Nhưng còn không đợi hắn nói cái gì, Tần Từ bên kia đã tắt máy.
Cẩn Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cùng Tần Từ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sao cái tính tình trong trẻo lạnh lùng này của Tần Từ vẫn không thay đổi vậy chứ?
Động tác lưu loát mang rương y dược lên, phi tốc lái xe hướng nhà Tần Từ.
Tần Từ nhìn bộ dáng Nhiễm Bạch cực lực ẩn nhẫn, nhíu nhíu mày lại.
Rót một ly nước lạnh đưa cho Nhiễm Bạch:
"Uống một ngụm đi, hẳn là có thể quản một chút."
Nhiễm Bạch gọn gàng mà linh hoạt tiếp nhận ly nước, đầu ngón tay lơ đãng đụng vào nhau.
Tần Từ điềm nhiên như không có việc gì thu tay về, có chút nắn vuốt lòng bàn tay, trên đó dường như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của người nào đó.
Một hơi uống hết ly nước lạnh, Nhiễm Bạch biểu thị, vô dụng nhaaaaa!
Cẩn Cảnh đến nhà Tần Từ, đổi giày:
"Sao cậu lại trúng mị dược vậy?"
Khuôn mặt Tần Từ trong trẻo lạnh lùng, cánh môi khẽ mở:
"Không phải tôi."
Cẩn Cảnh trừng mắt nhìn, nhìn chung quanh:
"Không phải cậu, vậy là ai?"
Tần Từ khớp xương tay rõ ràng chỉ vào Nhiễm Bạch đang co quắp trên ghế sô pha, giọng nói mát lạnh vang lên:
"Cứu cậu ấy."
Cẩn Cảnh nhìn bóng dáng trên ghế sa lon, khóe môi có chút run rẩy.
Tiểu thiếu niên này, sao hắn chưa từng gặp qua.
Nhẹ nhàng đặt tay lên trên cổ tay Nhiễm Bạch, cảm nhận mạch đập của cô.
Cẩn Cảnh cau mày.
Loại mị dược này, hắn biết là vật gì chế ra, nhưng mà phối trí thuốc giải cũng cần thời gian.
Cũng không biết, tiểu thiếu niên này có thể chịu được không.
"Aizz, tôi nói này Tần Từ, cậu dứt khoát tìm phụ nữ cho hắn là được."
Nhiễm Bạch: "..."
Phong Lạc: "..."
Tần Từ sắc mặt lạnh lùng, tiếng nói mang theo vài phần lạnh lẽo:
"Nhanh giải."
Nghe giọng điệu Tần Từ không thể nghi ngờ, Cẩn Cảnh cũng nói thêm nữa.
Bởi vì hắn biết, câu nói này của Tần Từ chính là nhất định phải giải.
"Cậu trước coi chừng cậu ta, tôi đi phối trí thuốc giải."
Tần Từ khẽ vuốt cằm, nhìn sắc mặt ửng hồng của Nhiễm Bạch, ánh mắt hơi ngầm.
Cậu ta bị trúng thuốc liền tìm mình đầu tiên, có phải là trong lòng cậu ta, mình rất trọng yếu.
Trong lòng bỗng nhiên toát ra ý nghĩ này, khóe môi Tần Từ vậy mà không tự chủ giương lên một đường cong.
Rốt cục, thuốc giải đã phối trí xong.
Tần Từ nhận lấy thuốc giải, cầm lấy ly nước đưa cho Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch thở dài một hơi, thật sâu cảm thán.
Hiệu suất này, quá chậm!
Nhanh chóng uống thuốc giải vào.
Dục vọng trên người đang chậm rãi hạ thấp.
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, đôi mắt hơi khép, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tần Từ nhìn Nhiễm Bạch té xỉu ở trên ghế sa lon, giọng điệu nhiễm lên mấy phần lạnh lẽo:
"Chuyện gì xảy ra?"
Cẩn Cảnh nhìn một chút, lẩm bẩm nói:
"Đây...!Là ngủ rồi?"
Hình như… là vậy.
Dù sao, thuốc giải của hắn sẽ không phạm sai lầm.
Tần Từ liếc Cẩn Cảnh một chút, ôm Nhiễm Bạch chậm rãi đi tới phòng ngủ của mình.
Nhẹ chân nhẹ tay giúp Nhiễm Bạch đắp chăn.
Cẩn Cảnh mở to hai mắt nhìn, nhìn một hệ liệt động tác của Tần Từ.
Tần Từ này…
Là giả đúng không?
Thế giới này, hình nhừa thế giới huyền huyễn rồi.
Liền hắn là người từ nhỏ cùng Tần Từ lớn lên, cũng không thể tiến phòng ngủ của hắn.
Một tiểu thiếu niên...
Liên tưởng đến Tần Từ hơn hai mươi năm đều không gần nữ sắc, Cẩn Cảnh run rẩy khóe miệng.
Tần Từ hắn...!Sẽ không phải là cong chứ!
Càng nghĩ càng khủng bố.
Ngôn Tình Hay
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như thế.
Thế là, ánh mắt Cẩn Cảnh nhìn về phía Tần Từ càng quỷ dị.
Tần Từ nhìn ánh mắt rõ ràng không bình thường này, nhíu nhíu mày lại:
"Cậu có thể đi."
Nếu là ngày xưa, Cẩn Cảnh có thể sẽ trêu chọc hai câu.
Sử dụng xong liền đuổi người, đây cũng quá vô tình rồi.
Nhưng là bây giờ, bị ý nghĩ trong lòng làm cho Cẩn Cảnh không thể suy nghĩ thêm, trực tiếp hướng Tần Từ phất phất tay:
"Gặp lại."
Tần Từ: "..."
Sáng sớm hôm sau.
Mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiết xạ trên thân Nhiễm Bạch, quanh thân cô dát lên một lớp viền vàng.
Lông mi dài cong như hồ điệp giương cánh khẽ rung động, chậm rãi mở mắt.
Một đôi mắt thủy mặc liễm diễm hòa lấy một màn hơi nước nhàn nhạt.
Nhiễm Bạch chậm rãi ngồi dậy, mặt không biểu tình.
Phong Lạc nhìn Nhiễm Bạch như pho tượng, cẩn thận nhìn Nhiễm Bạch:
"Ký chủ? Ký chủ?"
Nhiễm Bạch tiệp vũ run rẩy, cánh môi anh đào khẽ mở:
"Có việc?"
Nghe Nhiễm Bạch đáp lại, Phong Lạc thở dài một hơi là, nói:
"Không có gì, chính là...!Dáng vẻ mặt không biểu tình của ký chủ thật là dọa người."
Nhiễm Bạch vô tội trừng mắt nhìn, đây tuyệt đối là ảo giác của ngươi.
Đầu có chút hỗn loạn cảm giác đau đớn, Nhiễm Bạch vươn tay vuốt vuốt huyệt thái dương.
Đi giày vào, đánh giá gian phòng này.
Chủ đạo là màu đen và trắng, lộ ra một cỗ khí tức băng lãnh.
Bài trí chỉnh chỉnh tề tề, nhìn mười phần nghiêm cẩn, cẩn thận mà tỉ mỉ.
Tần Từ nghe thấy trong phòng có động tĩnh, gõ cửa một cái:
"Tôi có thể đi vào không?"
Nhiễm Bạch đuôi lông mày hơi nhướng: "Vào đi."
Tần Từ nhẹ nhàng đẩy cửa vào, nhìn Nhiễm Bạch quần áo chỉnh tề, mở miệng:
"Toilet ở bên trái, đồ rửa mặt tôi đã chuẩn bị cho cậu rồi."
Nhiễm Bạch khẽ vuốt cằm, cánh môi anh đào cong lên, lễ phép nói lời cảm tạ:
"Cảm ơn, tôi biết rồi."
Bên trong phòng rửa mặt, Nhiễm Bạch nhìn dung nhan trong gương:
Ngũ quan hoàn mỹ yêu nghiệt, không có một tia tì vết, giống như là con cưng của thần.
Nhiễm Bạch nhẹ câu môi lên một ý cười nhợt nhạt, một đôi mắt long lanh tựa như hắc thủy tinh xẹt qua một tia ám mang.
Thân thể hoàn mỹ, ngũ quan hoàn mỹ.
Rất thích hợp, làm tiêu bản.
Thật là đáng tiếc...
Môi mỏng ngậm lấy một vòng ý cười, khẽ lắc đầu.
Rõ ràng là một người có thể dựa vào mặt kiếm cơm ăn, lại vẫn cứ cần nhờ tài nghệ.
Trong con ngươi mang theo nụ cười thản nhiên, lại là ngàn vạn bút mực khó vẽ.
Có vài người, bẩm sinh kiêu quý phong hoa, vượt xa dung nhan tuyệt sắc kia.
Nhiễm Bạch đi ra khỏi phòng rửa mặt, nhìn thấy thức ăn bày trên mặt bàn, nhíu mày:
"Tần Ảnh Đế, anh gọi thức ăn ngoài?"
Tần Từ nghe Nhiễm Bạch hỏi, mặt mày trong trẻo lạnh lùng có chút kích động, mặt không biểu tình nói:
"Tôi làm."
Nhiễm Bạch: "..."
"Hoá ra Tần ảnh đế biết nấu cơm sao? Nhìn không giống."
Tần Từ nhìn tựa như là một quý công tử nhẹ nhàng, thực sự là không phù hợp với thiết lập tự nấu cơm.
Nhiễm Bạch não bổ một chút dáng vẻ Tần Từ trong phòng bếp
Quý công tử không dính khói lửa trần gian lại nhiễm khói lửa?
Lông mi Tần Từ có chút rung động, đáp:
"Làm nhiều liền biết."
Nhiễm Bạch tự nhiên mà ngồi trên ghế, một tay sờ lấy cằm, tràn đầy phấn khởi:
"Vậy Tần Ảnh Đế dạy tôi có được không?"
Nấu cơm, không biết chơi có vui hay không.
Tần Từ có chút ngước mắt, đập vào mắt chính là dung nhân tinh xảo cùng đôi mắt óng ánh chói mắt của thiếu niên.
Hắn không thích tiếp xúc với người khác, càng không thích tiếp xúc với một người có thể làm nhiễu ý nghĩ của mình.
Nhưng ma xui quỷ khiến biến thành:
"Được."
Thế là…
Sự tình liền biến thành cái dạng này.
Trong phòng bếp không nhuốm bụi trần…
Tần Từ: “Làm sườn xào chua ngọt, biết cắt sườn không?"
Nhiễm Bạch nhìn nguyên liệu nấu ăn đặt ở trước mặt, nhẹ gật đầu:
"Biết."
Ngón tay thon dài tinh xảo cầm dao, chậm rãi bắt đầu cắt.
Từng khung xương, độ dày giống nhau, chỉnh chỉnh tề tề.
Tần Từ có chút nhíu mày: “Lần đầy tiên?"
Nhiễm Bạch lên tiếng, chính xác là lần đầu tiên: “Đúng thế."
Tần Từ nhìn từng miếng sườn được cắt, tiếng nói trầm thấp dễ nghe như là đàn tấu Cello:
"Cậu làm rất tốt."
Lần đầu tiên làm, có thể làm được như vậy, hoàn toàn không tệ.
Có điều, rất nhanh, Tần Từ liền sẽ yên lặng thu hồi khen ngợi.
Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, nhìn tay mình chậm rãi cắt sườn, cánh môi anh đào câu lên một độ cong hình trăng non.
Đôi tay này của cô, là do làm tiêu bản mà luyện thành đấy.
Kỳ thật giết người nào có khó khăn như vậy.
Chẳng qua là việc mà một đao liền có thể giải quyết..