Haruma-1
Rồi người lại phán cùng tôi rằng:
Chớ niêm phòng những lời tiên tri trong sách nầy;
Vì thì giờ đã gần đến.
.
Kẻ nào không công bình, cứ không công bình nữa;
Kẻ nào ô uế, cứ còn ô uế nữa;
Kẻ nào công bình, cứ làm điều công bình nữa;
Kẻ nào là thánh, cứ làm nên thánh nữa!
.
Nầy, ta đến mau chóng,
Và đem phần thưởng theo với ta,
Để trả cho mỗi người tùy theo công việc họ làm.
(Trích Revelation to John 22: 10-12, ASV )
.
.
.
Có một ý nghĩ luôn đến với tôi mỗi khi tôi đọc light novel, đó là: “Hình minh họa quyết định mọi thứ.”
Khi xem những đoạn hội thoại với cách nói moe được đầy sáo rỗng, hay những đoạn cuồng dâm sinh hoang tưởng, có những nhân vật có thể làm gì cũng được bởi những tài năng bug đến vô lý, hay mẫu chuyện đến cả học sinh sơ trung cũng có thể làm được- không, thậm chí học sinh tiểu học cũng có thể viết ra- do vậy, hình minh họa nhanh chóng trở thành vị cứu tinh độc nhất. Light novel là thứ rất tuyệt vời, nhưng hình minh họa còn làm cho chúng đáng để đọc hơn nữa.
Nền tảng của sự thỏa mãn nằm trong đôi mắt của độc giả. Nói cách khác, họ nhìn thấy cái gì thì họ nhận được cái đó.
Quả là dối trá khi nói rằng vẻ bề ngoài quyết định đến 90% mọi thứ. Để tôi nói cho mà biết, vẻ bề ngoài quyết định tất cả. 110%!
Tôi khẳng định rằng không chỉ mỗi tôi nghĩ như thế. Hàng đống người cũng nghĩ như vậy.
“Chú vịt con xấu xí”, một truyện ngắn trong tập truyện “Thế giới cổ tích của Hans Christian Andersen”, là một ví dụ điển hình. Về cơ bản thì câu chuyện là thế này: “Cuộc sống sẽ tốt hơn nếu ta có diện mạo ưa nhìn. Ít nhất ta sẽ không bị lột da để làm món ăn Trung Hoa nào đó. Những tên khốn làm thịt vịt rẻ tiền ngoài kia biết rất rõ điều đó đấy!”
Đó là thông điệp mà Hans Christian Andersen muốn truyền tải thông qua câu chuyện. Xấu xí là tội. Well, tôi cũng chẳng biết hàm ý của ông ấy là gì đâu. Cơ mà dù sao thì đây cũng là điều tôi rút ra từ tác phẩm của Andersen. Tôi có thể cảm nhận được cảm hứng chủ đạo xuyên suốt câu chuyện như thể đây là tác phẩm của tôi vậy. Điều đó làm cho tôi tự hỏi liệu tôi có phải kiếp sau của Andersen hay không. Chắc chắn tôi là kiếp sau của Andersen rồi. Đến mức tôi sẵn sàng cầm cái lưỡi lê và thốt lên amen. [note20135]
Có thể, chỉ là có thể thôi, giả như “Chú vịt con xấu xí” là một câu truyện đã truyền hy vọng cho những người kém hấp dẫn thì sao.
Tuy nhiên, sự thật là thứ hoàn toàn khác. Chỉ có những thằng fan cuồng anh em nhà Grimm mới có thể đưa ra cách lý giải hạn hẹp đó thôi.
Không có hi vọng nào cả. Không có gì hơn là một câu truyện được tạo ra để trả thù sức mạnh hủy diệt của cái đẹp và phủ nhận hoàn toàn sự tồn tại của cái xấu. Chú vịt thực hiện cuộc trả thù bằng cách trở nên đẹp đẽ hơn so với những tên đã từng phủ nhận nó. Không hề có chi tiết tình bạn hay sự chăm chỉ nào ở đây cả; chiến thắng ở đây hoàn toàn từ huyết thống mà ra. Ta thậm chí còn chẳng thể thấy loại nhân vật chính đó trong tạp chí Shounen Jump ngày nay.
Để làm dịu bớt tranh cãi, hãy nói rằng chuyện cổ tích là cái nôi của triết lý nhân sinh của nhân loại. Và chấp nhận sự thật tàn nhẫn: Andersen đã viết nên câu chuyện trong nỗi sợ hãi mơ hồ rằng những người xấu xí sẽ không bao giờ được chấp nhận theo đúng bản chất của họ.
Đó là nội dung mà tôi đã viết trong bản báo cáo sau buổi học.
Tất nhiên, tôi ngay lập tức hối hận. Sao tôi lại không viết thứ gì đó an toàn hơn chứ? Sao tôi lại không nghĩ ra mấy lời bợ đỡ nửa vời đủ để làm cho giáo viên mở cờ trong bụng, giống như những học sinh khác? Tôi biết những thằng kỳ lạ và bất thường sẽ bị loại ra khỏi đám đông mà. Andersen không cần phải dạy tôi điều này.
[Hey, Haruma…] Kusaoka Amane, giáo viên phụ trách, gọi tên tôi với một tiếng thở dài nhẹ. Giờ là bữa trưa, và hai chúng tôi đang ở trong phòng y tế, nơi mà mùi của thuốc khử trùng chui thằng vào lỗ mũi tôi.
Kusaoka Amane bảo tôi ngồi trên giường trong khi cô kéo chiếc ghế ra và ngồi ngay trước tôi. Cô nhẹ nhàng bắt chéo đôi chân dài thon thả, khiến cho chiếc áo choàng trắng và cái váy bó sát kêu sột soạt. Khi cô nghiêng người để ngó xuống mặt tôi, tay cô ghì vào cặp đùi, ngực thì lộ ra qua lớp áo choàng. Một lần nữa, Amane-chan thở dài như thể đang nói “lại đây nào”.
Chiếc rèm cửa mong manh như chia cắt cái giường tôi đang ngồi với thế giới bên ngoài, và hai chúng tôi đang ngồi gần nhau một cách bất thường. Mọi chuyện toàn như thế mỗi khi cô ấy gọi tôi vô đây.
Gần đến buổi chiều và tôi đang ngồi trên mép giường trong căn phòng y tế, một mình với một giáo viên nữ xinh đẹp mặc chiếc áo choàng trắng. Không đề cập tới việc người giáo viên đó đang thở dài với cái vẻ “lại đây nào” nữa chứ. Nếu ai đó hỏi, tôi cá rằng điều này sẽ làm cho một cậu bé đến tuổi dậy thì hứng lên ngay lập tức.
Nhưng sự thật lại không được như thế.
Căn phòng không phải là nơi để quay phim khiêu dâm, hay là nơi để một cậu bé nổi cơn hứng tình. Nơi đây đơn thuần chỉ dùng để xưng tội. Hay ta có thể nói, đây là căn phòng thuyết giáo.
Amane-chan hất nhẹ mái tóc, làm cho mùi nước hoa chui vào mũi tôi. Cô ấy lại thay đổi nước hoa nữa à? Cái mùi lần trước tốt hơn nhiều. Khi những suy nghĩ vô nghĩa đó lướt qua đầu tôi, Amane-chan trừng mắt nhìn tôi.
[Hey, Haruma. Em có từng nghĩ cho vị trí của tôi chưa?]
[Vị trí của cô… Well, cô là một giáo viên sức khỏe, chắc thế.]
[Đúng vậy.] Amane-chan háo hức gật đầu. [Cô là một giáo viên sức khỏe trẻ tuổi và xinh đẹp.] Cô ấy lặp lại lời tôi nói thêm vào vài từ thừa thãi.
Ngay tức thì, mái tóc bồng bềnh của cô dừng đung đưa.
[À, và tôi cũng là chị gái của em nữa.] Cô vươn tay ra rồi chỉ vào tôi.
[Mm, yup, chắc thế.]
Tuy không cần phải nói, cơ mà Kusaoka Amane và Kusaoka Haruma là hai chị em ruột thịt, và vì vài lý do nào đó, họ tới cùng một ngôi trường và sống dưới mối quan hệ giáo viên- học sinh. Do vậy, tôi không thể nào tận hưởng được cái ham muốn xác thịt đang trỗi dậy, kể cả trong cái căn phòng khiêu dâm thế này. Thật ra thì, tôi chẳng thể làm gì ngoài việc tự hỏi rằng người chị ngốc nghếch này của mình đã lải nhãi không biết bao nhiều lần rồi.
Do có một người chị như thế, tôi đã tận lực tránh xa phòng y tế hết mức có thể. Không may thay, có hàng đống trường họp ngoại lệ rồi, tỉ như khi chị ấy muốn một tên chân chạy hay một đống bao cát để xả stress. Tình huống ngày hôm nay chắc là rơi vào cái sau rồi.
Amane-chan lôi ra một điếu thuốc lá từ cái túi trước ngực của chiếc áo choàng và đưa vào miệng. [Nếu đã hiểu, thì em đừng có mà làm mấy chuyện ngu ngốc đó ở trường nữa, đồ trẻ con. Bất cứ lúc nào em làm mấy trò đó, y như rằng chị là người phải lên uống nước trà trong phòng giáo vụ.]
[Không phải do mấy thầy cô đó không thích chị sao? Em có làm sai gì đâu.]
[Thế mà có đấy! Như là, cái bài báo cáo mà em đã viết, hay gì cũng được? Mấy cái ý tưởng kì lạ đó là sao hả?]
Chị ấy liếc tôi, như thể đang xúi giục tôi hãy nhớ lại đi. Trong trí nhớ hiện lên một kết quả duy nhất.
[Có phải chị đang nói tới… “Tại sao những người xấu xí không có quyền công dân” ấy hả?]
[Đúng thế! Tuy chị không hiểu lắm, nhưng chắc chắn là nó rồi! Cái đống tào lào gì thế hả! Đừng có tỏ ra như mình là người hiểu biết! Em nên xem lại bản thân mình trong gương đi! Cái vẻ bần tiện đó dán lên gương mặt em rồi đây này!]
[Không cần quan tâm đến nó,] Tôi nói. [Nếu chị là một thằng đàn ông, chị cũng có thể mua được quyền lợi cho riêng mình.]
Amane-chan có vẻ như không phủ nhận điều đó. [Chà, coi như thế đi. Em có thể làm bất cứ điều gì nếu như tài sản và thu nhập của em cho phép làm thế.]
Hả, vậy là chị đồng ý à? Thấy không, nếu thằng nào đó có thu nhập tốt, thằng đấy có thể xoay xở để làm gì cũng được. Hồi trước, từ cái thời chưa có khủng hoảng kinh tế, có ba cái “cao” để quyết định sự nổi tiếng của con người: Giáo dục cao, Địa vị cao, Thu nhập cao. Bất kì khiếm khuyết nào trên gương mặt đều không đáng một đồng, nên không có chuyện phân biệt đối xử với người đàn ông qua khuôn mặt. Nhưng, khốn thật, phụ nữ thời đó quả thực rất phiền phức. Họ có thật sự đánh giá một người qua mỗi ba tiêu chí đó thôi không? Trao đổi đồng giá là điều cơ bản trong giả kim thuật, nên nếu họ muốn tạo ra một người bạn trai hoàn hảo, thiếu một cái chân hay một cái tay âu cũng là điều hiển nhiên.
Chà, chị tôi cũng là một trong những loại đó. Chị ấy có gương mặt đẹp và thân hình chuẩn, cơ mà nhân cách của chị ấy lại thối rữa đến tận cùng rồi.
Ánh nhìn của Amane-chan dịu bớt đi, sau một lúc, chị ấy lúng túng ho khan. [Ehem, dù sao thì, ngay cả em nói đúng đi chăng nữa, từ quan điểm của một nhà giáo thì cái này không thể chấp nhận được. Thầy cô thật sự không thích bài luận của em- ý chị là, họ thậm chí còn than phiền với chị đấy. Mụ già phụ trách bộ môn của em đúng là không ưa nhìn cho lắm, nên em vừa gây ra một chuyện tương đối phiền phức. Nghĩ trước khi làm đi chứ, thật là.]
[Không phải chị vừa chế nhạo diện mạo của bà cô đấy à? Còn chưa đề cập đến việc chị còn phân biệt đối xử qua tuổi tác nữa cơ.]
[Chị không hề nói ra điều đó trước mặt mụ ta, nên chẳng sao hết,] Amane-chan cười khúc khích trong khi ưỡn ngực ra vẻ tự hào.
Yep, thế giới ngày nay còn tốt đẹp chán bởi “lòng tốt trong im lặng” của ai kia. Tôi cũng có một tâm hồn tốt bụng, nên tôi thực hành cái “lòng tốt trong im lặng” đó bằng việc chưa bao giờ nói mấy chuyện thế này với bạn cùng lớp. Mà kể cả khi mọi người trong lớp đã quá quen với lòng tốt của tôi dạo gần đây, thế mà dấu hiệu xung đột vẫn cứ nổi lên hết chỗ này đến chỗ khác. Kì lạ thật.
[Mặc dù không nói ra trực tiếp, chị vẫn bị gọi lên phòng giáo vụ không phải sao, nên đây là vấn đề về nhân cách của chị chứ, Amane-chan?]
Ngay khi tôi nói ra những lời đó, Amane-chan vội vàng vẫy tay phủ nhận, mặt chị ấy trang nghiêm hẳn lên. [Không. Chẳng liên quan gì tới nhân cách của chị sất. Hiểu không? Khi đã là một giáo viên sức khỏe trẻ trung và xinh đẹp, thật ngu ngốc làm sao khi lại có vị trí thấp trong phòng giáo vụ thế này!] Chị ấy liên tục lảm nhảm. [Đồng nghiệp thì quấy rối tình dục và nhục nhã chị một cách lộ liễu! Hơn thế nữa, mấy thằng con trai còn liên tục giả vờ ốm để vào phòng y tế mỗi ngày, và hàng đống con điếm cứ lườm chị như thể lườm kẻ địch của chúng nó vậy! Chị đang muốn nhanh chóng lấy chồng và cuốn gói khỏi cái công việc này ngay và luôn đây!]
Giọng của chị ấy nghe có hơi nghẹn ngào khúc cuối.
[note20136]
Làm giáo viên đúng là khó thật. Khi những ý nghĩ vẩn vơ đó hiện lên trong đầu tôi, tấm màn chia cắt chiếc giường bỗng rung lên.
[Xin lỗi, thưa cô?]
Một bàn tay nhỏ nhắn, nhút nhát kéo tấm màn sang một bên. Đôi mắt to và run rẩy hé nhìn chúng tôi một cách bẽn lẽn thông quan khe hở. Cô gái vừa cắt ngang bọn tôi chắc là bị ốm dựa vào đôi má ửng đỏ và cặp mắt sưng phồng kia
Ngay khi chúng tôi chạm mắt nhau, cậu ấy vội vã trốn sau bóng tấm rèm như một con thú nhỏ vậy. Sau đó, trong khi đang run rẩy sợ hãi, cậu ấy ngó sang nhìn tôi một lần nữa. Điệu bộ vô vọng ấy đáng yêu kinh khủng. Căn cứ vào bộ đồng phục, cậu ấy chắc là học sinh từ phân khu sơ trung.
Amane-chan hồi thần trở lại khi cô gái gọi chị ấy. Đẩy ghế ra sau, chị ấy ngoảnh mặt lại đối diện với chủ nhân của giọng nói đó.
[X-xin lỗi, Misa-chan. Em chắc là biết thằng em cô thế nào rồi đấy,] chị ấy nói, trong khi cười khúc khích.
[Không không không, em mới là người phải xin lỗi! Em không biết có nên nói hay không, nhưng, um, em chỉ muốn hỏi xem thuốc hạ sốt ở đâu thôi ạ…? Cô có phiền không ạ?]
Cô gái tên Misa-chan vuốt nhẹ bím tóc của cô trong lo lắng và hết nhìn tôi rồi nhìn sang Amane-chan. Có vẻ như cô ấy đang lo lắng về việc ngắt quãng cuộc trò chuyện của chúng tôi. Đoán được là vậy, Amane-chan đứng lên và vỗ nhẹ vào vai Misa-chan.
[Không, không sao cả. Nếu có vấn đề thì tốt nhất là em nên nói ra. Xem này, cổ nhân đã có câu: nói ngay hoặc sẽ mãi bị mắc kẹt với đứa em trai phiền phức còn gì.]
[Cổ nhân không có nói như thế,] tôi nói. [Chẳng lẽ người trong gia đình lại ghét nhau đến thế hay sao?]
Cái quái gì vậy? Amane-chan ghét tôi hả? Dù cho tôi khá yêu mến chị gái của tôi sao? Chà, tôi không biết rõ bố mẹ hay chị tôi thế nào, nhưng ông bà thì rất yêu thương tôi. Ông luôn cho tôi kẹo caramen và nhiều thứ khác. Bà thì nhiều hơn, toàn cho tôi bánh Rumandos hay Elises [note20134] . Tôi chán ăn Elises lắm rồi, nên bất cứ khi nào bà lấy cái đó ra, tôi lại cảm thấy buồn, nỗi buồn của Elises…
[note20137]
Amane-chan chỉ đơn thuần cười, không thèm quan tâm tới những xung đột kịch liệt trong đầu tôi. Misa-chan, người vừa nhìn qua cuộc đối thoại của chúng tôi, nở nụ cười gượng gạo. Chà, đúng là khó mà biết phải nên làm gì khi có hai người xa lạ đang có một cuộc trò chuyện đầy mùi cà khịa. Trong tình huống thế này, tốt nhất là chỉ nên cười và gật đầu mà thôi.
[Được rồi, em phắn đây.]
Trong tình huống này, tôi đang buộc một cô gái dễ thương nở nụ cười không chân thành đúng như những gì tôi làm ở trong lớp học. Tôi vẫy tay chào Amane-chan như thường lệ và đi ngang qua Misa-chan.
Ngay lúc tôi đi qua cô ấy, Misa-chan cúi đầu xuống chào. Cái nơ được buộc trên mái tóc đen nhạt của cô lắc lư theo chuyển động đó. Thân hình cô hơi nhỏ bé, có phần duyên dáng, kèm với bờ vai mỏng nhẹ và bức tường thành vững chắc. Cặp má ửng đỏ và đôi mắt ẩm ướt. Hình ảnh cô đưa những ngón tay mảnh khảnh lên đôi môi khi ho càng làm tăng thêm sự duyên dáng đó. Cô gái này có một sức quyến rũ lạ thường.
Từ “thiên thần” hợp Misa-chan như in vậy. Có thể nói cô đẹp đẽ đến mức không thuộc về nơi trần gian tội lỗi này.
[À, đúng rồi. Haruma!] Một tiếng nói hướng đến tôi từ đằng sau ngay khi tôi vừa đặt tay lên cánh cửa phòng.
[Gì vậy?]
[Cầu thang trước mái nhà của trường bẩn mấy ngày nay rồi. Em thấy đấy, họ nói chuyện đó khá nhiều với chị trong phòng giáo vụ. Họ cũng bảo chị để cho cậu em mất dạy ngẫm lại hành động của nó, nên là,] Amane-chan vừa nói vừa nháy mắt, dù cho đó đáng ra là công việc của chị ấy. Chị ta chắc hẳn đã bị bắt quả tang khi đang hút thuốc trên sân thượng hay gì đó rồi đây.
Không may thay, sự tồn tại của em trai hệt như người hầu của chị gái vậy. Ngược lại, có thể nói sự tồn tại của chị gái là để em trai mất niềm tin hoàn toàn vào phụ nữ. Nếu ai đó gọi chị gái là thiên tai trên trái đất này, thì người đó đúng rồi đấy. Chỉ trong nháy mắt thôi, họ có thể chuyển từ một cô gái dễ thương sang con một con quái vật khè ra lửa ngay lập tức. Có những lúc, họ sẽ đến bên cạnh người em trai với vài giọt nước mắt cá sấu. Tôi đã dựng nên sức chịu đựng với người phụ nữ (theo hướng tiêu cực), và biết hết mọi chu kì sinh lý của họ nhiều hơn cả những gì tôi muốn biết.
[... Vâng, em sẽ làm.] Tôi trả lời, đặt tay lên cánh cửa để chính thức rời khỏi căn phòng y tế này. Cánh cửa cọt kẹt mở ra.
Vào lúc đó, bước chân của tôi đột ngột sững lại.
Một cô gái đứng ngay trước mắt tôi.
Ánh nắng rực rỡ lọt qua từ cửa sổ hành lang, và làn gió mờ ảo cuốn theo một mùi hương tinh tế, ngọt ngào của nước hoa Anna Sui.
Mái tóc đen của cô dài và thẳng, làn da nhợt nhạt như chực chờ tỏa sáng, chân tay thì mong manh, nhẹ nhàng và uyển chuyển. Đôi mắt to và đôi môi say lòng người mở to ra trong sự ngạc nhiên.
Từ “nữ thần” hợp với cô gái này như in vậy. Có thể nói cô đẹp đẽ đến mức áp đảo mọi thứ trên trái đất này.
Tôi biết tên của cô ấy. Và tất nhiên, cô ấy chẳng thể nào biết tên tôi. Chẳng cần đi đâu xa, chẳng cần phải đi sưu tập tình báo làm gì cả. Tôi chỉ tình cờ biết được thôi, như một phần thông tin chung mà học sinh nào trong trường này cũng phải biết.
Chigusa Yuu. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô gái này, kém tôi một lớp, trong khoảng cách cực gần.
Cuộc gặp gỡ nhất thời với Chigusa đã kết thúc khi chúng tôi đụng đầu vào nhau theo nghĩa đen, và sau đó cả hai lùi lại một bước.
Về phần cô, cô đang mang biểu cảm đầy ngạc nhiên, cơ mà tôi chắc chắn gương mặt mình hiện giờ đang cực kì ngố tàu. Nhưng người duy nhất đứng bất động tại chỗ lại chỉ có tôi mà thôi. Cô ấy sau đó ngay lập tức nở nụ cười rụt rè và lịch sự cúi đầu, rồi đi ngang qua tôi. Ánh nhìn của tôi dính vào cô ấy theo bản năng.
[A, Onee-chan! Em xin lỗi!] Misa-chan gọi với ra, khi nhận ra người con gái ngay trước mặt cô là Chigusa. [Dù bận mà chị vẫn đến sao…]
[Không đời nào chị có việc nào đó còn quan trọng hơn Misa-chan cả. Em có ổn không vậy?]
Khung cảnh Chigusa nhẹ nhàng đưa tay lên sờ trán Misa-chan hệt như một bức tranh. Hiểu rồi, ra Misa-chan là em gái của Chigusa Yuu à? Ra đó là lý do tại sao cô nàng lại dễ thương đến vậy.
Khi tôi đang lén lút liếc nhìn cặp chị em, thiên thần và nữ thần, tôi đóng cánh cửa đằng sau lại. Tiếng cửa đóng vang lên sau đầu tôi.
Nếu tôi giống Amane-chan thêm được chút nữa thôi, thì khuôn mặt tôi cũng không phải tệ cho lắm. Thế quái nào mà mặt tôi lại khốn khổ thế này cơ chứ? Khi nhìn vào khuôn mặt này theo một chiều hướng khác, nếu có một khuyết điểm hay hai hay ba hay bốn… chà, bao nhiêu khuyết điểm đi chăng nữa, vẫn góp phần chứng minh rằng tôi là một con người. Điều đó có nghĩa cô gái này là một sự tồn tại hoàn toàn khác biệt.
Thế giới này đúng là bất công, và như một điều tất yếu, nó tràn đầy sự phân biệt đối xử.
Không có vấn đề gì khi trở nên đặc biệt hay độc nhất- cái nhận thức mà bất kì ai não có vấn đề sẽ nắm được.
Dù biết vậy, nhưng tôi lại không thể không nghĩ rằng: Chigusa Yuu… có một khuôn mặt tuyệt đẹp. Một gương mặt đẹp tuyệt trần!
Haruma-2
Khi vừa ra khỏi căn phòng y tế, những giọng nói vang lên xung quanh tôi. Bữa trưa chỉ mới kết thúc, và tiếng bước chân vang lên trong hành lang và các lớp học.
Tôi ghét một từ tiếng Nhật để miêu tả “đám đông”: Hitogomi. Tôi không thích nhiều người (hito), và cũng không thích rác rưởi (gomi), nên chẳng có lý do gì mà tôi lại thích hai từ đấy kết hợp lại cả. Tương ứng, tôi yêu một từ tiếng Nhật để miêu tả “cái lạnh”: kaze. Nó là sự kết hợp của hai từ “gió” và “tà ác”. Vì quá ảo diệu nên tôi mới thích từ đó đến thế.
Thật lòng mà nói, tôi đã từng thử tìm lý do để yêu thích đám đông.
Hồi còn nhỏ, tôi đã thử làm nhiều thứ: Giải bóng chày thiếu niên, bơi lội, học tư duy toán học, viết thư pháp, đánh đàn piano. Hầu hết đống đấy là thứ mà, tch, Amane-chan kéo tôi vô. Có thể vì lợi ích của bản thân chị ấy, cũng có thể không. Tôi thực chất chưa từng thích làm mấy điều đó. Nhờ vậy, tôi đã phải nhận hàng đống trách nghiệm chẳng biết từ cái xó nào ra. Em yêu cầu bồi thường.
Và đây là bài học duy nhất mà tôi khắc sâu trong tim.
[Thử tưởng tượng mấy người này là bí ngô đi!]
Đó là điều mà giáo viên dạy piano từng nói với tôi trước khi tôi lên bục biểu diễn. Đúng là mấy câu từ cũ rích, nhưng vì cô giáo già đã nói thế, tôi buộc phải cuốn theo thôi. Phải tôn trọng người lớn tuổi, hiểu không?
Dù sao thì, khi đã làm thế rồi, tôi mới nhận ra cái cốt lõi trong lời nói của cô giáo già đó. Thực ra thì, nếu chiếu theo tỉ lệ nước bên trong, con người và rau quả cũng chả khác nhau gì mấy. Khi xem xét cả hai theo một đặc điểm chung - đều là một bao đựng nước - thì họ gần như đang ở trong cùng một cấp độ rồi (plane of existance). Bà già kinh thật. Gừng càng già càng cay, hay gì cũng được. Quả là chân lý. Cảm ơn, bà già.
Chính vì bà cô kia, tôi đã đang và luôn giả định rằng con người là rau quả. Mà, không hẳn lời của bà cô đó có giúp tôi dẹp đi sự căng thẳng, tôi vẫn làm hỏng màn trình diễn piano của mình và phắn đi ngay sau đó. Xin lỗi, bà già.
Nghĩ đến vậy, tôi ngước đầu lên nhìn bầu trời qua cửa sổ hành lang. Ở chỗ này, tôi có thể thấy một đám mây với hình dạng hơi bất thường, giống như chiếc chuông chùa ở đền thờ lúc nửa đêm vậy. Mấy người chưa từng truy cập Internet chắc sẽ lo lắng lắm mà thốt lên rằng: Wah! Những đám mây thông báo động đất kìa?
Ngu ngốc làm sao. Thật lòng mà nói, thế giới này toàn mấy thằng não bí ngô. Cứ nghĩ rằng bất cứ khi nào có dấu hiệu động đất, những đám mây sẽ xuất hiện điềm báo. Đa số đám mây đó chỉ đơn thuần là những đám mây thông thường mà thôi. Mấy người kia tùy tiện xuyên tạc chúng thành dấu hiệu động đất, đánh lừa mọi người bằng sự vô học của họ.
Có vài lợi thế để có thể xoắn lại tư duy logic của một người theo hướng thuận tiện cho họ. Nếu bạn chấp nhận, bạn có thể tự lừa mình dối mình rằng con người và rau quả giống hệt nhau vì họ có chung tỉ lệ nước bên trong. Đúng là chẳng khác gì mấy thằng ngu học.
Chà, bây giờ thì.
Tôi cho bạn thấy thêm một điểm chung nữa giữa con người và rau quả nhé, thấy thế nào?
Tôi đã từng nói rằng tôi ghét rau quả. Cơ mà, dâu tây và dưa hấu là ngoại lệ.
Yuu-1
Phòng thay đồ nữ sau tiết thể dục trở nên sinh động lên giống hệt cánh đồng lúa đầy tràn sinh khí sau cơn mưa rào. Hầu như chẳng có chỗ để mà thở, không những có mùi của nước hoa và bột phấn lan tỏa trong phòng, mà còn có mấy chai nhựa rỗng và khăn ướt loang lổ trên khắp sàn nhà. Trong khi đó, tiếng nói chuyện huyên thuyên thì chẳng có dấu hiệu giảm xuống - tiếng ồm ộp ở đằng này, tiếng ồm ộp ở đằng kia, chẳng khác gì một dàn giao hưởng của ếch cả.
Chúng tôi không hẳn biết tiếng ếch kêu nó như thế nào. Trong thời đại ngày nay, nhiều học sinh cao trung sống trong thành phố gần như chưa bao giờ nhìn thấy một con ếch bằng xương bằng thịt.
Trong trường hợp này, tôi có quyền tự do sử dụng trí tưởng tượng của mình. Ẩn mình đằng sau cánh cửa tủ khóa mở, tôi đắm mình vào việc nghĩ ngợi trong yên lặng này.
Những con ếch lột từng lớp quần áo ra.
Những con ếch xịt chất khử mùi lên người.
Những con ếch bàn luận chuyện tình yêu.
Bất cứ khi nào tôi tưởng tượng bạn cùng lớp của mình thành những con ếch, khung cảnh trong căn phòng thay đồ sẽ trở nên khá là khôi hài. Ribbit ribbit ribbit. Điều này làm tôi bật cười với chính mình.
Tôi khá chắc rằng trong thế giới của những bông lúa, một con ếch nhảy tránh qua nó là một điều hoàn toàn vô căn cứ. Ếch vốn đần độn. Ếch vốn mạnh mẽ. Ếch vốn tự do. Loài người trở thành ếch thì tốt nhất.
Nếu trái đất là ngôi làng của một trăm con ếch, sẽ chẳng có con ếch nào đòi ăn thịt thiên nga cả. Chắc chắn chúng sẽ chẳng nhận thức được cái khiếm khuyết của mình và cứ sống trong yên bình mãi mãi về sau.
Nắm lấy một bông hoa trắng nhỏ trong lòng bàn tay, một bông hoa tôi không biết tên. Tôi không tin bông hoa này sẽ bận tâm về việc nó có thể trở thành một thứ khác không phải bông hoa mãi cho đến khi tôi ngắt lấy nó. Đây chắc hẳn là định nghĩa của sự hạnh phúc.
Tiếng thở dài của tôi thoát ra, tự nhiên như thế.
Giống như điềm báo của một trận động đất, những đám mây xoắn theo hình xoắn ốc trôi nổi trên bầu trời mà tôi đang ngước nhìn qua khung cửa sổ. Giật mình, tôi vội nuốt vào tiếng thở dài vừa phà ra khỏi cổ họng.
Vẫn có những người ngoài kia tin vào thứ tư duy logic vặn vẹo đó. Khi họ coi mọi thứ đều là điềm báo, sẽ chẳng thứ gì có ý nghĩa cả. Những người tin vào thứ rác rưởi đó toàn là óc bí ngô hoặc không thì cũng giống mấy óc rau quả khác, ví dụ như thế.
Đúng vậy, đó là bản chất của họ.
Nhưng đó là thứ logic của một người có ý chí mạnh mẽ. Một quả bí ngô ngon lành chẳng có tội gì sất.
Trong thế giới này, con người là một loài hèn nhát hơn cả. Trừ khi có ai đó thúc đẩy, nếu không thì chắc họ cũng chẳng di chuyển tới một inch đâu.
Như tôi chẳng hạn.
Điềm báo và tiên tri chỉ đơn thuần là chất xúc tác cho những người thiếu can đảm. Những lời tiên đoán hay những khải huyền được tỉ mỉ lan truyền qua nhiều thế hệ vì chúng đưa ra chỉ dẫn cho những người mang lòng ngờ vực. Tôi tự hỏi liệu có tệ không khi cứ bám lấy thứ vận mệnh vô hình như vậy.
[Có, không, có, không, có, không, có…] Tôi lẩm bẩm trong khi vặt lấy từng cánh hoa.
Tất nhiên là tôi vẫn đang núp sau cái cửa tủ khóa khi làm thế. Tôi khá rõ cái trò tiên đoán bằng cánh hoa đã khá lỗi thời so với những người bạn cùng lứa. Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra được mình sẽ bị những bạn cùng lớp đối xử như thế nào nếu phát hiện ra tôi trong hoàn cảnh éo le thế này.
[Có…]
Cánh hoa cuối cùng có tạo hình nhăn nheo đang ở trong bàn tay tôi. Bằng cách nào đó, nó giống như nụ cười của Misa vậy. Đứa em gái thiên thần của tôi. Bất cứ khi nào nghĩ về đứa em gái, tôi lại cảm thấy mình có thể dồn hết sức mạnh để bảo vệ nó vậy.
Được khuyến khích bởi cánh hoa, tôi chạm vào màn hình điện thoại và mở ứng dụng nhắn tin.
Maria-san, mình có việc muốn nhờ cậu…
Kể từ giờ, tôi sẽ phải giao thiệp với một người rất đáng sợ.
Nhằm đoạt lại thứ đã bị tước mất - một thứ vô cùng quý giá.