Mấy ngày sau đó, kỳ quái là Aron lại không có bất cứ trận chiến nào xảy ra.
Frege bất ngờ có được tin tức “Tướng quân Kaddis sắp về tới”. Mà hôm nay, toàn bộ phản quân vốn đóng quân ở ngoài thành đều rút lui đến thành thị phía sau.
Xem ra, phản quân sẽ không tùy tiện tiến công —— nếu họ không muốn hai mặt thụ địch toàn quân bị giết.
Thành Aron nhận được tin tức này rốt cuộc có được cơ hội thở hiếm thấy, tuy Frege vẫn khuyên quân thủ thành không nên ngừng cảnh giới, nhưng ngay cả chính hắn cũng tin, ít nhất hôm nay không có chiến đấu.
Tin Tướng quân Kaddis sáng mai về đến Aron biến thành thuốc an thần cho mọi người, ngay cả Jincy cũng thất vọng than phiền với Frege, chiến tranh nguyên bản e rằng phải lùi lại.
Thời tiết hôm nay đẹp phá lệ, Frege ra khỏi thần điện, đi vào nghĩa trang bên cạnh. Đây là nơi duy nhất thuộc về vong linh quân nhân chết đi trên chiến trường.
Frege đứng trước phần mộ mới nhất, ánh mắt bình lặng mà ôn hòa.
Ngón tay hắn nhẹ vuốt ve chữ trên bia mộ băng lãnh, ánh nắng rơi vào bia mộ có chút chói mắt.
Hắn bất chấp mọi người phản đối, chôn cất Lander đeo danh “phản tặc” ở đây.
Nếu vận mệnh có thể nghịch chuyển, nếu quốc gia này có thể sống lại —— Tướng quân Lander, xin hãy ở đây, yên lặng chờ thời khắc đó đến.
Frege nhẹ nói thầm với bia mộ.
Lúc này, một bông hoa trắng bỗng nhiên rơi xuống bệ đá cẩm thạch bên tay hắn, lập tức, một bóng đen bao phủ hắn.
Frege theo bản năng quay đầu lại, kinh ngạc đến độ nửa ngày cũng không hồi hồn về được.
Thiếu niên lặng lẽ đứng phía sau mình, tóc ngắn màu cam bị gió đầu đông thổi có chút hỗn độn, trong ánh mắt cùng màu không một chút yếu đuối hay mông lung, áo choàng đỏ rộng lớn tung bay phía sau phảng phất như có sinh mệnh, bên thắt lưng y đeo một thanh trường kiếm không vỏ.
Lặng lẽ xuất hiện —— thủ lĩnh phản quân Luthe.
” Lúc ta chạy tới, bọn họ nói cho ta biết, di thể Tướng quân Lander đã bị ngươi mang đi.” Y tựa hồ cũng không để ý Frege kinh ngạc đến bao nhiêu, chỉ chằm chằm nhìn bia mộ băng lãnh, nhẹ giọng nói. “Ta vốn muốn đoạt lại di thể hắn, nhưng…”
Lúc đôi mắt màu cam sắc bén trong vắt nhìn mình, Frege không khỏi rút lại một chút, sau đó, hắn nghe thấy âm thanh kiên định kia. “Nhưng Tướng quân Lander có lẽ cũng muốn ở đây nghênh đón quân đội chúng ta tiến vào thành Aron!”
Trước mặt thiếu niên này, Frege chung quy cảm thấy thứ mình đang bảo hộ đúng là dơ bẩn không chịu nổi, hắn giống như tất cả vai hề trong lịch sử, buồn cười muốn dùng sức mạnh không nâng nổi mí mắt của mình chống lại nước lũ định mệnh.
Thiếu niên này xuất hiện là vận mệnh định trước hay sao, y đã định là người sẽ cứu vớt quốc gia này?
Vận mệnh sớm đã chọn đúng người, bất luận trả giá bao nhiêu, lịch sử vẫn sẽ đi trên quỹ đạo của nó…
” Quang đế….” Luthe nhìn thần quan trẻ tuổi bị cái bóng của mình bao phủ. “Đây là danh xưng dành cho ngươi sao?”
Frege cắn môi không nói gì.
” Ngươi có thể nghe thấy ý chỉ của Thần sao?” Luthe lại mở miệng hỏi.
Frege vẫn giữ im lặng.
Luthe vươn tay nhẹ nâng cằm hắn, buộc hắn nhìn vào mình. “Thần nói cái gì?”
Frege không thể đối diện với người này, tựa như không thể đối mặt ánh mắt sau khi chết của Lander. Môi hắn có chút run rẩy, tiếng nói trở nên vụn nát. “Thần… Thần… Cái gì cũng không nói.”
” Vậy sao….” Luthe hơi nheo mắt lại, nhìn chăm chăm.
Quang đế trong truyền thuyết, thoạt nhìn lại yếu đuối như thế, yếu đuối đến độ khiến người ta không đành lòng thương tổn hắn, khiến người ta nhịn không được muốn bảo vệ hắn…
Ngày đó, là ai nói với mình, Quang đế vỗ đôi cánh trắng cực đại, như hồng thủy giáng xuống phía trên quân đội, mang tử thần đến từ địa ngục, đuổi giết Lander?
Là người thanh niên yếu đuối này sao, nhiều máu tanh cùng giết chóc như vậy, chính là vì cái kẻ nhìn qua không chút năng lực chống cự này?
Thủ lĩnh phản quân trẻ tuổi hơi khom người, nhìn chăm chăm khuôn mặt kia, dưới lông mày tế là lông mi thật dài, mắt màu lam trong suốt như bầu trời băng nguyên phương bắc, da có chút tái nhợt, cánh môi tựa hồ vì sợ hãi mà bị răng cắn mơ hồ nổi màu xuất huyết…
Hoá ra tử thần cũng có thể xinh đẹp yếu đuối như vậy hay sao?
Luthe buông cằm Frege ra, trên tay còn nhiệt độ của đối phương, mềm mại tựa như bông hoa trắng vừa mới bỏ xuống trước mộ Lander.
Frege vừa thở ra một hơi, đối phương bỗng nhiên đè vai hắn lại, áp hắn lên bia mộ băng lãnh.
Thân thể đánh vào đá cẩm thạch cứng rắn làm Frege phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Tiếng Luthe vang bên vành tai. “Ta sẽ làm ngươi trông thấy… Ngày Lander được vây bọc bởi vinh quang.”
Lời thề kiên định lại tự tin, thời khắc này, Frege không chút nghi ngờ, người này nói được làm được.
Ánh mắt lướt qua tóc màu cam đường hoàng phất phới, hắn thấy áo choàng đỏ như máu tung bay trong gió, phảng phất như vô số máu tươi của người hy sinh vì lý tưởng.
” Xin lỗi….” Frege nhỏ giọng nói.
Càng nhìn kỹ lại càng không còn —— dũng khí cự tuyệt lời mời của Luthe ngày Lander phản bội.
Càng nhìn kỹ lại càng hiểu rõ —— tất cả những thứ mình làm chỉ là vô lực vùng vẫy.
Luthe giật mình. “Gì?”
Ngón tay trắng nõn mềm mại nhẹ giữ chặt cổ tay y, không có sức mạnh nhưng lại ấm áp. Rõ ràng có thể dễ dàng hất ra, nhưng Luthe mặc hắn nắm lấy cổ tay mình, đôi mắt kia nhìn mình ——
” Xin lỗi, ta phải trở thành vật cản trên con đường của ngươi…” Âm thanh Frege trong suốt như thạch anh va chạm. “Nhưng… Xin lỗi, đây là chuyện ta nhất định phải làm.”
Luthe dõi theo ánh mắt kiên quyết. Cũng có người tử vì đạo như vậy hay sao? Vì một quốc gia sắp bị lật đổ, không tiếc đốt tận sinh mệnh vì một chút ánh lửa cuối cùng?
” Nếu… Là ngươi…” Nhìn vương giả trẻ tuổi, Frege nhớ tới lời Lander. Nếu… Là ngươi trở thành quốc vương, quốc gia này sẽ một lần nữa phồn vinh trở lại. Thế thì… Hãy làm ngay đi.
Frege bắt lấy tay đối phương. Bất đồng cùng tay mình, hữu lực mà thô ráp, đó là bàn tay nhiều năm sinh tồn trong chiến đấu, cầm đao kiếm cực đại, bàn tay ngay cả vận mệnh cũng có thể chặt đứt.
Hắn cúi đầu hôn lên tay Luthe. Nếu chết trên tay người như vậy, có lẽ cũng không có gì để oán giận.
” Làm… Làm gì vậy!” Nhưng Luthe rút mạnh tay về, mắt màu cam trừng người dựa trên bia mộ.
Vì khí lực bỗng nhiên quất ra hơi lớn, tay Frege bị thô bạo hất ra.
Sợi tóc màu ánh trăng từ vai chảy xuống, cánh môi ban nãy vì tự cắn mà đỏ hồng, cổ áo thần quan rộng lớn lộ ra xương quai xanh tế…
Không biết tại sao, tim Luthe không thể khống chế đập kịch liệt, y hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn rời khỏi nơi này, dù sao đây cũng là địa bàn kẻ địch.
” Luthe đại nhân…”
Đại thần quan phía sau bỗng nhiên gọi y lại.
” Ta cùng Lander… Ở nơi này đợi ngươi.”
Luthe không quay đầu lại, bóng dáng thon dài nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Frege.
” Rõ là hành động lớn mật….” Không biết từ khi nào, Jincy đã đứng bên cạnh Frege.
Thấy Frege vẫn nhìn hướng Luthe biến mất, y bất mãn nắm cằm hắn, làm hắn nhìn mình. “Cảm thấy hắn nhìn được lắm sao?”
” Cái gì?” Frege mờ mịt nhìn ánh mắt giận dữ của nam nhân. “Ngươi nói gì?”
” Ngươi ban nãy dụ dỗ hắn.” Jincy nói hết sức chắc chắn.
” Ta có sao?” Frege càng thêm mờ mịt, cẩn thận hồi tưởng chuyện vừa rồi, cuối cùng phiền não ngẩng đầu khó hiểu. “Ngươi ám chỉ cái gì?”
Jincy nheo mắt đen lại. “Lúc ngươi hôn tay hắn.”
Frege kinh ngạc mở môi, một hồi lâu mới phát ra âm thanh. “Hắn biết… Đó là nghi lễ hôn tay không?”
” Ta đoán hắn không biết.” Jincy ôn hoà nói.
” Nhưng… Tất cả quân vương đều tiếp nhận nghi lễ hôn tay của thần quan.” Frege chớp chớp mắt, nhìn ra được hắn có chút luống cuống.
Jincy châm biếm nói. “Hắn vẫn chưa phải quân vương, hơn nữa chắc chắn không biết đó là nghi lễ hôn tay của ngươi.”
Frege khổ não ngồi bên cạnh bia mộ, trong tay cầm đóa hoa trắng Luthe mang đến.
Jincy có chút ghen tuông xoay người bế hắn lên. Mà Frege không hề chống cự, ngoan ngoãn dựa vào ngực y, biểu tình tựa hồ vẫn còn buồn rầu vì hành động gây hiểu lầm kia.
Luthe ngồi trên ghế dựa rộng lớn, hiện tại tất cả binh lực cũng đều triệu hồi đến, vũ trang tất yếu như tường đồng vách sắt.
” Đáng ghét, họ quả thực quá càn quấy!” Alice rất lâu không thấy nghiến răng nghiến lợi cầm pháp trượng.
Tướng quân Lander bỏ mạng, mắt Ram bị mù, mới mấy ngày ngắn ngủi liền xảy ra chuyện một chết một trọng thương.
Khi nàng trở về, thậm chí còn nghe nói, Quang đế cùng Kiếm đế hai người đơn độc xâm nhập quân doanh đuổi giết Lander cùng Ram. Binh lính tử vong tổng cộng hơn một ngàn người…
Alice ngẩng đầu nhìn hướng chủ vị, Luthe chống cằm tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, đối với lời vừa rồi của nàng một chút phản ứng cũng không có.
” Luthe đại nhân?” Nghiêng nghiêng đầu, nàng gọi một tiếng.
Luthe cảm thấy ngón tay mình vẫn còn hơi phát nóng. Là do bị người kia hôn qua sao?
Khi đó ——
Cánh môi hơi lạnh của người kia dán trên đầu ngón tay y.
Ngón tay mình hình như run rẩy, bàn tay dù đối mặt cường địch vẫn luôn ổn định lại dao động trong nháy mắt kia ——
Luthe cơ hồ tức giận hồi tưởng chuyện này. Người kia nhu hòa ngửa đầu nhìn y, cái cằm xảo, cái cổ ưu mỹ, dưới trường bào rộng lớn, còn mơ hồ có thể thấy được vết hồng nhạt như cánh hoa trên da…
Đó là dấu vết , là bị nam nhân kia lưu lại lúc chiếm hữu sao?
Luthe nhớ tới nam nhân như tử thần trong đêm tối kia.
Hắn từng ở dưới thân nam nhân kia nhiều lần hầu hạ sao?
Nghĩ đến đó, y bất giác đứng lên. Cảm xúc bực bội rất lâu rồi cũng chưa xuất hiện lây nhiễm y.
Ở dưới thân nam nhân kia rên rỉ sao? Bị nam nhân kia hôn xâm phạm sao…
” Luthe đại nhân?” Alice hoang mang nhìn thủ lĩnh đi tới đi lui như sư tử bực bội, cuối cùng xoay người rời khỏi.
” Này! Ai tới nói cho ta!” Alice kinh ngạc nhìn y rời khỏi, sau đó kêu to lên. “Trời ạ! Ta mới rời khỏi có mấy ngày, đã xảy ra chuyện gì!”
Frege đứng trong thần điện không một bóng người.
Thần điện ban đêm không cho phép thần quan tiến vào, nhưng nếu là đại thần quan thì không sao.
Bốn phía là ánh nến sáng ngời, chiếu rọi cả tòa thần điện như ban ngày, vì trong thần điện Thần ánh sáng không thể chấp nhận bóng tối.
Nhưng… Nến châm nhiều tới đâu đi nữa, cũng sẽ có cái bóng.
Ánh sáng cùng bóng tối, vĩnh viễn đều không phân ra, đã định phải dây dưa đến tận cùng của thế giới.
Trên bệ thờ thần cực đại chính giữa là vị thần công chính vĩ đại nhất trong Chư thần, Thần ánh sáng.
Bắt đầu từ khi mảnh đại lục này có nền văn minh, tín ngưỡng đối với Thần ánh sáng liền chưa từng gián đoạn.
Thời kỳ tôn giáo hưng thịnh, cơ hồ mỗi quốc gia đều có thần điện Thần ánh sáng, dù là thôn làng nho nhỏ cũng sẽ thờ cúng Thần ánh sáng. Tất cả tu sĩ đều được nhân dân cùng quý tộc tôn trọng, dù là quốc vương, khi đó cũng sẽ nghe theo đề nghị của đại thần quan.
Ba thế kỷ trước, sau khi Chư thần ruồng bỏ mảnh đại lục này, tín ngưỡng bắt đầu dần xuống dốc. Tuy không có thông tin chắc chắn, nhưng chuyện Chư thần rời khỏi lan tràn khắp đại lục như lời đồn đãi. Mặc dù quốc vương nhân loại giết chết bộ tộc Tử mục, vẫn không thể ngăn cản tin tức rò rỉ.
Nhân dân mất đi tín ngưỡng băn khoăn mà khiếp sợ, mà tín ngưỡng Thần ánh sáng lại bất tri bất giác trở thành một thủ đoạn giữ gìn quyền lực của giai cấp thống trị.
Frege đứng trước tượng thần, ngửa đầu nhìn chăm chăm tượng đá.
Đá chỉ là đá, sợ là vô pháp cứu vớt bất cứ ai.
” Chẳng trách tìm khắp nơi cũng không thấy ngươi, hoá ra là ở đây.” Tiếng Jincy từ phía sau truyền đến, Frege vẫn duy trì tư thế cầu nguyện, cũng không xoay người.
Jincy đứng phía sau hắn, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Frege, hắn cũng là im lặng cầu nguyện trong thần điện như vậy.
Ngày đó…. Hình như là buổi tối.
Y là tới để giết chóc, vì ôm oán hận với Chư thần, y cảm thấy chỉ có càng nhiều máu tươi hơn mới có thể trấn an sự bực bội của mình.
Đương nhiên, đó không phải trong thần điện Aron, mà là ở trên núi Thánh, thần điện trước kia Chư thần ở.
Tối hôm đó rất yên tĩnh, lúc y đẩy cánh cửa nặng nề ra cũng không có chút âm thanh, trong thần điện trống rỗng chỉ có không khí đến từ núi cao lạnh lẽo và mùi nến cháy.
Cả tòa thần điện được quang cầu pháp thuật bao phủ, chúng nhẹ nhàng trôi nổi ở không trung, giống như tú trong bầu trời đêm xa xôi, phía dưới là biển ánh sáng do các ngọn nến tạo thành.
Khi đó, trong thần điện chỉ có một người, sợi tóc vàng nhạt nổi bật dưới hào quang, phảng phất như ánh trăng màu bạc trên sa mạc, trường bào thần quan trắng phủ trên đá cẩm thạch băng lãnh.
Jincy đi đến bên cạnh người kia. Ngũ quan xinh xắn, mi mắt rũ xuống, hai tay của hắn nắm trước ngực, bảo trì tư thế cầu nguyện.
Lúc Jincy xuất hiện, hắn có chút kinh ngạc, trong ánh mắt màu lam mang vẻ nghi hoặc.
Hắn đương nhiên sẽ nghi hoặc, vì ngoài cửa có một đội hộ vệ, bảo đảm không ai có thể quấy rầy đại thần quan cầu nguyện.
Trên người y phát ra mùi máu tanh, không khí sạch sẽ cũng không che giấu được.
” Ngươi đang cầu nguyện sao?” Jincy nhẹ giọng hỏi.
” Ta đang cầu nguyện.” Frege nói, không hỏi đội hộ vệ ngoài cửa thế nào, máu tanh đã nói rõ mọi thứ. “Vì…. Vong linh chết đi.”
” Họ đi rồi, ngươi không biết sao?” Jincy nheo mắt lại, trên thế giới này ngoại trừ bộ tộc Tử mục đã chết cùng quốc vương nhân loại liều mạng che giấu, có lẽ cũng chỉ có y biết, thần linh đã rời khỏi.
Biểu hiện của Frege điềm tĩnh ngoài dự kiến. “Ta biết, cho nên ta đến nơi này.”
Jincy vươn tay nâng cằm hắn, làm hắn ngẩng đầu lên. “Vậy sao? Vậy ngươi có biết, kỳ thực… Vẫn còn một vị thần không rời khỏi?”
Đương nhiên phát triển sau đó hơi ngoài sức tưởng tượng —— Jincy lắc đầu tự giễu hiếm thấy.
Họ đánh nhau. Y vốn tưởng rằng thần linh rời đi, bất cứ pháp thuật quang hệ nào cũng đều mất hiệu lực, nhưng trên thực tế, nó vẫn chặt chẽ áp chế trong bóng tối.
Thần giết chóc không có hứng thú gì với pháp thuật, dù là trong thần linh, cũng có phân chia chiến binh cùng pháp sư, y đương nhiên thuộc về chiến binh.
Mặc dù y có thể giết Frege lúc ấy, nhưng…
Nhưng rốt cuộc, y vẫn bại bởi hắn, ngay cả trái tim cũng vậy…
Hồi tưởng chuyện cũ làm Jincy cảm thấy thú vị, y vốn là muốn trả thù, cuối cùng lại lựa chọn tha thứ. Đến bây giờ, thậm chí có chút cảm ơn, nếu lúc ấy họ không bỏ y lại, chắc chắn sẽ không thấy được người này…
Jincy vươn tay từ phía sau ôm lấy Frege, chôn mặt trên vai đối phương, sợi tóc vàng nhạt kia nhu hòa như tia nắng ban mai.
Người trong ngực vùng vẫy một chút liền thuận theo.
” Ta đang cầu nguyện.” Frege cau mày nói.
” Được cái gì, còn không bằng lấy lòng ta thực tế hơn…” Jincy dùng chóp mũi cọ tóc hắn, sau đó cắn lên cổ hắn.
Đây vốn là sự thật, Jincy nghĩ, dù sao Chư thần cũng không có ở đây, duy nhất chỉ có Thần giết chóc thôi.
Trên da thịt non mềm vẫn còn hôn ngân hồng nhạt, là lưu lại lúc liếm mút buổi sáng, trên vai cũng có, chỗ ngực… Phần bụng bằng phẳng của hắn, ở bên eo, còn đùi trong…
Jincy lúc nghĩ như vậy, đem bàn tay đến bên eo Frege, cách vải vóc nhẹ vuốt ve mang ý tình sắc.
Thắt lưng Frege không một chút sẹo lồi, lúc y thúc vào, vòng eo sẽ cong ra đường nét mê người, lúc vặn vẹo quả thực có thể bức điên người…
“Jincy….” Khiển trách rất nhỏ không thể khơi dậy tác dụng ngăn cản, ngược lại càng giống như một loại thúc giục.
“Lúc ngươi vì quốc vương ngu ngốc kia mà nhốt ta….” Jincy hỏi dò dịu dàng làm thân thể Frege cứng ngắc một cái, ngừng chống cự. “Khi đó có cảm thấy tịch mịch không?”
“Ta…” Tiếng Frege run rẩy, đầu ngón tay mềm mại đè lại cổ tay y.
“Trong ba năm, có nhớ ta không?” Jincy ôn nhu hỏi. “Có nhớ ta ôm ngươi như vậy không? Thân thể có cảm thấy trống rỗng không? Có đi tìm nam nhân khác không?”
Lúc hỏi những lời này, Jincy cắn vành tai hắn một cái như trừng phạt.
Y đương nhiên biết hắn không có đi tìm nam nhân khác, đêm y lấy lại được tự do, lúc tiến vào thân thể hắn liền biết, thân thể hắn vẫn chỉ rộng mở cho một mình y.
“…. Xin lỗi.” Frege nắm cổ tay Jincy, lời đối phương tựa như lưỡi dao quét qua tim, đó là áy náy của hắn đối với Jincy từ đó tới nay. “Xin lỗi…”
Lúc quốc vương quyết định dốc hết binh lực cả nước đối phó Jincy, vì không để binh lính vô tội chết thảm, hắn chỉ có thể lựa chọn nhốt Jincy.
Mà dù là đối mặt với ngục giam hư vô tĩnh mịch, nam nhân kia vẫn nghe theo thỉnh cầu của mình…
Những đêm điên cuồng giao triền, chăm sóc lẫn nhau trong những chuyến lữ hành, trước những tai họa như hủy diệt… Nam nhân này luôn để cho mình tùy hứng, dù là hiện tại…..
“Xin lỗi…”
Nước mắt như thạch anh rơi trên mu bàn tay Jincy, làm y giật mình, vốn chỉ muốn chọc Frege, không ngờ đối phương lại khóc.
Thành thật mà nói, ngoại trừ lần đó, y vẫn chưa từng thấy Frege rơi lệ.
Y xoay người trong ngực qua, có chút hỗn loạn lau nước mắt cho hắn.
Nhưng nước mắt lại càng rơi càng nhiều, còn tiếng nức nở khe khẽ làm Jincy hối hận không ngừng.
Y thật sự không nên chọc hắn như vậy. Y cúi đầu hôn lên khóe mắt rơi lệ của Frege.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Frege bắt lấy cổ tay Jincy, vẫn liên tục xin lỗi.
“Đừng khóc.” Jincy cơ hồ lúng túng nhìn hắn, vị nước mắt mằn mặn y nếm được này là lần thứ hai. Lần đầu tiên là lúc bằng hữu của Frege chết đi, lần đó còn làm Jincy rất ghen tị, thậm chí nghĩ, nếu người chết là mình, không biết Frege cũng có thể khóc như vậy không…
Nhưng y hiện tại phát hiện, nếu đối phương thật sự vì mình mà khóc, lại cảm thấy tim rất đau. Chính y cũng hiểu được đây là một chuyện rất mâu thuẫn, hy vọng đối phương để ý mình, lại không muốn thấy đối phương vì mình mà khóc…
“Đừng khóc…” Jincy luống cuống tay chân an ủi hắn. “Ta không nên nói ra những lời đó… Đừng khóc, ngươi muốn ta thế nào đây…”
Nhưng đối phương chỉ cầm lấy vạt áo y khóc càng dữ dội hơn.
“Chỉ có ba năm thôi, không làm gì được.” Jincy tiếp tục vụng về an ủi. “Chỉ là rất buồn chán thôi… Được rồi, đừng khóc mà…”
“Xin lỗi…. Ta không nên nhốt ngươi lại…” Frege nhỏ giọng khóc nức nở, đến nay hắn vẫn chưa một lần thẳng thắn đối diện với sai lầm của bản thân như bây giờ. “Ta không nên để ngươi cùng ta bảo hộ quốc gia mục nát này… Không nên kéo ngươi theo… Nhưng… Nhưng… Xin lỗi… Ta chính là không muốn buông ra… Ta không muốn một mình…. Không muốn một mình bị chôn theo…. Xin lỗi… Jincy…”
Jincy ngẩn người, đứng đó không biết làm sao, nghe lời tỏ bày Frege chưa bao giờ nói ra miệng.
” Xin lỗi… Jincy…” Tiếng khóc của hắn vang vọng trong thần điện vắng vẻ. “Xin lỗi… Ta không muốn một mình…. Ta thật ích kỷ…. Ta… Ta cuối cùng lại để ngươi đi giết người… Xin lỗi…. Ta vì mình…. Lại kéo ngươi vào.”
Con người kiên nghị mà thánh khiết này khóc trong ngực mình như một đứa trẻ, bả vai run rẩy, nước mắt không thể ngăn cản, xin lỗi hối hận lại chân thành…
Jincy nhẹ nhàng vuốt ve tóc vàng nhạt mềm mại của đối phương. Rốt cuộc, hắn cũng bỏ xuống được mặt nạ mang từ trước đến giờ, thẳng thắn đối mặt với dục vọng cùng tư lợi bản thân…
” Xin lỗi…” Gương mặt xảo kia hơi nâng lên, bên trên là yếu đuối cùng hổ thẹn khó gặp.
” Ta vô cùng chán ghét quốc gia này.” Jincy nhẹ nhàng nói. “Ta ghét quốc gia này trói buộc ngươi, ta ghét quốc gia này, chính trị khó hiểu, ta chán ghét kẻ vô năng lại bày ra diện mạo không ai bì nổi.”
Frege nhìn nam nhân anh tuấn trước mắt, hắn biết Jincy bất cứ lúc nào cũng đều thẳng thắn đối diện nội tâm bản thân. Ghét chính là ghét, thích chính là thích, không tồn tại vùng màu xám, hành động hoàn toàn bằng sự yêu thích bản thân, tự do cùng cường đại như vậy…
” Ta đối với những thứ đó đều vô cùng chán ghét.” Jincy tiếp tục nói. “Nhưng nếu ngươi cảm thấy lời hứa với Josey đáng để ngươi trả giá sinh mệnh mà bảo vệ, như vậy ta sẽ ở cùng ngươi, dù quốc gia mục nát dơ bẩn này không đáng để ngươi và ta vì nó mà cố gắng, nhưng…”
Jincy dừng một chút, cúi đầu hôn nước mắt Frege. “Nếu đây là nguyện vọng của ngươi, nếu ngươi muốn ta ở cùng ngươi, dù cho kết cục là hủy diệt… Như vậy, ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi, cũng chấp nhận lời mời của ngươi.”
” Jincy…”
Frege sớm đã biết nam nhân này sẽ như vậy, dù là vì sự ích kỷ của mình, nam nhân này vẫn sẽ tha thứ, hơn nữa làm theo lời mình.
Nhưng, nước mắt… Vẫn ngừng không được.
” Này, ta cũng đã chấp nhận xin lỗi, ngươi còn khóc làm gì…”
Vẫn… Ngừng không được, vẫn cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Jincy… Ta chỉ là không muốn buông ngươi ra, ta không muốn, không muốn một mình mang gánh nặng như vậy.
” Ai, ngươi đó, luôn như vậy…”
Nụ hôn ôn nhu, lời nói ôn nhu, làm ta càng không thể buông ra.
Tất cả mọi người đều cảm thấy là ngươi vẫn cứ chiếm lấy ta, không chịu buông ta ra, nhưng… Kỳ thực là ta không muốn buông ngươi ra, là ta… Muốn độc chiếm ngươi.
” Jincy….. Jincy…” Frege dựa vào ngực Jincy. “Ôm ta…”
Dường như ở trong ngực Jincy, cái gì cũng không sợ hãi, Jincy có thể ngăn cản tất cả nguy hiểm, mang cho hắn an toàn không gì sánh được.
” Jincy…. Jincy…. Ta yêu ngươi….” Frege nhỏ giọng nói. “Cho nên, dù là hủy diệt… Cũng hãy cùng nhau đi!”
” Được!”
Nụ hôn ôn nhu rơi trên tóc hắn.