Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tất cả như thể bị ác ma quét qua, một nam nhân bị ngọn lửa cắn nuốt, giãy giụa thảm thiết kêu gào, một nam nhân khác bị cắn chết, nam nhân cuối cùng bị ác long dùng móng vuốt bén nhọn kìm chặt bụng cắp lên trời, lúc máu thịt be bét, ác long ở trên trời thả hắn ra.
Rất nhiều người nhìn thấy cảnh trên trời, hôm ấy trăng rất tròn, ác long che lấp nửa vầng trăng, ánh mắt của nó màu máu đỏ, phát ra tiếng rít gào điếc tai, sau đó nó buông người trong móng vuốt, người đó từ trên trời rơi xuống, tiếng hét thảm thiết chẳng mấy chốc đã tan biến.
Tammy từng bước tiến về phía Hi Lạc, Hi Lạc đã thoi thóp.
Tammy vụng về muốn tháo thanh xiên hai đầu trên cổ Hi Lạc, nhưng ám khẩu tinh xảo, cậu không thể dùng móng vuốt to khỏe của ác long để mở ra.
() Ám khẩu: Chỉ thứ dùng để cố định nút buộc/ cái móc/ cái chốt trên quần áo, túi, hoặc đồ dùng hàng ngày, thường không dễ nhìn thấy.
Cậu gấp đến độ sắp bật khóc.
Biến thành ác long, thời gian dài như thế, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên cấp bách muốn biến thành người đến vậy.
Bỗng nhiên lúc đó, trái tim của cậu truyền ra hơi nóng, cả người Tammy cứng lại, ánh trăng rơi trên người cậu, một lớp ánh sáng màu trắng bao phủ cơ thể cậu.
Sau đó trong lớp ánh sáng ấy, thân thể cậu không ngừng thu nhỏ, thu nhỏ.
Biến thành một nam nhân trẻ tuổi tóc đen mắt đen.
Tammy sửng sốt, rồi chợt nhớ ra.
Đêm trăng tròn, cậu đã giết người.
Ngay lập tức, những ký ức đã từng mất đi cũng theo biến hóa của thân thể, toàn bộ trở về trong đầu cậu.
Cậu nhớ ra khoảng thời gian Hi Lạc từng là rồng.
Hi Lạc mang cậu bay, Hi Lạc dẫn cậu đi chơi, Hi Lạc cho cậu cùng ăn thịt quay, Hi Lạc lại gần, để cậu giúp hắn băng bó vết thương.
Hi Lạc… Hi Lạc biến cậu thành rồng.
Sắc mặt cậu trở nên trắng bệch.
Nhưng cậu không còn kịp suy tư thêm nữa, cậu vội vàng tháo thanh xiên hai đầu trên cổ Hi Lạc và cởi dây thừng trói trên người hắn. Vừa cởi ra, cả người Hi Lạc đã ngã về phía cậu.
Tammy cuống quít đỡ lấy hắn.
Cả người Hi Lạc đều tựa vào Tammy, hắn yếu ớt cười khẽ một tiếng.
“… Tammy, em tới rồi.”
Giọng Hi Lạc rất khẽ, mang theo ý cười mơ hồ, như rất an tâm.
Tammy bỗng nhiên nhớ tới một lần Hi Lạc bị thương, khi ấy Hi Lạc vẫn còn là rồng, cả bàn chân của hắn mắc vào trong cái kẹp quý tộc dùng để bắt hổ, máu me đầm đìa.
Lúc đó hắn cũng nói như thế.
Thở phào nhẹ nhõm tựa như khẽ cười, hắn nói: “… Em tới rồi.”
Đột nhiên Tammy cảm thấy nơi mềm mại nhất của trái tim như bị gió chậm rãi thổi qua, lông tơ phía trên cũng lay động.
Cậu bất giác ôm chặt người trong ngực.
Vâng, em tới rồi.