Tử Lam lùi một bước thủ hộ Thiên Y ở phía sau, hắn nói với cô "Tôi không ảnh hưởng đến được tinh thần của cô ta."
Thiên Y dường như đã biết điều này, cô đẩy Tử Lam qua một bên "Anh hiện tại đánh không lại cô ta đâu, tốt nhất là đi xử lý tên bắn tỉa đi."
Thấy Tử Lam còn chần chừ, Thiên Y bèn hướng hắn nở một nụ cười "Bằng không tôi đang đánh nhau bèn bị xuyên một cái lỗ, hoặc là đang né đạn bị Tô Lam cào cho một cái?"
Tử Lam cắn môi, ánh mắt hắn dừng ở tòa nhà cao tầng phía xa "Tôi sẽ quay lại rất nhanh. Em không được có chuyện gì."
Thiên Y đưa mắt ra hiệu hắn đi mau, thân ảnh Tử Lam vừa biến mất, cô liền bị Tô Lam dùng hắc khí hất cô ngã văng vào đống gạch vụn.
"Chị bây giờ không phải là đối thủ của tôi."
Tô Lam giả âm trầm nhìn người đang chật vật đứng lên từ trong đống gạch vỡ, người kia đã phá hủy khuôn mặt mà cô phải dùng linh hồn đánh đổi lấy, cướp mất nơi cô ta sinh sống, bất kể cô có làm gì vẻ mặt của người kia vĩnh viễn cao ngạo như vậy, rốt cuộc dựa vào cái gì mà dám đối xử với cô ta như thế!
Cô ta đáng lẽ phải trèo lên đỉnh cao nhân sinh, tay trong tay với người cô ta yêu, giờ thì sao, hai người họ vì người kia mà phải chui rúc như những con chuột cống!
Còn Tô Lam chân chính, từng bước chiếm lấy mọi thứ cô ta nên có, bên cạnh kẻ đó còn luôn có bóng dáng một người đàn ông hoàn mỹ gấp trăm lần Quân Dực, đem hai người so sánh chẳng khác nào công với quạ.
Giọng nói trong đầu cô ta như gần như xa, chỉ cần giết được người này, cô liền có thể quay đầu rồi.
Đúng thế, chỉ cần giết được người này...
Kể từ ngày thất thủ ở căn cứ C, Tô Lam giả nhận ra bản thân cô ta vẫn còn rất yếu đuối. Để trở nên mạnh hơn, không những phải hấp thu tinh hạch, mà cô ta còn phải hấp thu nhiều linh hồn con người hơn nữa!
Thay vì để quân đoàn của chị gái mình tấn công lấy căn cứ ở thành phố F, nếu như cô ta có thể ra tay trước hấp thu thật nhiều linh hồn của những người trong căn cứ....
Dù sao thì chết trong tay ai cũng như nhau.
Tô Lam cười điên cuồng, ấn ký trên tay cô ta chuyển thành một màu đỏ rực, như dây thường xuân quấn quanh người Tô Lam, cô ta giật phăng mặt nạ, vết rạch sâu hoắm từ má trái kéo dài xuống, làm Tô Lam bây giờ trông không khác gì một con quỷ. Tử khí ngập tràn, tất cả sinh vật sống xung quanh cô ta đều bị hút cạn.
Thiên Y phun ra một búng máu.
Hệ Thống trong đầu Thiên Y loạn thành một đoàn, ai mà biết được Tô Lam giả bây giờ mạnh như vậy, cùng ký chủ căn bản là một trời một vực!
Thảm rồi thảm rồi, đạo cao một thước ma cao một trượng, ai mà biết được trong vài năm ngắn ngủi cô ta có thể giết nhiều người như vậy đâu!
[Ký chủ, chạy thôi, có gì chúng ta từ từ tính!] Hệ Thống khóc không ra nước mắt, nó phải gửi một cái yêu cầu chi viện!
Thiên Y vừa đứng vững, đã một lần nữa bị Tô Lam lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được lao đến, ma trảo hướng trái tim cô nhắm tới, Thiên Y tránh hiểm, móng tay sắc hơn dao của Tô Lam chụp một cái liền vào ổ bụng của Thiên Y, lúc rút ra còn mang theo một miếng thịt.
Thiên Y khụy xuống, ôm lấy phần bụng đã rõ ràng nhìn được một cái lỗ, một vị tanh nồng trào lên cổ họng, cô trực tiếp nôn thêm một búng máu.
Tô Lam từng bước tiến về phía Thiên Y, móng tay dài ngoằng của cô ta nâng cằm Thiên Y lên.
Đáy mắt Thiên Y vẫn là một mảnh thanh minh, cô cười gằn, đối với khuôn mặt ngơ ngẩn của Tô Lam hiện ra vẻ mỉa mai.
"Sao vậy? Nhìn thấy chính mình quỳ chật vật thế này có cảm thấy vui vẻ không? Bây giờ cô là ai, là Tô Lam, hãy vẫn là Tô Thanh? Cô khao khát trở thành chị gái mình, nhưng trong thâm tâm cô, cô vẫn chỉ là Tô Thanh mà thôi."
Tròng mắt đầy tơ máu của Tô Lam run rẩy, cô ta đột nhiên lùi lại, ôm lấy gương mặt mình gào thét.
"Ta không.... AAAAA!"
Thiên Y lau máu bên khóe môi, cô lảo đảo đứng lên, lời thoát ra thì thào giống như đang hạ ma chú trên người Tô Lam.
"Tại sao cô không quay trở lại làm chính mình? Tô Thanh của hiện tại có mọi thứ mà cô muốn."
Thiên Y nhìn Tô Lam bây giờ đã ngừng gào thét, đôi mắt hằn tơ máu của cô ta nghi hoặc nhìn cô. Cô muốn cười, nhưng vết thương trên người chỉ đủ khiến môi Thiên Y nhếch lên thành một đường cong rất nhỏ.
"Tô Thanh bây giờ là một trong thành viên cấp cao nhất của Hi Vọng, là người được nhân dân tin tưởng tuyệt đối. Trong tương lai, Hi Vọng sẽ tiếp tục chế ngự những quốc gia bị Zombie xâm lấn, sau đó sẽ trở thành đế chế hùng mạnh nhất thế giới này." Cô ho khan "Còn chưa kể, nam nhân mạnh mẽ nhất, Tử Lam, sẽ quỳ trước gấu váy cô."
Hệ Thống: [Ký chủ, nào có ai không đánh mà tự khai như thế!!!!]
[Ký chủ, làm ơn tỉnh lại đi, cô muốn chết đến điên rồi sao!!!]
[Ký chủ đừng mà, mọi thứ còn có hi vọng, cô đừng có tự tiện buông xuôi như vậy!!]
Hệ Thống trong đầu Thiên Y liên tục spam.
"Chị nói đúng."
Tô Lam lấy lại bình tĩnh, cô sờ lên khuôn mặt bị rạch nát của mình, nụ cười lại một lần nữa nở bên môi. Hàng ngày tỉnh dậy nhìn thấy khuôn mặt xa lạ mà cô ta căm ghét ở trong gương, đối với Tô Lam giả mà nói, là một loại tra tấn.
Cô ta phải không ngừng an ủi mình rằng, bây giờ cô ta là Tô Lam, cô ta sẽ có mọi thứ mình muốn, nhưng cô ta vẫn sợ hãi khi nhìn thấy ảnh phản chiếu của chính mình.
Đúng vậy, tại sao cô ta không quay trở lại làm Tô Thanh?
Tô Lam tươi cười một lần nữa tiến về phía Thiên Y, cằm bị nâng lên, gương mặt càng lúc càng xinh đẹp của Tô Thanh lọt vào trong mắt Tô Lam.
Kiếp trước trông cô ta cũng không đẹp như vậy.
"Cảm ơn chị vì đã hi sinh nhiều đến thế, để dâng lên cho lợi ích của tôi."
Tô Lam yêu mị nói, từng đường vân đỏ rực quấn lấy cơ thể cùng khuôn mặt của cô ta, những đường vân đỏ như có sự sống tràn qua ngón tay của Tô Lam, sau đó lan dần sang khuôn mặt của Thiên Y, trong thoáng chốc, gương mặt của Thiên Y đã tràn ngập một màu đỏ máu. Hoán đổi cơ thể quá đau đớn, cô ta chỉ cần chiếm lấy gương mặt này là đủ rồi.
Sau đó, cô ta sẽ dùng một cái cớ nói với mọi người rằng mình đã thức tỉnh dị năng sức mạnh.
"Vĩnh biệt, chị gái."
Thế giới chuyển thành màu đen.
---------
Con nai vàng: cuối cùng cũng đến cao trào của vị diện, chứng tỏ nó sắp kết thúc rồi lau mồ hôi. Sau đây là chuyên mục dự đoán tương lai của câu chuyện: Năng lực của nữ chủ là gì?
Bạn nào có câu trả lời hợp ý au nhất thì xin được tặng chương tiếp theo cho bạn đó nha~