Quê nhà Diệp Nhã, bệnh viện.
Thiên Y ngẩng đầu nhìn phòng bệnh chẳng khác nào cái trại tập trung, các giường bệnh xếp nhau san sát, chiếu cùng các loại vật dụng cho người thăm bệnh trải đầy sàn, tiếng quạt máy ồ ồ cùng tiếng ồn ào nói chuyện khiến tai cô ong ong.
Cơ sở vật chất ở cái nơi này nát quá vậy...
Quan trọng hơn, cô muốn chuyển mẹ nguyên chủ sang phòng bệnh tư nhân, nhưng nhìn lại túi tiền trống rỗng, cô đành phải chôn chặt mong muốn này nơi trái tim.
Thiên Y làm nhiệm vụ được mấy cái thế giới, đây là lần đầu tiên cô vào vai người nghèo.
[Theo như tư liệu, ký chủ ở thế giới thực cũng coi như tổng tài giàu nứt khố đổ vách, đây quả thật có chút làm khó ngươi rồi.]
Hệ Thống ngồi trong túi xách của Thiên Y lên tiếng, không trách được, ký chủ từ khi đến thế giới này làm trạch nữ lưu loát quá rồi, trừ tiền đi cướp được ra thì có kiếm được xu nào đâu!
Công việc người mẫu ảnh của Diệp Nhã ký chủ cũng bỏ luôn!
Nó phải cho ký chủ hiểu được thường thức, tiền không mọc từ trên cây! Lao động chính là vinh quang!
Thiên Y lờ đi tiếng hô hào của Hệ Thống, bước đến giường bệnh của một người phụ nữ có vẻ mặt vàng vọt, người này chính là mẹ của nguyên chủ.
"Mẹ, con về rồi."
Vi Vi nhìn khuôn mặt quen thuộc đã ngắm nhìn đến cả nghìn lần qua màn hình điện thoại, bà nửa tin nửa ngờ vươn tay về phía Thiên Y "N-Nhã Nhã...?"
Thiên Y dịu ngoan cúi đầu để bàn tay bà có thể chạm vào khuôn mặt mình, nhẹ nhàng nói "Vâng, là con."
Khung cảnh ồn ào của phòng bệnh dường như ngay lập tức trở nên im ắng trước màn hội ngộ đầy cảm động của hai mẹ con lâu ngày không gặp.
Vi Vi nước mắt rơi như mưa, bà ôm lấy đứa con gái mấy năm không gặp, cảm tưởng như một giấc mơ. Bình thường bà không dám gọi điện cho con bé vì biết nó trên thành phố bận rộn, đột nhiên bây giờ gặp lại, Nhã Nhã của bà thay đổi rồi, trưởng thành càng xinh đẹp, trên người mặc trang phục đầy mĩ lệ, khiến bà nhất thời không dám tin.
Vốn muốn trò chuyện thật nhiều, nhưng hôm nay bà lại chẳng biết phải nói gì cả.
Là bà vô năng, không thể lo cho con bé một tương lai tốt đẹp, khiến đứa trẻ mạnh mẽ này vì bà mà phải bỏ học lên thành phố, thật may, thật may là con bé dường như sống rất tốt, hơn nữa nhờ Nhã Nhã mà bà cũng sắp được phẫu thuật, nếu thành công, bà có thể vĩnh viễn rời cái bệnh viện này rồi.
Sau đó bà có thể toàn tâm toàn ý làm một người mẹ, người vợ đúng nghĩa.
"Nhã Nhã, con của mẹ, con của mẹ..."
Vi Vi vừa ôm con gái vừa khóc, có lẽ do nỗi nhớ con lâu ngày hoá thành nước mắt.
Là nước mắt hạnh phúc.
Cha nguyên chủ - Diệp Ngũ tiến vào không lâu sau đó, gia đình ba người vui vẻ chuyện trò, cho dù bệnh viện tàn tạ, cho dù phòng bệnh ồn ào, cho dù tương lai bấp bênh, bằng cách nào đó, vẫn có thể thấy được niềm hân hoan rực sáng trên khuôn mặt họ.
Thiên Y mỉm cười nhìn cha mẹ nguyên chủ vui vẻ bàn nhau về tương lai phía trước, hai bàn tay đan vào nhau không tự chủ siết chặt lại.
Cô không hiểu.
Với cái cuộc sống tồi tàn thế này, sao họ lại vui?
"Con nhìn này, tất cả video cùng phim có mặt con, mẹ con đều lưu lại cả, tối nào cũng phải xem mới ngủ được."
Diệp Ngũ cho Thiên Y xem bộ lưu trữ trong điện thoại của mẹ nguyên chủ, ảnh cô đăng trên mạng xã hội, những clip ngắn có mặt cô, thậm chí cả bộ phim duy nhất Diệp Nhã xuất hiện đều được cẩn thận lưu lại vô cùng chi tiết.
Vi Vi đỏ mặt giật lấy điện thoại "Cái ông này!"
"Haha, mẹ con đi khoe khắp nơi rằng con là diễn viên, cả cái phòng bệnh này ai cũng biết cả, oái~" Diệp Ngũ cười cười nói, sau đó đột nhiên la lên bởi cú tấn công bất ngờ từ phía mẹ Diệp Nhã.
"Mẹ thích xem con trên phim đến vậy à?"
Thiên Y đột nhiên hỏi.
"Con bận rộn không thể thường xuyên gặp chúng ta, nếu như có thể thấy con thường xuyên dù chỉ là qua màn hình, như vậy là tốt lắm rồi."
Vi Vi cười hiền, bà nắm lấy tay Thiên Y "Hơn nữa, lúc con gọi cho mẹ thông báo rằng sắp trở thành diễn viên, giọng con dường như rất vui. Chúng ta muốn con làm điều con thích. Dù thế nào, ba mẹ cũng sẽ ủng hộ con."
Điều Diệp Nhã... thích?
Thiên Y nhìn khuôn mặt tràn đầy yêu thương cùng kì vọng của hai người trước mặt mình, ánh mắt dịu dàng giả dối của cô không thể che hết được vẻ trống rỗng nơi đáy mắt. Nhưng trước khi có ai đó kịp nhận ra điều bất thường, bàn tay cô đã phủ lên tay cha mẹ nguyên chủ, ánh mắt cô dịu dàng như có thể khiến bất cứ ai nhìn vào tan chảy ra thành nước.
"Con sẽ... trở thành một diễn viên nổi tiếng nhất, tài năng nhất, người có thể khiến ba mẹ tự hào về con, con hứa đấy."
"Haha, con không cần phải cố quá đâu..."
Gia đình nhỏ ngập tràn tiếng cười.
.
"Hai ngày nữa chúng ta sẽ quay trở lại thành phố."
Thiên Y điềm tĩnh gấp quần áo bỏ lại vào vali, đột nhiên phun ra một câu như vậy.
Hệ Thống khó hiểu nhìn cô.
[Sao ký chủ đột nhiên đổi ý thế?] Chẳng phải tính ăn chực ở đây dăm bữa nửa tháng à?
"Ta phải làm diễn viên, ta phải trở nên nổi tiếng." Thiên Y trả lời với một vẻ mặt nghiêm túc.
Hệ Thống: Cái từ diễn viên nổi tiếng thoát ra khỏi miệng ký chủ cứ như thể "ngày mai ta sẽ ăn món cháo sườn cho bữa sáng" ý.
[....Bằng cách nào?]
Không tiền, không quyền lực, không diễn xuất, không quan hệ.
Người như ký chủ phải phấn đấu ít nhất mười năm có được không hả!
"Ừm..." Dáng vẻ giả vờ suy nghĩ của Thiên Y làm Hệ Thống muốn đánh không chịu được "...Nạp lần đầu?"
Hệ Thống: ...Ký chủ có tiền sao?
Phi, cái này không phải trọng điểm!
Đây là game đấy à?!
Ký chủ căn bản không hiểu cái gì là lao động vất vả hoá vinh quang!
[Nạp lần đầu how?] Hệ Thống mệt mỏi rồi, nó muốn yên nghỉ.
Thiên Y điềm tĩnh rút ra chiếc điện thoại mới mua, bấm một dãy số.
Đầu dây bên kia nối máy một lúc lâu.
[Tôi đã bảo là đừng có gọi nữa, chẳng phải đã đưa cô nhiều tiền như vậy!]
Điện thoại vừa nối máy liền nghe thấy tiếng quát không kiên nhẫn của một người đàn ông.
"Chu Tổng, tôi muốn đóng phim." Thiên Y không vòng vo, nhảy luôn vào phần đòi hỏi.
[Được được, sắp tới bộ phim chiếu mạng tôi đầu tư có vai nữ , cho cô. Chỉ lần này thôi nhé, chúng ta coi như xong.] Giọng nói của Chu tổng cực kì thiếu kiên nhẫn.
"Không thích, tôi muốn đóng đại chế tác." Đóng phim chiếu mạng bao giờ mới nổi, bao giờ mới vươn tầm quốc tế được.
Chu tổng: ....Cô ta vừa hít cỏ à?
[...Bà cô của tôi ơi, cô đòi một nhà sản xuất hạng như tôi cho cô đóng đại chế tác, sao cô không lên trời luôn đi!] Chu tổng mệt mỏi rồi, hắn muốn yên nghỉ.
Hệ Thống không tiếng động bắn tim vào bình luận của Chu tổng.
Cho dù chúng ta không cùng phe, nhưng cảm giác đồng cảm kì lạ này là gì vậy? Hệ Thống cảm giác như vừa tìm được một người bạn tâm giao.
"Vậy tôi làm sao để tìm được nhà sản xuất hạng ?" Thiên Y rất ham học hỏi.
Chu tổng: Nhà sản xuất hạng sẽ thèm vào cô sao?
[Thế này đi.] Giọng thiếu kiên nhẫn của Chu tổng đã đổi thành giọng một người đàn ông buồn phiền [Tôi có thể giúp cô tham gia buổi tiệc của các nhân vật máu mặt trong giới sắp tới, còn việc tấn công được ai không thì phải dựa vào mị lực của chính cô thôi. Tôi cũng cố hết sức rồi.]
Cứ tưởng sắp chăn được một con cừu non hoá ra lại gặp phải một con đỉa Nam Mỹ, hắn đúng là lỗ to rồi.
"Thành giao." Thiên Y nói ngắn gọn "Tiện thể, tôi cần một chỗ ở, trong vòng hai ngày hãy gửi địa chỉ đến cho tôi." Cô nhạt nhẽo nói "Cùng lắm thì, tôi cũng rất vui nếu có thể chuyển đến sống cùng ông và phu nhân."
[Cô!!! Được, được, tôi có một căn nhà không sử dụng ở phố Hoa, cô cứ sử dụng tuỳ thích!]
Sao bà điên máu S này lại lọt vào mắt xanh của hắn nhỉ?! Hắn đúng là mù rồi!
Thiên Y sau khi giải quyết được vấn đề chỗ ở, khuôn mặt cô cuối cùng cũng giãn ra.
Bây giờ cô chỉ cần tìm thêm một gói nạp lần đầu hợp lý là được.
Hệ Thống: Đây là cái thao tác quỷ quái gì vậy?
Ký chủ đáng sợ quá, nó muốn về nhà.
———————
Con nai vàng: Không cần vote, hãy comment! Comment chính là động lực để ta ra chương mới!