Tần Từ cứng đờ một chút, chẳng qua rất nhanh liền bị mặt không biểu tình che giấu đi.
Nhìn thần sắc Nhiễm Bạch hưng phấn chờ đợi, Tần Từ phun ra một chữ: "Được.
"
Nhiễm Bạch nhìn Tần Từ, giọng điệu hơi có vẻ chần chờ:
"Anh! Sẽ không phải là sợ chơi cáp treo siêu tốc chứ?"
Mặc dù vẻ mặt Tần Từ chỉ cứng ngắc trong một nháy mắt, nhưng Nhiễm Bạch vẫn phát giác được.
Tần Từ chững chạc đàng hoàng lắc đầu:
"Không có, chúng ta đi qua.
"
Hai người cũng không mang theo vật phẩm tùy thân gì, cho nên trực tiếp ngồi trên xe cáp treo.
Mà trong nháy mắt ngồi trên xe cáp treo này, thân thể Tần Từ nháy mắt cứng ngắc, cánh môi nhấp nhẹ.
Xe cáp treo chậm rãi nâng cao lên, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Trên bầu trời gió không hề nhu hòa, phá trên thân người.
Tần Từ nhắm chặt hai mắt, khớp xương tay rõ ràng nắm trắng bệch.
Bốn phía dường như là một mảnh đen kịt, chỉ có thể nghe được một tiếng một tiếng thét.
Nhiễm Bạch nhìn thấy Tần Từ lộ ra sắc mặt tái nhợt, có chút nhíu lại hai hàng lông mày thanh tú đẹp mắt.
Duỗi ra bàn tay trắng nõn của mình nắm thật chặt tay Tần Từ.
"Tôi ở đây.
"
Nhiễm Bạch chậm rãi phun ra ba chữ, bị gió thổi đến có chút mơ hồ không rõ.
Tần Từ ở bên trong thế giới hắc ám thế dường như cảm giác được một tia ấm áp, cầm ngược tay Nhiễm Bạch.
Ba chữ vô cùng đơn giản "tôi ở đây", dường như thổi tắt tất cả bất an cùng sợ hãi trong lòng của hắn.
Tần Từ có chứng sợ độ cao, có rất ít người biết.
Thời điểm Tần Từ đang phim từng bị mạnh mẽ té từ tầng hai mươi ba xuống, may mắn chính là, Tần Từ rất may mắn được cọc treo quần áo của tầng năm níu lấy, giảm bớt cung lực rơi xuống, rơi xuống trên bãi cỏ bên dưới.
Một lần kia, toàn thân Tần Từ bị gãy xương nhiều chỗ.
Một lần kia, Tần Từ hôn mê ba ngày.
Một lần kia, Tần Từ phảng phất đắm chìm trong một vùng tăm tối.
Sau khi xe cáp treo hạ xuống.
Nhiễm Bạch đỡ Tần Từ với sắc mặt tái nhợt đi xuống, ân cần hỏi han:
"Anh còn tốt chứ?"
Tần Từ lắc đầu, tiếng nói có chút khàn khàn:
"Không có việc gì.
"
Nhiễm Bạch bất đắc dĩ lắc đầu: “Đi nghỉ ngơi một lát đi.
"
Rõ ràng không thể, lại vẫn cứ muốn cậy mạnh.
Thực sự là!
Nhiễm Bạch vịn Tần Từ ngồi trên ghế.
Trời xanh mây trắng, tiên hoa lục thảo, ghế dài âm nhạc.
Trẻ con đuổi bắt trên bãi cỏ, vui sướng thả diều, vang lên từng đợt tiếng vui cười như chuông bạc.
Con mèo nhỏ lười biếng nằm sấp dưới ánh mặt trời phơi nắng, một đôi mắt mèo hài lòng híp nhẹ, lè lưỡi liếm liếm trên người mình.
Người lớn đứng ở một bên trò chuyện rôm rả, nhìn về phía con trẻ, trong ánh mắt là cưng chiều không chút che giấu.
Hết thảy hết thảy, phác hoạ thành một bức tranh mỹ hảo.
Nhiễm Bạch kinh ngạc nhìn bức tranh này, đầu ngón tay không tự chủ rụt rụt, trong đôi mắt ảm đạm không rõ.
Đã từng, dạng ánh sáng này… cô có thể đụng tay là đến.
Về sau, là cô… tự tay phóng túng mình sa đọa vào hắc ám.
Tần Từ lười biếng dựa vào ghế, sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt.
Mắt nhìn dung nhan Nhiễm Bạch ở bên cạnh.
Hai người không có quá nhiều ngôn ngữ, cũng không có quá nhiều hỗ động.
Chỉ yên lặng ngồi tại trên ghế dài.
Tần Từ không hỏi Nhiễm Bạch đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì, Nhiễm Bạch cũng không hỏi Tần Từ vì sao lại sợ hãi không trung như vậy.
Một loại ăn ý không nói nên lời.
Giờ phút này, thời gian vừa vặn, cuộc đời bình yên.
Nhiễm Bạch nhẹ nhàng tựa ở trên vai Tần Từ, hai con ngươi hơi khép.
Cô bỗng nhiên hơi mệt, chỉ muốn ngủ một giấc.
Không muốn quản những tính toán kia, cũng không muốn quản những nhiệm vụ mà hệ thống ban bố, cũng không muốn quản vị trí này phải chăng có an toàn.
Chỉ đơn thuần muốn ngủ một giấc.
.