Kỳ Nghỉ Hoang Đường

chương 51: linh hồn tôi gần như đã bay mất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Suy cho cùng tôi vẫn chưa thể nhìn thấu con người Lương Trác.

Một người ngây thơ như tôi làm sao có thể nghĩ tới chuyện anh ấy đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Tôi đang nói đến gel bôi trơn và bao cao su.

Giây phút anh ấy một tay ấn trên lưng tôi, một tay lôi từ trong balo của anh ấy ra hai món đồ ấy, mắt tôi trợn tròn.

Tôi nói: “Thầy Lương, rõ ràng thầy tiếp cận tôi có mục đích!”

Anh ấy bật cười, mở nắp tuýp gel bôi trơn rồi thuận tay quẳng đi: “Không phải em biết từ lâu rồi sao?”

À, cũng phải, tôi hỏi vớ vẩn gì vậy.

Tôi tò mò ngoái đầu lại nhìn, căng thẳng tới mức có chút nghẹn họng.

Lương Trác cầm tuýp gel, nhắm chuẩn mông tôi.

Anh ngước lên nhìn tôi: “Sợ không?”

Sợ. Tôi sợ đau nhất trần đời này. Thế nhưng tôi không thể nói ra lời này với anh ấy, sẽ khiến tôi có vẻ rất vô dụng. Tôi chỉ bảo: “Không sao, anh tới đi.”

Thế nhưng, khoảnh khắc đầu miệng tuýp thật sự chạm vào phía sau mông tôi, tôi mới bất giác nhận ra điểm không đúng!

Tôi nói: “Chờ chút! Sao lại là em?”

Tôi còn chưa nói xong, chất dịch lạnh lẽo đã chui vào lỗ sau của tôi, cảm giác xấu hổ bùng nổ trong phút chốc, tôi chẳng còn sức để so đo với anh ấy xem rốt cuộc ai top ai bot.

Tôi vùi mặt vào trong gối, gần như nín thở.Lương Trác không nhiều lời, chỉ “lẹp nhẹp lẹp nhẹp” nhét vào. Tôi thậm chí còn nghi ngờ bên trong mình đã bị thứ chất lỏng khó nói kia lấp kín.

Tôi ngượng không dám ngoái lại nữa, mắt nhắm nghiền, tất cả sự chú ý đều tập trung ở phía sau mông.

Ban đầu là cảm giác lành lạnh, sau đó nóng dần.

Tôi cũng chẳng biết Lương Trác vứt tuýp gel đi từ lúc nào, đợi tới lúc tôi hoàn hồn thì đã cảm thấy có thứ gì đó đang tiến vào trong cơ thể tôi.

Lúc đầu tôi còn tưởng anh ấy nhét đầu miệng tuýp gel bôi trơn vào, thế nhưng sau đó mới nhận ra, đó là ngón tay của anh ấy.

Lương Trác lại gần hôn lên vai tôi, hơi thở tôi trở nên dồn dập.

Trong phòng, ngoài tiếng th ở dốc gấp gáp và nặng nề của tôi, còn có tiếng chất lỏng đặc quánh bị quấy trộn. Cả đời này tôi chưa bao giờ xấu hổ tới vậy.

Tôi sợ đau, cơ thể cũng nhạy cảm. Sau khi ngón tay Lương Trác tiến vào, tôi đau tới mức toát mồ hôi. Tôi muốn nói hay thôi đừng làm nữa, hai chúng ta làm “bạn khẩu giao” không phải cũng được sao. Thế nhưng mỗi khi tôi hơi ngẩng lên với ý định ngăn anh ấy lại, bắt gặp ánh mắt anh ấy, mọi lời muốn nói đều bị nuốt ngược trở lại.

Tôi, Tống Huyền, không đành lòng trông thấy trai đẹp ủ rũ.

Cắn răng cắn lợi, gắng gượng nào, chịu đựng nào, kiên nhẫn nào.

Cảm giác khi dị vật tiến vào thật sự rất đau đớn. Song, cũng may tuy lúc đầu Lương Trác ngang ngược nhưng hiện tại lại rất dịu dàng, rất nhẫn nại.

Anh ân cần hỏi thăm cảm giác của tôi, chỉ cần tôi hơi cau mày là anh sẽ nhẹ nhàng hơn. Tôi không ngờ trong tình cảnh như lúc này tôi lại có cảm giác được chăm sóc, thật sự rất kỳ diệu.

Phía sau càng lúc càng nóng. Hơi nóng dường như đã men theo xương cụt leo thẳng lên trán của tôi.

Lúc Lương Trác cắn nhẹ vành tai tôi, tôi cuối cùng không nhịn được nữa, quay sang hôn lên môi anh ấy, sau đó dùng sức cọ vào người anh ấy.

Vì hành động của tôi, ngón tay Lương Trác trượt ra ngoài. Tôi bèn nhân đó lật người, kéo anh ấy lại, để anh ấy đè lên người tôi trong tư thế mặt đối mặt.

Tôi dang rộng hai chân, ôm chặt anh ấy, mọi sự xấu hổ đều đã vỡ vụn thành mảnh nhỏ, toàn bộ tâm trí đều là: Muốn.

Lương Trác hỏi tôi: “Được rồi sao?”

“Nhanh lên.” Không biết vì sao, giọng tôi đã trở nên khàn đặc.

Bên trong rất nóng, về sau còn muốn trở nên nóng hơn.

Lương Trác khẽ cười, với tay lấy bao cao su rồi dùng răng xé rách lớp vỏ ngoài.

Đậu má, hành động này của anh ấy gợi cảm quá. Tôi cảm thấy dù không có gel bôi trơn thì tôi cũng ướt.

Tôi tựa như cậu bot đói khát trong truyện tranh khiêu dâm, nằm dưới anh ấy nóng lòng mong đợi.

Lương Trác quỳ giữa hai ch@n tôi, tự đeo bao cao su cho mình. Tôi chỉ nằm đó, vươn tay vuốt v e anh ấy.

Tôi mở mắt trừng trừng nhìn anh ấy đeo bao su vào. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào d**ng vật của một người đàn ông khác.

Tim tôi như muốn vọt ra ngoài, tôi đã chẳng còn biết bản thân là ai.

Giây phút d**ng vật của Lương Trác kề bên lỗ nhỏ của tô, linh hồn tôi gần như đã bay mất. Hai tay anh ấy nắm lấy chân tôi, ban đầu chỉ cọ nhẹ tại cửa lỗ nhỏ của tôi, chưa tiến vào. Anh ấy cứ cọ như thế, cọ tới mức toàn thân tôi nóng bừng, tay chân tê dại.

“Đến đây.” Lương Trác nghiêng đầu, hôn lên bắp chân tôi,

Và rồi, trong lúc tôi không chút phòng bị, anh ấy bỗng thọc thẳng vào trong, tôi đau đớn như thể bị xé làm đôi.

Khi nới rộng và khi thực sự tiến vào về cơ bản là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

Tôi rất đau, trong vô thức ngẩng đầu lên, ưỡn cong người.

Lương Trác cúi người hôn tôi, vuốt v e tôi và bảo: “Anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Có cái khỉ tôi mới tin anh ấy.

Anh ấy vừa nói sẽ nhẹ nhàng hơn, vừa tiến vào trong, rất chậm rãi, nhưng đau vẫn hoàn đau.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy bên trong mình c ăng trướng, bị kéo căng, bị đâm chọc, bị chiếm đóng. Tôi thật sự rất đau đớn, ôm siết lấy Lương Trác, rồi hệt như cún, cắn lên vai anh ấy. Tôi không nén được tiếng kêu, chỉ thấy độc cảm giác đau, bắt đầu hối hận vì sao mình lại làm chuyện này.

Tuy nhiên, thời gian hối hận cũng không kéo dài. Sau khi tiến vào toàn bộ, anh ấy ra sức vỗ về tôi, hôn tôi cũng như khuấy động cậu bé của tôi. Anh ấy dừng lại trong chốc lát, không manh động mà chờ tôi làm quen với kích cỡ của anh ấy, để rồi sau cùng tôi cũng bắt đầu bùng cháy.

Như thể có ngọn lửa đang trêu chọc tôi, phía sau vừa nóng vừa ngứa, tôi cuối cùng lại là người chuyển động trước.

Anh ấy kề bên mặt tôi, hỏi: “Có được không?”

Được hay không thì đều tới đi.

Khi anh ấy bắt đầu ra vào cơ thể tôi, mái tóc tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Ngoài ra, cả ga giường cũng ướt đẫm. Bên trên là chất lỏng rỉ ra trong quá trình đâm rút cùng t1nh dịch không biết bắ n ra từ lúc nào của tôi.

Truyện Chữ Hay