Kẻ lý trí nhất cũng có lúc niềm tin sụp đổ.
Người trong sáng nhất cũng có phút giây d*c vọng bùng cháy.
Tôi, một người vừa lý trí vừa trong sáng, lúc này đây trông thấy Lương Trác dưới ánh đèn đường, cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, nhịp tim tăng tốc.
Anh ta chậm rãi tiến lại gần tôi. Hai người, bốn con mắt, từ đầu tới cuối luôn nhìn nhau không rời.
Thật kỳ lạ. Cả hai người bọn tôi đều không chớp mắt, cứ như thể đang thi xem ai là người sẽ chịu thua trước.
Trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện một vài suy nghĩ kỳ quặc: Muốn được một lần điên cuồng, một lần không cần cẩn trọng, một lần phóng túng, một lần sảng khoái.
Nhưng cùng lúc đó, một người tí hon khác trong đầu tôi lại đẩy kính, khẽ hắng giọng, trịnh trọng nói: Nhưng hai người mới quen biết có hai, ba ngày.
Trong lúc Lương Trác dần bước lại gần tôi, hai người tí hon trong đầu tôi đang giằng co với nhau, một người bảo hôn anh ta đi, kẻ còn lại kêu tỉnh táo đi.
Khi tôi vẫn chưa thể quyết định rốt cuộc nên hôn hay nên đẩy anh ta thì tôi chỉ có thể lùi về sau, lùi tới bức tường ẩm ướt. Lương Trác lại tiến thêm một chút, áp sát lấy tôi.
Tôi cảm thấy rượu Đỗ Kỳ cho bọn tôi uống khá mạnh. Lúc Lương Trác ghé tới, chạm vào chóp mũi của tôi, tôi có thể ngửi thấy mùi rượu rất nồng.
“Anh say rồi.” Tôi nói.
Anh ta mỉm cười, nhắm mắt lại: “Cậu cũng say rồi.”
Hai người chúng tôi như đang thôi miên lẫn nhau, mượn rượu làm cớ để rồi những gì xảy ra tiếp theo đều thành hợp lý.Tôi bắt đầu cảm thấy khó thở, liên tục hít thở sâu.
Lương Trác lại cứ hỏi tôi: “Cậu sao thế? Thở gấp đến vậy.”
Tôi làm sao anh ta không rõ sao?
Tôi nhắm mắt lại, không cử động cũng không lên tiếng, bắt đầu đấu tranh nội tâm.
Tôi nhớ tới một vài bộ truyện tranh mình từng đọc trước đây. Trong truyện tranh, ngay lần gặp mặt thứ hai là hai người đã sét đánh ngang trời, lửa cháy bùng bùng. Tôi và Lương Trác đã gặp nhau rất nhiều lần rồi.
Cũng không làm gì khác, chỉ hôn một chút.
Hôn một chút, không sao đâu nhỉ?
Thời điểm ấy, tôi cũng không hiểu vì sao mình là có h@m muốn hôn anh ta mãnh liệt tới thế, trong đầu chỉ có mình suy nghĩ muốn hôn anh ta.
Rất nhiều tình huống là như vậy đó. Khi chúng xảy ra, ta chẳng có thời gian để suy nghĩ.
Tôi không cử động, Lương Trác cũng không di chuyển.
Chóp mũi chúng tôi kề sát bên nhau, chỉ cần một người hơi nhích về trước một chút, môi sẽ chạm nhau.
Thế nhưng, bọn tôi lại như đang hơn thua, chẳng ai chịu nhích về trước, bước một bước rất nhỏ nhưng vô cùng trọng đại ấy.
Cứ giằng co như thế, tôi không biết Lương Trác đang nghĩ gì, tôi chỉ biết thời gian dần trôi, tôi bắt đầu hơi buồn ngủ.
Ngay giây phút tôi nghĩ hay là thôi đi thì có một cặp mẹ con bước vào trong ngõ. Tôi thoáng liếc qua bọn họ, người mẹ trẻ kia thấy chúng tôi thì giật bắn mình, vội vàng kéo con gái rời đi.
Tôi nghe thấy cô ấy nói: “Ôi chao, bên kia đang hôn nhau, chúng ta nên tránh nhìn.”
Tôi không nhịn được, phì cười.
Lương Trác hỏi tôi: “Cười gì thế?”
“Cô ấy bảo nên tránh nhìn.” Tôi lại nói: “Cô ấy bảo chúng ta hôn nhau.”
Lương Trác cũng mỉm cười.
Lúc hai người chúng tôi nói chuyện, đôi môi gần như đã chạm vào nhau, chỉ cần tôi rớn một chút là sẽ chạm tới.
Lương Trác nói: “Nhưng chúng ta hình như đâu có hôn nhau.”
Tôi không thật sự hiểu ý anh ta. Đây là chiêu lạt mềm buộc chặt trong truyền thuyết đó sao? Hay là gì nữa?
Tôi có chút mất kiên nhẫn, hơn nữa còn cảm thấy mình bị thiệt, rõ ràng không hôn lại bị hiểu nhầm là đang hôn, dù thế nào cũng chẳng còn sự trong sạch. Vậy không phải mất cả chì lẫn chài đó sao?
Có lẽ thật sự do hơi men, giới hạn đạo đức của tôi tụt dốc nhanh chóng, lòng tự trọng bị đạp xuống bùn đất, tôi đột nhiên vòng tay qua cổ Lương Trác.
Tôi hệt như một tên lưu manh không học hành không nghề ngỗng, lêu lổng trong chốn ngõ hẻm, chuyên trêu ghẹo trai đẹp nhà lành. Tôi nói với anh ta với giọng vừa kiêu căng vừa không biết xấu hổ: “Nếu đã bị hiểu nhầm rồi thì làm thật luôn đi.”
Nói xong, tôi như diễn tới nghiện, coi mình là một trong những nhân vật chính trong bộ truyện tranh không qua được kiểm duyệt ấy, đưa tay ấn mạnh Lương Trác về phía mình.
Tôi say thật rồi.
Một trăm phần trăm say rồi.
Lúc tôi tỉnh táo chắc chắn sẽ không thể nào làm ra được những chuyện như này.
Tôi và Lương Trác môi chạm môi, đầu óc trống rỗng.
Lương Trác hơi khựng lại, nhấc một tay chống lên tường.
Mấy giây nhỉ?
Tôi cũng không rõ là mấy giây sau đó, Lương Trác hít sâu một hơi, rồi nhân lúc tôi chưa kịp tỉnh táo, vòng tay còn lại ôm lấy eo tôi, chủ động tấn công.
Trong miệng Lương Trác còn vị rượu nhàn nhạt. Khi anh ta hôn tôi, tôi càng say thêm.
Trong giây phút đó, chúng tôi là hai kẻ say xỉn đã quên mất mình đang ở đâu, cũng đã vứt bỏ mọi nguyên tắc. Chúng tôi không cần âm nhạc, không cần hoa tươi, chỉ cần một con ngõ yên tĩnh, một trận mưa bất chợt. Và rồi đêm nay đã trở thành đêm đáng nhớ nhất trong số vô vàn đêm tôi từng trải qua.
Tôi sẽ nhớ về những đêm trong chuyến du lịch này, nhớ về từng giọt mưa của đêm nay.
Và cả anh.