Ánh mắt Tammy dần ảm đạm.
“Cảm ơn cậu đã cứu tôi, tôi đi trước.” Hi Lên đứng lên, vết thương trên người còn chưa ổn nhưng hắn gắng sức tỏ ra bình thường.
Tammy ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn, vành mắt đỏ ửng.
Nhưng cậu không nói gì.
Hi Lạc đi rồi, Arisha quở trách: “Anh xem! Người ta căn bản cũng không thích anh!”
Tammy đột nhiên đứng dậy: “Ai nói hắn không thích anh?!”
Biểu cảm của Arisha như nhìn tên ngốc: “Anh không nghe người ta nói không có người để thích sao?”
“Anh là người sao anh là người sao?!” Tammy đỏ mắt to tiếng phản bác, “Anh là rồng có được không?!”
Chuột xám và Arisha cùng liếc mắt: Anh/Ngài cứ lừa mình dối người đi!!
“Hi Lạc! Cậu có nghe nói không? Ác long lại bắt công chúa nước Phổ rồi!!”
Động tác lau chùi bảo kiếm của Hi Lạc ngừng lại, hắn thản nhiên nói: “Có ai đi chưa?”
“Hình như chưa, giờ cậu định đi sao?”
“… Không đi.”
Arisha là em gái của Tammy, chắc hai ngày nữa là bình yên vô sự trở lại vương cung.
Ngày thứ ba.
“Hi Lạc! Có một kỵ sĩ đã đi, hắn vẫn chưa trở về!!”
“Hi Lạc! Lại có hai kỵ sĩ đi mà chưa trở về!”
“Trời ơi Hi Lạc! Có năm kỵ sĩ đi đều không trở về!!”
“Hi Lạc, bọn họ nói ác long đã giết tất cả kỵ sĩ… giống như… cách nó giết ba thị vệ nước Tây Lan…”
“Hi Lạc, tôi phải đi giết ác long cứu công chúa… cùng kỵ sĩ khác… chúng tôi nhất định có thể thành công!!”
Hi Lạc cuối cùng ngẩng đầu, hắn lặng yên giây lát, chậm rãi mở miệng nói: “… Tôi đi cùng mấy người.”
kỵ sĩ… Hắn hơi lo lắng cho Tammy.
Với những gì hắn hiểu về Tammy, biết chắc Tammy không muốn giết những kỵ sĩ đó, nhưng mà hắn sợ.
kỵ sĩ, nhỡ Tammy không ứng phó được.
Đồ ngốc ấy, có thể vì không giết người mà khiến mình bị thương.
Sự thực chứng minh, lo lắng của hắn hoàn toàn không cần thiết.
Chỉ thấy trước cửa hang động mười mấy thị vệ nước Phổ xếp thành hàng vô cùng chỉnh tề, thấy họ tới, lập tức vây quanh họ.
Thị vệ trưởng đi tới, cất cao giọng: “Các ngươi có lòng tới cứu công chúa, quốc vương đều hiểu, vì hạnh phúc sau này của công chúa, quốc vương hi vọng các ngươi có thể tham gia đại hội tuyển chọn phò mã, mọi người theo tôi đi lối này…”
Hi Lạc nghe tới đó liền biết Tammy chắc chắn không có chuyện gì, xoay người muốn quay lại con đường vừa nãy.
“Vị kỵ sĩ này chờ một chút, vì phòng ngừa chuyện quốc vương âm thầm chọn lựa phò mã bị tiết lộ ra bên ngoài, tạm thời ngài không thể rời đi, cảm ơn ngài phối hợp.”
Hi Lạc nhíu mày, đành phải đi theo họ, tiến về phía trước.
“À, đúng rồi, còn có một chuyện phải hỏi mọi người, trong các ngươi có ai tên là Hi Lạc hay không?”
Kỵ sĩ bên cạnh đẩy hắn ra ngoài: “Kìa, Hi Lạc, gọi cậu đấy!”
Hi Lạc theo thị vệ trưởng đi tới hang động.
Thị vệ trưởng rất cung kính: “Ngài rốt cuộc tới, nếu như ngài còn không xuất hiện lương thực của chúng tôi cũng không đủ cung cấp cho đám kỵ sĩ kia…”
Đi vào hang động, thị vệ trưởng liền lùi bước.
Hi Lạc chỉ nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú mắt đen tóc đen, thiếu niên nhìn Hi Lạc, đôi mắt bỗng bừng sáng, cậu ném vật trong tay xuống, nhào tới.