“Thằng nhóc này, bắt được rồi, đúng là lười biếng!” lão nông dân râu quai nón có làn da sạm nắng cuộn tờ giấy trong tay lại đánh đứa con trai trốn việc xui xẻo.
“Bố! Bố đừng đánh nữa! Con đang bận mà!”
“Ta nhờ con đi chở bao bắp, tại sao lại nằm trên đồng thế này. Lại còn nói là đang bận? Đang bận mở tưởng gì à? Đáng nhẽ ra nên đánh thêm vài cái” Lão nông dân tức giận đuổi đánh đứa con trai.
“Ôi bố đừng đánh nữa! Con thực sự có việc bận mà!” cậu thanh niên bị bố đánh vừa chạy vừa hét.
Dù lão nông dân đã gần sáu mươi tuổi nhưng vẫn còn sung sức, nhanh nhẹn.
“Vẫn còn cố cãi nữa! Hôm nay không đánh cho một trận không được!”
“Bố đừng đánh nữa mà! Con chỉ nằm nghỉ một lúc sau khi chuyển bao ngô thôi mà!”
“Cả bao tải đều trống không, định ngồi không đợi bắp tự chạy vào à?”
“Không… Con thực sự bận… À đúng rồi nãy con đang bận nhổ củ cải, mệt quá nên ngồi nghỉ xíu”
“Thằng nhóc ngươi mở to mắt ra mà nhìn rỗi hãy nói lung tung! Trong ruộng ngô lấy đâu ra củ cải? Muốn bị kéo chân đi hả!”
“Con nói thật mà, con có lừa bố đâu? Có củ cải thật kìa” cậu thanh niên chỉ về phía trước mặt.
“Hừm! Củ cải ngoài đồng và việc lười biếng trốn việc không liên quan tới nhau” lão nông dân nói một cách giận giữ, rồi nhìn ‘củ cải trắng’ kỳ lạ với vẻ mặt cũng kỳ lạ không kém.
“Lạ thật, rõ ràng mình không có trồng củ cải mà nhỉ?”
“Chắc lúc đấy bố trồng nhầm”
“Vô lý, hôm qua rõ ràng không có cái củ cái này, không thể có chuyện một ngày đã có củ cải lớn như vậy” lão nông dân trừng mắt với con trai mình.
“Mà đây là củ cái gì thế nhỉ?” làm nghề nông nhiều năm, ông biết rõ giống cây và đặc điểm của các loại cây, củ cải không có gì lạ.
Đây rốt cuộc là cái gì vậy? Nhìn thì trơn trượt, nhưng khi nhìn kỹ lại thấy trên bề mặt có rất nhiều lông mềm mịn. Thậm chí, củ cải này dường như được bao phủ bởi một lớp lông dày.
Không đúng chút nào, đây thật sự là củ cải sao?
Màu trắng hồng, nhọn nhọn, lông xù, trông giống như một bông bồ công anh khổng lồ. Khi gió thổi qua, củ cải run lên, lắc lư vài lần dưới ánh mắt của hai cha con trông như một sinh vật sống. Ngay cả cậu con trai cũng nhận ra rằng đây không phải là củ cải thông thường, quay sang nhìn bố mình với ánh mắt nghi ngờ.
Rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người, củ cải dưới mặt đất bắt đầu động đậy, bùn đất bị đẩy ra như có thứ gì đó đang chui lên.
“Chết, là chuột khổng lồ! Chạy đi!" lão nông dân không nói gì thêm, kéo tay con trai chạy ngược lại, chỉ trong chốc lát đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
“…” ‘củ cái trắng’ dừng lại một chốc, đôi tai xù xù nhô ra khỏi mặt đất như ăng ten để xác định xung quanh không có ai rồi đào đất leo lên, trên mặt đất xuất hiện một con hồ ly khắp người dính đất cát.
"Huh huh... bẩn quá” Cô gái tai hồ ly nhỏ chui ra khỏi đất, đôi tai và ba cái đuôi to vẫy không ngừng để hất bỏ những mảng đất dính trên người, trông không khác gì một con mèo rơi xuống nước rồi lên bờ không ngừng lắc mình rũ nước.
Feitao mím môi lại.
Ban đầu cô không định dùng sức mạnh từ huyết mạch yêu hồ, nhưng do huyết mạch nhân loại suy yếu, ngay cả [Ý chí] cũng không thể sử dụng. Không có ma thuật, không thể dùng [Ý chí], không thể phá lăng mộ trực tiếp, làm vậy sẽ gây náo loạn.
Không còn cách nào khác, Fite đành sử dụng huyết mạch yêu hồ, biến thành Feitao trong hình dáng con cáo ba đuôi và đào hang ra ngoài.
Mặc dù rất ghét huyết mạch cửu vĩ, nhưng là vạn bất đắc dĩ, nếu gây ra động tĩnh quá lớn thì lợi bất cập hại.
Cô đã nhiều lần đến cung điện và lăng tẩm của đế quốc, có thể tính được thời gian cần thiết để đào đến bên ngoài cung điện. Dù không thể biết chính xác mình đang ở đâu nhưng vẫn chắc chắn rằng mình đã đào ra xa cung điện.
Vì thế cô không tiếp tục đào về phía trước nữa mà lên trên. Thế nhưng khi gần đào đến mặt đất thì gặp phải một tảng đá làm mắc kẹt. Cô đành phải nhét cái đuôi ra trước rồi mới phá tảng đá để chui ra.
“Huh huh...... Vừa rồi có tiếng gì đó thì phải?" Feitao lắc đầu, đất trên đầu rơi xuống.
Cô chớp hai mắt khác màu nhìn khắp người mình. Cả người đầy bùn đất. Bộ đồ cô đang mặc được tạo ra từ máu của yêu hồ nhưng cũng không tránh được bị dính đất. May mà màu quân áo chủ yếu là trắng và hồng nên thấy rõ được bụi bẩn.
Làn da trắng của cô cùng đôi tất trắng dính đầy vết bùn đất, trông như một con cáo vừa lăn trong bùn.
“Hít hít… Hắt xì” Feitao ngửi thử quần áo mình rồi không chịu được mà hắt xì hơi, chuông trên người cũng kêu theo.
“Huh huh…” Feitao che miệng lại, mặt đỏ bừng nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai mới bình tĩnh lại.
Nhanh biến trở lại thôi…
"ọc ọc ọc…”
Không phải tiếng gì lạ mà chính là tiếng từ bụng của Feitao.
Thật là đói, lâu không ăn bụng xẹp hết rồi.
Feitao ôm bụng mình rồi lại nhìn lên cánh đồng đầy ngô trước mắt. [note62312]