Trong bụng Lương Trác ủ đầy âm mưu, chuyện này tôi rất rõ vì dù sao tôi cũng mới được trải nghiệm cách đây không lâu. Tuy nhiên, tôi rất chi là ngây thơ, sau khi nghe thấy anh ấy bảo huấn luyện viên thể hình tên Châu Khải kia đã nhung nhớ Dư Hoan từ lâu, vẫn thốt ra một câu hỏi còn ngây thơ hơn nữa: “Như vậy là đôi bên cùng có tình cảm rồi! Sao anh không nói sớm với Dư Hoan?”
Lúc này, Lương Trác hệt như Nguyệt Lão cầm trong tay sợi chỉ đỏ, biết rõ hai đầu sợi dây là hai người đó nhưng lại muốn ở giữa gây rối, cố tình thắt vài nút, làm chút chuyện này kia.
Lương Trác cười: “Bên nhau dễ dàng quá thì câu chuyện sẽ không còn gì thú vị nữa.”
Đầu tôi nhảy số: “Giáo viên Toán bọn anh có phải đều thích biến đơn giản thành phức tạp không?”
Tiếng cười của Lương Trác vì câu hỏi này của tôi mà trở nên vang hơn.
Không thể không nói, cho dù bây giờ anh ấy là bạn trai tôi nhưng tôi vẫn phải thừa nhận rằng giáo viên toán là những người khó đối phó nhất trên đời!
Tối đó tôi ngủ rất ngon giấc, vì Lương Trác ở lại nhà tôi.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi dẫn đàn ông về nhà, có chút phấn khích, cũng có chút ngượng ngùng. Có lẽ vì quá phấn khích, cả tối đầu óc luôn trong trạng thái hưng phấn, tiêu hao hết sức lực, vậy nên tôi ngủ quay như heo. Sáng hôm sau Lương Trác rời giường lúc nào, đi mua đồ ăn sáng lúc nào, tôi đều không biết.
Chờ tới khi tôi thức giấc, người ta đã chờ tôi tới nỗi bụng sôi sùng sục.
Gỉ mắt còn chưa lau, tôi đã bắt đầu suy nghĩ: Anh này sao sáng ra cũng đẹp trai như vậy chứ?
Sáng sớm, Lương Trác toát ra nét quyến rũ, Dư Hoan thì vẫn phát điên như cũ.
8h20’, bạn thân của tôi – Dư Hoan – đã bấm chuông cửa nhà tôi.
Lúc đó tôi đang tắm rửa, Lương Trác mở cửa cho cậu ta. Dư Hoan chẳng chút khách sáo, vừa tới là lao vút tới kéo mở cửa phòng tắm nhà tôi, gào lên với người còn đang tắm rửa là tôi: “Tống Huyền mày nhanh lên! Tao phải tới phòng gym!”Tôi bị cậu ta gào tới nỗi nước chui vào lỗ tai, lúc gào đáp lại thì nước tắm cũng lọt vào miệng.
“Có phòng gym nhà ai mở cửa lúc tám giờ sáng chứ?”
Thế nhưng Dư Hoan chẳng quan tâm được nhiều như vậy. Cậu ta khẳng định đã mở cửa rồi, người bạn trai đúng chuẩn tủ lạnh hai cánh của cậu ta đang đợi cậu ta ở đó.
Nói xong, cậu ta còn nhờ Lương Trác xác nhận: “Anh họ, anh nói có đúng không?”
Tôi không nghe rõ Lương Trác nói gì nhưng đoán chừng cũng không phải lời gì bình thường. Anh ấy cũng rất đam mê trêu chọc Dư Hoan.
Tôi vội tắm cho xong để ra xem cái tên Dư Hoan trạng thái tinh thần không ổn định này. Tôi sợ cậu ta thật sự sẽ vì chuyện yêu đương trở nên chập cheng, từ đấy không còn đường lui.
Song, có lẽ tôi đã nghĩ quá nhiều. Lúc tôi bước ra khỏi phòng tắm, Dư Hoan đang ăn bánh bao Lương Trác mua cho tôi.
Được rồi, tính tới thời điểm này thì cậu ta là người duy nhất còn độc thân trong căn phòng này, bọn tôi nên chăm sóc cậu ta.
Dư Hoan nói: “Tao không chợp mắt cả đêm.”
Tôi mặt dày mày dạn trả lời: “Tao ngủ rất ngon.”
Bạn thân của tôi trợn mắt với tôi, sau đó nói tiếp: “Tao đã làm spa cho từng centimet da thịt trên cơ thể. Mông và mặt đắp mấy lớp mặt nạ liền.”
Ở bên cạnh, khóe miệng Lương Trác co giật: “Cũng đâu cần tốn công tới vậy?”
“Không được, hai người không hiểu đâu.” Dư Hoan nói: “Em rất nghiêm túc với chuyện yêu đương.”
Tôi cảm thấy câu này có chút ẩn ý: “Ý mày là tao không nghiêm túc hả?”
“Không biết.” Dư Hoan cuối cùng đã ăn hết chiếc bánh bao của tôi: “Mày có đắp mặt nạ mông không?”
“Không.” Tôi trả lời thẳng thừng.
Dư Hoan lập tức quay sang nói với Lương Trác,: “Anh họ, cậu ta không nghiêm túc trong chuyện yêu đương, em khuyên anh nên sớm đá cậu ta đi.”
Sau đó, tôi và Dư Hoan quấn lấy nhau.
Có thể nhận ra tâm trạng Dư Hoan thật sự rất tốt, còn hào hứng hơn cả tôi ngày hôm qua.
Vất vả lắm mới chịu đựng được tới tầm mười giờ – phòng gym nơi Châu Khải đang làm việc mười giờ sáng mở cửa – Dư Hoan bèn lôi kéo chúng tôi lên đường.
Phòng gym đó cách nhà tôi không quá xa, đi bộ cũng chỉ mất mười lăm phút, thế nhưng Dư Hoan không chịu. Cậu ta muốn đi xe, vì như vậy cậu ta có thể sớm được gặp tủ lạnh hai cánh của mình.
Kết quả là kẹt xe, chúng tôi mất gần hai mươi phút mới tới nơi.
Được cái trên đường đi, Dư Hoan ngồi ở ghế phụ lái hàng trên, còn tôi với Lương Trác ở hàng sau lén có chút qua lại.
Không phải nắm tay hay sờ mó, cũng không phải lén hôn nhau. Hai người chúng tôi chỉ dùng tin nhắn Wechat để “bà tám” về chuyện giữa Dư Hoan và Châu Khải.
Cái tên lười Dư Hoan thật ra đã từng tới phòng tập gym của Châu Khải từ rất lâu trước đó, chẳng qua khi ấy Lương Trác chưa quay lại làm việc bên này, cũng chưa “lâu ngày gặp lại” cùng Dư Hoan.
Lần đó Dư Hoan tới phòng gym tìm đồng nghiệp của cậu ta. Cái tên chưa từng tập gym như cậu ta đột nhiên nóng máu nhất quyết muốn leo lên máy chạy bộ để so bì cùng đồng nghiệp. Kết quả một phút không cẩn thận, cậu ta trượt từ trên máy xuống, ngã chổng vó, đầu toàn ánh sao, trở thành vị khách đầu tiên phải gọi xe cứu thương kể từ khi phòng gym này mở cửa kinh doanh.
Hôm ấy Châu Khải đã trúng tiếng sét ái tình với Dư Hoan, chủ yếu cảm thấy cậu ta vừa đẹp vừa thú vị.
Thế nhưng anh chàng Châu Khải này thật ra là kiểu người trong nóng ngoài lạnh, khá bị động trong chuyện tình cảm. Sau lần gặp Dư Hoan, rõ ràng có thể hỏi thăm từ chỗ người đồng nghiệp vẫn hay tới phòng gym của Dư Hoan nhưng anh ta thứ nhất là ngại, thứ hai cảm thấy Dư Hoan chưa chắc đã thích đàn ông, thứ ba cho rằng bản thân có lẽ chỉ là nhất thời thấy sắc sinh mê, vẫn không nên tùy tiện dây dưa thì tốt hơn.
Kiềm chế một cách lý trí, chuyện này cũng không hiếm thấy trong nhóm huấn luyện viên thể hình là gay.
Về sau Châu Khải không gặp lại Dư Hoan, tình cảm này cũng được nén lại. Mãi cho tới một ngày Lương Trác trở về, bạn bè cũ gặp nhau, tình cờ Châu Khải biết được cậu trai thú vị mà mình đã trót thích từ cái nhìn đầu tiên tại phòng tập gym là em họ của Lương Trác. Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, anh ta bèn thú thật những suy nghĩ của mình.
Lương Trác là kiểu người thấy náo nhiệt thì chẳng ngại lớn chuyện, điểm này rất giống tôi.
Sau hôm đó, anh ấy cố tình dẫn Dư Hoan tới phòng gym, cũng chính ngày hôm ấy, “tủ lạnh hai cánh” Châu Khải đã lưu lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng Dư Hoan.
Đọc xong đoạn Lương Trác kể về “nguồn gốc” của hai người kia, tôi bỗng cảm thấy nếu Châu Khải thật sự là người như vậy thì anh ta rất xứng đôi với Dư Hoan.
Một người trong nghiện ngoài ngại, một người trong nghiện ngoài cũng nghiện.
Một người kìm nén, một người điên điên dở dở.
Trước khi xuống xe, tôi hỏi Dư Hoan: “Lát nữa mày tính làm gì?
Dư Hoan cười khẽ, lộ ra đôi răng nanh: “Trực tiếp ăn sạch anh ấy.”
Cậu ta giỏi nhất nói miệng. Trên thực tế, lúc bước chân vào phòng gym, trông thấy Châu Khải đang kiểm tra máy tập, cậu ta lập tức ngại ngùng hệt như biến thành con người khác, trốn sau lưng tôi và Lương Trác. Mặt cậu ta đỏ bừng như ấm nước vừa đun sôi, thậm chí còn bốc khói.