"Sự chú ý của ngươi để ở đâu vậy? Ta mang theo vài món đồ bên mình có sao đâu. Nó chỉ là một thứ bằng lòng bàn tay, mang theo cũng không vướng gì cả" Christine không chút hoang mang giải thích
"Ngược lại, dây chuyền bị ngươi làm bẩn, ngươi tự mình suy nghĩ, giữ lại hay không là do ngươi”
“Nữ vương bệ hạ, cám ơn ngài” cô gái tóc vàng cầm dây chuyền, cúi chào Christine.
Dù ý định của đối phương là gì thì cũng không thể không thừa nhận rằng nó rất cần thiết lúc này. Mọi thứ đều tính theo thực tế chứ không phải suy nghĩ.
“Ngươi không nghi ngờ liệu dây chuyền có gì đó được ‘cài vào’ à?” thấy Fite đeo dây chuyền lên cổ không hề do dự, Christine hỏi. Dù sao cô và Fite cũng gần như chỉ là người xa lạ.
“Ngài không có lý do gì để hại tôi và cũng không cần phải làm thế” Fite trả lời không cần suy nghĩ.
Đúng là như vậy, Christine là huyết tộc nữ vương. Với khả năng của cô ấy không hề tốn sức để làm điều mình muốn huống chi hiện tại cô không còn là đối thủ của cô ấy. Hơn nữa, đã nghi ngờ thì không nhờ vả, đã nhờ vả thì không được nghi ngờ. Fite lựa chọn tin tưởng Christine nên sẽ không nghi ngờ gì. Huống chi bây giờ nàng cũng không còn lựa chọn nào khác nữa. Nàng cũng không muốn dùng hình dáng này đi ra ngoài đường.
“Chẳng phải ngài nói dây chuyền có thể giải quyết vấn đề của tôi à?” Fite xấu hổ nhìn chính mình trong gương “Sao chẳng có thay đổi gì?”
“Ngươi muốn thay đổi cái gì nữa? Ngay cả ta cũng không thể dùng ma đạo cụ để áp chế thần mạch”
“Dây chuyền này chỉ có tác dụng đánh lừa thị giác người khác và chính mình”
“Vậy nghĩ là tôi không thể biến trở lại hoàn toàn?” Fite cảm thấy tuyệt vọng, đôi mắt bắt đầu run run.
"Thế là thế nào, ngươi được voi đòi tiên à? Cảm thấy không cần thì ném đi" Christine tỏ vẻ khó chịu nói.
“…Tôi đâu có nói vậy” không thể biến trở lại hoàn toàn, thôi thì có thể lừa người khác cũng được. Nếu không thì cô thật phải dùng hình dáng xa lạ này đi ra ngoài đường.
“Vậy làm sao để sử dụng nó?”
“Tưởng tượng hình dáng trước kia của ngươi, sau đó truyền chút ma lực vào trong dây chuyền”
“Làm như thế này à?” Fite làm theo.
Sau khi sờ mặt mình và xác nhận vẻ bề ngoài đã thay đổi lại trước tấm gương, Fite nhẹ nhõm thở ra.
“Ồ, thì ra trước đây ngươi trông như vậy” đang ngồi cạnh đó nhìn, thấy được dung mạo ban đầu của Fite, Christine chép miệng, có chút sự kinh ngạc trong mắt.
“Có gì lạ à?”
“Cũng khá bất ngờ, ta vốn nghĩ một người cứng nhắc như ngươi mặt thường trông vuông vuông, không người cũng khá tuấn tú… ”
Kỵ sĩ bình minh nổi tiếng khắp đại lục chưa bao giờ để lộ gương mặt thật của mình, mọi người chỉ có thể dựa vào suy đoán để tưởng tượng khuôn mặt trong bộ giáp.
Có người cho rằng Kỵ sĩ bình minh có vẻ ngoài không nổi bật, thậm chí có phần xấu xí, nếu không thì tại sao luôn đội mũ giáp? Cũng có người đoán rằng Kỵ sĩ bình minh có vẻ ngoài rất đẹp trai, đến mức không thể tùy tiện để lộ.
Đó là suy đoán bình thường, trong đó cũng có những người cho rằng trong bộ giáp không phải là con người mà là những thứ không thể diễn tả được, v.v.
“Hmmm, cũng khá đẹp trai” Christine nói nhỏ.
Nhìn qua tấm gương đồng, Fite sờ khuôn mặt của mình. Cảm giác không thay đổi gì nhưng ngoại hình đã trở lại như trước.
“Còn nữa, vì huyết mạch cửu vĩ trong cơ thể ngươi nên ngươi có thể bất lão, trẻ mãi không già, vì thế không cần phải nghĩ có chết không”
“Ngươi chưa từng quan sát kỹ thế giới đúng không? Từ nay hãy sống như một người bình thường và tận hưởng cuộc sống”
“…Cám ơn ngài đã giúp đỡ”
“Không thành vấn đề. Dây chuyền đó có thể giả dáng vẻ trước đây của ngươi, nhưng giả thì vẫn chỉ là giả thôi”
“Ngoài ra, do huyết mạch hồ ly của ngươi đang chiếm phần lớn trong cơ thể, từ giờ ngươi sẽ có rất nhiều ma lực. Nếu muốn sử dụng nó, ngươi chỉ cần dùng nguyên tố ma lực để ngưng tụ thành [Chất] để giải phóng. Hơn nữa, thể chất cơ bản của ngươi không còn như trước”
Sau khi trầm mặc một lúc, Fite gật đầu.
Điều Christine muốn nói rất rõ ràng, cô hiện tại không khác gì làm lại từ đầu.
“Nói vậy cũng không phải không tốt, ngươi không còn sức mạnh thể chất nhưng có thể sử dụng ma thuật. Nếu dùng được bí thuật của cữu vỉ, có thể ngươi sẽ mạnh hơn trước nhiều”
Nghe Christine nói vậy, Fite chỉ nói một chữ ‘Ừm’ có lệ.
Rõ rang chỉ cần nhắc đến chữ ‘cửu vĩ’ Fite liền phản ứng khó chịu.
Christine cố tình nói vậy để xác định rằng Fite không thích hồ ly.
“Và thêm nữa, ta nhắc nhở một chút, cơ thể ngươi hiện tại đã khác. Việc ngươi sử dụng [Ma thuật] hoặc ngưng [Chất] sẽ dẫn tới huyết mạch ngươi làm cho dây chuyền dừng hoạt động. Ngươi có hiểu không?”
“Tôi hiểu” Fite gật đầu trong im lặng.
“Nơi này là?” Fite nhìn xung quanh nơi đang đứng.
Một căn phòng rộng rãi có đèn ở các góc tường rất sáng sủa. Bên cạnh quan tài đá có một chiếc bàn cũng làm từ đá. Trên đó đặt những chiếc ly và chén sứ cùng một số đồ tang lễ.
Trên bức tường có bức tranh sơn dầu vẽ kỵ sĩ cầm trường kiếm, bên dưới có dòng chữ ‘Nhớ mãi, bất hủ’.
Fite lúc này mới nhớ ra mình vừa nằm trong cái gì đó và dậy sau khi phá vỡ nắp, im lặng quay lại nhìn chiếc quan tài đá ở giữa lặng mộ, xoa đầu một cách khó hiểu.
“Tôi đã chết bao lâu?” cảm thấy nói không đúng, Fite hỏi lại “Tôi đã giả chết bao lâu rồi?”
“Khoảng hơn hai tháng” Christine nói, cô không mấy để ý tới thời gian, chỉ ước lượng đơn giản từ khi Fite tìm đến cho tới khi vào lăng mộ. Thật sự đám tang chỉ khoảng hai tháng.
“Ngắn gọn là đã có người tìm thấy thi thể của ngươi. Họ nhận ra và báo cáo về Đế đô. Nữ hoàng đã tự mình chôn cất ngươi trong cung điện Đế đô” Christine nghịch tóc và giải thích.
“Vậy thì chúng ta đang ở dưới cung điện?”
"Phải"
“Vậy thì nữ vương bệ hạ làm sao vào được đây?”
“Pfff, hoàng thất Kano bây giờ thật ngu ngốc khi kết hôn với nhân loại. Chưa nói tới lăng mộ, ta có thể vào tận giường nữ hoàng mà không ai biết” Christine nói với vẻ khinh thường.
“…Tại sao cô ấy lại đưa tôi đến đây?” mặc kệ lời Christine nói, Fite nghĩ.
“Sao mà ta biết được? Ta không quen biết với nữ hoàng hiện tại, muốn biết ngươi tự đi hỏi chứ”
“Nếu ngươi muốn mất đi tự do”
“Nếu ta nhớ không nhầm, nữ hoàng có thù giết cha với ngươi đúng không?”
“…”
“Vì vậy mà khi nàng lên ngôi đã ngay lập tức loại bỏ ngươi. Có lẽ sợ ngươi lại trở lại với tư cách là ‘Phản quân’”
Một ký ức khác hiện ra.
Giữa cung điện đổ nát đầy khói lửa, ngai vàng nhuộm đỏ bởi máu.
Ánh lửa soi rọi khuôn mặt buồn bã của cô gái tóc đen, chiếc váy sang trọng dính đầy máu. Cô đang quỳ dưới đất không nói gì, đôi mắt tím tràn đầy nước mắt. Người nằm trong vũng máu là cha cô.
Kỵ sĩ ra hiệu cho cấp dưới không tấn công cô gái rồi bước tới.
“Ngươi không giết ta sao?” cô gái ngẩng đầu nhìn kỵ sĩ một cách vô cảm.
“Kẻ cần phán quyết đã bị phán quyết” kỵ sĩ nói với giọng trầm “Hy vọng điều này sẽ cảnh cáo tân hoàng không đi theo con đường cũ”
“…Nếu ngươi không giết ta, nhất định một ngày nào đó ta sẽ giết ngươi” cô gái gằn giọng nói.
“Được thôi” kỵ sĩ không tức giận trước lời nói đó.
“Ta sẽ chờ ngươi”
“Nhưng giờ ngươi không đủ sức mạnh, không thể làm vua, để có thể là đối thủ của ta thì cần phải học thêm”
“Học cách trở thành anh minh quân vương. Khi đó ngươi mới có thể báo thù”
“Tuy nhiên trước đó…” kỵ sĩ ngừng lại, quỳ một chân xuống và nhìn cô gái.
“Tôi nguyện trung thành với cô, giúp loại bỏ mọi trở ngại cho tới khi có thể một mình đảm đương tất cả”
---------------
“Bây giờ người dân đế quốc ra sao?” kết thúc hồi ức, Fite hỏi.
“Người dân? Ta không biết, ngươi tự đi xem”
“Nhưng mà so với tên bạo quân trước kia thì hiện tại có lẽ khá hơn. Sớm muộn gì cũng có thể khôi phục”
“Vậy là được rồi” Fite gật đầu, có thể trút bỏ gánh nặng trên vai đã lâu, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. ‘Học trò’ mà anh dạy đã có thể trở thành một quân vương tài giỏi.
“Vậy thì ngươi định đi đâu?”
“Tôi nghĩ mình sẽ đi chu du chút” Fite nói “Du lịch khắp nơi như một người xem”
“À, đi nhìn ‘thành quả’ của mình đúng không?”
“Thế giới thuộc về chúng sinh, không phải là của riêng ai” Fite sửa lại.
“Tùy ngươi thôi nhưng mà vẫn còn vấn đề đấy”
“Hả?”
“Ngươi có tiền để đi du lịch không?”
“…” vừa nói đến vấn đề này, Fite liền lộ ra vẻ quẫn bách.