~Lời xin lỗi~
Thông báo quan trọng cho toàn thể khách hàng của MOL Burger
Chúng tôi thành thật cảm ơn vì sự ủng hộ thường xuyên của mọi người
Do eo biển Malaca đã bị phong tỏa, nên chuyến hàng vận chuyển thực phẩm của chúng tôi sẽ trễ trong khoảng 1 giờ
Số lượng sản phẩm sẽ được điều chỉnh và cung cấp kịp thời
Chúng tôi xin lỗi vì sự bất tiện này hy vọng quý khách hàng hiểu cho
Giám đốc điều hành
Yuu-1.
Xã hội được dựng nên từ cái gì?
Một câu hỏi như thế, đáp án đã rất rõ ràng.
Xã hội loài người tạo dựng từ tinh thần hợp tác lẫn nhau.
Tất cả mọi thứ- từ chế độ bảo hiểm, cơ sở hạ tầng, hay là cứu nạn cũng vậy- đều xây dựng trên cái gọi là giúp đỡ lẫn nhau. Nếu loài người chỉ thích lấy và cướp những gì họ muốn, thì chúng ta chẳng thể nào tiến bộ. Con người dựng nên xã hội qua việc mượn sự hỗ trợ của người khác.
Vậy thì, Kusaoka-san và tôi là sao đây? Khi đang chờ đèn dành cho người đi bộ sáng lên, tôi lơ đãng nghĩ về việc này.
Ánh hoàng hôn tỏa xuống vòng xuyến đầy ắp người đi đường. Ở trung tâm thành phố tọa lạc một nhà ga khổng lồ, có hết thảy tám lộ tuyến, bao gồm những tuyến riêng biệt, tuyến tàu điện ngầm và tuyến đường sắt. Được bao quanh bởi cửa hàng bách hóa nổi tiếng và trụ sở chính của tổng công ty điện gia dụng ở cả hai bên. Khu doanh nghiệp này rất nổi tiếng trên khắp cả nước vì được xây dựng kết hợp hai bản sắc Đông Tây. Từ rạng sáng cho tới đêm khuya, không lúc nào mà sự náo nhiệt ở nơi đây giảm đi cả.
Không thể tưởng tượng được đây từng là một thế giới hoạt động theo lý luận tư bản chủ nghĩa tham lam, hoàn toàn tách biệt khỏi thứ gọi là hỗ trợ lẫn nhau.
Thoát khỏi luồng suy nghĩ, tôi liếc nhìn người con trai đang đi bên cạnh mình. Người đã đáp ứng lời thỉnh cầu của tôi trong yên lặng và đồng ý đi theo tôi.
[Kusaoka-san, chúng ta có phải đang trong quan hệ hợp tác không?]
[Theo tình huống này, mối quan hệ duy nhất giữa chúng ta là mưu hèn kế bẩn…]
[Hmm?]
[Oh, không có gì.]
[... Em hiểu rồi. Em có hơi lo lắng. Việc anh giúp em mà em chẳng cho anh được gì làm em hơi khó xử một chút.]
[Yên tâm đi. Chẳng có gì khiến tâm tình anh tệ hơn vụ này đâu.]
[... Vậy là anh vẫn cảm thấy phiền à?]
Tiếp đó, không hề có câu trả lời. Chỉ nở một nụ cười kì quái trên khuôn mặt, rồi Kusaoka-san tiếp tục bước đi trong yên lặng. Chẳng lẽ giọng nói của tôi lạc trôi theo dòng người rồi à? Không thể nào. Chúng tôi gần nhau đến mức có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nói của đối phương mà.
Chẳng lẽ anh ấy không thích mình? Nếu đối tượng ở đây không phải là tôi, chắc tôi sẽ cân nhắc việc này. Cơ mà, trong một cuộc trò chuyện liên quan đến vấn đề nhạy cảm, anh ấy đã giả vờ phớt lờ lời nói của tôi. Chỉ có một nguyên nhân duy nhất.
Anh ấy chắc chắn đã bị mê mẩn bởi vẻ đẹp của tôi. Rất có thể anh ấy không muốn chịu đựng nỗi đau khi bị từ chối. Ôi trời! Dù là chàng trai nào đi chăng nữa vẫn bướng bỉnh như thế thôi.
Ngay từ lần đầu tiên đối thoại, tôi đã mường tượng ra rồi. Gương mặt của Kusaoka-san hệt như của một chàng trai yêu từ cái nhìn đầu tiên. Không đời nào một khuôn mặt quái đản như thế lại thuộc về một con người cả.
Một thiếu nữ được ban tặng vẻ đẹp và t rí tuệ hiếm hoi như tôi đây trải nghiệm điều này gấp bội so với những người khác. Số người tỏ tình với tôi còn nhiều hơn cả số sao trên trời. Chỉ tiếc là, cho đến nay vẫn chưa có người nào được tôi gật đầu đáp ứng.
Đôi khi quá đẹp cũng rất phiền phức.
Tất nhiên nếu được nhiều người khác phái theo đuổi, thì số người cùng giới căm ghét tôi cũng nhiều như thế. Giao dịch bình đẳng mà thôi, đó là điều đang diễn ra trong một xã hội khép kín gọi là trường học. Bất tri bất giác, tôi đã lạc vào thế giới tư bản chủ nghĩa về tình yêu lúc nào không hay.
Đối với một người có trái tim yếu đuối và nhút nhát, tôi chỉ muốn hẹn hò với ai đó tương đương với tôi thôi mà. Chỉ riêng nghĩ về việc bình đẳng quan hệ với người có trí tuệ và học thức kém xa bản thân đã khiến tôi không thể ngừng run rẩy. Thay vì thiếu suy nghĩ theo đuổi người mình không thể với tới, tôi nghĩ tốt hơn là họ nên nâng tầm bản thân họ lên ngang tầm tôi thì hơn.
Tuy nhiên.
[Em không biết anh nghĩ thế nào về em, Kusaoka-san, nhưng em là con người. Nếu em làm ai đó cảm thấy tồi tệ, em cũng cảm thấy tồi tệ như thế thôi.] Tôi chậm rãi giải thích.
Kusaoka-san chỉ lườm tôi một lát mà không hề lên tiếng.
Đúng vậy. Ngay từ đầu, bề ngoài của Chigusa Yuu trông hơi… không, siêu cấp đáng yêu, nhưng nội tâm của cô chỉ như một cô gái bình thường. Dù cho không thể đáp lại tình cảm của anh ấy, tôi vẫn buộc phải trả lại ân tình này. Là một con người, tôi vẫn có thể hiểu được điều này.
Làm ơn thì phải trả ơn- đó là một quy luật bất biến.
Theo như em gái tôi, con trai vô cùng thích việc được một đứa con gái dễ thương nhờ cậy. Nói như vậy, đề nghị của tôi chắc đã khiến cho Kusaoka-san hưng phấn dị thường. Tôi có thể điều tra để hoàn thành mục đích riêng của mình, nhưng anh ấy hoàn toàn là người ngoài. Anh ấy chỉ tham gia cho vui, hay có thể nói, anh ấy là người theo chủ nghĩa khoái lạc.
[Nghiêm khắc mà nói, Kusaoka-san, vì anh mà em đã nỗ lực tương đối nhiều đấy.]
[Huh?] Kusaoka-san bất ngờ thốt lên.
[Tuy nhiên, anh không cần để ý đến việc đó đâu. Em không phải loại người sẽ quan tâm tới những giao dịch không liên quan tới tiền.]
[... Ấn tượng đấy. Anh luôn giao dịch trong tâm trí mọi lúc, xem ra chúng ta không giống nhau rồi.] Kusaoka-san thở dài một hơi giữa con đường cho người đi bộ, nơi đám đông đã bắt đầu di chuyển, tựa hồ xúc động sâu sắc. [Vậy, làm sao để anh có thể về nhà đây?]
[Khi hoàn thành việc điều tra thu thập thông tin. Chúng ta định sẽ gặp nhau với một người nữa ở MOL Burger tại cuối con- oof!]
Có một người nào đó đi trên đường này dùng túi xách đụng vào tôi. Bam. Tôi cảm thấy một lực đẩy lớn đằng sau lưng, khiến cho đầu gối tôi không tự chủ quỵ xuống.
Tiếp đến, cảm giác đau đớn dần dần khuếch tán đến toàn cơ thể.
[Đau quá…]
Mọi thứ nhòe đi. Nước mắt không tự chủ chảy ra. Tôi thật mít ướt mà. Những lúc như này, tôi càng cảm thấy mình bất lực hơn bao giờ hết.
Tôi thực sự chẳng thể làm gì cả, nhưng nếu có thể biết được ai vừa đụng vào tôi-
Khi tôi chậm rãi quay đầu lại thì…
[-Được rồi đó, đứng dậy đi.]
[Huh?]
[Nhanh lên để anh còn về.]
Wow!
Có ai đó kéo tay tôi lên và giúp tôi đứng vững. Cảm giác rùng mình truyền dọc trên sống lưng tôi- lực tay của anh ấy thậm chí còn mạnh mẽ hơn người nào đó vừa đụng vào tôi.
Bất kể nơi đâu, được người con trai lôi kéo mình luôn là ảo tưởng của mọi đàn bà con gái. Tất nhiên, tôi, đỉnh cao của phái nữ, cũng không phải ngoại lệ.
Tôi nhanh chóng lau đi khóe mắt bằng lòng bàn tay, rồi cúi đầu.
[...Er, um… Cảm ơn anh rất nhiều.]
[Không cần phải làm thế, anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà thôi.]
Khi tôi ngước nhìn lên, Kusaoka-san đang đánh mắt nhìn sang xung quanh như thể không thèm để ý. Hình tượng lạnh lùng đó của anh ấy tựa như đang lấp lánh dưới tầm nhìn của tôi vậy.
[Anh vừa nâng điểm của mình lên đấy, Haruma-san]
[Điểm nào…?]
[Thật là, đừng để một cô gái nói ra việc này chứ.] Tôi nâng ngón tay lên.
Dù khỏe như thế, nhưng anh ấy vẫn là một chàng trai nhút nhát. Anh ấy chỉ nhún vai trong ngại ngùng. Sự chênh lệch giữa ngoại hình và cử chỉ đó càng làm cho điểm của anh ấy tăng cao hơn nữa!
Khi điểm Johannes đầy đủ, tôi sẽ cho anh ấy một cơ hội để mời tôi đi ăn tối. Kusaoka-san thực sự rất may mắn khi được kéo dài cuộc hẹn hò với một thiếu nữ tuyệt vời như tôi đấy. Tôi cũng sẽ được ăn uống miễn phí nữa, nên là vui thật. Một hòn đá trúng hai con chim!
Tôi đã dựng nên chính sách này để tất cả mọi người được vui vẻ, nên có lẽ tôi rất thích hợp để làm một chính trị gia. Nếu mục đích chính là dành dụm tiền, vậy thì dấn thân vào con đường chính trị quả thật là một lựa chọn tốt với tôi. Tôi sẽ làm mọi thứ để thay đổi Nhật Bản, tổ quốc thân yêu của tôi, thành một nơi tốt đẹp hơn.
Haruma-1.
Tôi không phải một quý ông phong độ, hay là người tôn trọng nữ quyền.
Chỉ là, khi Chigusa bị ngã, em ấy đã nhanh chóng cố gắng dùng điện thoại trên tay để chụp hình người vừa đụng vào em ấy, vậy nên tôi nghĩ rằng tôi phải can thiệp vào. Em ấy thậm chí chẳng thèm ngồi đó sụt sịt hay lau đi nước mắt, mà ngay lập tức hành động. Chẳng lẽ em ấy là một luật sư bí mật à?
Vì những người qua đang nhôn nhao chú ý, tôi tranh thủ bắt lấy cánh tay của Chigusa và đưa em ấy ra khỏi nơi đây.
… Cánh tay của Chigusa gầy kinh khủng.
Nhưng không phải loại gầy trơ xương, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của cánh tay qua lớp quần áo. Nếu cứ để như thế, mồ hôi trên tay tôi sẽ vẽ nên bản đồ Nhật Bản trên trang phục của em ấy mất, nên tôi vội vàng bỏ tay ra sau vài bước. Giờ tôi đã tạo khoảng cách với em ấy, chẳng biết làm gì hơn ngoài việc hỏi.
[Dù sao thì, chúng ta đang đi đâu đây?]
[Chúng ta đang đi đến MOL Burger, Haruma-san.]
Sao con này lại kêu tên tôi vậy? Bởi vì điểm của tôi tăng lên phỏng? Trong trường hợp đó, không biết tôi có nên gọi cô nàng bằng biệt danh: Johannes, mà tôi vừa nghĩ ra hay không. Tuy nhiên, bản thân tôi lại chẳng muốn tăng điểm Johannes của em ấy lên một nanomet nào cả… Vậy thì, cứ gọi em ấy là Chigusa thì thích hợp nhất, mặc dù “Chibusa” khá hợp đấy [note20987] , xấu hổ quá đi mà! Bản thân tôi đúng là điển hình của một thằng trai tân nhút nhát.
Vậy nên, yeah. Cứ tiếp tục nói chuyện mà không xưng hô em ấy là Chigusa thôi.
[Nếu là chuyện ăn uống, thì anh đã ăn ở nhà rồi.]
[Không phải thế. Em tính nghe câu chuyện của Anna cơ.] Chigusa nói theo cách không thể rõ ràng hơn được, mặc dù tôi chẳng biết Anna là cái quái gì. Ca khúc hit nào đó của ban nhạc Kai à?
Dù sao thì, đây là một quyết định tồi tệ khi hẹn gặp cái cô Anna-san này trước khi tôi kịp kiểm tra lịch trình. Còn chưa đề cập đến việc Chigusa đang hành động dựa trên giả định rằng tôi sẽ đi theo em ấy nữa chứ…
Bộ có cô gái nào khác có thể chịu đựng một người hấp dẫn, tự coi mình là nhất như Chigusa hả? Một đứa con gái như Chigusa khẳng định sẽ bị xa lánh và phớt lờ trong đoàn thể nữ giới, và nếu em ấy đi học thì chiếc bàn của em ấy sẽ tràn đầy những Graffiti cho mà xem. Well, chắc là có vài người trong số họ tìm ra giá trị lợi dụng ở cái khuôn mặt tuyệt đẹp đó. Không biết cái cô Anna-chan mà chúng tôi đang nói tới có thuộc dạng đấy hay không.
Đi chậm vài bước đằng sau Chigusa, tôi đi qua khu vực bị bóng đêm chiếm đóng. Có lẽ vì chúng tôi đang đi qua đám đông đang về nhà trong giờ cao điểm, nhưng dù chúng tôi ở gần nhau thế nào đi chăng nữa cũng không nói với nhau một câu nào, và cảm giác bất an ngập tràn trong tâm trí tôi.
Chẳng có gì để làm, tôi lấy điện thoại ra. Sau khi nhấn vào màn hình một lúc, tôi lần thứ hai nhìn thấy tin nhắn của Chigusa.
Tuy nhiên… càng nhìn vào nó, tôi càng cảm thấy rùng mình. Wow. Chỉ cần tình cờ đọc tin nhắn này thôi, tôi có thể nói nó quá là kinh khủng, đáng sợ và lạnh hết cả sống lưng, cứ như là thứ thoát ra từ thể loại phim kinh dị vậy. Sợ hãi, kinh ngạc, hồi hộp. Mỗi lần tôi đọc là mỗi lần tôi mất đi mấy tháng tuổi thọ.
Từ cái tin nhắn kinh hoàng này, một từ hấp dẫn sự chú ý của tôi: Giao lộ ngẫu nhiên. Giống thứ gì đó từ Miền ảo ảnh à. [note20988]
[Cô ấy bị vướng vào Giao lộ ngẫu nhiên và biến mất, huh…] Tôi lẩm bẩm, không thể không khịt mũi trước câu chuyện hoang đường thế này.
Tôi không quá quen thuộc với cái thứ gọi là Giao lộ ngẫu nhiên. Mặc dù đây là một truyền thuyết đô thị, nhưng chẳng có ai xung quanh tôi bàn tán về tin đồn này, nói đúng hơn là tôi chẳng có ai ở xung quanh cả. Chắc tôi có thiên phú về Nen (Niệm) rồi. Thế quái nào tôi có thể tự nhiên học được Zetsu (Tuyệt) nhỉ…? Thực chất, tác giả của bộ manga đó cũng đang sử dụng Zetsu. Ông ấy ẩn mình quá lâu rồi! [note20991]
Chà, dù sao thì, nếu tôi không giải quyết vấn đề này kịp thời, tôi sẽ không thể về nhà mất. Tôi sẽ giải quyết tình trạng khó xử của Chigusa nếu có thể, và nếu quá khó, tôi phải bịa ra một phương án thích hợp mà em ấy có thể chấp nhận.
Tôi ho khan vài tiếng. [Này, Chigusa,] tôi gọi cô. [Em có thể nói chi tiết hơn về vụ này không?]
Nghe thấy lời tôi, Chigusa đặt tay đằng sau lưng và quay người lại. Mép váy em ấy nhẹ nhàng phất lên, thấp thoáng hiện ra bắp đùi trắng mịn.
[Chi tiết à?] Chigusa nghiêng đầu suy nghĩ. [Hmm… Shia-san là người mà em rất thân. Bạn ấy có nuôi một con chó Schnauzer nhỏ [note20992]
và sống cùng với cha mẹ và anh trai trong một căn hộ cách trường học hai trạm xe, và ở trường bạn ấy học thể dục nhịp điệu do ảnh hưởng của mẹ bạn ấy, đáng tiếc bạn ấy không thể tập được gậy ruy băng, đừng nói chi là ném gậy, và thế là bạn ấy không thể nối nghiệp mẹ bạn được, và chưa đề cập đến việc học của bạn ấy cũng không tốt- hơn trung bình chút xíu- và trong tất cả, bạn ấy bắt đầu giao du với bạn học xấu, nên điểm số lại càng tụt xuống nhiều hơn, dạo gần đây bạn ấy lêu lổng suốt ngày, thành ra cha mẹ và thậm chí anh trai bạn ấy cũng bắt đầu lo lắng việc bạn ấy có tập trung vào kì thi đầu vào hay không, chắc thế.]
[Đ-được rồi…]
Tôi cảm thấy rất vui trước lời giải thích dài dòng của em ấy, cơ mà Shia-chan là con quái nào? Một loại bơ hả? Cái gì? Thế thì da con này chắc phải trơn mịn lắm đây.
Dù sao thì, tôi không muốn biết chi tiết về cái cô Shia-chan này, tôi muốn hỏi về Giao lộ ngẫu nhiên cơ… Và nghiêm túc đấy, có quá nhiều thông tin.
Tôi e ngại nhìn Chigusa, cơ mà em ấy chỉ thở ra một hơi rồi bắt đầu nói tiếp, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng nhiệt huyết.
[... Shia-chan là người bạn đáng tin cậy đã chia sẻ mọi điều quan trọng với em. Đó là lý do tại sao em bắt buộc phải mang bạn ấy trở lại.]
Chigusa nói với biểu lộ nghiêm túc. Đôi mắt nhiệt thành tràn ngập trong nỗi buồn không thể cân đo đong đếm.
[Chà, đúng vậy, thật đáng lo ngại nếu người đó không bao giờ trở về…]
[Đúng đó. Ý nghĩ đó làm em lo lắng đến phát sốt… Không ở đó khi em nhấn chuông cửa, không bắt điện thoại cả ngày hôm qua dù cho em đã gọi cho bạn ấy suốt đêm…]
Chigusa sụt sịt và lau đi nước mắt. Khi chỉ nhìn thế này, động tác của em ấy đáng yêu kinh khủng và khuấy động lên suy nghĩ muốn bảo vệ của tôi, cơ mà cái đống tin nhắn trước đó kết hợp với lời nói hiện giờ của cô còn lâu mới bi thảm như vậy...
Tuy nhiên, Chigusa, dường như đang thành tâm lo lắng, tiếp tục nói. [Nếu bạn ấy không bao giờ trở lại, thì đó sẽ là một tổn thất khổng lồ đối với em,] rồi chuyển sang giọng kịch liệt hơn. [Nghĩ đến việc bạn ấy bị cuốn vào một sự kiện nào đó của một tổ chức bí ẩn làm cho trái tim em quặn lại.]
Nhìn thấy Chigusa nắm chặt chiếc ruy băng trước ngực, như thể tận thế sắp đến, bỏ qua hành động quái gở của cô, tôi không ngại giúp em ấy một chút.
[Chà, em biết đấy...] Tôi cố nặn ra lời. [Dù sao thì, tôi chỉ muốn biết thông tin Giao lộ ngẫu nhiên thôi.]
Chigusa nghiêng đầu buồn bực, làm khuôn mặt như thể đang hẹn hò với một con tê tê.
[... Giao lộ ngẫu nhiên?]
[Um, trong tin nhắn của em đấy.]
Huh? Không phải Giao lộ ngẫu nhiên à? Hay là Giao lộ Gundam? Nghe khá giống phong cách SD Gundam. [note20993]
[Ah, cái đó hả?] Chigusa nở nụ cười kì quái, trả lời toàn những câu bất định như [ums] và [uhs]. Er, không phải em ấy là dùng đề tài này để tiếp cận tôi sao...?
Giao lộ ngẫu nhiên.
Truyền rằng, nếu có một cặp tình nhân tay trong tay đi đến khu dân cư vào nửa đêm, khi đến một ngã ba, ngã thứ tư sẽ xuất hiện. Không cách nào biết được đâu là con đường chính xác. Nếu chọn sai đường, họ sẽ không bao giờ trở lại được- hay đại loại thế.
Em ấy là đồ ngốc à? Đây chẳng khác nào một câu chuyện được một tên học sinh cấp 3 não úng nước bịa ra cả. Nếu chọn sai đường, họ sẽ không bao giờ trở lại được... Cái khỉ gì vậy?
Chẳng lẽ đây là phép ẩn dụ về cuộc sống à? Bộ nó đại diện cho trái tim thiếu nữ ngây thơ, phiền não giữa các lựa chọn và không biết nên chọn con đường nào hả? Chắc có khá nhiều người chọn sai đường và không thể quay đầu lại dù có hối hận ra sao rồi đây.
Tôi cũng là một trong đám người đó. Ngay bây giờ, tôi rất muốn trở về nhà.
Theo tôi biết, những người giỏi giao tiếp xã hội là những người luôn tìm được cơ hội để rời đi. Khả năng áp đặt người khác có lẽ là một đặc điểm thiết yếu trong giao tiếp, chân lý của mọi mối quan hệ. Thay vào đó, có thể nói rằng mặt tối của quan hệ nhân thế, xã giao, giao tiếp…vv… thì liên quan đến việc bài trừ mối quan hệ với những người khác.
Giống như những gì Chigusa Yuu đã làm.
[Haruma-san, đường này nè.]
Ngay cả bây giờ, Chigusa vẫn cứ vùi đầu tiến lên, không hề đoái hoài tới ý kiến của tôi. Người qua đường vẫn cứ đi đi lại lại, nhưng dường như vùng đô thị nhộn nhịp này cũng chẳng thể làm em ấy xao động. Em ấy đi qua dòng người và cuối cùng đi tới tòa nhà trước nhà ga. Khi bước vào thang máy, em ấy thở dài một hơi. Chigusa nhấn nút lên tầng 2, xong lui về phía sau và đoan chính khép hai chân lại, hai mắt nhìn thẳng phía trước, chờ đợi cửa mở.
Chỉ có tôi và Chigusa ở trong một cái hộp bé tí tẹo. Một cách tự nhiên rằng khoảng cách giữa hai chúng tôi chưa bao giờ gần như thế.
… Khẩn trương thật.
Nghĩ lại thì, đã lâu rồi tôi chưa trò chuyện với cô gái nào cùng trường. Ngoài ra, nếu bọn tôi gặp nhau ngoài trường, thì có tính là hẹn hò không nhỉ? Một nam một nữ ở cùng với nhau trong một không gian giới hạn, theo nghĩa rộng hơn thì, chắc đây là sống chung…
Yuu-2.
Trên tầng hai của MOL Burger, một chỗ ngồi hẻo lánh ít ánh sáng.
Ở nơi không đáng chú ý như này, một cô gái nhỏ nhắn rụt rè ngồi tại chỗ.
[Xin lỗi, cậu đợi có lâu không.] Tôi vẫy tay, bước đến.
Cô ấy lắc đầu hai hay ba lần, rồi mở to mắt nhìn chúng tôi.
[Um, đây là Haruma-san, anh ấy đồng ý giúp mình điều tra. Còn đây là bạn của em, Anna-san.]
[... Mhmm.] Trả lời theo kiểu lạnh lùng đến mức kém hơn cả con rùa, Kusaoka-san ngồi vào ghế theo cách lịch sự nhất có thể.
Giờ thì đến Anna-san.
Một học sinh năm nhất, và là em út trong gia đình có ba chị em. Cô ấy thuộc cung Song tử và có nhóm máu B, không phải là tổ hợp thiên theo hướng thủ công, nhưng thực ra cô ấy rất giỏi thủ công. Cô ấy sống cùng với bố mẹ, trong nhà có ô tô trả góp. Không đóng thuế chậm. Nắm giữ một ít thu nhập và nợ nần. Tuy nhiên, cha mẹ cô rất nghiêm khắc. Cô ấy thiếu nợ tôi 36400 yên. Điểm nổi bật của cô là đôi má lúm đồng tiền.
Cơ mà, hôm nay, đôi má lúm đó đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là mồ hôi lạnh chảy ròng. [Er, um, Yuu-chan... Vì cái gì cậu lại gọi mình ra đây...]
[Có vài thứ mình muốn hỏi, nếu cậu không phiền.]
Anna-san vẫn luôn sẵn sàng chấp nhận lời mời gọi của tôi, dù đang rất bận bịu vào buổi tối. Không hề phóng đại khi nói chúng tôi là bạn thân nhất.
[Cậu biết rằng khá nhiều người bạn của mình đã mất tích gần đây không? Anna-san, cậu có thân với Shia-san không vậy. Cậu có biết gì không? Gì cũng được mà.]
[... Um, vậy đó, ba bọn mình- Shia, Maria và mình- thường hay, um, chủ nhật tuần trước bọn mình có đi chơi với nhau...] Sau khi thấy tôi ngồi bên cạnh, Anna-san nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay run lẩy bẩy của cô, đến mức gần như tạo ra điện. Một cơ thể như thế này có thể bán được khá nhiều tiền đây. [Cho nên mình có gọi điện cho Maria về vụ việc của Shia.]
[Tiếp tục đi.]
[Nhưng có điều gì đó đáng sợ đã ập xuống Maria, bởi vì lúc đó giọng của cậu ấy không ngừng run rẩy...]
[Ah, tội nghiệp. Thế nhưng, tại sao bây giờ cậu mới đề cập chuyện này?]
[Không, không phải!] Cô điên cuồng lắc đầu. Đáng yêu thật, giống hệt như một con thỏ nhỏ.
Nếu nói về quan hệ nhân thế, có ba điều rất thiết yếu: Nịnh nọt, uy hiếp, và phục tùng. Nhuần nhuyễn ba thứ đó thì cuộc đối thoại mới có thể được duy trì. Tuy nhiên, một con người yếu đuối và hèn nhát như tôi chỉ có thể sử dụng nịnh nọt mà thôi.
[Anna-san, đáng yêu quá. Cố lên nào, cậu có thể làm được mà!]
Tôi mỉm cười động viên cậu ấy, sau đó đôi môi của Anna-san run rẩy đến mức tưởng chừng như khớp nối ở hàm dưới của cô lỏng ra vậy.
Một trong những lý do tôi mời Kusaoka-san hỗ trợ mình là vì anh ấy có thể gây áp lực tới người tôi đang điều tra trong trường hợp họ chống cự, nhưng dường như cậu ấy sẵn sàng kể hết mọi thứ mà không cần nhờ vào anh ấy rồi. Ôi trời, vậy là tôi không cần anh ấy nữa à?
[... Vì không phải vấn đề gì lớn, nên hãy nói ra toàn bộ những gì em biết đi, được không?] Kusaoka-san nói bằng giọng lạnh lùng từ phía đối diện.
Ở đây có một thiếu nữ lý tưởng, xinh đẹp và tốt bụng. Anh ấy chắc đang khá nhiệt tình khi bày ra hình tượng đẹp nhất của mình trước một cô gái tuyệt vời như vậy đây. Dù gì thì, tôi chẳng thể khinh thường một ai đó có biểu hiện tốt như vậy được, mặc dù tôi kém chút coi anh ta là thùng tiết kiệm tiền và rút tiền trong tương lai.
mình không có ý định vẽ vời cho thêm chuyện, nhưng mình đã từng được nghe Shia nói rằng,] Anna-san nói, khuôn mặt vẫn mang vẻ cứng nhắc. [Cậu ấy nói là lãi suất của Yuu-chan làm cho cậu ấy bị áp lực rất lớ-]
[Oh, xin lỗi.]
Tôi bất cẩn làm đổ cái cốc của tôi lên trên bàn.
Dòng cà phê nóng, đen tưởng chừng như tuyệt vọng, chảy khỏi cái cốc và loang lổ trên sàn.
[Mình thật sự xin lỗi! May mắn không hất vào người cậu, Anna-san. Suýt nữa cậu bị bỏng nặng rồi.]
phải rồi…]
[Vậy thì, cậu vừa nói đến đâu rồi nhỉ? Tính mình có hơi nhát, nên khi nghe tên mình đột ngột hiện lên như thế, mình lỡ run tay một chút.] Tôi liếc qua Kusaoka-san.
nền gạch bẩn hết rồi này…]
Có cảm giác anh ấy đang nói kiểu [Ôi trời ạ!] trong khi đang chăm chỉ lau dọn sàn nhà. Có vẻ như anh ấy không nghe thấy cuộc nói chuyện ban nãy. May mắn thật. Tôi chỉ tiết lộ thông tin tài chính của tôi cho một vài cá nhân đặc biệt. Như thế tôi mới có thể kiểm soát được thông tin khách hàng một cách triệt để, và cũng chứng minh kỹ thuật kinh doanh xuất sắc của tôi.
mình xin lỗi! Mình thật sự xin lỗi!] Anna-san liên tục cúi đầu xin lỗi như một con búp bê. Điều đó làm tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ sống được khá thọ đây, như rùa chăng. [Er, um… Shia đang hướng đến một ai khác! Ở một nơi nào đó! Cậu ấy mượn người đó tiền và đang gặp rắc rối vì điều đó!]
[Đúng là phiền phức thật.] Tôi nhẹ nhàng cười. Haizz, tôi thật sự mong rằng những người đó sẽ biết hối cải sau khi mà không thực hiện được một trong những quy tắc vàng của nhân loại- trả lại tiền đã vay mượn.
[Vậy nên mình đoán rằng Shia-chan chắc đã tìm đến một người cho vay nặng lãi khác.]
[- Một tên cho vay nặng lãi khác ư?]
Tôi ngay lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rồi nhanh chóng trấn định lại, rất bình tĩnh và tỉnh táo. Tuy nhiên, tôi chuyển sang nghiến chặt bàn tay lại thành nắm đấm dưới đáy bàn.
Tôi sớm ngờ rằng bọn chúng sẽ xuất hiện. Bọn đối thủ cạnh tranh đó.
Người mở đường thường sẽ gặt hái được nguồn lợi nhuận phong phú, nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là những người đi đằng sau sẽ cuỗm đi nguồn lợi nhuận đó. Có khả năng cao là thân chủ đang mất tích của tôi đã bị bọn chúng dụ hoặc và thuyết phục bằng khả năng tài chính của chúng.
Tôi phải triệt để nhổ tận gốc vấn đề này và củng cố quyền uy của mình.
[Anna-san! Nói chi tiết hơn đi!] Kìm nén không được nữa, tôi nghiêng người về phía trước, nói.
thật đó! Mình không biết gì hết nữa! Dừng lại đi, mình không biết thật mà…!]
[Không sao cả. Ở đây không có người xấu đâu mà.]
[Ohhhhhh….]
Mặc dù tôi cố gắng dỗ dành, Anna-san vẫn cứ trông như sắp khóc luôn rồi. Cậu ấy giống như đang bị tra tấn một cách tàn khốc bởi một con quỷ từ địa ngục ấy.
Trong mấy tình huống như này, có ít người sẽ tùy tiện nói ra những lời như “Gọi điện cho người nhà” hay “Báo cảnh sát đi”, toàn bọn ra vẻ biết tuốt. Thậm chí có những người còn trào phúng rằng “Có chuyện gì đâu. Càng đau đớn thì càng kiên cường hơn mà.”
Những lời lẽ đó quá kinh khủng rồi, theo ý kiến của tôi.
Càng đau đớn thì càng kiên cường hơn mà. Mấy người có biết bao nhiêu nạn nhân sẽ khóc khi nghe được mấy lời đó không thế?
Họ bị bắt được điểm yếu, bị gieo xuống hạt giống sợ hãi, tinh thần bị chi phối. Trái tim nhuốm màu tuyệt vọng. Ai có thể đánh giá tình huống xung quanh trong khi ở trong trạng thái này chứ? Theo quan điểm của những tên ti tiện đó, sức mạnh của từng cá nhân là không đủ để giải quyết tình huống này. Vậy nên chúng phải đi tìm kiếm sự giúp đỡ.
Khi tôi nghiền ngẫm những điều này, tôi nhận ra rằng: Anna-san thật sự phải trở nên kiên cường hơn.
Bởi vì cậu ấy là người bạn quý giá của tôi, những từ như sợ hãi hay điều khiển là không tồn tại giữa cả hai. Mà, mấy cuộc đối thoại như này cũng khá phổ biến giữa những người bạn thôi.
Haruma-2.
Whoa, đen tối kinh, tôi nghĩ vậy trong khi đang lau chùi sàn nhà.
Tất nhiên, tôi không nói đến cà phê.
Johannes khiến tôi sợ hãi kinh khủng. Cô ấy làm đổ chiếc tách cà phê mà không hề có một tí do dự gì cả, chỉ đơn thuần nhìn lén qua tôi một chút.
Khăn giấy ăn tôi dùng để lau sàn dần nhiễm màu nâu, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trong nó. Tôi khá chắc sẽ bị bỏng nhẹ nếu phải chạm trực tiếp vào dòng cà phê. Không những thế, nó cũng sẽ tạo thành vết ố vĩnh cửu trên chiếc áo khoác trắng tinh khiết của Anna-san.
Nếu là tôi thì tôi sẽ tức điên người, nhưng Anna-chan chỉ run rẩy và liên tục xin lỗi. Sau khi lau chùi sạch sẽ, tôi ngẩng đầu lên, Anna-chan vẫn đang xấu hổ co rụt thân thể lại.
[Vậy nên mình đoán rằng Shia-chan chắc đã tìm đến một người cho vay nặng lãi khác.]
[- Một tên cho vay nặng lãi khác ư?]
Không một chút chập chờn nào trên khuôn mặt của Chigusa khi lặp lại những từ ngữ đó. Lối cư xử của cô quá mức bình tĩnh, nhưng ở dưới đáy bàn, tay của cô nắm chặt lại thành hình nắm đấm. Có lẽ do em ấy không có nhiều cơ bắp, nhưng tôi có thể thấy cánh tay của cô run nhè nhẹ trong khi em ấy dồn lực vào nắm đấm.
Theo ý kiến riêng thì, đây là lần đầu tiên tôi nghe rằng có bạn cùng trường cho vay nặng lãi đấy, vả lại, suy ra từ cuộc hội thoại của hai người bọn họ, còn có nhiều tên cho vay nặng lãi nữa. Quá dễ để đoán ra.
Xét đến việc hiếm khi được đối thoại trực tiếp với người khác, thành ra tôi đã thông thạo kĩ năng suy luận từ cuộc hội thoại giữa những người lạ. Còn nếu nói giỏi việc đó đến mức nào, thì tôi có thể nói rằng một trong những người cho vay nặng lãi đó không ai khác hơn là Chigusa Yuu.
Ý tôi là, ngay lúc này đây, việc Yuu-chan hứng thú về vấn đề này đã nói lên tất cả!
Cơ mà, Chigusa có vẻ như không biết về điều này, nên tôi tạm thời làm bộ chưa nghe thấy… Nếu không làm thế, chắc em ấy đổ cà phê lên tôi luôn quá!
Người không muốn nói thì không nên hỏi.
Có hai yếu tố quan trọng hình thành nên một cuộc hội thoại trơn tru. Không nói những điều không được hỏi, không hỏi những điều không nên nói. Nếu làm theo hai điều này, sẽ không có tranh cãi hay xung đột gì cả. Tại sao á, thậm chí còn có khả năng còn chẳng nói chuyện được với nhau nữa ấy.
Miền ranh giới giữa cảm xúc, quan điểm và tâm tình đều phụ thuộc vào lĩnh vực của từng cá nhân. Dẫm vào chúng chẳng khác gì đang xâm phạm lãnh địa của kẻ thù. Đó là hành vi gây chiến!
Đây là một kỉ nguyên mà mỗi người nên hướng tới chính sách cô lập nội tâm để giúp mở rộng tâm linh của mỗi người. Yep. Hửm, tuân thủ nguyên tắc hòa bình bằng bất cứ giá nào hả? Không không, đây phải gọi là quan tâm mới đúng.
Tuy nhiên, người con gái tên là Chigusa Yuu này dường như chẳng có tí suy nghĩ gọi là “quan tâm” nào cả. Em ấy hiện đang nghiêng người về phía trước, gặng hỏi câu trả lời từ Anna-san. Trong khi tay cô đang hướng đến chiếc điện thoại được đặt trên bàn.
[Anna-san! Nói chi tiết hơn đi!]
[T-thật đó! Mình không biết gì hết nữa! Dừng lại đi, mình không biết thật mà…!]
Anna-chan cứng người lại, còn đầu ngón tay của Chigusa vẫn chưa rời khỏi điện thoại. Ngôn ngữ cơ thể đó của em ấy tựa như đang gào thét: Nếu không khai hết ra thì mày sẽ biết tay tao.
[Không sao cả. Ở đây không có người xấu đâu mà.] Chigusa cười rạng rỡ, khiến cho vai của Anna-san run lên đến mức báo động. Yup, cái “nụ cười của Johannes” đó đáng sợ như nụ cười của quỷ vậy…
Còn đáng sợ hơn là, trên thế giới này còn có người có thể uy hiếp người khác trong khi nở nụ cười dễ thương và nói những lời ngọt ngào như thế cơ đấy. Tôi từng thấy qua thủ thuật che dấu cơn giận bằng nụ cười trên TV, cơ mà đây lần đầu tiên tôi thấy đe dọa người khác bằng nụ cười…
Không may thay, thái độ của Chigusa dọa cho Anna-chan sợ mất hết cả hồn rồi, thành ra chẳng tiến triển thêm được chút nào.
[Một người cho vay nặng lãi khác đó là ai? Người quen của mấy em à?] Tôi hỏi
Anna-chan nhìn tôi, thở phào nhẹ nhõm. Đây chắc là cái hiện tượng gọi là Hiệu ứng cầu treo đây mà. Chẳng lẽ em ấy bắt đầu yêu tôi rồi ư? Ái chà chà!
[Làm ơn nói thêm cho bọn mình biết đi.] Trong nháy mắt, Chigusa lại nghiêng người về phía trước, làm cho Anna-chan cứng lại một lần nữa.
Nếu cứ như thế này chắc còn lâu mới xong mất… Tôi muốn về nhà lắm rồi…
[Em không cần nói hết đâu,] Tôi nói, chen ngang giữa Anna-chan và Chigusa. [Có gì khiến em cảm thấy kì quặc lúc đó không?]
Cố gắng lật lại kí ức, Anna-chan lắp bắp nói. [Khoảng hai tuần trước, Shia và em đang bàn luận về việc chọn đồ bơi. Mặc dù cậu ấy từng nói là đã hết tiền rồi nên không thể mua được, thế nhưng sau giờ học cậu ấy lại thay đổi ý nghĩ. Ngày đó, cậu ấy hào phóng kinh khủng, và khi em hỏi, cậu ấy nói là đã nhận được tiền từ vài nguồn thu nhập đặc biệt…]
Ôi trời, ra là vậy à. Hiển nhiên đó là lúc cô ấy nhận được tiền. Câu hỏi được đặt ra ở đây là cô ấy đã kiếm tiền từ đâu. Cái này mới là trọng điểm.
[Kì lạ thật…] Chigusa đột nhiên mở miệng sau khi im lặng một lúc. Hoặc có lẽ em ấy cũng nghi ngờ giống tôi. Em ấy vẫn mở nụ cười như trước, nhưng giờ đây, có một sự khác lạ trong ánh mắt của ẻm. Tôi thậm chí có thể nhận ra rằng em ấy đang giận dữ từ bầu không khí sởn cả gai ốc đột ngột bao trùm nơi đây.
Có lẽ đã nhận ra sự khác lạ, Anna-chan vội vàng gật đầu đồng ý. [P-phải… Ngoại trừ bọn mình, không ai có thể cho Shia mượn tiền được, nhưng mà-]
Chigusa ngắt lời cô. [Mình nghĩ rằng, trước khi muốn chiêu đãi ai đó, thì nên giả lại tiền đã mượn đã. Có vài thứ cần được ưu tiên trong tâm trí của mỗi người công dân ưu tú. Tuy nhiên, đầu óc của Shia-chan thật kì- Ý mình là, cậu ấy sai lầm rồi. Với tư cách bạn bè, mình cần phải chậm rãi trò chuyện, khuyên nhủ cậu ấy mới được.]
Oh, vậy ra ý của em ấy là như này à…
Em biết không, Johannes. Em không có tư cách phán người khác là kì quặc đâu! Mà chẳng phải cái ý định “khuyên nhủ” của Chigusa giống hệt như mấy bọn Yakuza hay mấy tên doanh nhân thế giới ngầm hay sao?
[Nếu là sau giờ học, chắc em ấy đã nhận tiền ở trong trường rồi,] Tôi nói. [Thế thì hơi kì lạ.]
[... Thật sự kì lạ đến thế ạ?]
[Tất nhiên rồi… Em có biết nghĩa vụ của trường học là gì không thế?]
[Đó là nơi cưỡng chế những người hoàn toàn không liên quan tới nhau giao tiếp với nhau bởi ý tưởng của ai đó. Nó như là khối u làm tắc nghẽn toàn bộ trật tự thông thường. Tuy nhiên, khi nói đến giao dịch tiền tệ, hệ thống tài chính của trường vẫn hoạt động tốt hơn cái hệ thống giai cấp lộn xộn ngày nay,] Chigusa nói một cách hiển nhiên, hoàn toàn nghiêm túc.
[Um, được rồi. Thôi… bỏ qua.]
Tuy không cần nói, cơ mà trường học không hoạt động như ngân hàng. Hẳn là nên tự hỏi rằng thế quái nào lại có người lại có thể liên tưởng đến giao dịch tiền tệ trong trường học. Thêm nữa, chẳng hay gặp những người có ý nghĩ hão huyền rằng có thể cho vay nặng lãi những đứa học sinh cấp 3 đâu. Cơ mà vấn đề là không chỉ có Chigusa… Nghiêm túc đó hả, tôi thật sự muốn cạy đầu bọn cho vay nặng lãi kia xem có gì bên trong đó luôn quá.
Chà, suy bụng ta ra bụng người. Bụi về với bụi, đất về với đất [note20994] . Của Caesar, trả về cho Caesar [note20995] . Chắc tôi vẫn nên tin tưởng vào thuyết pháp của Johannes-kun, sau cùng thì, cá mè một lứa mà.
Huống hồ muốn thay đổi giá trị quan của con này chẳng khác gì đàn gảy tai trâu. Tôi thậm chí còn chẳng thể hiểu nổi quan điểm của một người bình thường, huống chi là những con người thiếu thường thức thông thường.
Nên tôi hưởng thụ cuộc nói chuyện với Anna-chan hơn, vì em ấy có thể coi là một người bình thường!
[Vậy thì, em biết trước đó Shia-chan đã đi đến đâu không?]
[Thật vậy, đúng như Haruma-san nói. Cậu có biết Shia-chan đã đi đâu ngày hôm đó không? Nếu như biết cả lượng tiền cậu ấy đã nhận và lãi suất bao nhiêu thì cũng nói cho mình biết luôn đi.] Chigusa chỉ có ý định nói chuyện bình thường với Anna-chan, nhưng lại một lần nữa em ấy nghiêng người về phía trước.
Anna-chan hơi rụt lại, như thể bị chấn nhiếp bởi áp lực của Chigusa. [Mình không biết gì về lượng tiền hay lãi suất, cơ mà mình nghĩ rằng cậu ấy đi đến phòng tư vấn học sinh, chắc thế… khi bọn mình gặp nhau trước khi mua sắm, mình thấy cậu ấy đi theo hướng đó…]
Phòng tư vấn học sinh tọa lạc tại tầng 1 của dãy nhà. Đó là một căn phòng nhỏ nằm gần cổng chính. Công dụng như tên, nơi đó dùng để đưa ra dẫn dắt cho học sinh, nhưng vì có nhiều học sinh có điểm số tốt, nên tôi thường không nhìn thấy nhiều người ra vào chỗ đó cho lắm.
Bên cạnh phòng tư vấn là văn phòng giáo viên. Cả hai phòng thông với nhau, nên có thể tự do qua lại giữa hai phòng.
Lúc tôi còn ở năm nhất, một thầy giáo lắm chuyện kêu tôi vô phòng tư vấn và nói, [Em có buồn phiền chuyện gì không? Em không có bị bắt nạt hay tương tự như thế chứ?] Những lời lẽ ấm áp, nhiệt tình đó làm tôi ấn tượng rất lâu. Khoan đã, không phải ông già ấy làm thế để tự coi mình là một giáo viên sao? Ấn tượng quá tệ…
[Không phải nơi đó bị khóa à?] Nghĩ lại thì, trong khi gọi tôi ra chỗ đó, ông thầy ấy lại khoan thai tới chậm như chưa có gì xảy ra, nên tôi phải đứng tại hành lang đợi tận 20 phút.
[Không biết nữa… Em chỉ biết chắc là cậu ấy đi theo hướng đó thôi…] Câu trả lời của Anna-chan dần thiếu đi sự tự tin. Khi em ấy trầm tư, từ ngữ dần dần vô nghĩa. Chà, tôi có nghe rằng những nhân chứng chỉ vô tình trông thấy vụ việc thì không được đáng tin cho lắm…
[Hầu hết học sinh không thể vào trong đó. Có khả năng em ấy đi đến chỗ khác,] Tôi nói với Anna-chan, ý định thúc đẩy em ấy nghĩ theo hướng khác.
Vào lúc này, một giọng nói bất ngờ truyền đến.
[Không. Nếu như cậu ấy có chìa khóa, như vậy điều kiện căn phòng kín sẽ bị dỡ bỏ.]
[Huh?]
Khi tôi quay đầu về phía giọng nói xen vào, Chigusa đã đặt một ngón tay lên môi, đung đưa đầu ngón tay như thể vừa sáng tỏ một câu đố vậy.
[Nghĩ xem. Miễn là có chìa khóa, ai cũng có thể vào đó. Mà nếu có cửa, thì nơi đó sẽ không còn được coi là căn phòng kín nữa.]
Tôi thở dài. [Đúng thế.]
Tôi không tự chủ tiếp nhận lời giải thích hết sức đơn giản mà sáng suốt đó. Khá có lý. Một căn phòng kín thật sự là một cái hộp không hề có kẽ hở. Nếu không thỏa mãn những điều kiện trên, thì sẽ có một cách để vào trong.
Cách suy nghĩ của Chigusa làm tôi tự hỏi rằng liệu em ấy có thuộc một giống loài khác không. Đúng như mong đợi từ người thiếu thường thức thông thường… Cứ nghĩ xem Johannes giỏi như thế nào mà có thể vào sân thượng trong khi nó cấm vào? Điều đó chứng minh được ý nghĩ của tôi.
Cơ mà, tôi hiểu được điều Chigusa đã nói: miễn là có chìa khóa.
Giáo viên có quyền nắm giữ chìa khóa của phòng tư vấn học sinh, cả thầy chủ nhiệm từng lớp và hiệu phó nữa. Rất bình thường khi thấy họ ra vào căn phòng. Chà, không hẳn không thể dùng chìa khóa giả, chìa khóa đa năng hoặc dụng cụ mở khóa, cơ mà nếu thế thì khá phiền phức. Việc cần làm trước tiên là khóa chặt mọi khả năng có thể và suy nghĩ. Vào lúc này, chỉ cần thế là đủ rồi.
Tôi đã hỏi xong những gì mình muốn hỏi, nên tôi nhìn về hướng của Chigusa, thể hiện khao khát muốn về nhà (“Giờ anh về được chưa?” “Ước gì mình được về nhà” “Anh mệt rồi. Phắn thôi”) qua đôi mắt của mình. Chigusa nở nụ cười rạng rỡ.
[Anna-san, cảm ơn rất nhiều về câu chuyện của cậu.]
Bất thình lình, Chigusa lịch sự cúi đầu xuống, khiến cho Anna-chan hoang mang. [Er, um, uh…]
Từ cách nói của Chigusa, có vẻ như sắp kết thúc rồi. Tuyệt cmn vời! Mình có thể về nhà rồi! Tôi nghĩ, vừa chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên Chigusa kéo tay áo của tôi.
[Chúng ta vừa mới bắt đầu thôi. Mình tự hỏi tin đồn về thị trường đen trong phòng tư vấn học sinh đã lan xa đến đâu rồi. Xét đến việc nó không có trong mạng lưới thông tin của mình, nghĩa là không được truyền đi bằng miệng, nhưng nếu thế thì sao nó phát triển được? Chẳng lẽ nó thay đổi qua mỗi khách hàng hay phụ thuộc vào những khách hàng quen? Vậy thì mô hình kinh doanh của nó là gì?
[M-mình không biết…]
[Mình không chấp nhận cái kiểu “không biết” đấy! Anna-san, cậu nghĩ gì về chuyện này với tư cách một khách hàng? Đây là vấn đề thuộc về trách nhiệm đấy!] Chigusa ép hỏi Anna-chan, làm cho cô bé lại bắt đầu run rẩy lần nữa.
Lời nói bập bẹ của cô bé khó hiểu, không rõ ràng và chẳng có tác dụng gì. Lại nữa à… Thậm chí đọc dòng thông báo ghi trên tờ giấy ăn cũng chẳng thể giết thời gian được.
[... Anh mua vài lon cà phê đây,] Tôi nói, rồi chậm rãi đi đến quầy đồ uống.
Yuu-3.
Tôi dành thời gian một giờ để dỗ dành cậu ấy, nhưng sau cùng thì, Anna-san hầu như chẳng nói gì cả. Bây giờ, tôi tạm thời cắt số dư nợ của cậu ấy xuống còn 36000 yên. Anna-chan vui đến phát khóc. [note20996]
Kusaoka-san và tôi rời đi MOL Burger. Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy những ánh đèn: đa dạng và dơ bẩn, tựa như dục vọng của con người.
Thành phố nơi chúng tôi đang sống không tồn tại bóng đêm. Ngày hôm nay, ánh sáng thành phố chói lóa đến mức khiến tim tôi đau nhói.
[Đúng là một câu chuyện không ngờ, nhỉ?] Khi đang đi qua phần có ánh sáng trên con đường dành cho người đi bộ, tôi chuyển tầm mắt sang Kusaoka-san, người đang bước đi trên phần bóng đêm. Nhìn như thể hai chúng tôi tượng trưng cho thiên thần và ác quỷ vậy.
Chúng tôi chỉ biết được một điều duy nhất từ Anna-san yếu đuối.
[Tiến hành giao dịch tiền ở phòng tư vấn học sinh cạnh phòng giáo viên à…]
[... Anh chẳng thể nghĩ ra sẽ có người dùng căn phòng đó để làm thế.]
[Đúng vậy.] Tôi chưa bao giờ biết đến một chỗ an toàn như thế, nhục nhã thật.
Mặc dù vậy, chỉ có giáo viên mới có thể tự do sử dụng nơi đó. Mấy tên tu sĩ giờ lại học được cách dụ học sinh bằng cho vay nặng lãi cơ đấy, thế giới này sắp tàn rồi. Chúng nhất định phải bị tố giác. Nếu có gì sai sai, Anna-san xứng đáng phải bị tố giác nữa.
Chuyện ở MOL Burger đã tốn khá nhiều thời gian. Như thể đang ganh đua với bầu trời đêm đang dần phủ xuống, ánh đèn nê ông tranh nhau tỏa sáng.
Sự phát triển có mặt tối riêng của nó.
Cửa hàng bách hóa khổng lồ, dấu tích của kỉ nguyên xưa cũ, liên tưởng đến một cái mai rùa quá khổ. Một khi sụp đổ, rất nhiều công nhân sẽ trở thành vật hi sinh. Có rất nhiều cao tốc đang được tu sửa, chúng trải dài xuyên suốt thành phố như một tấm thảm. Olympic thì cận kề đến nơi rồi, thế mà vẫn còn những tin đồn rằng nó sẽ bị đình chỉ bởi những phán quyết chính trị kì quặc.
Nếu mạo hiểm đi vào những ngõ hẻm, thì coi như đến bữa tiệc của những kẻ lập dị và quái nhân: Người lang thang ngồi dưới đất chảy dãi, trong khi đang uống vài viên thuốc nào đó; những tên cuồng tín thì lẩm bẩm những điều như “xám hối” và “thế giới đang đi đến hồi kết”; bà già ôm lấy búp bê trong khi tìm kiếm đứa trẻ không tồn tại. Gánh nặng đời sống thay đổi luôn đè nặng trên vai họ, và không ngày nào tôi không nghe thấy tiếng còi inh ỏi của xe cấp cứu.
Tuy nhiên.
Tôi không ngán cái thị trấn tràn đầy vết sẹo này. Tự hỏi rằng không biết đây có phải là tình yêu quê hương không nữa. Càng nhìn thấy khiếm khuyết, tình yêu càng nồng nhiệt.
Không biết từ lúc nào, tôi ngân nga.
[Tâm trạng em có vẻ tốt nhỉ?] Kusaoka-san chọc tôi một cách lịch sự. Dường như tâm trạng của anh ấy cũng tốt nữa.
[Giờ thì, không những chúng ta phải tìm Shia-chan mà còn phải điều tra một bên cho vay nặng lãi khác nữa, còn rất nhiều việc phải làm. Có thể thời gian chúng ta ở cùng nhau lại tăng lên rồi, Haruma-san!]
[Um, giờ về nhà có được không?]
[Huh?]
[Huh?]
Tôi rất kinh ngạc với câu trả lời không ngờ đến của anh ấy.
Hít thở sâu nào. Hít vào, thở ra. Cứ như thế, nhịp tim của tôi dần ổn định lại.
Khi cố kiểm soát hơi thở, tôi nhìn Kusaoka-san, vẫn còn hơi run nói. [Anh nói bất ngờ quá đấy… Chúng ta vẫn chỉ là học sinh cao trung thôi mà.]
[Huh?]
[Khi anh muốn mời một người khác giới đến một chỗ riêng tư nào đó, em muốn biết rõ người đó trước đã.]
[Huh? Sao em muốn đến nhà anh?]
[Huh? Đừng nói với em là anh muốn bỏ em mà tự về nhà đấy nhé?]
[Chà, đúng thế…]
Huuuuuuh?]
Tôi không còn nhớ rõ bao nhiêu lần câu hỏi của tôi được trả lời bằng câu hỏi rồi. Cuối cùng thì, kinh ngạc trả lời kinh ngạc, khiến cho tôi càng thêm kinh ngạc.
Tôi chỉ có thể nói rằng cuộc đối thoại của chúng tôi đã đến ngõ cụt. Chẳng hiểu người này nghĩ cái quái gì nữa.
Bên cạnh anh là một thiếu nữ hoàn hảo, người thấy người yêu, với vẻ đẹp vô song và nhân cách cao thượng. Hơn cả thế, anh có thể thấy rằng ngay bây giờ cô ấy đang rảnh.
Tại sao anh lại để vụt mất cơ hội ngay trước mắt như thế? Em đang rất chi là cạn lời đấy!
[... Được! Em đã quyết định!]
[Er, um, cái gì cơ. Móa, hết cả hồn.]
[Việc của chúng ta hôm nay hết rồi!]
[Hmm, thật hả? Giờ thì anh hết cả hồn vì lý do ngược lại.]
[Và chúng ta sẽ lại gặp nhau vào ngày mai! Haruma-san, anh không có quyền từ chối!]
[Huh? Bây giờ anh mới thật sự hết cả hồn rồi này.]
Tôi thích một câu châm ngôn, rằng: Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục.
Kusaoka-san có vẻ như là loại người có ít bạn. Mà lại tuy có hơi khó tin, cơ mà đôi lúc anh ấy nói chuyện rất vụng về. Thậm chí cả người nguyên thủy mặc áo rơm cầm chùy đá còn hiểu được hợp tác đi săn nữa là.
Trong thời đại rừng bê tông ngày nay, tôi tự hỏi một đứa trẻ có thể sống một mình được hay không. Chúng sẽ bị coi là phần tử dị đoan, thậm chí là kẻ thù của toàn xã hội. Vì lẽ đó, chỉ có tôi mới có thể hành động cùng anh ấy. Tôi sẽ không để anh ấy thành kẻ địch của xã hội. Đây là nghĩa vụ của người đã khiến anh ấy yêu từ cái nhìn đầu tiên. Tôi sẽ làm thế dù cho cả thế giới đều chống lại anh ấy.
[Hãy để mọi thứ cho em! Em sẽ biến anh thành một người hoàn toàn mới, Haruma-san. Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục, mẹ em đã dạy như thế đấy.]
[Uh, thế à…]
Kusaoka-san mờ mịt gật đầu.
Tôi tự hỏi liệu lòng chân thành, nhiệt thành của tôi có đến được với anh ấy hay không. Ngoài những gì đã nói, anh ấy không thể hiện bất kì dấu hiệu phủ nhận nào nữa.
Haruma-3.
Phía cuối nhà ga, Chigusa nhanh chóng sải bước qua màn đêm.
Em ấy tự tiện lôi tôi ra ngoài, tự tiện làm việc và tự tiện lập kế hoạch gặp mặt vào ngày mai. Qua mái tóc đen, dài lên xuống linh hoạt như con thỏ kia, tôi có thể thấy được cá tính ưa tự do của em ấy.
Trong khi nhìn chằm chằm vào bóng lưng ẻm, tôi thì thầm tự nhủ. Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục, huh? Tiếng Nhật phức tạp thật đấy.
Tôi mơ hồ cảm nhận được sự chênh lệch giữa tôi và Chigusa. Chúng tôi rất khác nhau, tựa như ngày và đêm.
[Hey, Chigusa,] Tôi gọi cô.
[Gì ạ?] Chigusa xoay người tại chỗ, làm cho góc váy em ấy thoáng phấp phới.
[Anh nghĩ rằng có một sự khác biệt trí mạng trong cách nói chuyện giữa anh và em.]
[Em đồng ý. Vì chúng ta vẫn chưa quen hẳn với nhau, em đoán điều đó là không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, dù cho không thể hiểu được nhau, em tin rằng sẽ không thành vấn đề nếu em hoàn toàn hiểu được Haruma-san!]
Chigusa nói với đôi mắt lấp lánh và bầu không khí nghiêm túc, chỉ là điều mà em ấy nói đáng sợ hơn nhiều. Em ấy có ánh mắt giống hệt như một đứa trẻ vừa bị hút vào một tín ngưỡng mới vậy.
Oh, và đừng quên điều mà em ấy thật sự đã nói. Tôi đã từ bỏ việc hiểu Chigusa từ lâu lắm rồi. Thật ra, theo ý kiến riêng, tôi chẳng muốn hiểu thêm bất kì nanomet nào của em ấy đâu…
Chà, bỏ qua việc tôi chẳng có ý định tìm hiểu Chigusa, tôi biết chúng tôi cùng có chung một nhận thức… Đây là điều duy nhất tôi đồng ý với em ấy! À mà, điều đó chẳng giải quyết được vấn đề gì giữa chúng tôi cả!
Chigusa nhảy qua nhảy lại như một con nai con, vẫn cứ ngâm nga bài hát. Nếu không mở miệng, em ấy thật sự giống hệt như một người mẫu đính trên trang bìa của tạp chí. Không đời nào tôi có thể biết được cái gì đang diễn ra trong não và tim của Chigusa, nhưng bất kể vỏ bọc bên ngoài có ẩn dấu sâu đến đâu, có một điều không hề sai.
Khi tôi lê bước chân mệt mỏi đằng sau em ấy, những tòa nhà nối tiếp nhau, tỏa ra ánh sáng giả dối lóa mắt, đám đông chuyện trò bằng những giọng điệu lạ thường, xen lẫn ve vãn, hình bóng thành thị thì quen thuộc đến nhàm chán. Tất cả những điều đó, tôi không hề chú ý chút nào.