Lương Trác: “Có phải cậu có hiểu lầm gì với giáo viên Toán không?”
Tôi đáp: “Không hẳn là hiểu lầm, chỉ là định kiến khuôn mẫu.”
Lương Trác lớn tiếng cười, trông cực kỳ rạng rỡ.
Tôi nhìn anh ta một lúc, cảm thấy không thể nhìn tiếp được nữa. Nhìn trai đẹp lâu sẽ rung động, như vậy không ổn chút nào.
Vì thế, với sự chiến thắng của lý trí, tôi vùi đầu vào ăn mì. Bỗng, điện thoại đổ chuông, bạn tôi nhắn hỏi tôi đang ngao du nơi nao.
Tôi: 「 Ăn mì cùng trai đẹp, dạo chơi chốn Giang Nam. 」
Bạn tôi tỏ vẻ sửng sốt: 「 Mày tránh xa mấy tên trai hoang bên ngoài một chút! Mày là của anh họ tao! 」
Tôi liếc trai đẹp, nhắn tin trả lời nó: 「 Anh họ mày chắc chắn không đẹp trai bằng trai hoang. 」
Lương Trác hỏi tôi: “Đang nói chuyện với ai mà vui vẻ vậy? Cười trông xấu xa chưa kìa.”
Tôi cười xấu xa lúc nào chứ? Tôi đây là cười hèn hạ.
Lương Trác vẫn còn đứng đắn lắm.
Tôi đáp: “Với vợ bé nhỏ của tôi.”
Anh ta ngây người: “Cậu kết hôn rồi?”
“Mười lăm tuổi kết hôn, mười sáu tuổi có con.” Tôi bắt đầu nói nhảm: “Trông không giống sao? Tôi thật ra đã là cha của tám đứa trẻ rồi.”
Lương Trác nín cười, tôi đoán anh ta sắp nín nhịn tới nội thương rồi.
“Muốn cười thì cứ cười đi, sẽ không để lộ sự vô tri của anh đâu.”
“Cảm ơn cậu.” Sau đó anh ta thật sự phá ra cười.
Anh ta nói: “Con người cậu quả là rất thú vị.”“Đúng rồi, tôi cũng thấy thế. Thật sự chẳng được mấy người vừa có vẻ ngoài điển trai lại có tâm hồn thú vị như tôi đâu.” Tôi đúng là không biết xấu hổ.
Lương Trác cũng rất biết điều, không hề tỏ ra có chút nào muốn phản bác lại lời nói của tôi.
Tôi thích trai đẹp biết điều như này.
Bạn tôi vẫn còn đang cằn nhằn, kêu tôi cách xa trai hoang, phải vì anh họ nó mà thủ thân như ngọc.
Nhưng tôi là người như vậy sao?
Tôi là người tự do, buông thả cơ.
Tôi trả lời nó: 「 Đừng nói nữa, tao muốn lên giường với trai đẹp.」
Sau đó, dưới sự tấn công bởi một chuỗi emoji “AAAAA” liên hoàn của đứa bạn, tôi tạm thời bật chế độ “tắt tiếng thông báo” đối với nó.
Thật thú vị.
Trêu chọc người khác, tôi mãi mãi không thấy mệt.
Sau khi ăn uống no say cùng trai hoang “Lương Trác”, anh ta hỏi tôi: “Cậu thấy sao? Mì ngon chứ?”
Tuy không muốn thừa nhận nhưng anh ta quả thật đã chọn được một quán mì rất ngon. Đây là bữa ăn mà tôi hài lòng nhất trong mấy ngày du lịch vừa qua.
Quả nhiên mấy nhà hàng nổi tiếng được review trên mạng đều chẳng đáng tin.
“Cũng được.” Tôi trả lời Lương Trác: “Miễn cưỡng có thể chấm 99,9 điểm.”
Anh ta hỏi: “Sao vẫn còn thiếu một chút, không được điểm tuyệt đối?”
Tôi đứng lên, đi ra ngoài, bỏ lại cho anh ta một câu: “Sợ anh kiêu ngạo.”
Lương Trác nhanh chóng đuổi theo tôi. Lúc tôi chuẩn bị lấy xe đạp thì phát hiện hai chiếc xe đạp công cộng chúng tôi dùng để đi tới đây đã không còn nữa, chắc hẳn đã bị người khác lái đi mất rồi.
Lương Trác nói: “Đi bộ đi. Mấy con ngõ nhỏ trong thành cổ đều rất thích hợp để dạo bộ, còn có thể dạo qua mấy cửa tiệm nhỏ nữa.”
Tôi nhìn anh ta: “Sao anh nắm rõ về nơi này thế? Đừng bảo tôi nhà anh ở đây nhé.”
“Đương nhiên không phải rồi!” Lương Trác đáp: “Chẳng qua hồi còn đi học, nghỉ lễ mỗi năm tôi đều sẽ tới đây ở một thời gian.”
“Đã hiểu, quê hương thứ hai.” Tôi quả là thông minh.
Lương Trác cười: “Cũng gần vậy. Tôi rất thích nơi đây.”
Ai có thể không thích nơi đấy chứ? Nếu được thong thả dạo chơi khi vắng khách du lịch, tôi thật sự sẽ cảm thấy mình là người thắng cuộc của cuộc đời.
Tôi đi dạo cùng Lương Trác dọc theo con ngõ nhỏ. Đúng như lời anh ta đã nói, trong những con ngõ nhỏ không bắt mắt này ẩn giấu rất nhiều cửa tiệm nhỏ mà mỗi tiệm đều có điểm đặc sắc riêng.
Tôi ngồi xổm trước một cửa tiệm, cầm điện thoại chụp trái chụp phải bụi hoa người ta trồng.
Lương Trác đứng phía sau, tôi có thể trông thấy bóng anh ta phản chiếu qua cửa sổ khi tôi ngẩng lên
Anh ta hỏi tôi: “Cậu thích đi du lịch sao?”
“Thích.” Tôi đáp: “Trước đây mỗi năm chỉ cần được nghỉ là tôi sẽ đi chơi, đi khắp mọi nơi. Thế nhưng mấy năm nay cái d1ch bệnh khỉ gió này đã gây thiệt hại nặng nề, tôi ba năm rồi chưa đi đâu.”
Tôi chỉ lên đ ỉnh đầu mình: “Có thấy không? Đã mọc nấm luôn rồi.”
Lương Trác mỉm cười, ghé tới nhìn đỉnh đầu tôi. Tôi vội che lại: “Không được nhìn, nhìn nhiều dễ hói đó.”
“Lại lý thuyết nhảm nhí gì đây?”
“Không phải nhảm nhí. Ánh mắt anh quá nóng bỏng, cái đầu thông minh của tôi không chịu nổi.”
Lương Trác bị tôi chọc cười, một lần nữa cảm thán: “Cậu thú vị thật đấy.”
“Anh thật thiếu kiến thức.” Tôi dành cho anh ta những câu từ thấm thía: “Trên đời có rất nhiều người thú vị, tôi chỉ là một người rất đỗi bình thường mà thôi.”
“Không thể nói vậy được.” Lương Trác nhìn tôi: “Tôi từng gặp rất nhiều người nhưng chỉ có cậu là khiến tôi cười to nhất.”
“Tôi rất hài hước sao?”
“Cậu rất thú vị.” Lương Trác đáp: “Thú vị và hài hước khác nhau.”
“Được rồi. Tôi sẽ coi như anh đang khen tôi.” Tôi đứng dậy, cẩn thận xem lại những bức ảnh mình đã chụp, cảm thấy mình đúng là một nhiếp ảnh gia tuyệt cú mèo.
Hai người bọn tôi tiếp tục đi về phía trước. Ánh mặt trời chiếu rọi trên đỉnh đầu khiến mắt tôi nheo lại.
“Vì sao cậu lại thích đi du lịch?” Lương Trác đặt câu hỏi với tôi.
Tôi vốn định trêu chọc anh ta mấy câu nhưng sau lại cảm thấy chủ đề này thật ra cũng rất đáng nói.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời anh ta: “Có vẻ như tôi coi du lịch như một hình thức tiệc tùng khác.”
“Tiệc tùng.”
“Ừm.” Tôi nói: “Mặc dù mọi người luôn thích nói rằng cuộc sống quan trọng nhất là vui vẻ, mọi người cũng thật lòng hy vọng có thể trải qua mỗi ngày trong vui vẻ, thế nhưng thế giới này rất phức tạp. Những áp lực, buồn phiền, lo lắng mà chúng ta phải đối mặt mỗi ngày sau khi thức giấc luôn nhiều hơn niềm vui, đúng là quá thảm. Vậy nên chúng ta cần được giải toả, đeo mặt nạ hay tháo mặt nạ, trở thành con người thật của chính mình hoặc trở thành một người khác.”
Nói xong, tôi quay qua hỏi anh ta: “Anh có hiểu ý tôi không?”
Lương Trác trầm ngâm gật gù: “Hiểu đại khái.”
“Thế còn anh?” Tôi hỏi: “Vì lý do gì mà anh lại tới đây?”
Lương Trác quay sang nhìn tôi, cười nhưng không đáp.
“Sao không nói gì?”
“Tôi dẫn cậu tới chỗ này.” Nói rồi, anh ta đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi chạy lao về phía trước.