'Châu ngọc Lăng Quang' trong lời dân chúng, dung mạo vượt người, ngọc đẹp không tỳ vết.
Như một tiếng sấm xé ngang trời, một tiếng ầm đánh cho đầu óc trống rỗng.
Thình thịch thình thịch, Ôn Kiểu có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình, bàn tay cầm khay vô thức siết chặt hơn, mỗi bước đi đều nặng tựa ngàn quân, cậu ta cúi thấp đầu, hơi thở dồn dập, cuống họng khô khốc.
Toàn bộ tự tin sinh ra bởi xinh đẹp và sủng ái từ nhỏ đều trở nên nát vụn.
Thậm chí bắt đầu sợ hãi bất an.
Cậu ta thật sự có thể quyến rũ được Lâu Quan Tuyết sao...
Hạ Thanh thấy có người tới liền ngoan ngoãn im miệng, cậu ngồi trên cành hoa lê, im lặng nhìn tiểu thái giám nọ. Cậu quan sát người ta đã thành thói quen, nhưng lại không hoàn toàn để ý dáng vẻ bên ngoài, bởi xáƈ ŧɦịŧ hồng trần đều là cát bụi. Khi nhìn Ôn Kiểu, nốt ruồi son trên ấn đường lọt vào mắt cậu khiến bàn tay giữ cành cũng hơi khựng lại.
Nốt ruồi này... trông rất gian tà.
Thật ra ngoại hình của tiểu thái giám cũng khá đẹp, da mềm thịt mịn, môi ngọc đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần điểm thêm nốt ruồi đỏ, tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Nhưng Hạ Thanh cảm thấy chấm đỏ này rất kỳ lạ, làm cho cậu cũng phải nhíu mày.
Ôn Kiểu bước đi một lát, bỗng cảm giác có người đang nhìn thẳng vào ấn đường mình, cậu ta hoảng hốt ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy một cây hoa lê to lớn trong sân.
Cánh hoa cưỡi gió như tuyết, tầm mắt bí ẩn nọ yên lặng ôn hòa. Dường như chỉ là một làn gió dạo chơi sông núi, thanh khiết không tạp niệm.
Là ảo giác sao?
Ôn Kiểu ngẩn người, nhưng cũng nhanh chóng xoay người, tập trung lên vị đế vương mà cậu ta cần hầu hạ.
Lâu Quan Tuyết nhận thấy có người đến gần, cũng ngừng lên tiếng.
Ôn Kiểu hồi hộp đến mức run rẩy hai tay, phát hiện tâm trạng Bệ hạ lúc này không coi là tệ, cậu ta liền nhìn xuống ly rượu trên khay. Nỗi ấm ức lập tức chiến thắng cơn sợ hãi, nghĩ đến xưa kia cậu ta cũng là tiểu hoàng tử được cưng chiều, cớ gì phải lưu lạc tới mức đi hầu hạ người khác. Mẹ cậu ta cho cậu ta thân thể này, không phải để cậu ta chịu khổ.
"Bệ hạ..." Ôn Kiểu run run mở miệng.
Làn gió êm dịu đưa giọng nói mềm mại non nớt của thiếu niên đến bên tai.
Lâu Quan Tuyết lười biếng buông mi, không tỏ thái độ gì.
Ngoài rừng hoa lê, nghe thấy cậu ta mở miệng, đám thị vệ cung nữ đều tức thì đứng sững.
Nhất là Bạch Hà, chưởng sự dẫn đầu.
Nàng mặc váy lam, khuôn mặt đã bắt đầu có tuổi không trang điểm đậm, sắc mặt cứng đờ, đột ngột ngẩng đầu, con ngươi trợn lớn.
Những người từng hầu hạ vị Hoàng đế này đều biết rõ, khi tắm rửa, Bệ hạ ghét nhất có kẻ tiến lại gần.
Mỗi lần các nàng bưng rượu rót nước, đều chỉ hận không thể hóa thành không khí, bước đi không dám nặng nề, hơi thở không được quá rõ, sợ rằng một giây bất cẩn cũng đủ rơi đầu.
Mà tên thái giám bưng rượu này, ai cho phép cậu ta mở mồm nói chuyện?!
Người duy nhất an nhàn tự tác đại khái cũng chỉ có Hạ Thanh.
Cậu chẳng qua là đang oán thầm Lâu Quan Tuyết đi tắm thôi mà cũng phải có lắm người hầu kẻ hạ đến vậy, đúng thật là cành vàng lá ngọc.
Ôn Kiểu mềm nhũn cả chân, hơi nóng trong hồ kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu ta đỏ hồng đôi mắt, cậu ta hít hít mũi, run giọng nói.
"Bệ hạ, nô... nô tới hầu hạ người." Cổ tay cậu ta rất nhỏ, quỳ một chân xuống bên hồ tắm, lẩy bẩy rót rượu trong bầu vào chiếc ly vàng.
Lâu Quan Tuyết hờ hững nghiêng đầu, ẩn dưới hàng mi đen dày là ánh mắt lạnh lẽo, nhìn theo động tác rót rượu của cậu ta.
Bạch Hà bên ngoài sợ đến mức gần như sắp ngất.
Nàng thở hắt một hơi, bất chấp bước vào trong, lo lắng tên ngu xuẩn không có mắt này sẽ hại chết cả đám người.
Ôn Kiểu bị ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm, run tay một cái, làm bắn ra chút rượu.
Bầu không khí ngột ngạt, cậu ta cầm ly rượu, cố gắng mỉm cười, ra sức ngẩng đầu bằng dáng vẻ xinh đẹp nhất.
"Bệ hạ..." Trong làn khói nước, cậu ta để lộ ra khuôn mặt tinh xảo đáng yêu, nụ cười không linh hoạt, nhấc tay đưa rượu tới bên người Lâu Quan Tuyết, trên người xông hương được đặc biệt mua về: "Mời... mời người."
Lâu Quan Tuyết lấy làm hứng thú nhìn nốt ruồi trên mi tâm cậu ta một cái, nhưng cũng không nán lại bao lâu.
Đưa tay ra từ trong hồ nước, tiếp lấy ly rượu.
Trái tim Ôn Kiểu đã vọt lên cổ họng, bất chấp mà coi nhẹ sự hãi hùng.
Cậu ta thừa cơ nở nụ cười ngốc nghếch đến mức dễ thương, nhưng chung quy cũng chưa hầu người ta bao giờ, có chút căng thẳng, lại mưu đồ tính toán, thế nên thời khắc chạm đến tay Lâu Quan Tuyết, tâm trí chấn động sơ ý làm ly rượu rơi xuống đất.
Cốp.
Bên cạnh thành hồ được xây bằng ngọc trắng, ly rượu đáp đất, phát ra tiếng vang nhè nhẹ, rượu trong ly vung vãi tứ tung.
Như có sợi dây cung đứt phựt trong đầu.
Ôn Kiểu bàng hoàng trong chớp mắt, máu toàn thân đông lại.
Bạch Hà bước vào chứng kiến cảnh tượng này, giận sôi máu, cũng bất chấp lễ nghi, trước khi Bệ hạ kịp gϊếŧ người, vội vàng đi nhanh tới túm cổ áo Ôn Kiểu xách cậu ta dậy, bàn tay nhuộm móng hung hăng cho cậu ta một bạt tai.
"Ai dạy ngươi hầu hạ Bệ hạ như vậy?!" Nàng trợn trừng cặp mắt như sắp nứt, ánh mắt đỏ bừng.
Cú tát này vang lên dữ dội.
Ôn Kiểu bị đánh cho tỉnh người.
Ôn Kiểu la lên một tiếng chật vật quỵ gối, lệ rơi đầy mặt.
Mà bản thân Bạch Hà cũng quỳ rạp xuống, trán nện lên thành ngọc, toàn thân run lẩy bẩy: "Bệ hạ tha mạng, nô tỳ cũng không biết tại sao tiểu thái giám này lại lọt vào nơi đây! Làm Bệ hạ giật mình tội đáng chết vạn lần! Nô lập tức kéo cậu ta đi lãnh phạt! Bệ hạ tha mạng!"
Hạ Thanh bị đám người hoàng cung nước Sở hở ra cái là kinh hồn táng đảm làm cho giật cả mình.
----- Lâu Quan Tuyết, rốt cuộc là danh tiếng của ngươi tệ tới mức độ nào?
Lâu Quan Tuyết hời hợt lướt qua hai người quỳ dưới đất, rất lâu sau, mới cười nhẹ một tiếng: "Ừ, không sao, cô không gϊếŧ các ngươi."
Đầu óc Bạch Hà trống rỗng, lửa giận và sợ hãi bùng cháy cùng nhau, chợt nghe thấy lời này toàn thân lại cứng đờ.
Từ từ.
Bệ hạ bảo gì cơ?
Cô không gϊếŧ các ngươi?
Bạch Hà run run ngẩng đầu, trán đã rỉ máu.
Ôn Kiểu bên cạnh sụt sùi nức nở, khóc không thành tiếng.
Lâu Quan Tuyết uể oải dựa lên thành, tay chỉ xuống đất nói: "Ai cũng có lúc không cẩn thận."
Hạ Thanh: "..."
Lời quan tâm dịu dàng này đặt trên đầu môi Lâu Quan Tuyết nghe ra thật hài hước.
Ánh mắt Bạch Hà đã đỏ bừng vì sợ hãi, nghe đến đây cực kỳ khó tin, rồi lại tức khắc mừng như điên, chảy cả nước mắt, vội vã nở nụ cười, dập đầu vang dội thêm mấy cái nữa.
"Tạ Bệ hạ tha mạng, tạ Bệ hạ tha mạng, nô tỳ lập tức dẫn thái giám mắt mù này đi xuống."
Nàng quẹt vội nước mắt, túm cổ tay Ôn Kiểu, dưới đầu tóc xộc xệch là oán độc và căm giận.
----- Nếu không phải tại tên ngu xuẩn này! Thì sao nàng lại phải nhếch nhác đến vậy!
Ôn Kiểu đã sợ đến đờ người.
Khuôn mặt tái nhợt mịt mờ không kịp phản ứng, tay chân luống cuống như không phải của mình.
Đột nhiên Lâu Quan Tuyết mở miệng: "Ngươi ngẩng đầu lên."
Bạch Hà sửng sốt.
Ôn Kiểu cũng sửng sốt.
Nhưng lệnh của Bệ hạ không ai dám không nghe, Ôn Kiểu sợ sệt ngẩng đầu, để lộ cặp mắt và chóp mũi đỏ bừng vì khóc.
Lâu Quan Tuyết nhếch môi: "Ngươi tên là gì?"
Ôn Kiểu siết chặt ống tay áo, hít hít mũi, cố gắng mỉm cười: "Nô... nô là Ôn Kiểu."
Hạ Thanh còn đang nghĩ bụng Lâu Quan Tuyết quả là biết nói lời giữ lời, thêm một công đức, kết quả nghe thấy cái tên này, suýt thì ngã lộn nhào từ trên cây xuống, ngẩng phắt đầu nhìn sang.
Lâu Quan Tuyết mỉm cười sâu hơn, nhắc lại một lần đầy hàm ý: "Ôn Kiểu à."
Ôn Kiểu rục rịch bất an.
Bạch Hà cũng luống cuống lo sợ, bởi vì bất kỳ một ai trên nước Sở này đều biết Đế vương âm tình bất định tâm tư khó dò.
Cũng may Lâu Quan Tuyết không làm khó bọn họ, lần nữa quay đầu, nhắm mắt: "Lui xuống đi."
"Vâng... nô tỳ cáo lui."
Bạch Hà gặp nạn không chết, cung kính hành lễ, nhưng khi đứng dậy nhìn về phía Ôn Kiểu, oán độc trong mắt đã bị thay thế bởi bất ngờ và nghi kỵ, nắm tay túm người cũng không dữ dội như trước.
Ôn Kiểu vẫn cứng đờ, khuôn mặt xinh đẹp ngơ ngơ ngác ngác, còn chưa hoàn hồn.
Nhìn vừa đáng thương vừa khờ dại.
Hạ Thanh đã nhẹ nhàng bay xuống từ trên cành hoa lê, chậm rãi tiến tới bên cạnh Ôn Kiểu, cách cậu ta một khoảng không vừa phải, tò mò và ngờ vực nhìn vai chính thụ 'ngốc bạch ngọt không tim không phổi' trong miệng hệ thống này.
Mặc dù cậu từng đánh giá quyển truyện này một câu 'cả thế giới đều không ra gì', nhưng chung quy, thời đại khác biệt, ai cũng có quan điểm và lẽ sống riêng mình.
Thế nên cậu không căm ghét Lâu Quan Tuyết, với Ôn Kiểu cũng là như vậy.
Cậu chỉ là một vị khách tới từ thế giới khác, hiện giờ cũng chỉ có cảm xúc tò mò thuần túy đối với một 'người quen'.
Ái chà, đây là vai chính thụ?
Một bên má Ôn Kiểu bị tát sưng vù, rát đỏ, cậu ta đang bị Bạch Hà lôi ra ngoài, suy nghĩ cũng không tỉnh táo. Cậu ta đi ngang qua một cây hoa lê, cảm giác ánh nhìn yên lặng như nước lại xuất hiện, như làn gió làm lành vết thương.
Một cánh hoa lê lướt qua mi, cậu ta không nhịn được co mình.
Chờ đến khi bóng lưng cậu ta biến mất Hạ Thanh mới dời mắt, quay đầu đã bắt gặp ánh nhìn như cười như không của Lâu Quan Tuyết.
"Nhìn rõ rồi chứ?"
Hạ Thanh: "Ờ." Rồi cậu cũng kịp thời phản ứng: "Ngươi hỏi ta làm gì?"
Chẳng lẽ không phải ngươi mới là người nên nhìn rõ hả?! Ta thì liên quan gì đến Ôn Kiểu!
Lâu Quan Tuyết nói: "Ngươi thật sự có thể biết trước mệnh trời?"
Hạ Thanh: "?"
Hạ Thanh: "Mấy lời xàm xí ngọn lửa kia nói xin ngươi đừng gán lên người ta."
Lâu Quan Tuyết cười nói: "Vậy thì lời tiên đoán của nó thật là không chính xác."
Hạ Thanh tỏ vẻ dĩ nhiên: "Ta cũng cho rằng nó chẳng đáng tin là bao."
Lâu Quan Tuyết nhặt ly rượu trên đất, hờ hững: "Nếu là câu dẫn loại này, cậu ta sẽ không xuất hiện trên giường của ta, mà sẽ xuất hiện ở núi xác."
Hạ Thanh: "..."
Ngầu.
Xin lỗi hệ thống, ta nên để mi nói hết. Giờ ta hối hận quá, rất hối hận.
Xem thái độ khinh thường của Lâu Quan Tuyết bây giờ, nghĩ đến tương lai sau này hắn cầu mà không được, thậm chí tự nguyện hy sinh cả mạng sống cho Ôn Kiểu, đúng thật là sảng khoái!
Tuy nhiên suy nghĩ này cũng chỉ lóe lên một giây rồi biến mất.
Hạ Thanh nhấp miệng, không nói gì.
Là một cậu trai thẳng lớn lên ở miền quê, khỏe mạnh đàng hoàng, cậu chẳng có hứng thú gì với câu chuyện hai tên đàn ông dây dây dưa dưa ngược lên ngược xuống, có nhìn cũng là tra tấn giày vò.
Chỉ có điều hiện giờ cậu đang ở trạng thái linh hồn, không thể rời đi Lâu Quan Tuyết!
Nếu một ngày kia có được thân thể, Hạ Thanh tuyệt đối sẽ chạy xa ngay lập tức!
Mà chạy đi đâu nhỉ.
Hạ Thanh nhặt một nhánh hoa lê rơi trên mặt đất, cành hoa lạnh như băng, cầm trên tay có cảm giác kỳ lạ.
Ngẩn người một giây, cành hoa lê như hóa thành thứ khác, mang theo vẻ băng giá và sắc bén vượt qua núi sông cây cỏ, gợi lại một bản năng quen thuộc.
Đi làm gì...
Linh hồn như bị điện giật, trong tâm trí lướt qua một giọng nói non non, lảnh lót.
Và hăm hở, chứa đầy khí chất 'trẻ trâu' của một tên nghé con mới sinh không sợ cọp hô to giữa núi giữa sông.
"Đi, ta phải đi chinh phục thiên hạ."