Mặc Thần nắm tay Nhiễm Bạch, động tác nhu hòa ôn nhu như đối đãi chí bảo:
"Vậy anh đền bù cho Nhiễm Nhiễm có được không?" Tựa hồ là phát giác được Nhiễm Bạch có một ít không vui vẻ, trong giọng nói mát lạnh của Mặc Thần mang theo một điểm cưng chiều.
Cặp mắt đào hoa của Nhiễm Bạch cong thành hình trăng khuyết đáng yêu.
"Được."
Mặc Thần khẽ cười một tiếng, môi mỏng câu lên một đường cong hoàn mỹ:
"Nhiễm Nhiễm nhất định sẽ thích."
Nhiễm Bạch cong cong môi.
A, cùng một loại người, cũng cùng là...!ác ma sa đọa trong địa ngục thâm uyên.
Phong Lạc nhìn thấy hình thức chung đụng giữa Nhiễm Bạch cùng Mặc Thần, từ nơi nào đó cảm giác một tia quái dị.
Rõ ràng thoạt nhìn như là một đôi yêu nhau đang ngọt ngào cưng chiều, nhưng phải biết rằng ký chủ cùng nam tử này mới lần thứ hai gặp mặt thôi!
Mà lại, ánh mắt của ký chủ nhìn Mặc Thần này, rất không đúng.
Chính là không đúng, Phong Lạc cũng không thể nói cụ thể chỗ nào không đúng.
Mặc Thần trên mặt ngậm lấy một nụ cười thanh nhã xa cách, lớp nguỵ trang khắc vào bên trong xương cốt để hắn duy trì nho nhã, một đôi mắt đào hoa nhìn Nhiễm Bạch mang theo nồng đậm cưng chiều.
Nhưng sâu trong đôi mắt lại là một mảnh lạnh nhạt.
Mà đồng dạng, Nhiễm Bạch tuy cười ngọt ngào, một đôi mắt nhẹ nhàng trong suốt phảng phất trong veo như gương, rõ ràng là một tiểu la lỵ không rành thế sự.
Nhưng trong đáy mắt lại không có nửa điểm lộ vẻ xúc động.
Hai người có bệnh lạnh nhạt tận xương tủy, thật sự hiểu được cái gì là yêu sao?
Mặc Thần mở rương phẫu thuật đặt ở bên người ra, lộ ra đồ vật bên trong.
Có dao giải phẫu, thuốc mê, kim khâu, kìm mạch máu, bên cạnh còn có một cái hộp nhỏ.
Mặc Thần chậm rãi lấy chiếc hộp gỗ tử đàn màu đen được điêu khắc đường vân cổ, động tác ôn nhu:
"Nhiễm Nhiễm, nhìn xem."
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, cười nhẹ nhàng tiếp nhận chiếc hộp, đầu ngón tay trong lúc vô tình xẹt qua lòng bàn tay Mặc Thần.
Mặc Thần cảm giác trong lòng bàn tay giống như là chạm vào điện, tê dại một hồi, sau đó điềm nhiên như không có việc gì thu tay về.
Nhiễm Bạch khẽ liếm cánh môi, từ từ mở hộp.
Đập vào mắt là một đôi mắt màu xanh lam tinh xảo xinh đẹp.
Không có tia máu, không có sợ hãi, thậm chí còn có thể thấy được điểm điểm ý cười.
Nhiễm Bạch khóe môi cong lên một nụ cười ngọt ngào đến cực điểm, dưới chiết xạ của ánh nắng, như là thiên sứ sa đọa thế giận, không nhiễm một tia hồng trần, tiên khí mười phần.
Tiếng nói mang theo sự mềm mại non nớt của thiếu nữ:
"Lễ vật của A Thần, ta rất thích."
Một đôi mắt trong suốt mang theo từng tia từng tia kinh hỉ, tựa hồ là thật thích lễ vật này.
Phong Lạc: "..."
Phẩm vị quá đặc biệt, ta không phản bác được.
Mặc Thần môi mỏng có chút giương lên, một đôi con ngươi chuyên chú nhìn chăm chú lên Nhiễm Bạch, đuôi lông mày gảy nhẹ, mang theo vài phần tà khí cùng ngả ngớn.
Giọng nói mát lạnh từ tính, rất trầm, rất êm tai:
"Nhiễm Nhiễm thích là được."
Nhiễm Bạch yêu thích không buông, vuốt vuốt con ngươi màu xanh lam, giọng nói ngọt ngào mềm nhu mang theo từng tia từng tia đáng tiếc:
"Kỳ thật thì ta càng muốn nhìn mắt của A Thần hơn."
Một đôi mắt trong veo nhìn chăm chú Mặc Thần, loá mắt như hắc bảo thạch, mang theo thưởng thức không chút che giấu.
Chỉ là kia sâu trong đôi mắt dũng động ám mang, lại không phải đơn giản như vậy.
Mặc Thần đương nhiên nghe ra ý tứ của Nhiễm Bạch, sâu kín thở dài một hơi, thanh âm mang theo từng tia từng tia bất đắc dĩ cùng cưng chiều:
"Tiểu gia hỏa, trong mắt em, anh chỉ có con mắt đẹp thôi sao?"
Âm cuối nhẹ nhàng giương lên, càng lộ ra câu người vô cùng..