Kỷ Kỷ Phục Kỷ Kỷ

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hạ Tiểu Sơn đứng ở trong phòng bếp, tay bưng tô mì tôm mới úp xong, cúi đầu ngẩn người.

Ngoài kia mưa to tầm tã, tiếng nước rào rào đổ lên mái hiên. Giản Minh đêm nay phỏng chừng tăng ca, đã tám giờ còn chưa trở về, cũng không gọi điện thoại báo cho hắn biết có trở về hay không — bọn họ không nói lời nào với nhau sắp hơn mười ngày.

Hạ Tiểu Sơn cảm thấy không nói lời nào cũng rất tốt. Hắn không biết nói gì với Giản Minh.

Hợp đồng thuê của bọn họ còn có ba tháng là hết hạn, Hạ Tiểu Sơn đoán rằng lúc đó bọn họ vẫn trầm mặc, sau đó Giản Minh sẽ chuyển ra ngoài – người ta là quản lý cao cấp, vì trả nợ mà ở chỗ tồi tàn này, hiện giờ đã có thể bắt đầu lại, ít nhất có thể dọn đến trung tâm thành phố, tìm chỗ tốt đẹp hiện đại hơn.

Nói không chừng còn có thể trên thương trường hoặc là thông qua bằng hữu mà quen biết một vị cô nương đáng tin, sau đó cưới vợ sinh con, bạch đầu giai lão — dù sao Giản Minh cũng là “Song tính”.

Bạn gái cũ của Giản Minh bộ dạng thế nào Hạ Tiểu Sơn cũng đã quên, gặp qua vài lần, nhớ mang máng là người dịu dàng xinh đẹp – khác hẳn Hạ Tiểu Sơn.

Con đường Giản Minh chọn, cũng rất không giống Hạ Tiểu Sơn.

Hạ Tiểu Sơn thậm chí đã rất lâu không còn nghĩ mình phải đi đường nào. Vậy mà không biết tại sao lại cùng Giản Minh giảo hợp thành như vậy, không biết tại sao lại bị Giản Minh bức phải đối mặt hiện thực. Phải đối mặt với tình cảm, phải đối mặt tương lai.

Hạ Tiểu Sơn dùng móng tay cà cà nĩa ăn mì tôm, phỗng người ra. Nắp đậy tô mì có khe hở, từng sợi từng sợi khói trắng cuộn ra, Hạ Tiểu Sơn thần kinh thô nhìn chằm chằm cuộn khói, nhìn nó biến mất.

Hắn giật nảy tỉnh trí lại, tựa hồ nghe thấy tiếng nhạc. Xoay người chạy đến cổng, chuông cửa đã lâu im ắng lại phát ra tiếng báo chói tai. Hắn ấn nút trò chuyện, bảo vệ tiểu khu qua thanh âm rè rè của bộ đàm thông báo, “Hạ tiên sinh? Bạn cùng phòng của anh chờ ở phòng bảo vệ Đông Môn, anh nhanh xuống đây đi!”

Hạ Tiểu Sơn dép lê còn không đổi, chìa khóa cũng không mang, cầm dù, kéo cửa phóng ra ngoài. Ra khỏi thang máy liền mặc kệ mưa to mà chạy đến Đông môn tiểu khu, thấy một người dựa vào tường phòng bảo vệ, tóc cùng tây trang ướt sũng, bóng dáng nhìn như là Giản Minh.

Hạ Tiểu Sơn thở hổn hển gọi anh một tiếng, Giản Minh quay đầu lại, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt đầy mặt.

— Hạ Tiểu Sơn bị dọa đến mức chân mềm như bún.

“Làm sao?! xảy ra chuyện gì!”

“Gọi điện thoại cho cậu làm sao lại tắt máy chứ, lại quên sạc sao,” Giản Minh nức nở nói.

“Tôi không, tôi quên, tôi không sạc……” Hạ Tiểu Sơn bị anh dọa đến mức lắp bắp.

“Được rồi đừng nói nữa,” Giản Minh vừa nói vừa không ngừng gãi mu bàn tay phiếm hồng của mình, ngoắc đầu chỉ vào một thùng giấy chân, “Giúp tôi ôm về nhà, không biết bị tên thiếu đạo đức nào ném ven đường, thiếu chút nữa bị xe điện nghiền chết.”

Hạ Tiểu Sơn chạy qua cúi đầu nhìn, chỉ thấy một con mèo nhỏ trụi lông xấu muốn chết, co ro trong góc thùng, trên người toàn bùn đất, bẩn cực kỳ.

“Hắt xì!” Giản Minh che miệng, giọng mũi nồng đậm, “Tôi hình như dị ứng với lông mèo, hắt xì! hắt xì!…… Thất thần làm gì mau ôm đi a, một lát lạnh chết thì làm sao!”

“……”

Hạ Tiểu Sơn một tay nâng thùng một tay giơ dù đi ở phía trước, Giản Minh xa xa theo ở phía sau, vừa hắt xì vừa chỉ huy hắn, “Ôm nhẹ thôi, nó sợ, hắt xì! Cầm dù nhích qua bên trái một tí, gió thổi mưa dính vào……”

Rốt cuộc đem được con mèo bị bỏ rơi xấu mòn mắt trở về nhà, Giản Minh xông vào WC hung hăng rửa tay, sau đó mang hết mấy cái khẩu trang bao tay tổng vệ sinh lên người rồi mới đi ra nhìn trái nhìn phải nghiên cứu tiểu miêu nửa ngày, “Hình như không bị thương, cậu lấy khăn lông ướt lau cho nó đi.”

“……” Hạ Tiểu Sơn thành thành thật thật đi tìm khăn lông ướt.

“Chỗ này chỗ này, cắt luôn túm lông bết bùn này …… Làm nhẹ nhẹ thôi!”

“……”

“Xuống siêu thị dưới lầu mua lọ sữa bột trẻ em, mua một cái bình sữa nhỏ nữa, hắt xì!”

“…… Mua sữa bò hộp không được sao?”

“Lúc nãy chờ cậu tôi có lên mạng tra xem, mèo nhỏ uống sữa bò sẽ bị ói. Mua một hộp sữa em bé loại rẻ là được, không cần loại đắt đâu, hắt xì!”

Giản Minh hắt xì một đêm, mắt sưng mũi hồng, trên cánh tay nổi một loạt mụt đỏ. Hạ Tiểu Sơn bình sinh đây là lần đầu tiên pha sữa bột, cầm bình sữa cho mèo bú, tay chân ngốc vụng, ba lần sặc mèo nhỏ mới được một ngụm sữa, sữa vãi ướt đầm. Giản Minh nhìn chịu không được, vừa sùm sụp chảy nước mũi nước mắt vừa chỉ huy hắn, Hạ Tiểu Sơn bị anh lải nhải đến phiền liền lảm nhảm “anh muốn anh làm không làm đừng nói blablabla”, Giản Minh ném bao tay nói: “lão tử nếu không phải bị dị ứng thì còn cần thứ phế thải nhà ngươi sao”. Hai người vừa cãi nhau gà bay chó sủa vừa cẩn thận hầu hạ miêu đại gia, rốt cuộc dỗ được tiểu gia hỏa ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo rồi mới ngồi phịch trên sô pha, không còn khí lực để nói chuyện.

Một lát sau, Hạ Tiểu Sơn lắc lư tìm thuốc lá, bị Giản Minh đạp cho một cước, “Đừng hút, nó bị sặc khói tỉnh mất.”

Hạ Tiểu Sơn rụt cổ, vò đầu, “Anh muốn nuôi con mèo này?”

“Tôi mẫn cảm như vậy nuôi làm sao?” Giản Minh xoa mũi nói, “Tôi đi hỏi bạn bè xem có ai muốn nuôi không, cậu cứ chăm sóc nó vài ngày đi.”

“……”

Hạ Tiểu Sơn đột nhiên thành ba mèo, cảm giác việc này trên logic có chỗ nào đó không đúng……

Không phải chứ, rõ ràng là do anh chưa hô đã đánh, trời thì đổ mưa to, đột nhiên đem một con mèo về liền biến thành hắn phải chăm sóc? Hai chúng ta trong khoảng thời gian này không phải là chiến tranh lạnh sao……

Hắn thập phần khuất nghẹn nhấp môi ba lần, muốn nói lại thôi, muốn nói lại thôi, cuối cùng hậm hực nói, “…… Vậy anh đặt tên?”

Truyện Chữ Hay