Ai cầu chương mới có chương mới đây~
Tuy nói là muốn điều tra mảnh vỡ, nhưng khoảng thời gian này, Thiên Y vô cùng bận rộn, nên chẳng bao lâu liền nhanh chóng quên khuấy mất sự tồn tại của nó.
Tiếp đón đám phi tần? Pass.
Chuẩn bị cho lễ cập kê sắp đến? Pass.
Chuẩn bị lễ vật? Pass.
Bồi dưỡng tai mắt? Pass.
Thu thập thông tin? Pass.
Xử lý mấy con chuột nhắt không biết điều? Pass.
Thiên Y đánh dấu tích cuối cùng vào bảng công việc, cuối cùng thở ra một hơi, nằm như đã chết trên thư án. Trước giờ thân thể này chỉ là một hoàng hậu hữu danh vô thực, cấp dưới còn không có, nay đột nhiên lại có việc để làm, xoay ngang xoay dọc, cô cuối cùng lại phải ôm hết việc vào người, sáng dậy sớm hơn gà, tối ngủ muộn hơn chó, mệt mỏi không chịu được. Cũng không phải là cô không thể giao việc cho người khác, nhưng hiện tại cô danh khí không tệ, hoàng cung hàng ngàn phi tần, người nhìn cô không vừa mắt hẳn là không thiếu, huống hồ lại còn vị Quý Phi sắp bị mất Phượng ấn kia. Chỉ cần một lỗi nhỏ, cô liền sẽ bị kéo xuống vũng bùn, vạn kiếp bất phục.
"Chỉ còn ngày mai nữa, ta tuyệt đối không thể sơ xuất." Quý Phi đại chiêu chưa phát, cô làm sao có tâm trạng ngắm trời mây chứ.
Ngày mai... có vẻ như sẽ là một ngày dài đây.
"Nương nương."
Cửa thư phòng đột nhiên mở ra, cung nữ vận lam y bước vào, ngăn cản dòng suy nghĩ của cô. Thiên Y gật đầu, khép lại sổ sách, ra hiệu cho nàng ta nói chuyện.
Cung nữ áo lam đang định mở lời, một bóng người yểu điệu nhỏ nhắn từ ngoài lướt vào, bụp một tiếng nhào vào trong lòng cô, Thiên Y cúi đầu, một đôi con ngươi sáng lấp lánh đối diện tầm mắt cô.
"Mẫu hậu ~" Đối phương như con mèo nhỏ, nói xong một tiếng liền dụi vào lòng cô.
"Nương nương trách phạt, nô tỳ đã báo công chúa không thể vào, nhưng công chúa vẫn..."
"Không sao, ra ngoài đi." Thiên Y duy trì bộ dáng nghiêm nghị, cho phép nàng ta lui xuống.
Đến khi chỉ còn hai người trong phòng, cô vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài, nhẹ xoa đầu con mèo nhỏ đang dụi trong lòng cô.
"Đứa trẻ này, qua ngày mai liền là đại cô nương rồi, làm nũng cái gì?"
Đúng thế, người này chính là công chúa duy nhất của A quốc, Thẩm Tư Lam.
Thiên Y mấy ngày này hao tổn không ít công sức mới coi như miễn cưỡng tìm ra người đối mình hoàn toàn không có địch ý, chính là Đức phi, người mà đối với quyền lực tranh giành gì gì đó, tất cả đều là mây bay. Nàng ta sinh ra một công chúa được sủng ái, an phận làm một Đức Phi không tranh giành quyền lực, đối với địa vị của mình, vững như bàn thạch.
Nhìn qua như một người không có giá trị lợi dụng, nhưng Thiên Y rõ ràng hơn ai hết, thứ nàng ta biết, đối với bất kì người nào trong cung này đều vô cùng rõ ràng. Một tháng này, từ nàng ta, cô cũng moi được không ít thứ tốt.
Nhìn lại người đang dụi trong lòng mình, đứa trẻ này lại còn đáng yêu như vậy, chẳng trách Hoàng Thượng cũng không tiếc gì sủng ái nàng ta lên tận trời.
Thẩm Tư Lam cuối cùng dụi đủ, mắt to nhìn nàng, ủy khuất nói.
"Con không muốn làm đại cô nương."
Thiên Y xoa đầu nàng, duy trì mỉm cười: "Làm đại cô nương có gì không tốt, con có thể tìm được một nam nhân thật tốt, sau đó cùng phu quân của con sống một cuộc sống hạnh phúc." Sau đó trở thành một công cụ chính trị, đến một nơi rất xa, rồi bỏ mình nơi xứ người. Đó là vận mệnh.
Vị trí càng cao, trọng trách càng lớn, đây là chuyện kinh thiên địa nghĩa.
"Con nghĩ muốn gả cho người con yêu."
Thẩm Tư Lam ánh mắt có chút ảm đạm, lời nói ra cũng rất nhỏ, nhưng Thiên Y nghe được vô cùng rõ ràng, cô không trả lời, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu nàng. Thẩm Tư Lam lặng lẽ rơi nước mắt, cho đến khi cô cảm thấy đầu vai tê rần, giọng nói của Thẩm Tư Lam lại đột nhiên vang lên.
"Mẫu hậu, người yêu Phụ hoàng sao?"
Nói nhảm, đương nhiên là không.
Hẳn là không thể nói như vậy, cô rốt cục bảo trì im lặng.
"Con không muốn giống như mẫu phi, cũng không muốn giống như mẫu hậu."
Thiên Y im lặng.
"Nhưng con không thể nói với mẫu phi, người sẽ rất buồn." Thẩm Tư Lam gạt nước mắt, lại đột nhiên cười rạng rỡ: "Buồn cười thật, cứ gặp mẫu hậu là con không thể kìm chế suy nghĩ của mình được."
"Có lẽ tuổi chúng ta cũng gần nhau." Thẩm Tư Lam dường như rất cô độc, đến bạn bè cũng không có. Vì thế nên khi gặp cô, liền cứ thế thể hiện cảm xúc thật của mình. Đứa trẻ này hẳn là rõ ràng hơn ai hết, vận mệnh của một công chúa, không cho phép bất kỳ ảo tưởng dư thừa nào.
Thẩm Tư Lam đi rồi, Thiên Y nhìn theo bóng lưng của nàng, không kìm được thở dài.
Ta cũng vậy.
Vị trí ta sở hữu, càng không cho phép ta yếu đuối.
Không từ một thủ đoạn nào, tuyệt đối không cho phép có kẻ cản đường ta.