Tôi phát hiện có những người dường như sở hữu một thứ ma lực trên mình.
Tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân là người rất giỏi chịu đựng sự cô đơn. Mặc dù đúng thật là tôi rất muốn yêu đương, thế nhưng việc muốn yêu đương và giỏi chịu đựng sự cô đơn không hề mâu thuẫn với nhau. Một người mong muốn yêu đương như tôi, trước khi gặp Lương Trác, vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc “thà ít mà tốt”. Từ đó có thể thấy được, tôi rất giỏi.
Tôi rất giỏi, rất biết cách sắp xếp hợp lý thời gian ở một mình của mình.
Vậy nên, tôi thường cho rằng mình là kiểu thanh niên ưu tú thời đại mới không sợ cô đơn cũng chẳng e ngại điều gì. Mỗi ngày đều bước nhanh như gió, giỏi giang rầm rộ, lúc tĩnh như xử nam, lúc động như thỏ điên.
Tuy nhiên, khi ở bên Lương Trác, anh ấy đã đánh thức nỗi cô đơn sâu thẳm trong lòng mà trước đây tôi không nhận ra. Nói một cách đơn giản, chỉ cần nghĩ tới chuyện tách khỏi anh ấy là tôi sẽ cảm thấy toàn bộ thế giới trở nên trống rỗng.
Tôi nhớ trước đây Dư Hoan cũng từng có triệu chứng tương tự, cậu ta gọi đây là “hội chứng yêu đương nồng cháy”.
Tôi nói với Lương Trác: “Thế nhưng, nhà thuê của em còn hợp đồng một năm nữa lận. Nếu chuyển đi trước thời hạn thì trung gian sẽ không trả lại tiền đặt cọc.”
Lương Trác bật cười: “Ý em là em đồng ý sống chung cùng anh sao?”
Tôi chẹp miệng, giả vờ làm bộ làm tịch: “Ái dà, hai chúng ta có phải tiến triển hơn nhanh quá rồi không?”
Lương Trác mỉm cười nhìn tôi, tay luồn vào trong chăn.
“Không nghịch.” Tôi vỗ anh ấy.
Lương Trác nói: “Tiến độ của chúng ta đúng là nhanh thật, nhưng tên lửa đã phóng rồi thì có lý gì lại giảm tốc độ.”
Lương Trác gẩy gẩy tóc tôi: “Như vậy cũng rất hay. Trong đời dù sao cũng nên buông thả một lần.”
Tôi cũng tán đồng với câu nói này của anh ấy. Hơn nữa, tôi cảm thấy mình rất may mắn, vì trong lần buông thả mặc kệ tất cả, người tôi gặp được không phải kẻ điên ăn thịt người, nếu không thì có lẽ đã thật sự là “chỉ một lần trong đời”.
Tôi xoay người, lăn khỏi giường: “Em đi tắm đây. Anh suy nghĩ xem đến khi về chúng ta sẽ thú nhận với Dư Hoan như nào đi.”Lúc này, người bạn tốt Dư Hoan của tôi vẫn còn đang bị tôi và anh họ của cậu ta giấu giếm. Hai người bọn tôi đã lên giường với nhau, cậu ta còn đang vắt óc sắp xếp buổi xem mắt cho chúng tôi.
Quả không hổ là bạn tốt của tôi, hồn nhiên, trong sáng.
Tôi vào nhà tắm, soi gương rồi mới phát hiện trên người mình toàn là dấu hôn Lương Trác để lại.
Tôi hơi tò mò, đưa ngón tay chọc thử, không biết làm cách nào tạo ra mấy cái này.
Rất muốn học.
Con người tôi trước giờ vẫn luôn ham học hỏi.
Trong lúc tôi tắm rửa, đồ ăn đêm Lương Trác đặt đã được giao tới. Vì mông thật sự rất đau nên tôi phải nằm ăn.
Có lẽ vì trước đó đã tiêu hao quá nhiều năng lượng nên sau khi ăn no, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh lại, Lương Trác không có ở đây. Tôi giống như mấy kẻ ngốc bị lừa ngủ trong phim thần tượng, vươn tay sờ s0ạng vị trí bên cạnh, lạnh như băng, từ đó có thể thấy được người kia đã rời đi từ rất lâu.
Tôi nhíu mày, trái tim trở nên lạnh lẽo.
Tôi dùng vài giây ngắn ngủi để nghĩ cách xử lý: Anh ta ** tôi xong rồi bỏ chạy. Vậy đợi sau khi quay về, cho dù có phải đào sâu ba tấc đất thì tôi cũng phải đào bằng được anh ta ra, sau đó ** trả. Anh ta ** tôi như nào, tôi sẽ ** lại anh ta như thế.
Tôi trước giờ luôn tuân thủ nguyên tắc “ăn miếng trả miếng”, quyết không thể bị thua thiệt.
Tính toán xong xuôi, tâm trạng vẫn rất tệ.
Sao anh ta có thể chuồn đi như vậy chứ?
Tôi nhấc người khỏi giường, trông thấy áo khoác của Lương Trác vẫn còn vắt trên lưng sofa.
Hôm qua tôi còn rất thích chiếc áo này, hôm nay trông thấy nó lại cảm thấy cực kỳ ngứa mắt.
Tôi với lấy điện thoại, nhắn tin cho Dư Hoan: 「 Đúng là duyên tình tựa sương sớm chẳng thể nào tin tưởng được. Tuỳ tiện lên giường với người khác trong chuyến du lịch thì sao có thể là người tốt! 」
Nhắn tin xong tôi lập tức hối hận, vì đột nhiên tôi nhận ra lời này dường như cũng đang khịa chính tôi.
Dư Hoan rất nhanh đã nhắn tin trả lời: 「 Mày lên giường với ai? Anh họ tao còn đang chờ mày đấy! 」
Anh họ.
Anh họ cái khỉ khô ấy.
Người tao chửi là anh họ mày đó!
Tôi nhắn cho Dư Hoan: 「 Một tên chó má mà thôi. 」
Tin nhắn vừa gửi đi, cửa phòng bật mở, Lương Trác trong bộ đồ thể thao thoải mái xuất hiện chỗ bậc cửa.
Lương Trác hỏi: “Em tỉnh rồi à?”
Tôi nhìn anh ta chòng chọc: “Anh còn có mặt mũi quay lại đây?”
Lương Trác hiển nhiên có chút sửng sốt: “Sao thế? Anh đi chạy bộ, tiện mua đồ ăn sáng mà.”
Bầu không khí trở nên gượng gạo, hoặc có thể nói là bản thân tôi trở nên gượng gạo.
Tôi tính thu hồi tin nhắn vừa gửi cho Dư Hoan, thế nhưng đã hai phút trôi qua, không còn kịp nữa.
“Tối qua ngủ ngon chứ?” Lương Trác đi vào, đặt đồ ăn sáng lên bàn rồi quay sang hôn tôi.
Tất cả hành động được diễn ra liền mạch. Tôi thì đờ người ở đó, bực bội bản thân mới ngủ dậy đầu óc đặc quánh như hồ dán nên mới suy nghĩ vớ vẩn.
Vậy nên mới nói, con người ta khi yêu vào, chỉ số IQ sẽ tụt giảm.
“Ai là chó má vậy?”
Không ổn, Lương Trác đọc được tin nhắn tôi gửi cho Dư Hoan. Tôi vội tắt màn hình điện thoại, chỉ trích anh ấy: “Sao anh được phép tùy tiện đọc tin nhắn của người khác như vậy chứ?”
Lương Trác bật cười: “Vừa rồi có phải em nghĩ anh nhân lúc em ngủ chuồn mất không?”
“… Anh biết em ghét nhất điều gì ở giáo viên dạy Toán không?”
“Điều gì?”
“Khó chịu nhất việc câu hỏi nào mấy người cũng làm được.” Tôi nói: “Những lúc như này, không cần anh thông thái như vậy đâu.”
Lương Trác lớn tiếng cười. Anh ấy ôm tôi vào lòng, vỗ lưng tôi, dỗ dành tôi như dỗ dành đứa ngốc: “Trong đời anh chưa từng gặp ai thú vị như em cả.”
Tôi tựa vào vai anh ấy, có chút xấu hổ vừa có chút thoả mãn. Tôi nói: “Em biết ngay anh thích em không phải vì bề ngoài đẹp trai của em mà.”
“Vậy anh thích em ở điểm nào?”
“Tâm hồn thú vị tìm ngàn dặm mới có một.” Tôi nói nhảm, muốn nhờ đó mà giảm bớt sự xấu hổ của bản thân: “Lương Trác à Lương Trác, gặp được em rồi anh chỉ việc vui vẻ thôi!”
Sau đó tôi nghe thấy tiếng cười không chút kiêng nể của anh ấy.
Được rồi, không phải duyên tình tựa sương sớm, hai người chúng tôi còn có thể tiếp tục phát triển thêm vài ngày nữa.