Quyển : Thần Quân Tinh!
Qua một lúc, khi đèn dầu sắp cạn, vừa lúc tỳ nữ tới thêm dầu, đôi mắt vô thần của thiếu gia liền linh động trở lại. Y đột ngột nhìn tỳ nữ ở khoảng cách gần như này khiến nàng giật mình, chiếc chén đựng dầu trên đôi tay nhỏ nhắn vô tình vương vãi ra ngoài, bắn vào bát cơm dang dở cùng một vài đĩa thức ăn trên bàn.
- Mong thiếu gia tha tội! Là do nô tỳ thất trách! Mong thiếu gia tha tội!
Tỳ nữ vội vàng quỳ xuống dập đầu khẩn cầu vô cùng quen thuộc trong những lúc hành nghề. Y cũng không để ý tới lời nàng nói mà đang sắp xếp lại đoạn ký ức vừa mới tiếp nhận.
Hắn là Phong Kỷ Linh, chính là người Địa Cầu thời hiện đại trong thế kỷ XX, trong lúc đi chơi cùng bạn gái người Mân thì bị chiếc xe AJ đâm trúng...
Hắn đập mạnh xuống bàn rồi đứng dậy xông ra khỏi phòng.
Phía trước một mảnh đen kịt không đèn điện, vài đàn đom đóm tụ hội lại với nhau trước sân biệt viện của hắn kèm theo vài căn cột đá được thắp đèn dầu phân bố rất đều và thẳng hàng. Những lính gác ở gần cửa phòng thấy hắn mở cửa đột ngột làm bọn họ giật mình còn tưởng là thích khách, hàng loạt cây trường thương chĩa thẳng về phía Kỷ Linh.
Sau lại nhìn kỹ một chút mới phát hiện ra là thiếu chủ thì đồng loạt thu thế, cúi người hô:
- Tham kiến thiếu gia!
Kỷ Linh không để ý tới danh thiếu gia này hay đám lính canh mà nhìn bãi sân rộng rãi lát đá trước mắt, ký ức lần nữa tràn tới khiến hắn nhăn mặt, vội lui vào phòng, lưng tựa vào tường, hoàn toàn không chú ý tỳ nữ áo trắng.
Phong Kỷ Linh, còn một cái tên khác là Nguyễn Duy Dương - sau khi bị xe đâm bất ngờ xuyên qua thời không tới dị giới, từng mảng ký ức Địa Cầu bị phong bế trong thể xác thiếu niên Phong gia này mười lăm năm từ khi Thiên Phàm này sinh ra đến hiện tại mới chờ đợi tới thời cơ này để xông vào chiếm lấy thể xác, mưu đồ phục sinh.
Kỷ Linh cũng không muốn tiêu diệt linh hồn tiểu tử này nhưng vì linh hồn hắn quá yếu ớt thêm đoạn thời gian Thiên Phàm ngất tạo cho hai bên có cơ hội gặp mặt đối thoại. Vì hoàn thành tâm nguyện, hắn phải đồng ý với tiểu tử này, chiếm lấy thân xác, trở thành một người mới.
Đồng thời thì hắn cũng có một cái hệ thống quấn lấy thân, có tên Siêu Cấp Đế Vương gì gì đó. Hắn cũng không rõ cái hệ thống này có gì đặc biệt, liệu là triệu hồi quân đoàn hay chiêu mộ đám danh tướng trong lịch sử Đại Việt?
Trong cầu nối không gian thức hải của hai người, Kỷ Linh to lớn lơ lửng trước mặt Thiên Phàm tan biến gần một nửa thân dưới.
- Hứa với ta! Sau khi ta biến mất khỏi cái thế gian này, ngươi nhất định phải trở thành một con người mới, không được làm phụ thân ta mất mặt, để cho đám trưởng lão khốn khiếp đó nhất định phải… - Thiên Phàm còn chưa nói xong, thân thể hư ảo của hắn dần tan biến.
Kỳ lạ là một cơn gió từ đâu bay tới thổi những tàn hồn của Thiên Phàm bay tán loạn.
Lãnh đạm nhìn Thiên Phàm biến mất, trong lòng Kỷ Linh cũng không hề coi tên này ra gì, chẳng những vô dụng lại còn liên đới hắn. Tiểu tử này khi mà bị đánh, hắn cũng chịu đau đớn thay như thể hắn mới là chủ nhân của thân thể này.
Lúc đó hắn từ chối cũng không được vì Thiên Phàm đã chết, hắn không sớm nhập vào nhân thể này thì nó nhất định sẽ bị mục rữa. Mà hắn chắc chắc quay lại điểm xuất phát, tìm lại cho mình một thân thể khác.
Còn phản ứng thái quá của hắn là do ký ức của hắn bị trì trệ, ngăn cản khi linh hồn Kỷ Linh tiến vào trong thức hải Thiên Phàm, trở thành chủ nhân thức hải đó một lúc thì ký ức bên đó mới có thể tiến vào.
Phương thức dung nhập ký ức chính là đem thức hải Kỷ Linh đập tan, sau đó linh hồn hắn sẽ từng chút một đem nó thu hút tới nơi ở mới của hắn, để thức hải Thiên Phàm cắn nuốt mảnh vụn ‘kho chứa’ cũ.
Theo thông tin từ trí nhớ Thiên Phàm truyền đến, hắn dần hiểu rõ được nơi này.
Dị giới này gọi là Thần Quân Đại Lục.
Chỗ hắn ở là Nam Hải Thiên, nơi đây có vô số Hoàng Triều, Vương Triều san sát. Phong gia phủ là phủ chỉ cho người nắm giữ chức vụ quan trọng trong triều đình được phong đất ban thưởng mới có.
Xung quanh chỗ hắn còn có không ít Hoàng Triều, Vương Triều khác. Phía trên còn có Thánh Triều nhưng vì chức vị của hắn quá thấp, cơ bản là không biết được Thánh Triều cùng với những Hoàng Triều khác.
Mà Phong gia phủ này rộng gấp đôi so với các phủ khác, chỉ thông qua bãi sân hắn vừa mới chứng kiến kia cũng đủ để khẳng định. Chính vì điều đó cùng với đoạn trí nhớ của Thiên Phàm, hắn biết Phong gia có hai người nắm giữ chức vụ trong triều đình.
Một người là chú của hắn, Phong Lam Cương cùng một người đứng phe đối lập, Phong Kình Viễn, lần lượt là một văn một võ.
Phong gia phủ nằm tại Thi Lạc quận, một trong ngũ đại quận của Diệp Trung Hoàng Triều do Diệp Trung Hoàng Đế, Diệp Anh Tông đứng đầu.
Diệp Trung Hoàng Triều này phụ thuộc vào Đại An Thánh Triều cũng với một số Hoàng Triều khác như Kế An, Lôi Hống, Kim Lăng.
Còn nguyên chủ thể xác hắn nhập vào chính là Phong Thiên Phàm, nhi tử phế vật về tính cách lẫn thể chất của Phong gia phủ chủ, Phong Thắng Thiên, cũng chính là trung niên vừa rồi đang nắm quyền điều hành Phong gia và cố gắng giữ chức vị gia chủ.
- Ngươi tên gì? Nói chút về thân thế của ngươi đi?
Tỳ nữ quỳ trước mặt này hắn cũng không có biết nên thuận tiện hỏi thăm đôi chút.
- Tỳ nữ là đứa trẻ ăn xin mà ngài từng trợ giúp, là ngài vì nô tỳ mà bị đánh. Tiểu nữ tên San San.
Không biết có phải do ánh mắt người hiện đại hay không, hắn vẫn cảm thấy tỳ nữ này có chút không được bằng Lạc Kỳ cùng Linh Nhi nhưng so với những nữ nhân khác hắn nhìn trên mạng thì vẫn còn xinh đẹp chán.
- Ừm, đứng dậy đi! Ta cũng không trách ngươi, đi dọn đĩa đồ ăn dính dầu là được, ta vẫn còn chưa ăn xong đây. - Kỷ Linh lạnh nhạt gật đầu.
- Tạ ơn, Thiên Phàm thiếu gia.
San San đứng dậy, vừa cúi người lui lại vừa đáp. Kỷ Linh nghe thấy hai chữ "Thiên Phàm" liền khó chịu nói tiếp:
- Sau này ta tên Phong Kỷ Linh, Phong Thiên Phàm đã chết!
- Vâng, Kỷ Linh thiếu gia!
Nghe thiếu gia nói vậy, San San trong đầu mơ mơ hồ hồ, loạn thành một bầy, không hiểu lời hắn nói nhưng lệnh đã ra, nàng cũng không dám cãi lại nên đành làm theo, dự định sau khi rời đi liền báo cho lão gia biết.
Lão gia chính là cha của nguyên chủ, Phong Thắng Thiên.
San San chỉ vừa mới vào phủ chưa được bao lâu, vẫn còn chưa quen phục vụ hắn nhưng chỉ cần cố gắng, cô bé nhất định sẽ làm tốt.
Bỏ đi những đĩa thức ăn dính dầu, nàng đem tới một mâm cơm mới nói:
- Kỷ Linh thiếu gia, đã xong! Mời ngài dùng bữa!
- Sau này chỉ cần gọi thiếu gia là được.
Kỷ Linh nghĩ nàng hẳn vẫn chưa quen với cái tên mới này nên cũng chỉ thuận tiện nhắc nhở đôi chút liền tới bàn ăn tiếp tục dùng bữa.
Ở dị giới cổ đại, không có năng lượng điện hay màn hình ti vi điện thoại như Địa Cầu, hắn quả thực có chút ngứa ngáy nhìn xung quanh.
Sau cùng phát hiện một cuốn sách kê trên đầu giường liền lấy tới đọc. Quyển sách này cũng không giống sách hiện đại, nó làm từ keo hồ dán lại và dùng dây buộc qua với bìa da thú màu nâu.
Nhìn y phục San San mặc so với Việt phục cổ ở Địa Cầu, trong đầu hắn nổi lên hàng loạt mối nghi hoặc.
Quang cảnh trang trí xung quanh hắn cũng không có nhận rõ ở thời đại nào vì hắn chưa từng được diện kiến qua kiến trúc cổ nước Việt bởi Họa Ngưu đã tàn phá sạch từ vật thể đến phi vật thể.
Không để ý nhiều, hắn vừa ăn vừa đọc sách.
Nội dung ghi lại bên trong cũng chỉ là ngày tháng năm cùng một số việc đã trải qua mỗi ngày của nguyên chủ, chẳng khác một cuốn nhật ký hàng ngày.
Lúc hắn ăn xong cũng là lúc đọc xong, San San bên cạnh đã gật gù cái đầu. Trời hiện tại vẫn tối nhưng hiển nhiên đã rơi vào giờ sáng, nơi đây lại không có đồng hồ, khó có thể nhận biết thời gian chuẩn xác.
Hắn rốt cuộc biết được nguyên nhân tại sao bản thân bị đánh, nguyên do là hai người của Vân gia, một trong ngũ gia tại năm quận thuộc Diệp Trung Hoàng Triều; trong lúc đi bắt người trong thành thì gặp nguyên chủ ngăn cản liền đem nguyên chủ đánh tới hôn mê cả ngày.
Những tin tức này cũng không có đem đến cho y trợ giúp quá lớn, hắn thầm ghi hận hai người này, thề giúp nguyên chủ trả thù rửa nhục đồng thời cũng là giúp hắn lấy lại uy phong thiếu chủ Phong gia mà thôi.
Bên cạnh đó cũng là vì lo lắng cho hai nữ ở Địa Cầu, hắn cũng thầm quyết tâm lấy việc trở lại Địa Cầu làm mục tiêu cả đời của hắn.
Chỉ là… muốn trở lại Địa Cầu, hắn nhất định phải thành người mạnh nhất đứng đỉnh thiên hạ, một quyền toái hư không đi về Địa Cầu.
Nghĩ lại vấn đề đồng hồ, hắn quả thực có chút khó chịu khi không biết thời gian tại đây đã trôi qua bao lâu, phân chia thời gian sao cho hợp lý tại quãng thời gian sau này.
Nghĩ thì như vậy nhưng trời đã tối, hắn chỉ có thể tạm gác lại chuyện này ra sau đầu và lên giường đi ngủ.
- Quên mất! San San! Nếu không còn gì nữa thì quay về phòng nghỉ đi.
Kỷ Linh lên tới trên giường mới nhớ ra San San vẫn còn trong phòng, nói.
San San nghe vậy, cái đầu nhỏ gật gù giật mình ngẩng dậy, khuôn mặt ngơ ngác nhìn về phía Kỷ Linh một lúc sau liền gật đầu rời đi. Thấy nàng mất đi lễ phép của bề tôi, trong tâm y luôn có tư tưởng bình đẳng ở Địa Cầu nên không có để ý quá nhiều.
Rất nhanh, hắn vừa mới đặt lưng xuống giường lập tức tiến vào trong giấc ngủ, tốc độ có thể nói là nháy mắt.