Trang Nghiêu yên lặng nghe điện hai phút, đặt máy liên lạc xuống, tiếp tục nhìn về phía biển khơi, cũng không quay đầu lại trầm mặc chừng nửa phút, nó mới lên tiếng: “Mực khổng lồ có xu thế rút quân, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này, các anh… chuẩn bị rời bến đi.”
Nhóm người mới chạy không được bao xa thì doanh trại đột nhiên chìm trong một vùng tối đen.
Tùng Hạ sửng sốt: “Sao lại mất điện rồi?”
“Máy phát điện không chịu nổi lượng điện dùng cho đèn pha, chắc hẳn đã xảy ra vấn đề.” Trang Nghiêu bật bộ đàm: “Đội trưởng La, máy phát điện…”
Giọng nói của đội trưởng La hổn hển trong tiếng gió biển, hết sức dồn dập: “Đang được sửa gấp, có cần chạy máy số 2 ngăn cản tấn công hay không? Hoặc là số 3?”
Trang Nghiêu ngẫm nghĩ: “Không cần, tiết kiệm tài nguyên đi. Tranh thủ sửa chữa khẩn cấp, chúng tôi vẫn chịu được.”
Động vật biển quanh năm sống dưới đáy biển tối om, có con thị lực đã hoàn toàn thoái hóa nhưng vì phải lên bờ nên vừa mới tiến hóa ra, có con thì trời sinh đã có thể nhìn thấy rõ ràng trong bóng đêm hơn đồng loại. Dù thế nào đi chăng nữa, tác chiến trong bóng đêm vẫn có lợi hơn cho động vật biển, cho dù tạm thời không thể sử dụng đèn pha thì nhất định cũng phải đảm bảo doanh trại được cung cấp đủ điện.
Khi họ chạy đến phía Bắc doanh trại, nhờ ánh trăng, họ đã có thể nhìn thấy vô số những bóng đen di động đang xông tới phía mình từ phía bờ biển. Cũng không biết có phải hôm nay ông trời đặc biệt ưu ái chúng hay không mà ánh trăng đêm nay thường xuyên bị mây đen che phủ, trở nên mờ mịt nhạt nhòa, ngoại trừ vài dị nhân tiến hóa thị lực thì đa phần chỉ có thể nhìn được đại khái.
Liễu Phong Vũ hỏi: “Mấy giờ rồi? Mấy tiếng nữa là trời sáng?”
Trang Nghiêu nói: “Vẫn chưa đến chín giờ, còn sớm lắm, ít nhất tám tiếng nữa mới đến lúc trời sáng.”
“Đậu má, sao tôi cứ thấy đã qua một đêm rồi thế.”
Đặng Tiêu siết chặt nắm đấm: “Đêm nay, chỉ vừa bắt đầu.”
“Tối mù mù thế này đánh thế đ nào được.”
Tùng Hạ kêu lên: “Tôi có thể cường hóa thị lực cho mọi người, nhưng có quá nhiều người, thời gian tác dụng đến mỗi người chỉ giới hạn được có vài phút.”
“Đủ rồi, cũng tầm đấy chắc là sửa xong máy phát điện.”
Tùng Hạ nhắm mắt lại, năng lượng hùng hậu tràn ra bên ngoài cơ thể, chia thành mấy chục đơn vị nhỏ, cho những dị nhân không thể cường hóa thị lực trong khả năng biến dị của mình có được thị lực nhìn trong bóng tối. Về phần Đường Nhạn Khâu hay Thiện Minh gì đó thì hoàn toàn không cần cậu bận tâm.
Một dị nhân của quận Cửu Giang hưng phấn: “Khả năng này tiện ghê, healer [288] toàn diện nha.”
[288] Healer: Còn gọi là vú em, bác sĩ, thầy thuốc… Là một chức vụ, nghề nghiệp trong game, có nhiệm vụ bơm máu hồi sức hậu cần cho cả nhóm.
Tùng Hạ đeo pháo gió lên tay, vung vung cánh tay, lẩm bẩm: “Tôi thuộc phe chiến đấu à.” Sau khi bắn chết hàng chục con động vật biển, cậu đã cảm nhận được khoái cảm khi ra trận giết địch, bây giờ toàn thân đều đang nhiệt huyết sôi trào.
Trang Nghiêu nói: “Đừng vội đắc ý, trèo lên người A Bố với tôi.”
Tùng Hạ ôm Trang Nghiêu nhảy lên người A Bố, A Bố sớm đã kích động khó nhịn, dẫn đầu làm gương xông về phía động vật biển.
Lúc này, tại vùng biển số 3 không có tiếng đánh đánh giết giết như vùng biển số 4 và số 5, so ra thì chỉ có tiếng la hét kỳ dị của động vật biển và tiếng sóng biển đánh vào bờ cát.
Vùng biển số 3 do bộ tộc người khổng lồ và thành Quang Minh trấn thủ là nơi được chuẩn bị chu đáo nhất trong tất cả tám vùng biển. Do bộ tộc người khổng lồ biết được thời gian nhiệm vụ của mình trước họ nên Hoàng An đã sớm dẫn người đến vùng biển số 3 chuẩn bị cho cuộc chiến từ trước.
Lúc này Dung Lan đang đứng trên tháp truyền tin, Hoàng An thì ngồi trên bãi đất trống phía ngoài ngọn tháp. Đầu của hai người gần như nằm thẳng trên một trục ngang, cùng nhau bình tĩnh nhìn về vùng biển cách đó không xa.
Xung quanh căn cứ thông tin là một cái rạch do người khổng lồ đào ra, rộng 25 mét, sâu 15 mét. Cái rạch tương đương với một tòa nhà cao tám tầng này đã biến căn cứ thông tin của họ thành một “hòn đảo biệt lập”, ngăn cách họ và động vật biển. Đây là sáng kiến mà chỉ có người khổng lồ mới có thể tạo ra trong một khoảng thời gian ngắn. Diện tích căn cứ cũng vì vậy mà trở nên rất nhỏ, nhưng họ không quan tâm đến điều này, nhiệm vụ của họ là bảo vệ tháp truyền tin và kho vũ khí, chỉ cần hai nơi này không bị động vật biển phá hủy, động vật biển thích lẻn vào thị trấn cũng không sao hết.
Hơn mười khẩu đại bác và mấy chục khẩu súng máy dựng tại các lô cốt phòng thủ nằm ở bốn phía quanh căn cứ, nhưng động vật biển tập kích đã qua hơn hai tiếng mà họ còn chưa bắn được một viên đạn nào.
Do động vật biển cơ thể quá khổng lồ tạm thời vẫn chưa lên bờ được cho nên trước mắt, kích thước của động vật biển có thể hoạt động ở trên đất bằng mà họ nhìn thấy, con lớn nhất cũng không quá 20 mét, cái rãnh kia lại khiến đa số động vật biển không thể vượt qua. Lúc đầu khi chúng bị cái rãnh ngăn cản, còn tần ngần do dự ở bờ bên kia, sau vài phút đắn đo, bắt đầu có một đàn quái vật lớn nhảy vào trong rãnh, nếu không chết do cọc gỗ cắm dưới đáy rãnh thì cũng chết do nước biển dẫn điện được bố trí ở dưới.
Có một bộ phận quái vật kích thước lớn, hoặc là sức bật kinh người có thể một phát nhảy qua cái rãnh rộng 25 mét, nhưng dù sao cũng là thiểu số, đều bị người khổng lồ canh gác bốn phía xử lý. Cứ như vậy giữ trận hơn một tiếng, động vật biển cũng phải chùn bước trước cái rãnh này.
Bởi vậy, vùng biển số 3 cũng là trạm gác duy nhất từ chối sự giúp đỡ của các nơi khác.
Hoàng An bắt đầu kiêu ngạo về hệ thống phòng thủ hoàn hảo của mình, tưởng rằng đêm nay sẽ vượt qua một cách bình an vô sự. Song trước sau Dung Lan lại vẫn hơi cau mày. Hắn nhìn đám quái vật chẳng sợ đối mặt với xác chết thê thảm của đồng loại mà vẫn không lùi nửa bước, trong lòng cứ có cảm giác bất an.
Lúc này, động vật biển thay đổi sách lược, chúng bắt đầu thử ném một vài con quái vật kích thước nhỏ sang bờ bên kia, các tay lính bắn tỉa giết sạch phần lớn những con bị ném sang, song vẫn có một vài con bị ném thành công vào căn cứ. Sau khi nhìn thấy cách này công hiệu, đám động vật biển bắt đầu liên tục ném đồng loại của mình vào trong doanh trại.
Hoàng An hừ lạnh một tiếng: “Chút cỏn con ấy chẳng thể tạo ra bất cứ uy hiếp gì.”
Dung Lan lạnh nhạt nói: “Thứ uy hiếp chúng ta chưa bao giờ là số lượng, mà là trí tuệ của chúng. Chúng đang tăng cường trí tuệ một cách tự chủ, hoặc là mực khổng lồ đang dùng trí tuệ của nó để chỉ huy chúng. Tôi có khuynh hướng cái sau hơn, dù sao thì trong một thời gian ngắn như vậy, không thể tiến hóa ra trí tuệ được. Mực khổng lồ luôn cảm ứng với chiến trường, cho dù tốc độ phản ứng hơi chậm, nhưng nó sẽ căn cứ theo tình thế để điều chỉnh phương án tác chiến. Nếu phương án tác chiến cũ không còn công hiệu, nó còn có thể thử cách khác. Nó biết động vật biển không hiểu biết cũng không suy nghĩ có thể chỉ huy, cho dù dùng xác nhau chất đầy cái rãnh này, chúng cũng sẽ không từ bỏ tấn công.”
Đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất Hoàng An nghe thấy người đàn ông đẹp đẽ lạnh lùng này nói nhiều như vậy, cho dù không phải lời hay ho gì. Hoàng An tuy cũng bị chấn động bởi sự cố chấp đeo đẳng của động vật biển, nhưng dù sao họ vẫn chiếm thế thượng phong, súng đạn dư dả, đại bác phi cơ tất cả đều chưa hề động đến, dị nhân cũng chưa một lần ra tay. Nghĩ thế nào thì chắc hẳn họ cũng có thể yên tâm chờ đến lúc mặt trời ló rạng vào ngày mai.
Hoàng An nói ra suy nghĩ của mình, Dung Lan trầm mặc hồi lâu, nói: “Hy vọng là thế.”
Động vật biển bị ném vào doanh trại càng ngày càng nhiều, bắt đầu tạo thành một chút phiền toái với doanh trại. Rất nhiều người khổng lồ, dị nhân và quân nhân bắt đầu bố trí canh phòng, tìm diệt động vật biển tại bốn phía trong doanh trại, nhưng cục diện vẫn trong tầm khống chế của họ.
Cứ như vậy canh gác một tiếng, động vật biển đột nhiên chấm dứt hành vi ném đồng loại vào trong.
Dung Lan cảm thấy đã có chuyện xấu, hắn hoài nghi đám động vật biển này lại nhận được chỉ thị mới từ mực khổng lồ, nhìn hàng vạn con quái vật chi chít bao vây bốn phương tám hướng quanh căn cứ và cả quân tiếp viện của chúng đang không ngừng trồi lên từ đáy biển, hắn cảm thấy một sự áp lực.
Giây tiếp theo, chuyện hắn lo nhất đã xảy ra. Tại điểm tận cùng phía Nam của doanh trại, động vật biển tới gần rãnh sâu bắt đầu tự nhảy xuống rãnh như nổi điên. Dưới rãnh chôn đầy cọc gỗ vuốt nhọn, còn có nước biển dẫn điện sâu một mét bên dưới. Cho dù là quái vật cao 20 mét nhảy xuống thì cũng chẳng chịu được vài giây. Nhưng chúng hoàn toàn quên mình, không biết sợ, không chút do dự nhảy xuống từng đám từng đám, dùng cơ thể của mình lấp đầy cái rãnh chết chóc này.
Không biết từ lúc nào, Hoàng An đã đứng lên, sắc mặt nghiêm trọng nhìn đám động vật biển đi chịu chết như sủi cảo rơi bình bịch kia. Người trong doanh trại cũng sợ đến ngây người, chứng kiến mới không được bao lâu, hàng trăm con động vật biển đã vùi thây dưới rãnh, có mấy chiếc cọc gỗ đã bị xác thịt quái vật cắm đầy. Không bao lâu nữa, đám động vật biển này sẽ dùng cơ thể của chính đồng loại của mình lấp thành con đường có thể ung dung đi qua.
Dung Lan bay xuống tháp truyền tin, mở bộ đàm: “Tham mưu Lý, chuẩn bị thật tốt công tác đón đánh.”
Đồng thời lúc đó, tại vùng biển số 5, Lý Đạo Ái và Sở Tinh Châu đứng trên bức tường đất cao 30 mét, nhìn xuống động vật biển không ngừng lao lên phía dưới, nét mặt cũng có chút nghiêm trọng.
Sở Tinh Châu trầm giọng nói: “Sắp ba giờ rồi, sao số lượng vẫn không giảm?”
Lý Đạo Ái lắc đầu: “Không biết rốt cuộc trong biển có bao nhiêu mấy thứ này.”
Ngược lại với rãnh sâu do người khổng lồ đào tại vùng biển số 3, vùng biển số 5 do Lý Đạo Ái và Sở Tinh Châu đóng giữ, hợp sức hai người, dùng năng lượng Thổ xây quanh bốn phía căn cứ thông tin một bức “tường thành” cao 30 mét. Họ dựng pháo súng lên đỉnh bức tường, ném đá, đổ xăng xuống dưới, ngăn cản sự xâm chiếm của động vật biển.
Lúc mới đầu, động vật biển bó tay trước bức tường này, song bây giờ chúng đã thay đổi sách lược, bắt đầu tập trung một chỗ, dùng cơ thể va mình vào tường. Động vật biển khổng lồ có sức mạnh vô cùng kinh người, mỗi khi mấy con động vật biển chung sức va vào tường, người ở bên trên đều cảm thấy bức tường dưới chân truyền đến rung chấn khiến người ta sợ hãi.
Bờ biển không có chất đất độ dính cao chất lượng tốt mà tất cả đều là cát, dùng nước kết dính hỗn hợp lại với nhau tại nhiệt độ thấp mà thành, thật ra cũng không chắc chắn cho lắm. Một tiếng trước, khi Ngô Du đi tiếp ứng vùng biển số 4 đi qua nơi này còn giúp họ dùng băng đá gia cố một lớp. Cho dù như thế song chỉ e bức tường này cũng chẳng thể chống đỡ thêm được bao lâu. Một bên quái vật va mình vào tường, một bên Lý Đạo Ái lại đi sửa tường, nhìn như tiêu hao không nhiều năng lượng, nhưng qua thời gian dài hắn cũng cảm thấy mệt mỏi. Bây giờ, họ chỉ có thể cố gắng hết sức đánh đuổi động vật biển ập lên này. Một khi tường đất sụp đổ, họ sẽ hao phí sức người sức của nhiều hơn bây giờ mấy lần để chiến đấu. Lấy số lượng của đàn quái vật, họ có thể chống được đến lúc mặt trời ló rạng hay không, thật sự là khó mà nói trước.
Lý Đạo Ái nói: “Tường này chẳng chịu được bao lâu nữa, có định gọi viện trợ không, bây giờ cách chúng ta gần nhất là nhóm người Mĩ, mặt khác tuy Ngô Du đến vùng biển số 4, nhưng Chu Phụng Lam còn ở lại vùng biển số 6, bất cứ lúc nào cũng có thể…”
Sở Tinh Châu nói: “Chúng ta vẫn nên chống được đến đâu thì chống đi, đã ba giờ rồi, số lượng động vật biển không thể càng ngày càng nhiều nữa, nói không chừng bây giờ chính là thời điểm đỉnh cao của chúng rồi, sẽ suy nhược ngay thôi.”
Lý Đạo Ái ngẫm nghĩ, gật đầu: “Được, chờ xem sao đã.”
Đột nhiên, từ phía căn cứ cách đó không xa truyền đến một tiếng tiếng nổ mạnh, rung chấn khiến tường đất rung lên nhè nhẹ.
Đội trưởng Tôn hét lớn vào bộ đàm: “Có chuyện gì thế? Là ai nổ pháo? Tôi đã hạ lệnh chưa?!”
Một sĩ quan hô lớn: “Không ai nổ pháo hết, không biết có thứ gì đó nổ.”
Sở Tinh Châu nói: “Tôi đi xem sao.” Cơ thể hắn hóa thành một làn sương đen, bay đến nơi phát ra vụ nổ. Nhưng hắn vừa đi không được bao xa thì phía sau lưng hắn lại có một chỗ vang lên tiếng nổ mạnh.
Toàn bộ doanh trại nhất thời có chút hoảng loạn, tiếng nổ kịch liệt như vậy mà họ lại không biết rốt cuộc do thứ gì tạo thành. Hai vụ nổ kia đều xảy ra ở ngoài căn cứ, cách tường đất khoảng hai mươi mét, rõ ràng là nhằm vào họ. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ động vật biển cũng có pháo thủ?
Sở Tinh Châu cảm thấy sau vụ nổ đầu tiên, quả nhiên có thể nhìn thấy cái hố được tạo thành từ vụ nổ ở dưới đất, bên cạnh còn có một ít da thịt nửa trong suốt và xác động vật giống như một quả bóng hơi bị xẹp. Nhờ ánh trăng, Sở Tinh Châu cẩn thận phân rõ, nhìn ra đó là một phần xác vụn của sứa phát nổ. Hắn kinh hãi, nơi này cách bờ biển phải đến hơn một trăm mét, mà loại sứa phát nổ này do thể tích không nhỏ nên thường không lại gần những nơi đặc biệt gần biển. Loại sứa này vừa rời khỏi nước, chạm vào cái gì là lập tức nổ tung, sao chúng có thể chạy đến nơi xa như vậy được? Hay là chúng đã tiến hóa ra cánh?
Đang suy nghĩ, lại có một tiếng nổ vang lên, Sở Tinh Châu cảm thấy vụ nổ lần này cách tường đất rất gần.
Hắn nhanh chóng quay về doanh trại, trầm giọng nói: “Là sứa phát nổ, sao chúng có thể đi lên bờ xa như vậy?”
“Chúng đã đến như vậy.” Lý Đạo Ái đưa một chiếc kính viễn vọng hồng ngoại cho Sở Tinh Châu, chỉ vào mặt biển tối đen.
Sở Tinh Châu nhận lấy kính, nhìn theo hướng được chỉ, lập tức nhìn thấy một cột nước cao vút hùng vĩ. Cột nước do con cá khổng lồ nào đó phun ra, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy con cá khổng lồ hất đầu một cái, đưa kính viễn vọng nhìn lên trên, hắn thấy tại nơi cao nhất trên cột nước, rõ ràng hất theo một con sứa phát nổ. Cột nước ra sức phun về phía trước, sứa bị sức nước hất lên đất liền. Tuy sứa nhìn rất to nhưng vì không có xương nên trọng lượng cũng không nặng, dễ dàng bị cột nước phun lên bờ. Cột nước kia hiển nhiên nhắm ngay doanh trại mà phun, nhưng do lúc đầu không được chính xác nên rất nhiều sứa bị hất rơi ở ngoài bức tường rồi tự phát nổ.
Sở Tinh Châu di chuyển kính viễn vọng, phát hiện cột nước như vậy không chỉ có một, sứa bị phun tới càng ngày càng nhiều, tính chính xác cũng được nâng cao. Cứ tiếp tục như vậy, chuyện sứa đụng trúng tường đất sẽ không thể tránh khỏi. Vụ nổ từ một con sứa tương đương với 20kg thuốc nổ TNT, có thể dễ dàng phá hủy một mặt tường.
Giọng nói của Lý Đạo Ái bị đè thấp hết sức: “Không ngờ chúng còn có thể điều chỉnh sách lược, chuyện này cũng do con mực khổng lồ kia dạy ư? Thật là đáng sợ, nó đứng ở xa nhìn chúng ta chiến đấu, đẩy lên bờ hàng đàn động vật biển cho chúng ta chém giết, dùng chiến thuật biển cả bao vây chúng ta, sao lại có con quái vật như vậy cơ chứ.”
Sở Tinh Châu đặt kính viễn vọng xuống, một con sứa vừa phát nổ cách bức tường đất không đến hai mươi mét, hắn đã cảm giác được sóng nhiệt được tạo ra từ vụ nổ và chấn động mãnh liệt dưới chân, nhìn cát rơi lả tả từ tường đất xuống dưới, đôi mắt hắn càng trở nên sâu thẳm.
Lý Đạo Ái nói: “Xin viện trợ đi, tuy rằng chúng ta còn có thể chống được mấy tiếng nữa, nhưng một khi Trạm Giang triệu tập ra biển… không còn chúng ta, nơi này chẳng giữ thêm được bao lâu.”
Sở Tinh Châu nặng nề gật đầu.
Cùng lúc đó, tại vùng biển số 4.
“Mẹ ơi, đói đến độ da ngực dán da lưng.” Đặng Tiêu ngấu nghiến cắn một miếng cá lớn, sau đó cầm lọ muối rắc lên miếng thịt một chút rồi lại ngấu nghiến cắn tiếp.
Không chỉ có cậu đang ăn mà còn có vài dị nhân khác đều đang hùng hổ xẻ thịt cá. A Bố còn ôm hẳn một con cá lớn hình thù quái dị tận tình thưởng thức. Thẩm Trường Trạch dùng ngọn lửa sáng trắng 1.700 độ nướng chín thịt cá trong nháy mắt, mặc dù hơi khó tiêu nhưng lúc này lại là thức ăn nóng sốt mà họ cần nhất.
Sau bốn giờ liên tục tác chiến, đa phần mọi người đều đã mệt mỏi không chịu nổi. Lúc này là hơn một giờ sáng, chính là lúc người ta mệt mỏi nhất, dễ thấy đói khát nhất. Vì để duy trì thể lực nên họ bắt đầu luân phiên nhau ăn uống.
Tùng Hạ vừa trút căm phẫn vào việc cắn thịt, vừa nhìn căn cứ thông tin hoang tàn khắp nơi, thi thể khắp chốn trước mắt.
Không biết từ lúc nào, bên ngoài căn cứ thông tin đã dựng lên một “bức tường”, là bức tường được dựng từ xác chết chồng chất của động vật biển. Trong bốn tiếng giữ vững thế trận vừa rồi, họ đã dùng nhiều cách tấn công như súng máy, đại bác, đèn pha, bộ binh, địa lôi… để bảo vệ căn cứ nho nhỏ này. Trong bốn tiếng họ chiến đấu cho đến lúc này, rốt cuộc thì số lượng động vật biển đổ bộ đã xuất hiện một sự hao hụt nhẹ, không chỉ số lượng đổ bộ giảm bớt mà tốc độ cũng giảm xuống. Xem ra, chắc hẳn cuộc chiến đã đến giai đoạn kết thúc. Cho nên họ mới có thời gian ăn uống.
Tiểu Chu vừa ăn vừa lau miệng: “Cuối cùng… cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi. Chúng ta giết động vật biển không được một vạn thì cũng đến chín ngàn con, hai lần để chúng xông vào doanh trại, nguy hiểm thật.”
Trong bốn tiếng vừa qua, phòng tuyến của họ từng hai lần xuất hiện lỗ hổng. Trong vòng một phút đồng hồ, từ lỗ hổng nhỏ bé kia, ồ ạt tràn vào hơn ba trăm con động vật biển. Họ đã phải liều mạng mới đuổi được chúng ra ngoài, thiệt hại trong lúc đó căn bản không thể tính được vì xác chết của động vật biển đã bao phủ toàn bộ chiến trường.
Trang Nghiêu ngồi trên lưng A Bố, lặng yên nhìn về phía mặt biển: “Số lượng quả thật giảm xuống, xem ra đỉnh cao đã qua.”
Nét mặt Thành Thiên Bích cũng xuất hiện một thoáng buông lỏng: “Số lượng như bây giờ sẽ không gây ra sợ hãi nữa, giữ thành thêm năm, sáu tiếng nữa là trời sẽ sáng.”
Tùng Hạ thở dài một hơi: “Cuối cùng chúng ta cũng chống chọi được.”
Đột nhiên, máy liên lạc trên người Trang Nghiêu vang lên, đây là cái nó dùng để liên lạc với căn cứ Trạm Giang.
Mọi người căng thẳng. Bước đổ bộ của động vật biển bên này tuy rằng tạm thời đã được ngăn chặn, nhưng vấn đề khó khăn lớn nhất, họ còn chưa bắt đầu giải quyết đâu. Tùng Hạ đấu hết nửa buổi tối với hàng ngàn hàng vạn con động vật biển vừa xấu xí vừa khỏe mạnh này, cả thể xác và tinh thần đều đã mệt mỏi, vừa nghĩ đến chuyện có thể phải ra biển đối mặt với ác ma như mực khổng lồ, chân cậu như nhũn cả ra.
Trang Nghiêu mở máy phát: “Alô, giáo sư Tùng.” Trang Nghiêu yên lặng nghe điện vài phút, đặt máy liên lạc xuống, tiếp tục nhìn về phía biển khơi, cũng không quay đầu lại trầm mặc chừng nửa phút, nó mới lên tiếng: “Mực khổng lồ có xu thế rút quân, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này, các anh… chuẩn bị rời bến đi.”
Trái tim Tùng Hạ nhảy lên thình thịch một nhịp, chậm rãi đặt miếng cá trong tay xuống.
Thành Thiên Bích đứng lên, Thẩm Trường Trạch và Diêu Tiềm Giang cũng liên tiếp đứng lên, ai nấy đều mang vẻ mặt phức tạp nhìn về phía đại dương mênh mông thăm thẳm.
Trang Nghiêu nói: “Các anh sẽ có 20 chiếc máy bay chiến đấu đi theo trợ giúp, bởi vì sau khi nguyên tố hóa, các anh không thể mang theo bất cứ thứ gì nên máy liên lạc chống nước đặt trên người Tùng Hạ. Tùng Hạ, anh phải báo cáo tình hình đúng lúc cho chúng tôi biết.”
Tùng Hạ nói: “Được…”
“Lần hành động này có thể là cơ hội duy nhất của chúng ta, các anh phải đi liều mạng, nhưng đừng ném cả mạng đi thật.” Trang Nghiêu gãi đầu: “Cố gắng hết sức đừng để chết là được.”
Mọi người ở đây trong lòng đều hiểu rõ, chuyến này đi lành ít dữ nhiều.
Tiểu Chu nhảy dựng lên: “Quận vương, em đi với ngài.”
Diêu Tiềm Giang cau mày, quát lớn: “Sao cậu cái gì cũng muốn góp vui vậy.”
Tiểu Chu mặt mũi đỏ bừng: “Quận vương, em… Tùng ca không bay được, các anh dẫn ảnh theo vướng tay vướng chân, để em chở ảnh cho. Em bay nhanh, ít nhất có thể đảm bảo anh ấy không bị…”
“Cậu bay nhanh hơn máy bay chiến đấu được chắc!” Diêu Tiềm Giang lạnh lùng nói: “Cậu đã thấy chiếc máy bay chiến đấu kia bị đánh rơi thế nào chưa? Ngồi xuống cho tôi!”
Tiểu Chu siết chặt nắm đấm, đôi môi run rẩy, cuộc đời này đây là lần đầu tiên gã cãi lời Quận vương mà gã tôn kính nhất, nghẹn ngào: “Quận vương, cho em đi với ngài đi, mạng của cả nhà em đều do ngài cứu, từ ngày đó em đã thề, có chết em cũng chết vì ngài, em…”
Diêu Tiềm Giang xoay người đi, giọng nói lạnh buốt: “Không được.”
Tiểu Chu còn định nói gì, Thẩm Trường Trạch đã mở miệng: “Tùng Hạ do Al phụ trách bảo vệ, chuyện này đã định từ trước. Al bay không chậm hơn anh bao nhiêu, nhưng sức chiến đấu lại mạnh hơn anh rất nhiều. Quan trọng nhất là, Al có thể thở dưới nước.”
Tiểu Chu nghe vậy, cúi gục đầu xuống.
Thành Thiên Bích nói: “Đi thôi.”
Thiện Minh lần lượt đập tay với Thẩm Trường Trạch và Al, cười: “Lần này không thể đi với hai người, lấy chút thịt của con bạch tuộc khốn kiếp ấy về, để xem có phải ăn ngon lắm không.”
Al cười: “Không thành vấn đề.”
Thẩm Trường Trạch nhéo nhéo cánh tay Thiện Minh, khẽ nói: “Con sẽ không chết.”
Thiện Minh xoa xoa tóc hắn, cười: “Biết rồi.”
Khi Diêu Tiềm Giang đi qua người Tiểu Chu, Tiểu Chu bắt lấy tay anh, khàn cả giọng: “Quận vương, nhất định ngài phải trở về đó.”
Diêu Tiềm Giang xoa xoa đầu gã: “Cậu ngốc, yên tâm đi, chẳng ai giết được tôi cả.”
Đặng Tiêu khó chịu nhìn Tùng Hạ và Thành Thiên Bích, khe khẽ nói: “Thành ca, Tùng ca, các anh nhất định phải cẩn thận.”
Tùng Hạ cười: “Yên tâm, cùng lắm thì bọn anh bỏ chạy.”
Liễu Phong Vũ miết cằm Tùng Hạ, cười: “Cậu bây giờ và cậu của ba năm rưỡi trước lần đầu anh gặp, gần như chẳng phải một người nữa vậy.”
Tùng Hạ cười nhăn nhở: “Già đi hả anh?”
“Nhất định có già đi đôi chút, cậu đâu có phải anh, sao có thể có được thanh xuân vĩnh cửu cơ chứ.”
Tùng Hạ cười phá lên.
Đường Nhạn Khâu tiến lên một bước: “Tôi đi với mọi người.”
Tất cả kinh ngạc nhìn hắn, Thành Thiên Bích nói: “Nhạn Khâu, anh không cần…”
Đường Nhạn Khâu kiên quyết nói: “Bên cạnh mực khổng lồ nhất định có rất nhiều động vật biển bảo vệ nó, tôi yểm trợ cho mọi người. Quan trọng nhất là, tôi sẽ bảo vệ Tùng Hạ, hãy đưa tôi đi cùng.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Cứ để anh ta đi, khả năng của anh ta rất hữu dụng.”
Trang Nghiêu cũng gật đầu.
Liễu Phong Vũ mím môi, liếc nhìn Đường Nhạn Khâu. Đường Nhạn Khâu có chút chột dạ cúi đầu, Liễu Phong Vũ vỗ vỗ mặt hắn: “Bảo vệ người của chúng ta cho tốt, cả cậu nữa đấy.”
Đường Nhạn Khâu giương mắt nhìn hắn, mắt sáng như đuốc, kiên định mà trầm tĩnh.
Trang Nghiêu trượt xuống từ trên người A Bố, ngẩng đầu nhìn mọi người: “Bình thường tôi không thích nói mấy câu vô nghĩa này, có điều, quan trọng nhất vẫn cả cái mạng nhỏ của mấy anh, nhớ cẩn thận.”
Tùng Hạ cười nói: “Cám ơn cậu đã quan tâm, tiến sĩ Tiểu Trang.”
Dường như A Bố cũng cảm nhận được một chút không khí bi tráng mà nghiêm túc, không được tự nhiên kêu khẽ hai tiếng, cúi đầu, dùng chóp mũi húc húc vào vai Đường Nhạn Khâu, mê man nhìn họ.
Tùng Hạ ôm mũi nó cọ cọ: “A Bố, chờ bọn tao trở về, sẽ mang mực tươi ngon về cho mày.”
Trang Nghiêu nói: “Trực thăng đón các anh đã đến.”
Sáu người ổn định tâm trạng, bước lên trực thăng, không hề quay đầu lại.
Thủy Thiên Thừa: Liệt kê tám tổ chức đóng giữ tám vùng biển tiện cho mọi người xem văn:
Vùng biển số 1 – Các tổ chức dị nhân khác & Tập đoàn quân.
Vùng biển số 2 – Jacqueline & quân đội Nga.
Vùng biển số 3 – Bộ tộc Người khổng lồ & Dung Lan (Thành Quang Minh) & Tập đoàn quân.
Vùng biển số 4 – Thành Thiên Bích & Thẩm Trường Trạch (Tộc Long Huyết) & Diêu Tiềm Giang (Quận Cửu Giang) & Tập đoàn quân.
Vùng biển số 5 – Sở Tinh Châu (Thành Huyền Minh) & Lý Đạo Ái (Lục Đạo Hoàng Tuyền) & Tập đoàn quân.
Vùng biển số 6 – Ngô Du (Hội Băng Sương) & Chu Phụng Lam (Hội Phụng Lam) & Tập đoàn quân.
Vùng biển số 7 – Myron Babbott & quân đội Mỹ.
Vùng biển số 8 – Các tổ chức dị nhân khác & Tập đoàn quân.