Ký Sự Hậu Cung

chương 95

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: trang bubble ^^

Kéo Tịch Nguyệt vào trong ngực, Cảnh đế lại chẳng làm gì cả, chỉ ôm lấy nàng nằm như vậy ở nơi đó.

Chỉ chốc lát sau, hắn mở miệng: "Nguyệt nhi. Nàng thấy chuyện hôm nay như thế nào?"

Tịch Nguyệt không thích hắn hỏi mình những thứ này, là không thích trả lời hắn vấn đề tương tự.

"Nguyệt nhi cũng không có cách nhìn gì cả, chờ Thái hậu tra rõ, tự nhiên sẽ nói ra kết quả." Lúc này trải lời có chút chắc chắn.

Cảnh đế cười cười, nhéo ngực nàng.

"Làm gì đề phòng trẫm như vậy, bảo nàng nói, nàng cứ nói một chút là được. Sợ cái gì."

Mặc dù hoàng thượng nói như vậy, nhưng quả thật Tịch Nguyệt không thể tin được, hoàng thượng này là dạng người gì, cũng không phải là nàng không rõ ràng lắm, ngày đầu tiên đã biết hắn là người nào. Nhưng nàng tuyệt đối không thể nói bừa trước mặt hắn.

Tịch Nguyệt đập tay hắn, Cảnh đế cũng không có cử động, Tịch Nguyệt bĩu môi bày tỏ bất mãn: "Hoàng thượng luôn là như vậy. Làm như chúng ta nói gì ngươi đều cảm thấy là có biết bao che giấu. Thật ra thì ngài cũng không nghĩ tới là thiếp không biết thật sao?"

Nhận thấy Cảnh đế nhìn nàng.

Tịch Nguyệt nói tiếp: "Thiếp không biết. Thiếp vốn đã rời đi xa, chờ đi đến trước mặt, chuyện đã xảy ra, làm sao thiếp lại biết xảy ra chuyện gì. Không thể đặt suy đoán bừa, thật ra thì không phải là bởi vì cẩn thận dè dặt, không phải đề phòng ngài, ngài là chồng thiếp, thì tại sao phải thiếp đề phòng ngài. Không nói, là bởi vì không muốn vì phán đoán sai lầm của mình mà ảnh hưởng tới ngài, làm trễ nãi thời gian ngài tìm ra đầu sỏ gây nên tội kia."

Cảnh đế không nghĩ tới Tịch Nguyệt lại là nói ra mấy câu nói như vậy.

Xoay người thì lại nằm trên người nàng, có thể là liên quan tới đang ở trong nước, Tịch Nguyệt cảm giác là lạ.

"Nàng không nói, sao biết phán đoán của mình là sai lầm."

Cơ thể bị người đè lên, Tịch Nguyệt cảm thấy khó thở, quả đấm nhỏ nện cho hắn một cái: "Thiếp thở không ra hơi rồi, người hãy tránh ra đi."

Lời này ngược lại thật to gan, Cảnh đế hừ hừ thở dốc mấy tiếng, lật người lần nữa, lần này là nàng đè trên người hắn.

Thấy hắn lúc nào cũng là như vậy, Tịch Nguyệt đã không còn cách nào.

"Thiếp không thể xác định phán đoán của mình là đúng hay sai, đây không phải chính là không duyên cớ ảnh hưởng tới ngài sao. Ngài là nhất quốc chi quân (vua của một nước), cho dù là học thức hay là cách nhìn, cũng phải độc đáo hơn nhiều, một cô gái nho nhỏ như thiếp, thiếp chỉ là hoa tầm gởi phụ thuộc vào ngài. Nào có cách nhìn gì tốt chứ?"

Cảnh đế nhìn nàng thêm lần nữa, muốn nhìn ra sự khác biệt của nàng, có thể chính nàng cũng không phát hiện, trong lúc nàng nói những lời này, bản thân đã nói lên, nàng không phải là một hoa tầm gởi nho nhỏ đơn giản, nàng có cách nhìn, có năng lực của mình.

Lần này là bật cười thật, Cảnh đế cắn cổ nàng một cái, làm cho nàng co rúm lại.

Lão khốn khiếp này lại cắn nàng.

Hu hu!

Thói quen của hắn ở trên giường cũng không tốt lắm, Tịch Nguyệt thường xuyên cảm thấy hắn không đủ dịu dàng, nhưng cho dù như thế, mỗi lần cũng bị hắn ức hiếp tới ngất xỉu.

Hôm nay hai người trần truồng mè nheo cùng một phòng, lại ôm ấp triền miên như thế.

Cảnh đế dĩ nhiên đã bị khơi dậy rất nhiều hứng thú.

Thấy nàng giống như có chút kháng cự, Cảnh đế mỉm cười, mỗi lần nàng như thế, ngược lại làm hắn hết sức sảng khoái.

Hai tay nắm giữ đôi tay không thành thật của nàng, lại dùng chân ngăn chặn đùi ngọc có ý đồ phản kháng của nàng.

Cảnh đế cố ý dùng thân thể của mình ma sát nàng, chọc cho Tịch Nguyệt thở dốc thật khẽ.

Cô gái này làm sao địch nổi hơi sức của đàn ông, hơn nữa Tịch Nguyệt đối với hắn, cũng không dám ra sức phản kháng.

Thường ngày phần nhiều là thuận theo, dù sao cũng ở trên giường trong phòng. Nhưng hôm nay khác biệt, trong suối nước nóng này, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Thấy điệu bộ của hắn như muốn ăn sống nuốt tươi mình, tim Tịch Nguyệt đập rộn lên, miệng nhỏ hừ hừ không chịu.

Nhưng lúc này làm sao hắn có thể nghe lời nàng nói, không lâu lắm trong phòng suối nước nóng này chính là truyền ra một hồi tiếng vỗ đánh.

Rất lâu, rốt cuộc hai người thở hổn hển bắt đầu nghỉ ngơi.

Có lẽ mới vừa vận động, vẻ mặt Cảnh đế rất tốt. Không giống bên ngoài băng lạnh như trước, Tịch Nguyệt cũng biết được, lúc này ngay cả mất đi mấy đứa bé, khó tránh khỏi trong lòng hắn sẽ không thoả mái.

Dù sao, về con cháu thì hoàng thượng đúng là không sung túc.

Cảnh đế nằm cùng với nàng, qua lúc lâu, hỏi nàng: "Nguyệt nhi, không phải là nàng nói muốn sinh cho trẫm một Đại công chúa sao? Muốn lúc nào thì thực hiện lời hứa?"

Tịch Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, thấy trong mắt hắn quả thật đều là chân thành, khóe miệng ngập ngừng, có chút ngơ ngác hỏi hắn: "Người thật sự muốn thiếp sinh Đại công chúa sao?"

Cảnh đế bật cười: "Quân vô hí ngôn (vua không nói đùa). Nguyệt nhi, đây không phải là chính nàng đồng ý với trẫm sao? Chẳng lẽ nàng lại muốn đổi ý?"

Vừa dứt lời, Tịch Nguyệt lại là ra sức lắc đầu, ngoài miệng cũng đã vội vàng giải thích: "Đương nhiên không phải là thiếp không muốn sinh cho người một Đại công chúa. Nhưng mà, thiếp cũng muốn nữ nhi của thiếp khoẻ mạnh cứng cáp."

Cảnh đế có chút không hiểu ý trong lời nói của nàng, chỉ nhìn nàng.

Tịch Nguyệt nghiêm mặt nói: "Lúc trước thiếp rơi xuống nước, mặc dù đã khoẻ lại, nhưng mà thân thể khó tránh khỏi còn có chút khí lạnh, nếu như mà lúc này thiếp kiên trì muốn sinh con, sợ là cũng không tốt với nàng. Ngược lại không bằng thiếp cẩn thận bồi dưỡng, đợi thân thể thật khoẻ, thì có thể sinh một tiểu công chúa khỏe mạnh cho ngài rồi."

Cảnh đế nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, cười có chút vui vẻ.

Chôn đầu của mình vào cổ nàng, nỉ non: "Trẫm muốn có một nữ nhi, một nữ nhi nũng nịu giống với Nguyệt nhi sẽ làm cho trẫm yêu thích."

Tịch Nguyệt cũng mong mỏi nở nụ cười: "Cho tới bây giờ thần thiếp cũng không biết, chỗ nào của mình khiến cho ngài yêu thích. Nhưng nghe ngài nói như vậy, thì thiếp cảm thấy thật vui vẻ."

Cảnh đế nhìn nàng không giống như giả bộ, nắm ngón tay nàng: "Trẫm thích nàng lúc trẫm phiền lòng cũng không nói nhiều. Ta cũng thích tính tình nóng nảy thì bĩu môi của nàng, là yêu thích nàng ghen như oán trách nhỏ."

Tịch Nguyệt thầm rét lạnh, nhưng những thứ này thì đâu có người phụ nữ nào sẽ làm.

Ngẩng đầu lên, nhìn hắn.

"Nếu chúng ta vẫn chưa có nữ nhi, vậy ngài coi thiếp như đại nữ nhi của ngài mà nuôi đi."

Dứt lời thì phát hiện mình lỡ lời, vẻ mặt bỗng dưng đỏ lên, nhưng lại không nghĩ được nói cái gì để bù lại, Tịch Nguyệt có chút ngượng nghịu.

Lúc đầu Cảnh đế nghe lời ấy của nàng cũng sửng sốt, chỉ là lại thấy bộ dáng nàng hối hận giống như bị mèo cắn đầu lưỡi, thì rốt cuộc cũng trở nên vui sướng, bắt đầu trêu chọc nàng: "Được thôi. Vậy khi không trẫm nhặt được một nữ nhi nũng nịu, thật sự không phải là chuyện may mắn thiên hạ khó được sao?"

Lần này có lẽ là Tịch Nguyệt xấu hổ tới chết.

Dù là nàng to gan đến đâu, cũng không muốn cái bộ dáng này đâu. Câu mới vừa rồi kia, thật sự là nhất thời bật thốt lên.

Hôm nay ngược lại là nàng mua dây buộc mình rồi.

Khóe miệng ngập ngừng nói: "Hoàng thượng, hoàng thượng đừng giễu cợt với thần thiếp, mới vừa rồi là thần thiếp không lựa lời nói, khiến hoàng thượng chê cười. Hoàng thượng cần phải nhanh chóng quên đi mới đúng."

Vốn dĩ dừng lại, lại tăng thêm câu sau, ngược lại rõ ràng khát khao mong muốn.

Cảnh đế thì vui cười: "Vậy cũng không được, có chuyện tốt này, làm sao trẫm lại có thể dễ dàng quên đi, cho dù là Nguyệt nhi chịu, trẫm thì sao cũng không chịu."

Nếu như có thể, thật sự là Tịch Nguyệt muốn cắn rớt miệng mình, làm sao lại có thể nói ra lời nói không biết xấu hổ như vậy, mà hoàng thượng lại nắm chặt lời này không thả, thật sự là nàng mắc cỡ chết đi được.

Việc này nếu để cho người khác biết, cũng không phải là sẽ coi thường nàng rồi sao?

Giở trò vô lại ôm eo hắn, nàng không nghe theo cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng, ngài đừng khi dễ thần thiếp mà..., van xin ngài đó. Ngài quên đi lời nói mới vừa rồi có được hay không? Van ngài đó."

Lần cầu xin tha thứ này vô cùng nhõng nhẽo đến ngấy, Cảnh đế lại cứ không nhả ra, hai người cứ như vậy, ngược lại ồn ào rất lâu.

Đợi đến khi rời đi Tuyên Minh điện, hoàng thượng cũng vẫn không nhả ra rốt cuộc là có quên hay không, Tịch Nguyệt đã cảm thấy thật sự là mình càng ngày càng ngốc. Tại sao có thể nói bừa.

Xoa xoa vòng eo của mình, hu hu! Nàng trả giá cao thê thảm như vậy, thì tại sao không lấy được hiệu quả mình mong múôn?

Hạnh Nhi thấy chủ tử hình như rất mệt mỏi, sau khi hồi cung thì vội vàng hầu hạ chủ tử nghỉ ngơi.

Ngược lại Tịch Nguyệt ngủ một giấc này thẳng tới sáng sớm ngày hôm sau.

Chuyện này tạm thời không nhắc tới.

Ngược lại Cảnh đế, sau khi Tịch Nguyệt rời đi thì trong lòng của hắn tốt hơn nhiều.

Nhắc tới Thuần quý nghi Thẩm Tịch Nguyệt, đúng là một người kỳ diệu, mỗi lần đều khiến cho cả người hắn thoải mái.

Trong cung này rất nhiều cô gái, nhưng người làm cho hắn hài lòng, ngoại trừ Thẩm Tịch Nguyệt, thật đúng là rất khó tìm được người thứ hai.

Muốn nàng đến da thịt ngực ửng hồng, Cảnh đế thoáng nở nụ cười.

Vốn là nói đến Đại công chúa nhưng mà cũng chỉ là thuận miệng nói đùa một câu, trải qua chuyện hôm nay, Cảnh đế chắc là cũng mơ hồ mong đợi, bắt đầu mong đợi con gái bé nhỏ của hắn với Tịch Nguyệt.

Nghĩ đến mặt mày cô gái nhỏ kia có thể tiêu khiển giống như mẹ nàng.

Thì nở nụ cười.

Không biết tại sao, trong lúc giật mình hắn nghĩ tới một từ: hòn ngọc quý trên tay.

Hoàng tộc nước Nam Thấm bọn họ, từ trước đến nay chính là cực ít con gái ra đời, bình thường đều là con trai. Giống như chính là hắn, bảy huynh đệ, cuối cùng thì cũng không có một tỷ muội, mà thế hệ của phụ thân hắn cũng là như thế.

Thế hệ tổ phụ kia cũng chỉ có một người muội muội.

Có thể thấy được, bé gái này đối với Nghiêm gia Nam Thấm bọn họ, đúng là cực ít.

Ngây ngẩn một hồi, Cảnh đế điều chỉnh suy nghĩ, gọi Lai Phúc vào cửa.

Lai Phúc nhìn dáng vẻ ngây thơ ngốc nghếch, nhưng tính tình cũng không phải là như thế.

"Nô tài ra mắt hoàng thượng."

Lai Phúc cũng biết được chuyện xảy ra hôm nay, người này mặt ngoài là Phó Tổng Quản, sau lưng là thủ lĩnh ám vệ đương nhiên không phải là làm chơi.

"Chuyện hôm nay có thể có đầu mối?"

Xảy ra chuyện, dĩ nhiên là Lai Phúc tích cực điều tra, cũng không thể chờ chủ tử hỏi mới đi tra, như thế ngược lại khiến người ta không thích, thủ lĩnh ám vệ như hắn sợ là cũng làm đến cùng rồi.

"Nô tài đã tiến hành điều tra cặn kẽ. Lúc sáng sớm đã quét qua, tất nhiên là không có bột tan này, mà lúc phi tần đi qua tất nhiên cũng không có, nếu như có, họ chắc chắn sẽ ngã xuống, không chờ đến kết thúc diễn. Người khả nghi có ba người. Thứ nhất chính là người đến sau cùng Tề phi, nàng là đến nơi sau cùng, nếu như lúc nàng ta đi qua làm việc này thì vô cùng có khả năng. Thứ hai chính là người cùng ngã xuống lúc ấy Đức Phi, bột tan này rõ ràng như vậy, cũng có khả năng là dùng làm cớ khi nàng ta kéo An quý tần xuống để thoái thác cho mình. Thứ ba chính là Tĩnh tần, nàng ta nói rời đi trước, đi tới đường lát đá gần đó, lại ghét mặt trời quá lớn mà chuyển đường, thì cũng vô cùng có khả năng làm cái này. Có lẽ nàng ta cũng không phải là cố ý mưu hại một cá nhân nào, chỉ cần có một người ngã xuống, thì nàng ta có thể liên hệ việc này lên trên người mình, sau đó đạt được hoàng thượng ngài che chở hơn."

Lai Phúc dừng lại một chút, nói tiếp: "Dĩ nhiên, cũng có khả năng là tiểu cung nữ tiểu thái giám khác được người khác dùng lợi ích dụ làm, nhưng khả năng này xem ra thật sự là không lớn hơn nữa nô tài đã kiểm chứng, lúc ấy mấy tiểu cung nữ ở nơi đó cũng không đáng nghi. Nô tài cho rằng, chuyện lớn này, cũng nhất định sẽ không dễ dàng giao cho người khác. Vì có lẽ ba vị chủ tử là tình nghi nhất."

Lai Hỉ Lai Phúc đều từ nhỏ cùng nhau lớn lên đi theo Cảnh đế, chính là mười hai vạn phần trung thành với Cảnh đế, biết được bọn họ nói chuyện trước mặt hắn thì không cần phải có cái gì cong cong quẹo quẹo, Cảnh đế mỉm cười.

"Từng người một đều là cánh cứng cáp rồi, nên muốn quyền hành độc tài."

"Hoàng thượng, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?"

Lai Phúc xin chỉ thị.

Cảnh đế cầm giấy trong tay giấy vo thành viên.

"Chuyện như vậy đã giao cho Thái hậu, thì để cho Thái hậu bận rộn đi, ngươi chỉ cần bí mật quan sát là được rồi. Nếu họ đều không an phận, như vậy thì trẫm để cho bọn họ biết được, trong cung này, rốt cuộc người nào quan trọng."

Thật là những người phụ nữ ngu dốt, cảm thấy đối phó những người phụ nữ khác chính là có thể lấy được thích của hắn, nhưng không nghĩ tới, nếu như hắn không thích, cho dù là hậu cung chỉ có một người phụ nữ, hắn cũng có thể kêu thêm vô số ở bên ngoài.

Họ vào cung, là để hầu hạ hắn, không phải là để đối phó những người phụ nữ khác, hôm nay xem ra, ngược lại lẫn lộn đầu đuôi. Đầu óc đã không rõ ràng lắm như vậy, vậy thì trẫm sẽ khiến cho các ngươi hiểu rõ.

"Ba người này đều theo dõi chặt chẽ cho trẫm."

"Dạ" Lai Phúc cẩn thận lui ra.

Cảnh đế nhìn bóng lưng Lai Phúc, đột nhiên mở miệng hỏi: "Bên Thính Vũ Các có cái gì khác thường không?"

Lúc này Lai Phúc nghe chủ tử lại nhắc tới vụ này, vội vàng trở lại.

"Cũng không khác thường gì. Nếu như nói các vị phi tần trong cung này thì Thuần quý nghi này tuyệt đối là một người bình thường."

Có lúc quá bình thường ngược lại không bình thường, việc này thì Cảnh đế hiểu, Lai Phúc cũng hiểu, thế nhưng Thuần quý nghi thật sự khiến cho người ta không bắt được một chút xíu nhược điểm, thậm chí ngay cả tiếp xúc với người nhà ngoài cung cũng rất ít.

Mấy cung nữ bên cạnh nàng, trừ Quả Nhi của bọn họ ra, mấy người khác mỗi lần ra cửa cũng đều bị nhìn chằm chằm, thì tuyệt đối không có khả năng truyền tin tức ra.

Bọn họ còn thả một tiểu thái giám nhị đẳng khác là Tiểu Lâm Tử vào Thính Vũ Các, hắn chính là đặc biệt phụ trách giám thị hành tung mấy đại cung nữ có vẻ gần gũi bên cạnh Thuần quý nghi.

Nhưng đúng là không tìm được bất cứ vấn đề gì.

Ngón tay gõ mặt bàn, Cảnh đế suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói: "Trước đó vài ngày trong cung bọn họ có chuyển qua một tiểu cung nữ cắt sửa cành hoa, vừa qua lại thành cung nữ nhị đẳng, ngươi bảo người cũng để ý nàng ta một chút."

Lai Phúc thưa vâng, sau đó lại lui ra.

Cảnh đế cũng không có dừng lại động tác của mình, đây là động tác nhỏ cuả hắn trong lúc suy nghĩ, Cảnh đế có chút nghi ngờ với cung nữ cắt sửa cành hoa đó vừa đến Thính Vũ Các đã được nâng lên làm cung nữ nhị đẳng.

Suy nghĩ trong chốc lát, lại gọi Lai Hỉ đi vào.

"Đi lấy danh sách tới cho trẫm."

Liếc nhìn đồ trong tay, Cảnh đế cười cười.

Mặc kệ là phụ thân hay là ca ca của Thẩm Tịch Nguyệt, Cảnh đế cẩn thận lật xem hồ sơ của bọn họ, cũng không hết sức xuất sắc.

Nhưng mà, người không xuất sắc cũng có cách dùng không xuất sắc, cũng không phải là mỗi vị trí đều cần hạng người thông minh luồn cúi.

Ngu ngốc, cũng chỗ tốt của ngu ngốc.

Cầm lên một tờ giấy ghi chép, Cảnh đế suy nghĩ một chút, thoáng nở nụ cười lần nữa, sột soạt sột soạt vài nét bút. Giao cho Lai Hỉ.

"Sai người đưa đến trong phủ Phó tướng, mang lời ghi chú này cho Cẩn Du."

Cho dù ai cũng không nghĩ tới, ngày hôm sau trong triều đình, Phó Cẩn Du lại đột nhiên nhắc tới Thẩm đại nhân, phụ thân của Thuần quý nghi.

Bỗng dưng mấy việc công vụ lại được khen ngợi hết sức, ngay cả bản thân Trầm đại nhân cũng có chút mờ mịt. Thấy hoàng thượng nghe nói cũng có ý ngợi khen, lại nghĩ đến ý nghĩ khác. Có phải việc này là hoàng đế trao quyền hay không.

Mọi người cũng hiểu được, Phó Cẩn Du này trong triều đình, bình thường cũng không tiến cử người hoặc là vạch tội người.

Nhưng hắn đã làm, tất nhiên là phải nhận được hiệu quả làm cho người ta hài lòng.

Thời gian dài, những người này cũng là người tinh ranh, đương nhiên cũng nghĩ rất nhiều, Phó Cẩn Du từng là thư đồng của hoàng thượng, có thể tất cả lời hắn đang nói cũng chỉ là hoàng thượng âm thầm bày mưu đặt kế.

Một loại suy đoán tiếp lại nhìn Phó Cẩn Du đề nghị như vậy, thường thường đều là hoàng thượng hết sức tán thành.

Loại người như Liên Tống Tướng quân đã bị lật đổ, tất nhiên là hoàng thượng là người đứng sau lưng Phó Cẩn Du.

Lập tức từ Thị Độc tòng Ngũ Phẩm Hàn Lâm viện đến Khanh tòng tam phẩm Quang Lộc Tự, tăng thêm cũng không phải là một chút ít.

Mặc dù đều là chức văn, hơn nữa cũng không có thực quyền, nhưng lần này phẩm cấp lên cao nhiều như vậy, nếu như nói vậy thì ai cũng không phải là người ngu.

Trong đó không có bút tích của Thuần quý nghi, thì thế nào người khác cũng không tin.

Lại nghĩ từ khi vào cung tới nay con đường thăng vị (địa vị lên cao) của đại tiểu thư Thẩm gia Thẩm Tịch Nguyệt này cũng không phải là lên cao vững vàng ổn định sao.

Ngoại trừ Phó Cẩn Dao có gia thế hiển hách, còn có người nào có thể vượt lên trên nàng?

Hơn nữa tuổi nàng còn trẻ, cho dù là có người vào cung, cũng còn thời gian năm, qua hai năm, có thể làm rất nhiều việc. Có chút to gan thì bèn phỏng đoán, sợ là không tới hai năm, Thẩm Tịch Nguyệt này cũng sẽ leo lên địa vị cao, Thuần quý nghi này, tuyệt đối sẽ không ngừng nghỉ.

Còn có người cũng hi vọng mình một bước lên mây, thì bắt đầu hết lòng dạy cô nương nhà mình, một cô nương hiểu chuyện lại được cưng chiều ở hậu cung, thật sự là trợ lực rất lớn đối với người trong nhà.

Lúc đó Tịch Nguyệt đang ăn hạt sen trong phòng, cũng không biết phụ thân lên chức và bàn luận bên ngoài.

Cho đến khi Đào nhi lảo đảo chạy về từ bên ngoài.

Cẩm Tâm thường thấy nàng ta luống cuống như thế, oán trách nàng ta đôi câu, lại bị nàng ta lấy việc vui lớn cản lại.

Cẩm Tâm khó hiểu, vội vàng dẫn nàng ta gặp chủ tử.

Nghe nói cha mình thoáng cái đã lên tới chức khanh tòng tam phẩm Quang Lộc Tự.

Tịch Nguyệt nhất thời bối rối.

Mê mang nhìn Cẩm Tâm: "Cẩm Tâm, ngươi nhéo ta một cái, xem một chút có phải là sự thật hay không."

"Xì", mấy nha đầu cũng bật cười.

Cẩm Tâm cũng vô cùng vui mừng, từ nhỏ nàng đã lớn lên ở Thẩm gia, Thẩm gia tốt, nàng đương nhiên cũng vô cùng vui mừng.

Hơn nữa, Thẩm gia càng ngày càng tốt, thì ở hậu cung sức mạnh của chủ tử nhà nàng sẽ càng lúc càng dồi dào.

Đây là chuyện thắng kép.

Nghĩ đến hôm qua hầu hạ hoàng thượng trở lại thì dáng dấp chủ tử vô cùng mệt mỏi, Cẩm Tâm không kiềm chế được mình, trêu ghẹo: "Chắc là hôm qua chủ tử nhất định hầu hạ hoàng thượng rất vui vẻ. Nếu không, thì sao hôm nay có kết quả như vậy. Thật là gieo nhân nào, thì kết quả nấy."

Mấy nha đầu đều cúi đầu che miệng cười.

Tịch Nguyệt có chút ngượng ngùng, chẳng qua vẫn trách mắng: "Nha đầu chết tiệt ngươi đó, thậm chí ngay cả chủ tử cũng bắt đầu bố trí, xem ta không trừng trị ngươi thật tốt."

Lời tuy là như thế, nhưng cũng cười, cũng không có ra tay.

Lúc đầu Tịch Nguyệt nghe thấy chuyện này, trong nháy mắt kinh ngạc, nhưng thoáng qua thì còn lại vui mừng.

Đàn ông đều là như thế, nào không hy vọng mình thăng chức, nghĩ đến phụ thân mình cũng là nghĩ tới những thứ này, chỉ là trước giờ cũng không có xin nàng làm cái gì, ngược lại là khắp nơi dặn dò nàng về cuộc sống trong cung, chính là như vậy, Tịch Nguyệt mới cảm thấy thân thiết.

Hôm nay ông có thể lên chức, cho dù hoàng thượng đang suy nghĩ dạng ý xấu gì, Tịch Nguyệt cũng mơ hồ không rõ, không phải nói nàng vui sướng đến đầu mê muội, chỉ là nàng cẩn thận ngẫm lại chức vị này thì lại có chút sáng tỏ.

Khanh này ở Quang Lộc tự, vẫn là chức văn, hơn nữa giống như là chức vị chủ yếu làm học vị.

Muốn nói làm công vụ gì quan trọng, thì dĩ nhiên sẽ không phải cái chức vị người làm này, mà phụ thân Tịch Nguyệt vốn đang là văn nhân nghiêm chỉnh, vả lại tâm địa cũng không linh hoạt như người khác vậy, Tịch Nguyệt nhận thấy chức vị như vậy ngược lại rất tốt.

Xem ra hoàng thượng này giao một chức vị như vậy cho phụ thân nàng, cũng không phải vì phủng sát (nâng niu rồi sau đó giết).

Nghĩ tới đây, ngược lại Tịch Nguyệt có vài phần cảm tình với hoàng thượng, xem ra, chỉ cần biểu hiện thật tốt, hoàng thượng cũng không phải là một người không biết cảm nhận.

Nàng lanh lợi hiểu chuyện, dĩ nhiên là hoàng thượng sẽ nghĩ cho nhà của nàng.

Trừ lần đó ra, Tịch Nguyệt lại nghĩ, thường ngày nàng hầu hạ cũng rất tốt, nhưng không thấy hoàng thượng như thế, hôm nay đã là như thế, tất nhiên trong đó còn có chuyện kích thích hôm qua.

Có thể là hoàng thượng đã biết gì đó.

Đây là muốn tự mình bồi dưỡng khúc nhạc dạo?

Chỉ là nàng nhận thấy, củng cố quan hệ, cho tới bây giờ đều là ba người, mà không phải là hai người với bốn người.

Hoàng thượng không thích các cô gái liên kết trong hậu cung.

Ba người này, hơn nữa còn là không được cởi nút thắt giữa ba người, chỉ có như vậy hậu cung mới có thể thêm thăng bằng.

Thế lực ba phương cũng tạo được cân bằng.

Ba điểm này, tất nhiên có một người là Phó Cẩn Dao, nếu như hoàng thượng có lòng tự mình bồi dưỡng lên nhân tài, vậy thì một người khác sẽ là ai?

Đức Phi? Cũng hoặc là Tề phi?

Theo nàng thấy, phía Đức Phi lớn hơn.

Tề phi, cho dù Tề phi thích hợp ẩn nhẫn, nhưng mà hoàng thượng chưa hẳn thích người quá mức thông minh.

Mà xem thân phận của nàng ta, tất nhiên là muốn có một đứa bé.

Hiện nay, thiếu sót của nàng ta, cũng chỉ là một đứa con thôi?

Nếu như Tịch Nguyệt không có đoán sai, nếu như có đứa bé, hiện nay thăng bằng trong cung giữa Đức Phi, Huệ phi, Tề phi chắc chắn sẽ phá hư, người thay thế kia, rất có thể chính là mình.

Nàng vốn là nghĩ tới đi xa từng bước một.

Chỉ khi nàng đứng ở đỉnh, người khác mới không có cơ hội đạp nàng dưới chân, sẽ không có cơ hội đạp Thẩm gia dưới chân.

Nghĩ thông suốt tất cả, Tịch Nguyệt cảm thấy tâm tình tốt hơn.

Kêu Cẩm Tâm: "Ngươi đi nói cho Xảo Ninh, hôm nay tâm tình ta tốt, làm thêm vài món ăn. Ừ, làm mấy món ăn mà ta thích đấy. Ta muốn ăn đến má phồng to."

Cẩm Tâm cười đáp dạ.

Không chỉ có như thế, còn cười nhắc nhở: "Chủ tử có muốn làm chút món ăn đưa cho hoàng thượng, để tạ ơn với hoàng thượng hay không?"

Tịch Nguyệt lắc đầu, điểm này tất nhiên là không cần.

"Không được. Chuyện triều đình này vốn cũng không có liên quan với ta. Hậu cung sao có thể tham gia vào chính sự? Hoàng thượng thăng chức cho phụ thân, tất nhiên là phụ thân làm tốt, là không có quan hệ với ta. Mặc dù ta là nữ nhi của ông, nhưng cũng là cung phi của hoàng thượng. Có lẽ hoàng thượng cũng sẽ không thích ta như thế."

Cẩm Tâm biết có lẽ mình nghĩ không đủ chu đáo, khom xuống, biết điều đi phòng bếp.

Bây giờ Tịch Nguyệt đã rất ít nhận đồ ăn từ bên Nội vụ phủ rồi, toàn là Xảo Ninh tự mình làm, kể từ đó khẩu vị của nàng tốt hơn vài phần.

Nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, Tịch Nguyệt cười tươi như hoa.

Thật tốt!

Truyện Chữ Hay