Ký Chủ Tà Ác, Mọi Người Mau Tránh Ra!

chương 56: vị diện số 3: đấng cứu thế tại mạt thế (29)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quân Dực quả nhiên không phụ sự kì vọng của Thiên Y, sắp xếp việc này rất nhanh, hắn quyết định mời Thiên Y đến nơi của mình cho bữa tối hôm sau, gọi nôm na thì gọi là một bữa cơm chào mừng thành viên mới.

Hắn cũng cho cô một căn phòng đôi đầy đủ tiện nghi, tuy không thể xa hoa như nơi ở của Thiên Y ở căn cứ của Hạo Nhạc, nhưng cũng coi như đầy đủ, lại nói, có lẽ vì Tô Lam giả với người này có quan hệ không tầm thường, Thiên Y cũng được hưởng sái, đãi ngộ bữa ăn khá là tốt.

Lần đầu nghe tên Quân Dực thì Thiên Y có chút ngờ ngợ, nhưng nhìn thấy hắn hôm nay thì cô liền nhớ ra rồi.

Kiếp trước, nguyên chủ Tô Lam và người này là một đôi.

Nhưng khi cô bị hãm hại thì hắn cũng đá cô ta cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn.

Có thể bị em gái mình hãm hại, lại bị chính người yêu mình đá khỏi căn cứ, Tô Lam này cũng đủ thảm.

Thiên Y nhoài người lên giường, cô ngước nhìn Tử Lam từ khi vào căn cứ này đến giờ vẫn luôn im lặng.

"Sao thế?"

Lớn rồi, không thích ngủ chung à? Trước kia mỗi lần cô để hắn vào phòng ngủ cùng là mắt sáng như đèn pha ô tô còn gì?

Đôi mắt đang nhìn vô định của Tử Lam dần dần phản chiếu hình bóng của Thiên Y, hắn đột nhiên nằm đè lên cô, Thiên Y chưa kịp phản kháng thì hắn đã vòng tay ôm cô chặt cứng.

Thiên Y đen mặt, cô chuẩn bị biến hình dùng sức mạnh Búa Liềm đánh đến cha má tên này nhận không ra thì giọng nói run rẩy của Tử Lam đã vang lên.

"...Tôi không thích nơi này."

Giọng của Tử Lam rất nhỏ, vô cùng yếu ớt, hắn như một con thú bị thương đang cố tìm cho mình một nơi an toàn nhất.

"...Tôi chỉ muốn phá hủy tất cả, tôi chỉ muốn biến nơi này thành bình địa, tôi chỉ muốn tất cả phải chết..."

...Được rồi, dù là con thú bị thương thì tên này cũng nhất định là một con rồng.

Có lẽ gặp lại lũ quân nhân, gặp lại tên đầu sỏ đã kích thích đến hắn chăng?

Đáng lẽ cô không nên đem hắn đến đây, mặc dù thời gian qua hắn đã học làm một người bình thường rất tốt, làm cô cứ tưởng là hắn đã quên hết rồi.

Thiên Y thở dài, cô định tỏ ra tốt bụng mà ôm tên này vỗ về, nhưng vấn đề là... tay cô không di chuyển được.

Thiên Y không hồi đáp, Tử Lam mặc kệ, hắn cứ ôm cô như vậy rồi tự lẩm bẩm như một kẻ mất trí.

"... Tôi ghét thế giới này, tôi ghét con người, tôi cũng ghét chính bản thân mình..."

"Tử Lam..."

Thiên Y nhẹ nhàng nói, nhưng cường độ này căn bản chẳng thể đánh thức Tử Lam đang chìm trong thế giới của riêng hắn.

"Vì sao tôi lại tồn tại, vì sao tôi phải chịu đựng những thứ này, vì sao tôi lại sinh ra là một con quái vật..."

"TỬ LAM!"

Thiên Y quát khẽ, thành công khiến cho những lời lẩm bẩm vô nghĩa của Tử Lam ngừng lại.

Hắn cứ nằm như vậy một lúc lâu, đến khi cơ thể của Thiên Y bắt đầu tê rần, lúc này hắn mới chầm chậm ngẩng đầu nhìn cô.

"Em chưa bao giờ để tôi sử dụng sức mạnh của mình trước mặt người khác, bởi vì em biết họ sẽ bắt đầu sợ hãi tôi, họ sẽ coi tôi là một con quái vật đúng không?"

Giọng hắn đều đều, nhưng Thiên Y có thể nghe được trong đó ẩn chứa một sự tủi hờn.

"Vô ích thôi, một khi họ biết về sức mạnh này, họ sẽ chán ghét tôi ngay thôi. Họ sẽ cảm thấy tôi không cùng thế giới với họ, họ sẽ muốn tiêu diệt tôi, giống như tiêu diệt lũ thây ma vậy."

Tử Lam gần như mất đi ý thức, hắn lầm bầm.

"Tôi rõ ràng không thuộc về thế giới này, tôi cũng đã định sau khi trốn thoát khỏi nơi đã giam cầm mình tôi nhất định sẽ tự s..."

"Anh thuộc về tôi còn gì."

Thiên Y lên tiếng ngắt lời hắn.

Hắn là thú cưng một tay cô nuôi lớn, trưởng thành rồi không có sự đồng ý của cô liền bày đặt đòi tự sát?

"Còn nữa, anh lúc nào cũng tự nhận mình là quái vật, rốt cuộc tự tin ở đâu ra mà anh cứ nói những điều phi lý như vậy nhỉ?"

Tên này một câu quái vật hai câu quái vật, hắn cũng chỉ mạnh hơn mặt bằng chung của thế giới này có một chút thôi mà.

Hệ Thống: ...Một chút? Ký chủ có vấn đề về quang hợp à?

Nó phải offline tự hỏi nhân sinh thôi, thế giới quan của mấy người này làm nó cũng sắp sảng luôn rồi.

Thế giới này thật đáng sợ.

Tử Lam nhìn Thiên Y thật sâu, trong mắt hắn hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ, nội tâm hắn giằng xé kịch liệt, nỗi sợ hãi bị người trước mặt bỏ rơi tràn ngập tâm trí hắn.

Nhưng trước người này, hắn lại chẳng muốn giấu diếm điều gì cả.

Tâm hồn hắn, thể xác hắn, những góc tối sâu thẳm nhất trong linh hồn hắn.

Hắn muốn cô biết tất cả.

"Thế giới trở thành như vậy là do tôi mà."

Hắn cắn răng yếu ớt nói, dường như những lời này đã rút cạn toàn bộ sinh lực hắn.

"Từ khi có ý thức, tôi đã là như thế này rồi. Virus được tạo ra lấy từ cơ thể tôi, bởi vì những kẻ được thí nghiệm đều được trực tiếp hấp thu máu của tôi nên mới trở thành quái vật biến dị."

Hắn ngừng một chút, sau đó chầm chậm nói tiếp.

"Bọn chúng đã phân tách mẫu máu của tôi sau đó bảo quản chúng trên những trạm dừng vệ tinh của quân đội, theo như những gì tôi nghe được." Hắn không dám nhìn vào mắt cô gái phía trước mặt, vì những lời hắn sắp nói ra, hắn biết là những điều không thể tha thứ được.

"Tôi đã từng trốn thoát khỏi nơi đó một lần. Ngay khi trốn thoát, tôi đã... gọi những vệ tinh đó rơi xuống đây."

Hắn cắn môi đến bật máu, vòng tay đang siết chặt dần nới lỏng. Ngay từ đầu, việc thế giới trở thành thế này đều do sự tồn tại của hắn. Nếu như cô ấy tức giận hay ghê tởm hắn, đây đều là cái giá mà hắn phải chịu đựng.

Hắn rất sợ.

Hắn sợ mình không trong sáng như cô nghĩ.

Từng ngày từng giờ trong phòng thí nghiệm, trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại hai từ huỷ diệt.

Tử Lam muốn giết những kẻ đã giam cầm mình, giết cả cái thế giới mà hắn chưa bao giờ được chứng kiến.

"Tương lai của đất nước", "Thành tựu của nền y học thế giới", liên quan quái gì đến hắn!

Hắn chẳng ngại nếu thế gian này toàn diệt, nhưng tận cùng của đống rác rưởi này, lại có một người tình nguyện đưa tay về phía hắn.

Từ ngày cô xuất hiện, thế giới quan của Tử Lam đã thay đổi.

Người con gái này quá đặc biệt. Mặc dù đã biết một phần về thân thế của hắn, nhưng vẻ mặt của cô chỉ có lạnh nhạt và điềm tĩnh, thậm chí cả lúc cô mỉm cười. Như cô đã từng nói, hai người họ như hai con dã thú, như nước với lửa, tốt nhất là không nên động đến lãnh thổ của đối phương.

Hắn chỉ là không thể bỏ qua cô, vì bản thân hắn quá cô độc.

Thế giới này không dành cho hắn.

Vốn chỉ muốn bấu víu vào một mối quan hệ tạm bợ, vì cái gì giờ đây hắn dường như không thể dứt ra được?

Tử Lam không biết từ bao giờ tham luyến hơi ấm này, hắn thèm khát sự quan tâm này, hắn cần có người này để tồn tại.

Ngày đó ở khu thí nghiệm, cô ấy chỉ việc giao hắn ra.

Nhưng cô ấy đã không.

Ngày đó khi muốn xử lý lũ Zombie đã tấn công căn cứ của Hạo Dương, cô ấy chỉ việc ra lệnh cho hắn, và một thứ sẽ kết thúc chỉ sau một cái chớp mắt.

Nhưng cô ấy đã không.

Ngày đó khi cô ấy muốn thí nghiệm về tinh hạch, cơ thể hắn hoàn toàn là một vật thí nghiệm lí tưởng, cô ấy chỉ việc sử dụng hắn như một con chuột bạch.

Nhưng cô ấy đã không.

Cô ấy đã không làm rất nhiều thứ vì hắn.

Hắn cam tâm để cô lợi dụng sức mạnh của mình, vì cái gì cô cuối cùng lại chẳng làm gì cả?

Vũ khí bí mật gì cơ chứ.... Cô vốn chẳng cần hắn để đạt được mục đích.

Nghĩ đến việc sự dịu dàng của cô ấy sẽ chấm dứt vào lúc này, hắn vô cùng sợ hãi.

Việc cô ấy đến nơi này làm hắn bất an. Nếu như một ai đó nói cho cô ấy biết sự thật này... suy nghĩ ấy làm đầu óc hắn quay cuồng.

"Vậy thì sao?"

Lời nói của người phía trước làm hắn hoang mang ngẩng đầu. Giống hệt như lần đầu gặp nhau, nhịp tim, hơi thở, khuôn mặt của cô ấy không hề giao động.

Thiên Y nghiêng đầu, những lời tự thú của hắn đúng là nằm ngoài suy luận của cô, nhưng vậy thì sao?

"Hành vi của anh hoàn toàn là tự vệ chính đáng. Kẻ nào đó chém anh một đao, anh trong lúc chạy trốn vô tình làm sập một hầm mỏ, mặc dù rất nhiều người chết, nhưng anh cùng lắm cũng chỉ tính vào tội ngộ sát. Tôi không nói là anh không có lỗi, nhưng tôi không trách anh."

Phải nghĩ cho bản thân trước, thằng nào chết vì văng miểng thì kệ bà nó chứ, cô có phải thánh mẫu đâu mà quan tâm đến sự sống chết của chúng sinh.

Nếu như việc giết người có thể khiến cho cuộc sống của Thiên Y tốt đẹp hơn, vậy thì ok, từng người xếp hàng, việc thánh thiện nhất Thiên Y sẽ làm cho người xấu số này là ban cho họ một cái chết không đau đớn.

Con người là sinh vật tiêu chuẩn kép, cũng như hai mặt của đồng tiền, ta chẳng thể khiến hai bên cùng vui vẻ được.

"Em sẽ...không đuổi tôi đi chứ?" Tử Lam ngập ngừng.

"Đó là nhà của anh, tôi có thể đuổi anh đi đâu đây."

Thiên Y đưa tay vò mái tóc mềm của Tử Lam, nhẹ nhàng nói.

"Không phải đâu." Tử Lam ngoan cố lắc đầu "Họ chỉ nói chuyện với tôi vì nghĩ rằng tôi giống họ thôi. Nếu họ biết tôi là thứ gì, họ nhất định sẽ...."

"Sẽ không."

Thiên Y đưa tay ôm lấy gương mặt đầy nước mắt của Tử Lam, điềm tĩnh mà chắc chắn nói.

"Hãy để tôi cho anh thấy, Tử Lam, thế giới này vẫn có nơi chào đón anh."

----------------------

Con nai vàng: Một hơi chương, ta quả là đinkout :>

Truyện Chữ Hay