Feit nhìn vũ khí trong tay mình, rồi nhìn sang của người khác.
Cái này nên nói như nào đây, khiến cho người khác không dám khen.
Vũ khí được phát là thanh kiếm có phần rỉ sét, thân kiếm màu sắc không đồng nhất, có thể thấy thanh kiếm được rèn từ hỗn hợp kim loại đồng và sắt để giảm chi phí sản xuất.
Phần cách kiếm có phần nứt vỡ, người khác nhìn vào sẽ cảm thấy nghi ngờ nó có thể cắt rau hay không.
Còn những thanh kiếm trong tay người khác cũng không khá hơn mấy, kể cả là thanh tốt nhất thì đến cướp nhìn cũng chán chả buồn nói, chúng trông như vũ khí tự làm, không chính thức bị quân đội tịch thu, bị đào thải. Chỉ cần nửa đồng bạc cũng có thể mua một đống.
Dù đã lâu không cầm kiếm nhưng để đánh giá một vũ khí có tốt hay không, anh chỉ cần cầm lên vung vài cái là được.
Trước tiên là trọng tâm, thanh kiếm này mũi kiếm nặng chuôi kiếm nhẹ, thiết kế cũng không ổn, tốn nhiều sức hơn bình thường để chém, người rèn ra thanh kiếm này chắc là không học đầy đủ.
Mà thế cũng được, đối với anh hiện tại có vũ khí là được rồi.
Vì sự thay đổi của cơ thể mà sức mạnh bị mất đi, sức mạnh cơ thể Fite không còn bằng lúc trước, mọi mặt đều giảm mạnh, ngay cả [Kiếm ý] cũng cần dùng ma lực chuyển hóa để sử dụng, hơn nữa khi dùng ma lực dây chuyền sẽ mất đi tác dụng.
Điều đó có nghĩa là hiện tại anh không thể sử dụng sức mạnh ban đầu.
Khả năng hiện tại cũng quá khứ không thể so sáng nhưng nó không có nghĩa rằng anh sẽ trở thành một cô gái yếu đuối.
Là một Đại kỵ sĩ trưởng, anh đã luyện tập cho mình những kiếm thuật cũng kỹ năng mà gần như tất cả con người không thể học được suốt cuộc đời. Kiếm thuật tài năng đối với anh là sự tự hào.
Cơ thể có thể bị thay đổi theo thời gian nhưng kiến thức và kỹ năng ăn sâu vào linh hồn không bao giờ thay đổi.
Hiện tại cho dù thực lực đã giảm mạnh, anh vẫn hoàn toàn có thể tự bảo vệ chính mình.
Fite nhìn sang những thanh niên khác xung quanh, khi được phát vũ khí họ bắt đầu cảm thấy không yên tâm.
Không có vũ khí thì thôi nhưng được phát vũ khí khiến họ nhận ra sự nghiêm trọng trong nhiệm vụ.
Đây là yêu cầu gì mà cần đến vũ khí?
Bọn họ chỉ là những nông dân bình thường, càng không phải là lính đánh thuê.
“Nếu bây giờ mọi người từ bỏ thì không được nhận tiền nữa” thấy các thanh niên trong làng do dự, người hầu thúc giục “Có vũ khí rồi chỉ cần tiến lên có thể nhận được một đồng bạc. Sao phải do dự?”
“Nếu mấy người không muốn tham gia thì trả lại tiền, vứt bỏ vũ khí và rời đi ngay!” người hầu quý tộc không chờ đợi được nói, giọng nói đều có ý rằng ‘Không chỗ nào có cơ hội tốt như vậy’.
Những thanh niên dân làng cảm thấy do dự quay sang nhìn nhau, muốn bỏ vũ khí xuống nhưng lại không muốn trả lại tiền trong túi.
Cứ coi như cầm cuốc lên vung vài lần thôi!
Nhìn phản ứng của các dân làng, người hầu quý tộc nhếch miệng cười.
“Không cần lo lắng, chúng tôi có sự đảm bảo an toàn cho mọi người” nói rồi người hầu vỗ tay, một số người hầu khác đẩy cái xe lớn chứa đầy túi vải ra trước mặt dân làng.
“Chỉ cần ở gần đây mọi người sẽ được đảm bảo an toàn”
Những người tham gia nhìn chiếc xe với sự tò mò muốn biết bên trong là cái gì.
“Được rồi, không nhiều lời nữa xuất phát thôi! Thời gian là vàng bạc, chúng ta hãy giải quyết vấn đề trước khi trời tối” người hầu quý tộc nói xong liền dẫn đầu đi vào sâu trong rừng.
Ngay khi Fite bước đi, một sợi tóc vàng lấp lánh dưới ánh sao rơi xuống vai làm anh sững sờ trong giây lát trước khi nhận ra đó chính là tóc của mình. Anh nhẹ nhàng vén sợi tóc ra sau tai rồi nhìn lại những dân làng đằng sau cùng với người hầu quý tộc.
Ngôi làng nhỏ dần khuất xa, biến mất trong làn cây rậm rạp của khu rừng nơi ánh sáng khó xuyên qua, đặc biệt vào lúc trời gần tối thế này. Tầm nhìn mỗi lúc một kém khi màn đêm dần buông xuống.
Ngôi làng này tự cung tự cấp, những người trẻ tuổi chưa bao giờ rời khỏi đây. Lần này, họ lần đầu tiên bước chân vào khu rừng vào ban đêm. Nhờ đi cùng một nhóm đông người giúp họ cảm thấy an tâm hơn.
Những tên cướp sẽ bỏ chạy khi thấy có nhiều người như vậy.
Những thanh niên dân làng nghĩ vậy.
Fite nắm chặt chuôi kiếm bằng tay. Thanh kiếm vốn chỉ cần một tay để sử dụng nhưng giờ anh cảm thấy cần cả hai tay mới có thể nắm chắc.
Huyết mạch cửu vĩ đang áp đảo huyết mạch nhân loại. Do sự thay đổi cơ thể, bàn tay Fite giờ đây trở nên nhỏ nhắn như của một cô gái khiến anh có phần khó chịu khi cầm kiếm. Nhưng dù vậy, anh vẫn đang dần quen với sự thay đổi.
Khu rừng rậm rạp này khó có thể vào sâu và các con đường thì rất dốc. Cơ bản thì các nhà lữ hành sẽ không đi trên con đường này. Nhưng tại sao những thương nhân này lại đi.
Fite nhìn người hầu quý tộc với ánh mắt nghi ngờ.
Khu rừng sâu này kể cả dân làng cũng chẳng mấy ai dám lại gần khi màn đêm buông xuống. Ngoài những tên cướp, khu rừng còn chứa đầy những sinh vật nguy hiểm, chờ đợi để tấn công.
Nhiều người thanh niên đã muốn trở lại nhưng cũng không ít kẻ tham lam hy vọng có thể kiếm được chút tiền bạc.
Chỉ còn vài bước nữa thôi. Nếu vượt qua, phần thưởng là một đồng bạc. Họ tự nhủ với bản thân.
Mọi người đã đến được đây, nếu quay lại lúc này chẳng phải là phí công?