tô Hướng Vãn đã lên giường nằm, nhưng mà đưa lưng về phía cô.

Cầm máy sấy thổi khô tóc xong, Nam Hướng Bắc mới nằm lên giường. Đồng dạng quay lưng về phía Tô Hướng Vãn, cô tắt đèn rồi nói khẽ, "Ngày mai em bay đi London."

"Ừ." Tô Hướng Vãn hờ hững lên tiếng.

"Hai bác vẫn còn đang ở khách sạn xx, phòng là do em đặt, số ." Bởi vì thanh âm lạnh lùng kia mà khổ sở, Nam Hướng Bắc nghèn nghẹn nói tiếp, "Bác trai nói hai ngày còn ở đây muốn gặp mặt Tô tỷ tỷ, đứng xa xa nhìn một chút thôi cũng được, chị..."

"Tại sao em cứ nhất định phải quản chuyện này!" Không đợi Nam Hướng Bắc nói cho hết lời, Tô Hướng Vãn đã bật ngồi dậy. Nàng nén cơn tức giận, thanh âm lạnh lẽo như băng đá, "Em biết rõ chị ấy không muốn gặp họ mà!".

Há miệng thở dốc, lời còn chưa kịp nói hết "Chị quyết định chuyện này nhé" phải nuốt trở lại, Nam Hướng Bắc lặng đi một lúc, "Em xin lỗi, thôi ngủ đi."

Bởi vì phản ứng của Nam Hướng Bắc mà sửng sốt, Tô Hướng Vãn nhìn chằm chằm bóng lưng người kia thật lâu, lại nằm xuống đưa lưng về phía cô. Mà Nam Hướng Bắc đã nhắm hai mắt lại.

Đêm nay cô phải mau chóng ngủ mới được, bằng không ngày mai tinh thần không tốt làm sao lái máy bay, kia còn là viễn trình mười mấy tiếng.

---

Sáng sớm hôm sau, vì là chuyến bay tám giờ nên chưa tới sáu giờ Nam Hướng Bắc đã thức. Lúc rời giường, Tô Hướng Vãn vẫn còn trong giấc, cô đứng bên giường nhìn nàng thật lâu. Cô cẩn thận rửa mặt, thay đồng phục, lại vào bếp làm bữa sáng, xong xuôi mới kéo hành lý rời đi.

Bởi vì yêu cầu của Tô Hướng Vãn, Tô Lâm vẫn chưa chuyển ra khỏi Tô gia. Sáng nay chị là người thứ hai thức dậy, từ trong phòng đi ra, chị định đến nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, lại phát hiện trong nồi cơm điện đã có một nồi cháo ấm. Nghĩ một cái liền biết được ai đã làm, Tô Lâm lẳng lặng ngồi trong bếp, khe khẽ thở dài.

Truyện Chữ Hay