Đới Dự không có thời gian để ý đến anh ta.
Bởi vì anh phát hiện ra ánh mắt con sói cái vừa sinh xong đó đang nhìn sang phía mình.
Anh không thể phân biệt được là trong cặp mắt ướt át đó đến cùng là ẩn chứa điều Dự chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ ngột ngạt, cảm xúc chua xót bị đè nén khiến anh không thở bước vào trong bụi cỏ để tìm con sói con bị Điền Hưng Vượng ném mắn thay, nó vẫn còn thở!Bứt lấy hai chiếc lá rộng từ trên cây, Đới Dự cố gắng dùng những chiếc lá này để nâng sói con lên, không để cho mùi của anh dính lên trên người nó, sau đó đem nó về đặt bên người sói thành viên khác trong đội viên nghe thấy tiếng súng thì vội vàng chạy về bọn họ nhìn thấy tình trạng thê thảm của Điền Hưng Vượng thì thổn thức không thôi, vây quanh quan tâm, an ủi anh Hưng Vượng đẩy đám người ra, giơ cánh tay bị thương đi về phía Đới Dự, miễn cưỡng mỉm cười cảm ơn anh: "Đồng chí Đới Dự, vừa nãy cám ơn anh!"Đới Dự vẫy vẫy cánh tay bị khẩu súng săn chấn đến mức có chút run lên của mình, mặt không đổi sắc liếc nhìn anh đó, cũng gọn gang lưu loát như lúc nổ súng, Đới Dự nhấc chân đạp một cú không thương tiếc vào bụng Điền Hưng Vượng."Mẹ nó tay mày có tật à! Mắc mớ gì mày lại ôm theo con của nó hả?”Không nghĩ đến Đới Dự nhìn qua như một tên tiểu bạch kiểm yếu ớt nhưng sức lực lại lớn đến mức khiến người ta kinh Hưng Vượng mới thoát khỏi miệng sói đã bị một cước này của Đới Dự đạp cho toát mồ hôi lạnh.
Anh ta ôm bụng một lúc lâu mà vẫn không thể thẳng lưng lên với hành động này Đới Dự, những người khác thế nhưng không hề lên tiếng khuyên họ đều là những đứa trẻ lớn lên ở vùng núi này, từ nhỏ đã được người lớn ngôn truyền thân giáo, quan niệm không được chạm vào đàn con của mãnh thú từ lâu đã ăn sâu bén rể rồi.
Cho nên khi nhìn thấy Điền Hưng Vượng bởi vậy mà bị dạy dỗ một cước, bọn họ chỉ thấy đáng đời thôi.
Để anh ta chịu đánh một trận cho nhớ lâu cũng nhưng Đới Dự cũng không giận dữ như mọi người nghĩ, anh chỉ đạp một cước kia rồi Hưng Vượng vừa là cháu rể của tộc trưởng, lại còn là con rể của bí thư đại đội, cứ để đó cho họ lo là được khi đánh tiếng với vài cậu chàng thanh niên thân thể khoẻ mạnh nhờ khiêng con dê đen bị thương xuống núi, Đới Dự gọi lại Kim Tra Mộc Tra đang vui vẻ vờn nhau ở kia, rồi bắt đầu xuống núi chú chó này hôm nay dũng mãnh đến mức để người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, Đới Dự âm thầm quyết định về nhà sẽ thêm cơm khen thưởng một chút cho hai vị hộ pháp trung thành bảo vệ chủ này!Về phần con sói mẹ và mấy con sói con kia, trước mắt cũng chỉ có thể để mặc bọn nó thôi.
Người trong núi có quy tắc là không giết những con cái đang mang thai và các con khi về thôn, dưới sự tích cực tuyên truyền của Lô Kỳ Sơn, chỉ trong thời gian một bữa sáng, tất cả mọi người trong thôn đều nghe nói, cái mạng nhỏ kia của Điền Hưng Vượng là do Đới Dự cứu về đó!Vì vậy, khi mọi người trong nhà đều đã ra cửa đi làm việc, chỉ để lại Đới Dự và anh hai Lô trông nhà thì Lô Ngân Hoa thuận lý thành chương mang theo quà cám ơn đến Ngân Hoa dáng dấp không tệ, nhưng lại hơi đen một chút.
Thế nhưng diện mạo này đặt ở Lô Gia Ao cũng đã là số một số hai Dự còn chưa nói gì, ngược lại anh hai Lô đã hồi hộp, lo lắng trước.
Lúc sáng lên núi anh ta bị bong gân, giờ đang ngồi bên bàn học cùng Đới Dự học cách sử dụng radio.
Vừa nhìn thấy Lô Ngân Hoa vào cửa, anh ta đã như lâm đại địch, đứng lên bằng một chân rồi nhảy ra ngăn trước người đứa em họ của Ngân Hoa trước nay vốn vẫn luôn mạnh mẽ.
Cô cũng không thèm để ý tới bộ dạng gà mẹ xù lông của anh ta mà nhẹ nhàng đẩy anh ta ngồi lại lên ghế rôi quay đầu nhìn Đới , mới hai năm không gặp, sao tên này lại cao thế nhỉ, cao hơn cô đến cả một cái đầu!"Em đã nghe kể chuyện sáng nay rồi.
Cám ơn anh đã cứu người đàn ông của em!” Lô Ngân Hoa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh sảo của Đới Dự, cố ý nhấn mạnh thêm vào năm chữ cuối Dự nào có để ý tới những suy nghĩ vụn vặt như này của đàn bà con gái chứ, anh chỉ thờ ơ gật gật đầu: "Tiện tay thôi mà.
Lúc đó bất kể là ai, anh đều sẽ cứu thôi.
Nhưng mà em cũng nên nói cho anh ta biết về mấy cái quy tắc trong núi đi, lần sau đừng có đụng vào mấy con thú non trong rừng nữa.”.