Gió đông khẽ mơn man trên làn da ấm áp, một cảm giác se lạnh thật khó tả.
Trời cao và xanh vời vợi.
Hôm nay là ngày thi cuối kì của môn thể dục.
Hiện đang là ba giờ chiều, nhưng tiết trời lại rất mát mẻ, hơn nữa còn có chút se lạnh.
Nói chung, rất thích hợp để thực hiện phần thi chạy tiếp sức m.
Sau khi tập hợp và điểm danh, cả lớp - được lệnh tản ra để khởi động tay chân, đồng thời còn được tự do chọn bạn đồng hành cùng mình.
Đối với mấy loại hoạt động thể dục thể thao, Hoài Chiêu chẳng có tí hứng thú nào, thậm chí có thể nói là lười biếng.
Cho nên, trong khi cả lớp đang miệt mài khởi động, thì kẻ lười này lại ngồi bó gối cạnh gốc cây ngoài sân vận động, nhìn xa xăm vào nơi mà các bạn đang tụ tập vui đùa cùng nhau.
Cô không có nhiều bạn bè, hơn nữa cô cũng không thích chốn đông người.
Vì khi tham gia vào một đám đông, cô luôn cảm thấy mình quá mức lạc lõng.
Cô chỉ ước được lặng lẽ nép mình vào một góc nào đó, trầm ngâm ngắm nhìn mây trôi nước chảy.
Tuy kể từ khi người ấy xuất hiện thì mọi chuyện có chút khác, nhưng cũng không quá chệch hướng so với dự tính ban đầu của cô.
Tính cách người ấy không quá giống cô, thậm chí có thể coi như hai thái cực đối lập, nhưng cô lại cảm thấy rất thoải mái khi ở gần người ấy.
Người ấy thản nhiên bước vào thế giới của cô, còn cô cũng thấy bình yên khi đặt chân vào thế giới của người ấy.
"Ú òa!" Bất chợt khuôn mặt của ai đó được phóng đại ra trước mắt cô.
"..." Hoài Chiêu còn chẳng thèm lên tiếng, tiện tay gạt khuôn mặt người nọ qua một bên.
"Ơ kìa, ít nhất thì cậu nên có chút phản ứng cho mình vui chứ." Ngọc Nghi cảm thấy bất lực vô cùng, chẳng lẽ cung phản xạ của Hoài Chiêu có vấn đề?
"A, giật hết cả mình.
Cậu làm tôi bất ngờ quá." Hoài Chiêu đột nhiên tròn mắt, điệu bộ giả vờ hốt hoảng này của cô làm Ngọc Nghi bật cười.
"Haha, mình còn tưởng cậu không biết đùa cơ chứ." Rồi cô ngồi xuống cạnh Hoài Chiêu, "Sao không lại khởi động đi? Lười biếng là kẻ thù của thành công đấy."
"Không cần thiết." Hoài Chiêu dửng dưng đáp, "Tôi còn có đầu óc, vẫn có thể thành công được."
"..." Ừ, cậu học giỏi, cậu nói gì cũng đúng hết.
Cả hai cô gái cứ ngồi như thế, không ai nói thêm gì nữa, nhưng tuyệt nhiên lại không tạo chút cảm giác vô vị hay xa cách nào.
Mãi cho đến khi cả hai nhận ra, thì xung quanh đã bị một đám người bao vây.
"H-Hoài Chiêu có muốn chạy cặp với mình không?" Một bạn nam lấy hết dũng khí hỏi.
Vì nội dung thi là chạy m có tính thời gian, nên mỗi đội sẽ gồm người.
"Thật ra tôi..." Còn chưa kịp từ chối thì xung quanh lại nháo nhào lên lần nữa, Hoài Chiêu chỉ còn cách đánh mắt sang cầu cứu người bên cạnh.
Ngọc Nghi nhận được tín hiệu thì không khỏi vui sướng.
Cô tằng hắng một cái, dõng dạc tuyên bố: "Các cậu khỏi cần tranh nhau làm gì.
Hoài Chiêu được mình đây đặt cọc trước rồi nhé!"
"Cái gì!?"
"Cọc cọc cái khỉ gió ấy!" Ai đó lớn mật đã lên tiếng.
"Bộ chán sống rồi hả tên kia!?"
Thế là hai đứa bạn chí cốt Ngọc Nghi và Minh Quân lại có một phen rượt đuổi nhau đến tận sân vận động.
Như chỉ chờ có thế, Ngân Châu lập tức sáp lại gần Hoài Chiêu: "Vậy là đã giải quyết xong thần giữ cửa rồi.
Nào, giờ cậu là của mình nhé."
Sự hỗn loạn trước mắt bất chợt làm Hoài Chiêu nhớ về những năm tháng cấp .
Cũng là vào một tiết thể dục, thầy bảo lớp phải tự tạo một nhóm gồm người trở lên để tham gia trò chơi dân gian gì đó.
Lúc ấy, ai cũng có nhóm của riêng mình, chỉ còn mình cô đứng trơ trọi giữa sân.
Thầy ân cần đến hỏi han cô, rồi lại hô lên: "Có nhóm nào cho bạn Hoài Chiêu vào không các trò?"
Nhưng họ chỉ đưa mắt nhìn sang cô một cái, rồi lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Cứ mỗi lần thầy lặp lại câu hỏi trên là lòng cô lại bất giác nhói đau.
Khoảnh khắc ấy, cô thật sự đã muốn bỏ chạy, chạy thật nhanh khỏi cái nơi đáng sợ đó.
Cái lạnh lẽo của lòng người trong quá khứ như đang chồng chéo lên sự nhiệt tình của các bạn ở hiện tại.
Cảm giác được yêu mến, hóa ra cũng không quá tệ..