Hai người đồng thời ăn ý không để ý những người vết thương chồng chất kia.
Mà những người trong hỗn loạn tuyệt vọng, cũng không ai chú ý tới Nhiễm Bạch cùng Mặc Thần đang rất nhàn nhã.
Đám người đối chiến với chó biến dị, vết thương chồng chất.
Nhưng trên thân chó biến dị cũng bị dị năng công kích ra mấy đạo vết thương, nó cuồng nộ, gào thét một tiếng.
Móng vuốt to lớn trực tiếp muốn dẫm lên đám người.
Nhìn xem tất cả mọi người lâm vào tuyệt vọng, Nhiễm Bạch thần sắc nhàn nhạt, con ngươi đen như mực liễm diễm ý cười.
Chậc.
Hẳn là nam chủ sẽ xuất hiện nhỉ.
Hạ Y Y toàn thân trên dưới chật vật không chịu nổi, cô đã nghĩ kỹ.
Nếu quả thật không được.
Vậy thì cô cũng chỉ có thể trốn vào bên trong không gian.
Mặc dù bị phát hiện có không gian rất nguy hiểm, nhưng tối thiểu có thể trốn được nguy hiểm lần này.
Thần sắc Lâm Tuyết càng ngày càng kích động.
Người mà đời trước ả tâm tâm niệm niệm người rốt cục cũng sắp xuất hiện!
Địch Ảnh Phong.
Một đời này...
Anh, chỉ có thể là người đàn ông của tôi!
Ngay tại một khắc mọi người bỏ đi chống cự, nghênh đón tử vong này.
Địch Ảnh Phong một thân quân trang, tư thế hiên ngang, phía sau là một đội ngũ, chuyển bóng dáng của chó biến dị sang trước mặt bọn hắn.
Đám người đợi một lúc lâu, cũng không thấy âm thanh của chó biến dị, mở mắt nhìn xem, hoá ra là quân đội đã tới!
Chó biến dị mắt thấy những nhân loại sắp thành đồ ăn lại bị ngăn cản, càng thêm nổi giận, nhấc móng vuốt muốn công kích bọn người Địch Ảnh Phong.
Địch Ảnh Phong ngay ngắn rõ ràng chỉ huy đội viên, không có một chút nào hốt hoảng nào.
Hạ Y Y nhìn thấy Địch Ảnh Phong, cảm giác lòng của mình như bị va vào một phát, ngây người trong nháy mắt.
Chó biến dị rất nhanh liền bị dị năng phong phú đánh cho ngã xuống đất, trên thân nhận rất nhiều tổn thương.
Địch Ảnh Phong thấy thế, càng thấy là một thời cơ tốt.
Dùng dị năng hệ lôi cường đại nện lên.
Rốt cục, chó biến dị triệt để ngã trên mặt đất, không còn hô hấp.
Nhiễm Bạch hững hờ trị liệu cho những người bị thương, vết thương lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khôi phục.
Người bị thương cảm kích nhìn thoáng qua Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch cười ngọt ngào, giọng nói trong veo vang lên, cực kỳ dễ nghe:
"Không có gì."
Lập tức đi trị liệu cho người tiếp theo.
Gương mặt của Địch Ảnh Phong lạnh lùng, nhìn lãnh khốc đến cực điểm, giọng nói lạnh như băng nói với Lạc Hiên Lâm:
"Căn cứ Thần Hi số một của quân đội, đến đây tìm kiếm người sống sót, thấy mọi người gặp nguy hiểm nên tới cứu giúp."
Lạc Hiên Lâm sửng sốt một chút, lễ phép mỉm cười, hoang mang mà hỏi:
"Căn cứ?"
Địch Ảnh Phong sắc mặt bình thường, ngôn ngữ ngắn gọn:
"Sau khi tận thế tới, thành phố A đã thành lập căn cứ Thần Hi.
Tất cả dị năng giả và người bình thường đều có thể tiến vào."
Lâm Tuyết từ phía sau gạt ra, mỉm cười nhìn về phía Địch Ảnh Phong/
"Trưởng quan, chúng ta có thể quay về cùng các mọi người không?"
Địch Ảnh Phong mười phần cao lãnh nhẹ gật đầu, không nói nữa.
Lâm Tuyết cũng không để ý thái độ băng lãnh của Địch Ảnh Phong.
Hắn vốn chính là một người như vậy, nếu như đột nhiên trở nên ôn nhu, ả sẽ nghĩ rằng Địch Ảnh Phong bị đánh tráo mất.
Quý Trạch bên cạnh Địch Ảnh Phong liếc mắt, cười nhìn về phía Lâm Tuyết:
"Mỹ nữ chớ để ý, tính tình của hắn là như vậy đấy.
Haha."
Lâm Tuyết mỉm cười, hào phóng nói:
"Sẽ không."
Người đàn ông này ả cũng biết, là anh em của Địch Ảnh Phong.
Lâm Tuyết suy nghĩ, nếu như tạo mối quan hệ tốt với hắn, hẳn là có thể thân cận hơn một chút với Địch Ảnh Phong, cũng có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn.
Địch Ảnh Phong liền mí mắt cũng không nhấc, toàn thân tản ra khí tức băng lãnh, giọng nói lạnh nhạt đạm mạc:
"Người có dị năng đứng một bên, nói ra dị năng của mình, không có dị năng lệnh đứng sang một bên.".