“…Xin mời anh thưởng thức.”
Aoi cởi tạp dề rồi ngồi đối diện với tôi.
Trên bàn ăn là món bít tết rưới sốt Demi-glace mà tôi yêu cầu. [note52911]
Bên cạnh miếng thịt là một quả trứng ốp la, một vài quả cà chua bi cũng như một chút khoai tây chiên được trang trí vô cùng bắt mắt. Salad Caesar thì được bày sẵn trên một cái đĩa lớn. [note52912]
“Ồ~! Nhìn có vẻ ngon quá!”
“Fufu. Em đã bỏ rất nhiều công sức vào đó đấy. Anh ăn đi kẻo nguội.”
“Đúng rồi nhỉ. Itadakimasu!”
Khi tôi ấn chiếc đũa lên trên miếng bít tết, nước thịt bên trong cũng theo đó mà tràn cả ra ngoài. Tôi khá chắc rằng miếng thịt hiện tại đã đạt đến độ thơm ngon tuyệt hảo.
Trong khi Aoi quan sát tôi bằng một vẻ mặt đầy căng thẳng ở bên cạnh, tôi chia miếng thịt thành những phần vừa ăn rồi đưa lên miệng.
Khoảnh khắc răng tôi cắn vào miếng thịt cũng là lúc nó gần như tan ra trong khoang miệng của tôi luôn vậy. Nó cực kỳ mềm và mọng nước. Nước hầm thịt nóng hổi bao phủ lấy lưỡi tôi. Hương vị của nó thật tuyệt vời. Nước sốt Demi-glace cũng vô cùng đậm đà.
Tôi không thể nhớ lần cuối mình được ăn một miếng bít tết ngon như thế này là khi nào nữa. Đó là thứ hương vị mà tôi không thể cảm nhận trong hộp bento tôi ăn hàng ngày của cửa hàng tiện lợi.
“HafuHafu… Aoi. Cực kỳ ngon luôn ấy.”
“Thật thế ạ? Tốt quá.”
Một chút biểu cảm an tâm thoáng qua trên khuôn mặt Aoi.
“Yuuya-kun. Làm ơn ăn thêm cả rau đi ạ. Cơm hộp của cửa hàng tiện lợi hay mì cốc ăn liền chẳng đủ dinh dưỡng chút nào cả. Chính vì thế anh bắt buộc phải hấp thu đủ chất xơ và vitamin nữa.”
“Cái cách em nói điều đó, nghe cứ như mẹ anh ấy.”
“Mồ. Em, em vẫn còn là một nữ sinh cao trung đấy.”
Aoi hờn dỗi phồng đôi má phúng phính của mình lên, chúng đáng yêu đến mức khiến tôi bất giác bật cười.
“Haha. Xin lỗi em nha. Nhưng anh rất ngạc nhiên đấy. Em đã từng nói mình đang tập luyện để trở thành một người vợ, nhưng khả năng nấu ăn của em thì đã rất ấn tượng rồi đó.”
“Em muốn nấu những món ăn ngon cho Yuuya-kun… Vì vậy em đã luôn cố gắng học nấu ăn đấy.”
“...Aoi tuyệt vời quá nhỉ. Anh cũng sẽ nỗ lực để có thể trở thành một người lớn mà không phải cảm thấy hổ thẹn khi ở bên cạnh Aoi.”
“Chuyện đó… Yuuya-kun đã ở trong trái tim em từ lâu rồi… Nếu anh cứ ăn vội như thế thì sẽ bị nghẹn đó, anh có biết không?”
“Anh không thể ngừng ăn được. Nó ngon quá đi mất.”
“Th-thật thế ạ? …Yuuya-kun, miệng anh dính sốt kìa.”
Aoi lấy một tờ giấy ăn, đưa khuôn mặt mình lại gần rồi lau miệng cho tôi. Hành động bất ngờ đó của em ấy khiến tôi giật mình.
“Okke. Sạch rồi đấy. Mồ. Anh đâu còn là trẻ con nữa đâu?”
“A, ừm. C-Cảm ơn em…”
Chuyện này… thực sự làm tôi cảm thấy khá xấu hổ khi được một cô gái nhỏ tuổi hơn chăm sóc.
Tuy nhiên tôi cũng nghĩ đây là khoảng thời gian cực kỳ tuyệt vời đối với tôi.
Ngồi bên chiếc bàn ăn ấm cúng với người những quan trọng của bản thân, đó là điều mà tôi không thể tận hưởng được khi sống một mình. Mặc dù đây chỉ là ngày đầu tiên chúng tôi sống cùng nhau mà thôi, nhưng tôi nghĩ việc sống chung như thế này cũng rất vui đấy chứ.
“Yuuya-kun. Anh có ăn thêm cơm không?”
“Cảm ơn em. Itadakimasu.”
“Fufu. Ăn thật nhiều vào ạ.”
Cùng với một Aoi đang mỉm cười dịu dàng, hai má tôi cũng tự nhiên giãn ra.
Chúng tôi đã cùng trải qua những giây phút vô cùng hạnh phúc trong suốt bữa cơm.
◆
Sau bữa ăn, Aoi là người rửa bát còn tôi thì chịu trách nhiệm việc lau khô chúng.
Em ấy nhỏ một chút nước rửa chén lên miếng bọt biển, nhanh tay bóp cho ra bọt rồi bắt đầu rửa bát. Vào lúc đó, tôi thêm một lần nữa nhận ra rằng, Aoi rất giỏi việc nhà.
Sau khi đã rửa bát xong, chúng tôi nói chuyện phiếm một chút rồi chuyển chủ đề sang đống hành lý vừa được chuyển đến ngày hôm nay.
Có tổng cộng năm thùng carton. Một vài thùng trong số chúng còn tương đối nặng nữa.
“Yuuya-kun. Tháo dỡ chúng ra đ…”
Vừa liếc qua liếc lại mấy thùng carton, Aoi vừa ngập ngừng như thể muốn nói một điều gì đó.
Vì Aoi đã giúp tôi dọn phòng, đi mua đồ ngoài ra còn nấu ăn cho tôi nữa. Chắc hẳn giờ này em ấy đang cảm thấy rất mệt mỏi.
“Anh nghĩ tốt hơn nên để mai làm đi. Có lẽ tối nay em cũng muốn nghỉ ngơi rồi ha.”
“Đ-Đúng vậy nhỉ. Ngày mai cũng là ngày nghỉ mà. Làm như vậy đi ạ.”
Aoi thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy điều đó. Nếu em ấy có thể nói thật rằng mình đang mệt và không muốn làm nó trong ngày hôm nay thì tốt biết mấy.
Tôi đứng dậy rồi chuyển đống thùng carton sang phòng của Aoi.
“Xem nào… Lát nữa bọn mình sẽ làm gì đây?”
“Nếu được thì anh tắm trước đi ạ. Em không ngại tắm sau đâu.”
“Ban nãy em có bật nước rồi đấy ạ” Aoi nói thêm. Lời nói và hành động của em ấy hoàn toàn chẳng khác gì một người vợ cả.
“Được rồi… Làm theo lời em vậy.”
“A, đúng rồi. Dầu gội của anh gần hết rồi đó.”
“Thật hả. Chắc anh quên mua chai dự phòng rồi.”
Tôi đáng ra đã phải mua dầu gội trong mấy ngày nghỉ… Nhưng đến tận bây giờ tôi mới nảy ra suy nghĩ về chuyện đó.
“Aoi. Ngày mai sau khi bọn mình tháo dỡ xong đống hành lý, hay là buổi chiều đi mua sắm đi.”
“Ể? Hai bọn mình ạ?”
“Ừm. Vừa thong thả mua đồ vừa nói chuyện với nhau nhé.”
Hôm nay là lần đầu tiên sau khoảng thời gian rất dài tôi và Aoi dành thời gian cho nhau. Tôi nghĩ mình đã có thể hiểu từng chút một về những điều đã thay đổi cũng như không thay đổi của em ấy.
Tuy nhiên vẫn có những khía cạnh mà tôi chưa biết về Aoi. Ví dụ như tình hình cuộc sống học đường của em ấy.
Chính vì vậy ngày mai tôi sẽ đưa Aoi đi mua sắm và uống trà ở quán cafe. Tôi muốn từ từ lắng nghe câu chuyện trường học của em ấy ở đó.
“Mua sắm ạ… Bọn mình sẽ lại được đi chơi cùng nhau đúng không?”
Aoi mỉm cười đầy hạnh phúc nói.
“Hiểu rồi ạ. Em cũng sẽ đi với anh. Nếu em nhờ Yuuya-kun đi mua đồ, anh có thể sẽ mua những thứ không cần thiết mất.”
“Dù em có trêu anh bằng khuôn mặt tươi cười đó…”
“Anh vừa nói gì thế?”
“Không, không có gì đâu. Anh chỉ nói Aoi vẫn cứ dễ thương như hồi xưa thôi.”
“Mồ. Anh lại coi em như trẻ con nữa hả?”
“Ahaha. Không phải thế đâu. Vậy anh đi tắm nha.”
Ánh mắt của Aoi vẫn không chịu rời khỏi tôi cho tới tận phòng thay đồ. Tôi bước vào trong phòng tắm, bỏ lại đống quần áo vào giỏ đựng đồ. Trong khi những làn nước ấm áp từ vòi hoa sen đang chảy đều đặn trên đầu, tôi hít một hơi thật sâu.
“Phù… Quả là một ngày mệt mỏi.”
Vừa gội đầu, tôi vừa nhìn lại cả ngày hôm nay của mình.
Thỉnh thoảng tôi có bị Aoi mắng mỏ. Tuy nhiên hầu hết những lời cằn nhằn đó là bởi em ấy lo lắng cho tôi. Lời em ấy nói thực sự chẳng làm cho tôi khó chịu chút nào cả, ngược lại tôi còn cảm thấy sự tốt bụng và dịu dàng của em ấy.
Khoảng thời gian hai người bên nhau thật hạnh phúc làm sao. Chúng tôi đã cùng nhau dọn nhà, đi mua sắm, em ấy còn nấu cho tôi ăn nữa… Nghĩ lại thì, hôm nay chính là một ngày Aoi thể hiện rất nhiều kỹ năng làm vợ của mình.
Tôi nhớ em ấy đã nói rằng mình đang rèn luyện để trở thành một người vợ… Chắc hẳn em ấy đã phải nỗ lực rất nhiều rồi ha.
“...Mình cũng không thể thua được. Với tư cách là người giám hộ, mình sẽ phải trở thành một người đáng tin cậy để em ấy có thể dựa vào.”
Tôi gội sạch đầu rồi đóng vòi hoa sen lại.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy có tiếng mở cửa phòng tắm.
“Em xin phép ạ.”
Tôi có thể nghe thấy giọng nói của Aoi ở phía sau lưng.
Tôi hoảng hốt quay đầu lại.
Aoi đang ngượng ngùng đứng đó với chiếc khăn tắm quấn quanh người.
Mặc dù đang được che phủ bởi chiếc khăn tắm nhưng vẫn có thể thấy rõ vóc dáng xinh đẹp của Aoi.
Không, ngược lại chính vì đang được quấn chặt bởi chiếc khăn tắm mà đường nét cơ thể của em ấy càng trở nên nổi bật hơn.
Không chỉ mỗi cơ thể gợi cảm, hai chiếc xương quai xanh của em ấy cũng hiện lên rõ ràng. Hơn thế nữa, nốt ruồi trên ngực cùng với nước da đang ửng hồng của em trông quyến rũ một cách kỳ lạ. Tôi chẳng thể thốt ra được lời nào trước cơ thể trưởng thành khiến người lớn cũng phải xấu hổ của em ấy.
“A, ưm… Làm ơn đừng nhìn chằm chằm vào em như thế. E-Em xấu hổ lắm…”
“A-Anh xin lỗi!”
Sau khi xin lỗi em ấy, tôi quay ngay đi chỗ khác rồi che lấy phần trước bằng khăn tắm.
“Tại sao em lại vào phòng tắm? Có chuyện gì sao?”
“Ch-chuyện đó… Em nghĩ là mình muốn giúp Yuuya-kun kỳ lưng.”
Tôi không nghe nhầm. Aoi rõ ràng đã nói rằng muốn kỳ lưng cho tôi.
“Eto… Ừm. Aoi, bình tĩnh lại chút đã.”
“Em rất bình tĩnh. Ưm… Kỳ lưng cho người mình yêu là chuyện bình thường thôi đúng không?”
“Không, nó chẳng bình thường chút nào cả. Em không ép bản thân quá đấy chứ?”
“E-Em không ép bản thân. Em làm là vì em muốn như vậy.”
Aoi nhỏ sữa tắm lên khăn rồi nhanh chóng bóp đều bọt.
“Để em kỳ lưng cho anh nhé!”
“A, đợi đã…!”
Em ấy nhẹ nhàng đặt chiếc khăn tắm lên lưng tôi.
“Nn… sho… n… tsu.”
Những tiếng thở đầy ngọt ngào phát ra từ đôi môi mơn mởn của Aoi mỗi khi em ấy di chuyển chiếc khăn lên xuống. Có lẽ chính bản thân em ấy không nhận thức được điều đó, nhưng từng cử chỉ, từng sự di chuyển của em ấy đều vô cùng khêu gợi.
Hình ảnh Aoi trong chiếc khăn tắm đã hằn sâu vào tiềm thức khiến tôi không sao gạt nó ra khỏi đầu đc. Đôi chân thon dài kiều diễm, cùng với đó là bộ ngực căng tròn không khỏi khiến tôi xao xuyến. Tôi sẽ không nói gì đâu nhưng hình như chiếc khăn tắm không giữ nổi “chúng” nữa thì phải.
“Yuuya-kun… Nó bự quá. Nhìn mạnh mẽ thật đấy.”
“Hả!?”
“Em không biết lưng của con trai lại rộng đến mức này luôn.”
“Ể… À! L-Là lưng nhỉ!”
Tôi cứ nghĩ chiếc khăn che đằng trước đã biến mất rồi cơ chứ. Mong là em ấy sẽ không sử dụng cách nói dễ gây hiểu lầm như vậy nữa.
Thành thật thì, tôi cảm thấy rất bối rối.
Những việc như tắm cùng nhau thế này không giống Aoi chút nào cả. Dù tôi có nghĩ kiểu gì thì nó cũng không phải tính cách của em ấy. Em ấy thực sự đang cố làm gì vậy chứ?”
“Này, Aoi. Tại sao em lại làm việc này?”
“...Quả nhiên là anh vẫn còn cảm thấy lo lắng.”
“Ể?”
Tôi không hiểu Aoi đang nói gì, vì thế tôi đã quay đầu ra sau và hỏi lại em ấy.
“Em, em cảm thấy rất áy náy khi đã đột nhiên không mời mà đến và làm phiền anh như thế. Hơn nữa Yuuya-kun là một người tốt bụng, vì thế em luôn có cảm giác rằng anh chỉ đang chăm sóc cho em thôi ấy… em đã nghĩ như vậy đấy.”
“Aoi…”
“Chính vì thế, em muốn ít nhất phải trả ơn anh. Em muốn trở nên có ích với anh dù chỉ một chút. Nếu Yuuya-kun không cần em, em không biết liệu việc mình sống trong căn phòng này có ổn không nữa…”
Giọng nói yếu đuối có phần cô đơn của em ấy vang vọng khắp phòng tắm.
Em ấy đang nói cái gì vậy? Làm sao tôi có thể thật sự vui vẻ được nếu chỉ làm điều đó vì nghĩa vụ cơ chứ.
Tôi cảm thấy bản thân thật đáng thất vọng khi đã khiến em ấy phải làm những việc vượt quá khả năng như thế.
Lý do để em được phép sống trong căn phòng này chỉ cần là “Em muốn ở bên cạnh anh” là đủ.
“Không phải như vậy đâu, Aoi. Anh chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ Aoi, nên anh nghĩ mình muốn sống chung với em. Điều này chẳng gây phiền toái cho anh chút nào cả. Chính vì thế em cũng đừng có suy nghĩ quá nhiều về chuyện phải trả ơn anh nữa.”
“Nhưng mà em không thể trả lại cho Yuuya-kun bất cứ điều gì…”
“Ừm. Trước hết thì anh nghĩ chuyện đó sai rồi.”
“Ể?”
“Anh rất hạnh phúc khi em đã nấu ăn và giúp đỡ cho anh đấy, em biết không? Nhưng anh không nghĩ điều đó giống như hành động để trả ơn đâu. Nếu Aoi cứ chăm sóc cho anh chỉ bởi muốn ở lại đây thì anh sẽ khó xử lắm đó. Bởi vì, nơi này cũng đã là nhà của Aoi rồi.”
“Yuuya-kun…”
“Việc nấu nướng hay giúp đỡ anh. Đừng nói những điều đau buồn như kiểu ‘Em làm việc đó vì nó cần thiết để được ở trong căn phòng này’ nữa. Thay vào đó, anh muốn em làm việc nhà trong phạm vi có thể của bản thân mà không bị áp lực. Điều làm anh hạnh phúc nhất chính là hàng ngày được thấy Aoi vui vẻ mỉm cười đó, được không?”
Hai má tôi nóng lên sau khi nói điều đó.
Có lẽ tôi đang cố gắng hơi quá nhiều để trông thật ngầu trong mắt em ấy. Ugh, nếu là tôi của ngày xưa thì đã có thể nói ra những câu như vậy một cách dễ dàng rồi. Việc này thật khó khăn đối với một ông chú mệt mỏi như tôi.
“Chà, em sẽ không phiền nếu phòng của em có hơi nhỏ chứ? Anh bận quá nên vẫn chưa dọn cái đống đồ thừa bên trong đó đi. Ahaha.”
Khi tôi cố che giấu sự lúng túng của mình bằng một câu đùa, Aoi bất giác mỉm cười.
“Em hiểu rồi ạ. Ch-chuyện đó, ngay bây giờ thì không thể nhưng em cũng sẽ thay đổi cách suy nghĩ của bản thân. Em sẽ cố gắng hết sức để giải quyết chuyện đó.”
Không không. Cách nói đó, chẳng phải cái kiểu cuối cùng mọi chuyện sẽ không được cải thiện sao?
Tôi đã nghĩ như thế, nhưng tôi quyết định sẽ không trêu em ấy nữa. Aoi có tốc độ riêng của mình. Dù chỉ từng chút một thôi cũng không có vấn đề gì cả. Tôi sẽ ở đây dõi theo em ấy với tư cách là một người lớn.
Ngay khi tôi cảm thấy an tâm rằng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, Aoi bắt đầu trở nên ngượng ngùng.
“Hửm. Có chuyện gì thế?”
“Không ạ. Ưm… Em nghĩ đã đến lúc làm sạch phần trước cho anh rồi.”
“...E-Em nói gì vậy?”
Quả nhiên chuyện này sẽ chẳng tốt đẹp gì mà. Tôi là một người đàn ông đấy. Nếu em ấy làm sạch những chỗ đó cho tôi, có khả năng tôi sẽ mất trí mất.
Tôi quay người về phía Aoi và nắm chặt hai vai em ấy.
“Yu, Yuuya-kun?”
“Anh rất vui vì tấm lòng của Aoi. Nhưng anh không muốn em làm những chuyện như vậy nữa.”
“Không. Em đã nói chỉ nhiêu đó thôi thì không sao mà.”
“Anh là một người đàn ông đấy. Nếu em cứ tiếp tục làm những chuyện thế này, anh không biết lúc nào mình có thể sẽ tấn công Aoi nữa.”
“T, tttt-tấn công!?”
Khuôn mặt Aoi đỏ bừng lên giống như bị say nắng.
“Đúng vậy đấy. Cứ như thế có khả năng anh sẽ đè Aoi xuống đó, em hiểu không?”
“Anh nói đ-đè em xuống…”
“Aoi đã không còn là trẻ con nữa rồi. Em hiểu ý anh muốn nói đúng không? Em quyến rũ đến mức đó đấy.”
“Aaa…. Kh-không được đâu. Ch-chuyện đó…”
“Đúng vậy ha. Anh cũng nghĩ như thế đấy. Nếu em đã hiểu rồi thì ra bên ngoài đi.”
“Nh-nhưng mà…”
“Anh đè em xuống nhé? Em không phiền đâu đúng không?”
“V-Vâng ạ. Em sẽ ra ngoài ngay!”
Có lẽ bởi vì quá xấu hổ nên em ấy đã dùng hết sức có thể để chạy ra khỏi phòng tắm. Kế hoạch thành công rồi. Tôi rửa sạch sữa tắm trên cơ thể bằng vòi hoa sen rồi bước vào bồn tắm.
Khi sự căng thẳng đã tiêu tan, tôi bất giác thở dài một hơi.
“Haizz... Nếu cứ tiếp tục bị một cô gái quyến rũ như thế tiếp cận thì liệu mình có giữ vững nổi lý trí không đây…”
Tôi tự hỏi không biết bây giờ Aoi có đang cảm thấy hồi hộp hay không nữa.
Tôi nhắm mắt lại, vừa ngâm mình trong nước nóng vừa suy nghĩ về điều đó.
◆
Vào lúc chúng tôi chuẩn bị đi ngủ, một sự việc như vậy lại tiếp tục diễn ra.
Hiện tại, tôi đang ngồi trên sàn nhà, đối diện với Aoi trong bộ đồ ngủ trong khi nói chuyện với em ấy.
Vấn đề cần thảo luận của chúng tôi chính là “chiếc giường ngủ cho hai người”.
“...Anh có chút không hiểu. Aoi. Em có thể giải thích ngắn gọn thêm lần nữa được không?”
“Vâng ạ. Vì em đã mua một tấm đệm mới cho nên nó không có trong đống hành lý hôm nay của em. Theo như đúng lịch trình thì mai nó mới đến nơi cơ ạ, chính vì thế làm ơn hãy để em được ngủ chung giường với Yuuya-kun tối nay đi.”
“Xin lỗi em, không được.”
Tôi trả lời ngay lập tức. Em ấy đã quên cuộc trò chuyện trong phòng tắm ban nãy rồi sao?
“T-Tại sao vậy ạ?”
“Nghe anh này Aoi. Nếu như chúng ta ngủ chung, nhỡ có chuyện gì đó không hay xảy ra thì sẽ rắc rối lắm phải không? Anh sẽ ngủ dưới sàn nhà. Aoi nằm trên giường đi.”
“Không được. Nếu anh bị cảm lạnh thì sẽ nghiêm trọng lắm đấy.”
“Nếu chỉ một đêm thì anh sẽ ổn thôi.”
“Chủ quan một ngày cũng có thể khiến anh mắc bệnh đấy anh biết không? Nó còn có khả năng gây tổn hại cho cơ thể anh nữa. Nếu nó gây trở ngại cho công việc của anh thì anh tính sao ạ?”
“Nhưng, quả nhiên ngủ chung thì…”
“Làm ơn đi ạ. Em, em lo lắng cho sức khỏe của Yuuya-kun lắm đấy.”
Aoi dường như không hề có ý định chùn bước. Mặc dù khuôn mặt vô cùng dễ thương nhưng không ngờ em ấy lại cứng đầu đến vậy.
Tôi cũng định nói rằng sẽ nhường giường cho Aoi vì sợ em ấy bị cảm, chính vì thế nên tôi hiểu rất rõ lý lẽ của em ấy.
Được rồi… Hôm nay đành bỏ cuộc vậy.
“Anh hiểu rồi. Nhưng chỉ ngủ chung trong hôm nay thôi đấy.”
“Cảm ơn anh rất nhiều. Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
“Không. Anh không thấy phiền đâu.”
Ngược lại, tôi rất hạnh phúc khi Aoi đã lo lắng cho sức khỏe cơ thể tôi một cách đơn thuần. Nhưng tôi cũng không thể nói điều đó với em ấy được bởi nó sẽ tạo ra một bầu không khí ngọt ngào kỳ lạ mất.
Chúng tôi tắt đèn rồi cùng nhau lên giường. Việc nằm đối mặt với nhau có thể sẽ rất khó xử nên tôi nằm quay lưng lại với Aoi.
Đương nhiên chiếc giường này không phải là loại giường đôi. Kích cỡ của nó chỉ đủ cho một người. Và vì ngủ chung trên một chiếc giường như thế nên khoảng cách của chúng tôi tự nhiên gần nhau hơn rất nhiều.
Tôi có thể nghe thấy hơi thở nhỏ nhẹ của Aoi ở sau lưng. Ngay lúc này, tôi có một cảm giác kỳ lạ…
“...Chiếc giường này, có mùi của Yuuya-kun.”
“Ể. N-Nó hôi sao?”
“Không ạ. Nó là một mùi hương đầy hoài niệm… khiến cho em cảm thấy thoải mái và an tâm.”
Giọng nói dịu dàng của Aoi thì thầm bên tai tôi. Bằng một cách nào đó nó như đang cù lét và di chuyển không ngừng đi khắp cơ thể tôi vậy. Tôi cố hết sức cẩn thận để không chạm vào cơ thể của em ấy.
“...Yuuya-kun. Chật lắm ạ?”
“Ừm. Vì là giường dành cho một người nên cũng không tránh được.”
“Ưm… Em có thể nằm gần anh hơn nữa được không ạ? Dù bọn mình có phải nằm sát vào nhau… Nhưng chiếc giường cũng đã quá chật rồi, chẳng còn cách nào khác cả.”
Giọng điệu của em ấy như đang muốn làm nũng với tôi vậy. Aoi-san. Làm ơn đừng vô thức dụ dỗ anh bằng sự dễ thương của em nữa. Anh đã nói với em trong phòng tắm rồi mà, anh là một người đàn ông đấy.
“Cảm ơn em. Nhưng anh xin từ chối… Ngủ ngon nhé Aoi.”
“Vâng ạ. Chúc anh ngủ ngon.”
Chúng tôi trao nhau những câu chúc rồi nhắm mắt lại.
Thời gian cứ thế trôi qua trong không gian yên lặng.
…Tôi chẳng thể nào ngủ được. Thật là một chuyện đáng xấu hổ nhưng có vẻ như tôi đang cảm thấy hồi hộp về tình huống này.
Tôi tự hỏi không biết Aoi đã ngủ chưa.
Trong khi đang nghĩ về điều đó, em ấy bỗng nhiên bắt chuyện với tôi.
“Yuuya-kun. Anh vẫn chưa ngủ đúng không ạ?”
“Ừm. Anh vẫn còn thức.”
“Em nằm mãi mà không ngủ được. Làm ơn hãy kể cho em chuyện gì đó thú vị cho đến khi em có thể ngủ đi ạ.”
“Anh không ngờ em sẽ yêu cầu anh một cái gì đó vô lý đấy… Ý anh là, em sẽ có thể ngủ được nếu anh kể em nghe chuyện gì đó thú vị đúng không?”
“Vậy, hãy kể cho em bất cứ chuyện gì anh muốn đi.”
“Được rồi… Thế thì kể về chuyện hồi xưa nhé. Vào lúc em chuyển đi, tại sao em lại nói em muốn kết hôn với anh?”
“...Mang chuyện đó ra nói chẳng công bằng chút nào cả. Mồ. Anh thiếu tinh tế quá đấy.”
“X-Xin lỗi em. Nói về mấy chủ đề khác đi.”
“Không, cũng được ạ. Nói về chuyện đó đi anh.”
Aoi nhẹ nhàng nắm lấy tay áo tôi.
“Hồi em còn nhỏ ấy, em đã phải lòng Yuuya-kun một cách tự nhiên trong khi đang chơi với anh. Chẳng biết từ bao giờ mà em đã bắt đầu nghĩ rằng ‘Mình muốn trở thành vợ của người này quá’... Nhưng mà, bây giờ thì anh có hơi vô ý đấy, nên em sẽ trừ điểm anh. Chính vì thế anh phải nỗ lực thật nhiều vào đó, được không?”
“Đ-Đúng vậy ha. Anh sẽ cố gắng.”
“Em rất kỳ vọng vào anh đó fufu.”
Aoi trêu ghẹo tôi rồi cười khúc khích. Giọng của em ấy có vẻ tương đối buồn ngủ rồi.
“Yuuya-kun là… Onii-san mà em cực kỳ ngưỡng mộ đó, anh biết không?”
“...Vậy hả.”
“Vâng… Anh tốt bụng này, đáng tin cậy này và có thể làm mọi thứ… Em đã luôn rất yêu anh kể từ hồi xưa đấy.”
Hình ảnh đó khác xa so với tôi hiện tại, một người trưởng thành lúc nào cũng trong tình trạng mệt mỏi bởi mớ công việc đầy ắp. Tôi của ngày xưa, thật sự là một anh chàng tuyệt vời như vậy sao?”
“Aoi. A-Anh sẽ trở thành một người con trai hào nhoáng như anh đã từng. Trở thành một người con trai chuẩn chỉnh mà Aoi ngưỡng mộ.”
“Zzz…Zzz”
“...Haha. Em đã ngủ rồi sao.”
Tôi cứ giữ nguyên tư thế quay lưng như vậy và chỉ ngoảnh mặt lại. Khuôn mặt Aoi lúc ngủ trông thật bình yên và hạnh phúc.
“Mình cũng nên đi ngủ thôi.”
Tôi quay đầu lại rồi nhắm mắt.
Chẳng mất quá nhiều thời gian để cơn buồn ngủ ập đến với tôi.
◆
Ánh hoàng hôn trên bầu trời đang từ từ bao trùm lấy thành phố.
Trước mắt tôi là một công viên. Ở đó có cầu trượt, hộp cát, jungle gym được tạo nên bởi các thanh xà đơn và những dụng cụ vui chơi phổ biến thường thấy khác. [note52913]
Ngoài ra còn có một tháp đồng hồ tương đối cao nằm ở trong góc. Đó là một tháp đồng hồ với phong cách độc đáo, được chạm trổ thêm với những đôi cánh thiên thần.
Chắc chắn không thể nhìn lầm được… Nơi này ở trong khu phố tôi từng sinh sống khi xưa, nó cũng chính là công viên nơi tôi gặp Aoi lần đầu tiên.
Trong khi đang hoài niệm về nơi chất chứa biết bao ký ức này, tôi chợt nhận ra, nơi đây chắc hẳn là một giấc mơ về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Vào lúc Aoi rời khỏi thành phố đó, một vài dụng cụ vui chơi trong công viên đã bị dỡ bỏ. Một trong số đó bao gồm cả chiếc jungle gym kia nữa. Chính vì thế sẽ thật kỳ lạ nếu nó vẫn còn ở đó.
Nhìn một vòng quanh công viên, tôi thấy một cô bé ở trong hộp cát. Em ấy có dáng người nhỏ bé, vào khoảng độ tuổi của một đứa trẻ đang học tiểu học.
Tôi chắc chắn đó chính là Aoi lúc còn nhỏ.
Aoi giờ đang khóc vì bị trầy ở đầu gối. Nếu tôi nhớ không nhầm, em ấy đã vấp chân vào hộp cát để rồi ngã và bị thương phải không nhỉ?
Ba cậu con trai trạc tuổi có vẻ như đang đứng vây quanh em ấy.
“Này, lại ngã tiếp rồi à!!”
“Đúng là đứa con gái vừa hậu đậu vừa ngu ngốc!”
“Chỗ đó chỉ để nghịch cát thôi. Nếu muốn chơi trò gia đình thì về nhà mà chơi!”
Một cậu con trai đang cầm con gấu bông dễ thương với chiếc ruy băng trên tai. Đó chính là con gấu bông Aoi đã dùng khi chơi trò gia đình.
“Hức… Hức… Trả Kuma-san lại cho tôi đi.”
“Bọn tao không thích đấy. Này, bắt lấy.”
“Ê, ném sang đây đi.”
Mấy cậu con trai bắt đầu chơi trò chuyền qua chuyền lại bằng con gấu bông. Aoi thì cật lực đuổi theo bọn chúng nhưng không có vẻ gì là lấy lại được.
Trong khi tôi đang lo lắng nhìn theo, một thiếu niên mặc đồng phục bất ngờ xuất hiện nơi khóe mắt tôi. Cậu ấy chạy thẳng đến chỗ ba cậu con trai kia không chút do dự.
Cậu thiếu niên đó… là tôi hồi sơ trung.
Tôi vội vã chạy đến bên cạnh Aoi đang khóc.
“Để em phải chờ rồi! Xin lỗi em nhé, anh nhầm chỗ hẹn của bọn mình. Là lỗi do Onii-chan vô ý!”
“Ể? O-onii-chan…?”
Aoi rất bối rối. Điều đó cũng đúng thôi. Aoi là con một và không có anh trai. Em ấy hiển nhiên không thể hiểu được những gì mà nam sinh sơ trung kia đang nói trước mặt mình.
“Nào, bọn mình về nhà cùng nhau đi! Mẹ nói hôm nay sẽ làm món cà ri em thích nhất đó!”
Tôi tiếp tục đóng vai người anh trai giả.
Mục đích của tôi là để nói với đám trẻ kia rằng “Nếu mấy em bắt nạt Aoi, anh sẽ chạy đến ngay đấy!” và để mấy đứa chúng nó nhận thức được về sự tồn tại của người anh trai đáng sợ hơn tuổi. Theo quan điểm của tôi, đó là một quyết định vô cùng sáng suốt đối với một học sinh sơ trung.
Quay lưng lại với một Aoi đang bối rối, tôi đối mặt với đám con trai kia.
“Mấy em có thể trả lại con gấu bông không?"
“Ể?”
“Mấy em hiểu ý anh đúng không? Đó là người bạn quan trọng của em gái anh.”
“V-Vâng…”
Một trong ba đứa con trai ngoan ngoãn trả lại con gấu bông. Có lẽ trong mắt mấy đứa trẻ con, học sinh sơ trung nhìn cũng giống như người lớn vậy. Chỉ cần hăm dọa một chút thôi chúng cũng sẽ rất sợ hãi.
Tôi mỉm cười rồi tiếp tục nói.
“Thêm nữa… hãy đối xử thật tốt với em gái anh, được chứ?”
Sau khi nói điều đó bằng tông giọng có chút trầm, mấy đứa con trai gật đầu lia lịa rồi vội vàng bỏ chạy.
Có thể nói rằng kế hoạch đã thành công mĩ mãn.
Tôi trả lại con gấu bông vào vòng tay của Aoi.
“Được rồi. Của em đây.”
“Ưm… Onii-san, là ai thế ạ? Em làm gì có anh trai đâu?”
“Ahaha. Anh chỉ nói dối thôi. Sau này, đó chính là câu thần chú để em không bị bọn chúng bắt nạt nữa.”
“Eto…?”
“A… Nói là phép thuật sẽ dễ hiểu hơn nhỉ? Anh đã làm phép để em không bị bắt nạt nữa đó.”
“Onii-san có thể sử dụng phép thuật ạ?”
“Tất nhiên là được chứ. Đặc biệt, anh rất giỏi loại phép thuật có thể biến một cô gái đang khóc thành cười đó.”
Tôi tuôn ra những lời phô trương đó rồi xoa đầu Aoi.
Chắc sẽ ghê lắm nếu tôi của hiện tại cũng nói những lời y chang như thế, nhưng tôi của quá khứ là một cậu thiếu niên vô cùng tươi vui và hào nhoáng. Cũng có thể nói rằng tôi đã khá đẹp trai.
“A, em phải nói lời cảm ơn. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã lấy lại Kuma-san cho em.”
“Không có gì đâu. À mà, tên em là gì thế?”
“Em là Aoi ạ! Shiratori Aoi!”
“Aoi sao. Một cái tên rất đẹp đấy. Còn anh là Amae Yuuya. Rất vui được làm quen với em.”
“Vâng ạ! Rất vui được làm quen với anh, Yuuya-kun!”
“...Đầu gối em đang bị trầy nhỉ? Có đau không?”
“Có ạ. Nhưng chỉ đau một chút thôi…”
Không biết có phải do nhớ ra mình đang bị thương hay không mà Aoi đột nhiên không được tươi tắn cho lắm.
“Anh hiểu rồi. Vậy em sẽ phải sẽ khử trùng và dán băng gạc vào đó. Em có thể về nhà được không?”
“...Yuuya-kun cũng sẽ đi với em chứ ạ?”
Aoi làm nũng với tôi bằng đôi mắt rưng rưng như sắp khóc. Nó dễ thương đến mức khiến tôi chỉ muốn bảo vệ cho em ấy, nhưng tôi không nghĩ việc dẫn trẻ con ra khỏi công viên là một sự lựa chọn đúng đắn.
“Hmm. Trước hết thì hãy rửa sạch vết thương đi đã. Anh tự hỏi ai là cô bé mạnh mẽ có thể chịu đau nào?”
“Em ạ!”
Tôi rửa miệng vết thương bị trầy của em ấy bằng vòi nước máy trong công viên. Aoi nhìn có vẻ như sắp khóc ấy, nhưng em ấy đã cố chịu đựng bằng cách mím chặt môi mình lại.
Đúng lúc tôi vừa rửa xong vết thương cho em ấy, một người phụ nữ vội vàng chạy đến chỗ tôi. Đó chính là Ryouko-san.
“Aoiii!”
“A, mẹ!”
Aoi tách khỏi tôi rồi chạy thẳng về phía Ryouko-san. Có lẽ việc gặp được mẹ đã khiến cơn đau đầu ở gối của em ấy biến mất rồi nhỉ. Quả là một cô bé cực kỳ năng động mà.
Aoi ôm chầm lấy Ryouko-san.
“Mẹ!”
“Ưm mồ. Mẹ đã rất lo vì con mãi không về nhà đấy!... Ara. Con bị thương ở đầu gối sao?”
“Vâng ạ. Con bị ngã một chút… nhưng có Yuuya-kun ở đây rồi nên con không sao cả!”
Aoi kéo tay Ryouko-san đi đến chỗ tôi.
“Mẹ. Anh ấy là Yuuya-kun. Chính anh ấy đã giúp con đấy ạ.”
“Ồ, thật thế sao. Onii-san. Cảm ơn cháu vì đã chăm sóc cho con gái cô nhé.”
Ryouko-san cúi đầu cảm ơn tôi.
“Kh-không có gì đâu ạ. Cháu chỉ làm những điều mình cần phải làm thôi ạ.”
“Ara…Chẳng lẽ, cháu là Yuuya-kun của nhà Amae-san sao?”
“Ể? Cô biết cháu ạ?”
“Cô biết chứ. Cháu rất nổi tiếng trong khu phố là một chàng thanh niên tốt bụng đó. Bà hàng xóm ở cạnh nhà cô cũng nói rằng cháu rất tốt với bà ấy.”
“Th-thật thế ạ? Không hiểu sao cháu thấy xấu hổ quá…”
“Ufufu. À đúng rồi. Nếu cháu không phiền thì hãy đến nhà cô đi. Cô muốn cảm ơn cháu vì đã giúp đỡ con gái cô, được không? Cùng ăn bánh kem với hai mẹ con cô nhé!”
“A, không. Cháu… Chuyện này…”
“Yuuya-kun. Anh định về nhà luôn ạ?”
Aoi nắm chặt lấy tay tôi và nói điều đó bằng khuôn mặt như sắp khóc vậy. Cái kiểu hành động làm nũng trong vô thức như thế này vẫn không thay đổi kể từ lúc em ấy còn nhỏ.
“Cháu hiểu rồi. Làm phiền hai mẹ con cô một chút vậy.”
“Thật không ạ? Yay!”
Aoi nhảy lên nhảy xuống đầy sung sướng. Nhìn cái cách em ấy hào hứng như thế khiến tôi thắc mắc chẳng biết cơn đau đầu gối em của ấy đã biến đâu mất rồi nữa.
Dưới bầu trời như ngập tràn màu sắc của nước ép cam, ba người chúng tôi di chuyển tới nhà Aoi.
Trên đường về nhà, Aoi dường như nói chuyện rất vui vẻ. Về Ryouko-san này. Về người bạn gấu bông Kuma. Hay về những bộ truyện tranh yêu thích của em ấy nữa. Aoi tự hào về tất cả những điều đó, cứ như thế đang đem ra khoe những báu vật của mình vậy.
“Hể. Aoi thích nhiều thứ quá nhỉ.”
“Vâng ạ! Em thật sự yêu tất cả những thứ đó.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Aoi được chiếu rọi bởi ánh hoàng hôn của buổi chiều tà trông như đang tỏa sáng lấp lánh ấy.
Đây là chính là cơ duyên đã đưa tôi và Aoi đến với nhau.
Một ký ức đầy thân thương, hoài niệm, ngập tràn trong màu sắc rực rỡ của ánh hoàng hôn tuyệt đẹp.
◆
Ý thức của tôi bừng tỉnh, hiện lên trong tầm mắt là căn phòng tối đen như mực.
Tôi tỉnh dậy từ giấc mơ vào giữa đêm và lẩm bẩm một mình.
“...Đúng vậy ha. Mình của hồi xưa tuyệt vời đến thế cơ mà.”
Một Onii-san cool ngầu hơn tuổi có thể bảo vệ Aoi. Hình ảnh đó cực kỳ khác so với tôi bây giờ, một nhân viên văn phòng buồn tẻ.
Ngược lại, Aoi đã phát triển một cách đáng kinh ngạc.
“Em đã làm việc rất chăm chỉ rồi nhỉ…”
Tôi cũng không thể thua em ấy được. Tôi sẽ phải trở thành một người lớn chín chắn hơn để xứng đáng với vai trò là người giám hộ của Aoi.
…Nhưng mà, sao có cảm giác bên trong chăn ấm hơn bình thường thì phải. Thêm nữa, hình như có thứ gì đó vô cùng mềm mại đang chạm vào lưng tôi.
“Ể…!”
Tôi bất giác thốt lên đầy kinh ngạc.
Aoi đang nằm ngủ với tư thế cánh tay ôm lấy eo tôi. Chúng tôi ở trong trạng thái gần như dính chặt vào nhau vậy. Chính bởi thế mà bộ ngực căng tròn của em ấy cứ ép sát vào người tôi.
Áp lực đến từ bộ ngực ấy… Dẫu cho nó có đang ép chặt lấy cơ thể tôi như thế, nhưng cái cảm giác mềm mại cực kỳ thoải mái kia như đang bao trùm lên mọi giác quan của tôi.
“...Fu nyaa.”
Tôi có thể nghe thấy một giọng nói ngọt ngào bên tai.
…Chẳng lẽ em ấy dậy rồi sao?
Tôi hồi hộp quay đầu lại nhìn gương mặt của Aoi.
“Yuuya-kun… Ehehe. Em yêu anh nhiều lắm.”
Aoi đang thì thầm điều đó với một khuôn mặt vô cùng hạnh phúc.
Trời ạ. Em ấy nói mớ dễ thương quá. Hơn nữa cái cảm giác mềm mại này… Không được, tại sao con bé này lại cứ vô thức mời gọi tôi như thế chứ!
Không hiểu sao mà tôi cảm thấy hơi chóng mặt.
Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi cố thoát khỏi trạng thái tiếp xúc gần gũi ấy rồi vội vã rời khỏi giường.
“Xin lỗi nhé, Aoi. Đúng như anh nghĩ, em hãy sử dụng giường đi.”
Tôi nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Aoi rồi ngủ trên sàn nhà của phòng khách.
◆
Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc bởi tiếng chuông báo thức trên điện thoại di động.
Không ngoài dự đoán, lưng tôi có hơi ê ẩm một chút. Và đúng như Aoi đã nói, ngủ trên sàn nhà không phải là một chuyện tốt lành gì.
Khi ngồi thẳng lưng dậy, tôi cuối cùng cũng nhận ra sự tồn tại của một chiếc chăn ở trên người. Có lẽ sáng nay Aoi đã đắp nó cho tôi.
“A, Yuuya-kun. Chào buổi sáng.”
Aoi vừa chào vừa chạy thoăn thoắt đến chỗ tôi.
Em ấy đã đổi sang bộ thường phục và đeo một chiếc tạp dề màu hồng ở bên ngoài.
“Chào buổi sáng, Aoi. Cảm ơn vì đã đắp chăn cho anh.”
“Cảm ơn ạ, không cần đâu anh. Mà không phải em đã kêu anh không được ngủ dưới sàn nhà rồi hả… Có chuyện gì thế ạ?”
“À, ừm. Cảm giác sau khi thức dậy buổi sáng mà có ai đó bên cạnh thế này... anh thấy lạ quá.”
Kể từ bây giờ Aoi đều sẽ ở đây mỗi sáng. Đây là bối cảnh mà tôi không thể tưởng tượng được cho đến khoảng thời gian gần đây.
“Fufu. Em cũng thấy như vậy đó. Cảm giác được sống chung phòng với Yuuya-kun thế này cứ như mơ ấy.”
“Giống như mơ sao… Em nghĩ như vậy hả. Ahaha.”
“Fufu, Yuuya-kun thật là… À mà này. Anh đừng có cười trừ để lảng sang chuyện khác nữa. Em đã kêu anh không được ngủ trên sàn nhà rồi cơ mà, đúng không?”
“A, được rồi. Anh xin lỗi.”
Thật đáng tiếc. Kế hoạch “đánh trống lảng” của tôi đã thất bại hoàn toàn.
“Em đang chuẩn bị bữa sáng rồi đó, nên là trong lúc đấy Yuuya-kun cũng đi vệ sinh cá nhân đi ạ. Mà anh nhớ đánh răng và rửa mặt cho cẩn thận vào nhé, được không?”
“Em nói những điều giống hệt như mẹ anh ấy…”
Vừa cười khổ, tôi vừa để lại chiếc chăn lên giường rồi đi đến bồn rửa mặt.
◆
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Tôi chắp tay cảm ơn sau khi thưởng thức những món ăn do Aoi nấu.
Bữa sáng là sự kết hợp của xúc xích, trứng rán và súp miso. Tất cả ăn đều ngon, nhưng đặc biệt hơn hẳn trong số đó vẫn là món trứng rán. Nó được điều chỉnh hương vị vừa phải, không quá ngọt cũng như cho cảm giác mềm xốp khi ăn là cực kỳ hoàn hảo.
“Không có gì đâu ạ… Fu oáp.”
Aoi để tay lên miệng và ngáp nhẹ.
“Arara. Đêm qua em không ngủ được sao?”
“Không ạ, em ngủ ngon lắm, nhưng mà… có lẽ em thấy mệt vì phải chuyển nhà.”
Vừa dụi đôi mắt có vẻ ngái ngủ của mình Aoi vừa nói thêm “Không sao đâu ạ. Anh đừng lo cho em”.
…Thì ra là thế. Ngay cả hôm qua dường như em ấy cũng chẳng còn sức để tháo dỡ hành lý nữa. Em ấy chắc hẳn đã phải mệt lắm.
Ngày mai đã là ngày trong tuần rồi. Aoi sẽ phải đi học từ buổi sáng. Hôm nay em ấy có lẽ sẽ muốn được nghỉ ngơi. Mặc dù sẽ phải bận rộn với việc tháo dỡ hành lý cũng như mua sắm, nhưng ít nhất tôi vẫn muốn để em ấy nghỉ ngơi vào buổi tối.
“Nhân tiện thì, Yuuya-kun. Kế hoạch hôm nay của bọn mình là gì thế ạ?”
“Đúng rồi ha...”
Tôi định sẽ nghe về chuyện của Aoi ở quán cà phê, nhưng có lẽ về nhà sớm để ăn tối sẽ tốt hơn. Bằng cách đó Aoi cũng sẽ được nghỉ ngơi một cách thoải mái.
Và khi đã suy nghĩ đến mức đó, tôi chợt nảy một ý tưởng tuyệt vời.
“Trước hết thì bọn mình tháo dỡ hành lý đi. Sau khi xong việc thì đi mua đồ ở siêu thị và ăn tối ở ngoài, em thấy sao?”
“Yuuya-kun. Anh không được tiêu xài hoang phí đâu đấy, được chứ?”
“Anh sẽ không phí phạm tiền bạc đâu. Nếu chỉ là một nhà hàng thì sẽ ổn thôi phải không?”
“Nhưng mà...”
“Em không cần phải ngại đâu. Hay nói cách khác, anh đã quyết định sẽ đi rồi.”
“Anh cứng đầu quá đấy... A. Chẳng lẽ, anh lo lắng cho em ạ? Vì thấy em đang mệt nên anh mới để xuất đi ăn bên ngoài để giảm bớt việc nhà cho em dù chỉ một chút...?”
“E-Em nghĩ nhiều quá rồi đó. Anh đơn giản chỉ muốn đi ăn bít tết thôi. Ahaha...”
Tôi cố cười gượng gạo để đánh lạc hướng em ấy.
Aoi là kiểu người luôn luôn chịu khó làm mọi việc. Nên dù có mệt thế nào đi chăng nữa nhưng chắc chắn em ấy vẫn định tự tay nấu bữa tối cho tôi.
Tuy nhiên, nếu Aoi đang mệt thì tôi không muốn em ấy phải làm việc quá sức. Đó chính là lý do tôi đã đề xuất phương án đi ăn bên ngoài. Mặt khác, tôi cũng có thể lắng nghe câu chuyện của Aoi ở nhà hàng, đồng thời em ấy cũng sẽ được nghỉ ngơi thoải mái hơn ở đó.
“...Fufu. Đúng kiểu của Yuuya-kun nhỉ.”
“Ể? Cái gì. Ý em là sao thế?”
“Anh không hiểu cũng chẳng sao đâu. Thay vào đó hãy dọn dẹp bát đĩa rồi tháo dỡ hàng lý đi ạ.”
“Ư-Ừm....”
Tôi không hiểu ý nghĩa thực sự trong câu nói của Aoi cho lắm, nhưng em ấy dường như đang có tâm trạng tốt nên có lẽ sẽ ổn thôi.
Chúng tôi nhanh chóng rửa hết chỗ bát đĩa rồi bắt đầu công việc tháo dỡ hành lý.
“Em sẽ lo cho chỗ quần áo của mình nên Yuuya-kun lo mấy cái thùng carton nặng ở đằng kia nhé.”
“Đã rõ.”
Như em ấy nói, tôi mở những thùng carton được chỉ định.
Có rất nhiều sách ở bên trong. Ngoài tiểu thuyết và sách dạy nấu ăn ra còn có cả sách tham khảo và từ điển quốc ngữ nữa.
“Aoi có thích việc học hành không?”
Vừa đặt sách lên giá tôi vừa hỏi em ấy.
“Anh nghĩ sao về chuyện đó? Nhưng mà ấy, em khá thích dành thời gian ở nhà để chuẩn bị bài mới cũng như ôn lại bài cũ.”
“Hee. Tuyệt quá ha, Aoi còn học cả ở nhà nữa.”
“Không phải như thế đâu ạ. Bổn phận của học sinh là phải học mà.”
Aoi là một người khiêm tốn, nhưng khuôn mặt của em ấy trông vẫn rất hạnh phúc khi được khen ngợi.
Dù đây chỉ là một cuộc hội thoại bình thường thôi, nhưng tôi nghĩ từng ấy cũng rất quan trọng khi hiểu thêm được một khía cạnh khác của Aoi mà tôi không biết.
“Em biết đấy. Anh muốn nghe thêm nhiều chuyện nữa về Ao... Hể? Cái này là...”
Một con gấu bông xuất hiện bên trong thùng carton. Nó nhìn mới toanh, trông chẳng giống với con gấu Aoi đã từng chơi khi còn nhỏ chút nào.
“Aoi. Em muốn để con gấu bông này ở đâu?”
“Đúng rồi nhỉ. Hãy để Beatrix lên giá sách đi ạ.”
“Hả. Beatrix sao?”
Theo như mạch nói chuyện của chúng tôi, Beatrix chắc hẳn là con gấu bông này.
Chẳng lẽ... em ấy đặt tên cho gấu bông sao?
Aoi có lẽ đã nhận ra ánh mắt của tôi, em ấy thốt lên "A" bằng một giọng nhỏ nhẹ rồi tóm lấy Beatrix khỏi tay tôi.
“E-Em không chơi trò gia đình đâu ạ!”
“Ahaha. Anh không nghi ngờ chuyện đó đâu. Anh chỉ nghĩ về chuyện em đặt tên cho nó thôi.”
“Ch-chuyện đó trẻ con lắm ạ?”
“Không, không phải vậy đâu. Anh cũng gọi là Beatrix nhé. Hân hạnh được làm quen, Beatrix.”
“Ồ... Tốt quá nhỉ, Beatrix. Cậu đã có thêm bạn ngoài tớ rồi.”
Aoi ôm chặt lấy con gấu bông vào lòng. Biểu cảm của em ấy cứ dịu dàng dễ thương như thiên thần ấy, khiến tôi bất giác ngắm nhìn mãi không thôi.
Aoi lớn lên trong gia đình chỉ có mẹ, vì thế chắc chắn em ấy đã dành rất nhiều thời gian ở một mình. Chắc hẳn con gấu bông chính là người bạn để nói chuyện của em ấy. Thói quen như để khuây khỏa đi nỗi cô đơn này có lẽ vẫn được tiếp tục cho đến bây giờ.
...Là người giám hộ của Aoi, tôi phải bảo đảm rằng em ấy sẽ không còn cảm thấy cô đơn thêm chút nào nữa.
Nhân tiện, có một điều làm tôi tò mò.
“Aoi này. Tại sao em lại đặt tên cho con gấu là Beatrix.”
“Ể? Ch-chuyện đó...”
“Không lẽ đó là một kiểu chơi chữ, bởi vì cậu ấy là gấu nên em mới gọi là Beatrix?”
“N-Nghe hay đúng không ạ? Cái tên dễ thương quá phải không!?”
“Ahaha. Đúng thế, anh nghĩ nó rất dễ thương.”
“Mồ! Anh đang trêu em đấy à!?”
Khuôn mặt Aoi đỏ ửng lên, em ấy quay sang vỗ bốp bốp vào lưng tôi. Tôi nghĩ phản ứng đó của em ấy thực sự rất dễ thương, nhưng em ấy sẽ nổi giận nếu tôi nói điều đó ra mất, vì thế tôi nên dừng lại thôi.
Vừa bị Aoi cằn nhằn “Yuuya-kun vẫn cứ coi em như trẻ con ấy…”, tôi tiếp tục công việc tháo dỡ hành lý cho em ấy.
◆
Vì việc tháo dỡ vẫn chưa hoàn thành trong buổi sáng nên chúng tôi quyết định sẽ dừng lại để ăn trưa.
Tôi không muốn Aoi cảm thấy mệt mỏi vì phải nấu ăn. Chính vì lý do đó nên tôi đã gợi ý mua cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi để nhanh chóng ăn xong bữa trưa. Aoi thì ngại ngùng “Anh không phải lo lắng đến mức đó đâu..”, nhưng em ấy dường như vẫn rất vui vẻ thưởng thức cơm hộp của cửa hàng tiện lợi. Tôi cứ ngỡ Aoi sẽ nói rằng “Nó không tốt cho sức khỏe đâu ạ”, nhưng việc em ấy ngoan ngoãn đón nhận ý tốt của tôi như thế khiến tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Sau bữa trưa, chúng tôi bắt đầu quay trở lại với công việc.
Trong quá trình làm việc, tấm đệm của Aoi đã được chuyển đến nơi thuận lợi. Với điều đó, kể từ đêm nay chúng tôi sẽ có thể ngủ riêng được rồi. Thật may mắn bởi nếu tim tôi cứ đập thình thịch như thế mỗi đêm thì tôi sẽ chẳng thể nào ngủ được mất.
Sau khi tháo dỡ xong đống hành lý, chúng tôi nghỉ ngơi một lát rồi cùng nhau đi đến siêu thị. Mặc dù chỉ đi mua bổ sung đồ ăn và đồ dùng hàng ngày thôi nhưng Aoi luôn mang một tâm trạng hứng khởi từ đầu đến cuối.
Hiện tại, sau khi đã mua xong toàn bộ những thứ cần thiết, chúng tôi trở về nhà trong khi vẫn đang cười nói vui vẻ.
“Yuuya-kun. Chuẩn bị đến giờ ăn tối rồi đó.”
“Đúng rồi ha. Bọn mình đến nhà hàng theo như kế hoạch đi.”
“Yuuya-kun sẽ ăn bít tết nhỉ? Anh đừng có ăn nhiều quá đấy, được không? Anh không còn trẻ trung gì nữa đâu.”
“Nào nào. Đừng coi anh như ông chú chứ.”
“Fufu, em chỉ đùa thôi. Nào, bọn mình ra ngoài đi.”
Vừa bị Aoi chọc ghẹo, tôi vừa chuẩn bị đồ để rời khỏi phòng.
Chúng tôi di chuyển qua khu dân cư và đi bộ dọc theo đường lớn. Nếu cứ đi thẳng từ đây, chúng tôi sẽ đến được trước nhà ga.
Trong khi vừa đi bộ vừa nói chuyện phiếm với nhau, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nhà hàng. Đây là một nhà hàng đồ tây có tiếng trong vùng và tôi cũng đã đến đây một vài lần. Bít tết ở đây phải nói là có hương vị tuyệt hảo.
Bên trong nhà hàng tương đối đông khách, nhưng vẫn còn một vài ghế trống. Tôi cứ nghĩ sẽ phải rất lâu mới gọi được món cơ, nhưng thật may chúng tôi đã không phải chờ đợi.
Một nhân viên đã kêu chúng tôi ngồi vào ghế trống, và trong khi tôi đang suy nghĩ xem nên ngồi ở đâu,
“Ồ, Aoi-chi. Yuuya-san cũng ở đây nè!”
Có ai đó bất ngờ gọi tên chúng tôi.
Chúng tôi hướng ánh mắt về nơi nghe thấy giọng nói. Ở đó có một cô gái với mái tóc vàng hoe quen thuộc đang ngồi một mình trên chiếc ghế dành cho bốn người.
“Là Rumi-chan. Bọn mình hay gặp cậu ấy quá ha!”
“Đúng rồi nhỉ.”
Chúng tôi nhìn nhau cười rồi đi đến chỗ ngồi của Rumi.
“Chào cậu, Rumi-san.”
“Aoi-chi. Chisu chisu… Tớ không nghĩ sẽ được gặp cậu hai ngày liên tiếp đâu. Đây chẳng lẽ là định mệnh sao?”
“Trùng hợp thật đấy nhỉ… Mà nhắc mới nhớ, chẳng phải cậu nói hôm nay sẽ đi chơi với bạn hả?”
“Đúng là thế. Cho đến khi nãy tớ vẫn còn ngồi với cậu ấy, nhưng cậu ấy đã nói “Tớ sẽ ăn tối ở nhà” và đi về rồi. Đó chính là lý do tớ buồn bã ngồi ăn tối một mình đấy. Có phải hai người đang trong buổi hẹn hò không?”
“H-Hẹn hò gì chứ… Bọn tớ chỉ đi ăn cùng nhau thôi.”
“...Nói thế chứ, Aoi-chi chắc đang mừng thầm vì được nghĩ rằng mình đang ở trong một buổi hẹn hò lãng mạn nhỉ?”
“Mồ! Rumi-san!”
“Ồ, cậu ngại hả!”
“Tớ không có ngại!”
Đôi má đang phồng lên của Aoi dễ thương đến mức khiến tôi bất giác bật cười.
Nhắc mới nhớ… Aoi rất tự nhiên và thoải mái khi nói chuyện với Rumi, nhưng tôi tự hỏi không biết em ấy có thân thiết với những người bạn cùng lớp khác như thế không. Em ấy dù là với ai thì cũng đều sử dụng kính ngữ, tôi lo lắng rằng em ấy có thể đang tạo ra một bức tường ngăn cách trái tim mình với mọi người.
Tình cờ là Rumi đang ở đây. Đó có lẽ là một cơ hội tốt để nghe những điều mà tôi không biết về Aoi ở trường.
“Nè, Rumi-chan. Nếu được thì cùng ăn tối với bọn anh không?”
“Được không vấn đề gì đâu anh. À, nhưng có vẻ Aoi-chi thích ở một mình với Yuuya-san phải không?”
“Kh-không phải như thế đâu. Ba chúng ta cùng ăn đi.”
Sau đó, Aoi đã nói với tôi một điều trẻ con bằng giọng cực kỳ nhỏ “Vì bọn mình đã được ở riêng với nhau ở nhà rồi cho nên bây giờ em có thể chịu được”. Bởi vì thế mà em vô thức nhõng nhẽo với anh sao, anh đã bảo em đừng làm thế nữa rồi mà.
Tôi và Aoi ngồi cạnh nhau đối diện với Rumi.
Sau đó chúng tôi cùng nhau xem một menu với Aoi. Tôi gọi bít tết, còn Aoi thì gọi doria. Về phần Rumi, do đã gọi trước một đĩa spaghetti trứng cá tuyết nên có vẻ bây giờ em ấy đang đợi món ăn được mang ra.
“Nè nè, Aoi-chi.”
Rumi bắt chuyện với Aoi bằng một nụ cười tươi như hoa.
“Hôm nay kể tớ nghe cậu với Yuuya-san đã quen nhau như thế nào đi được không?”
“Lần đầu bọn tớ gặp nhau sao… Không phải chuyện gì to tát đâu. Lúc đó tớ đã ngã xước đầu gối trong công viên và Yuuya-kun đã giúp tớ.”
“Tớ hiểu rồi. Thì ra là thế. Nói cách khác Aoi-chi đã phải lòng một Onii-san tốt bụng khi cậu còn nhỏ đúng không?”
“N-Nói về chuyện của tớ đủ rồi đấy. Hãy nói về chuyện ở trường đi.”
Câu chuyện nhanh chóng chuyển sang chủ đề mà tôi quan tâm. Tôi ngay lập tức chen vào cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ.
“A, anh cũng muốn nghe chuyện đó.”
“Quả đúng là Yuuya-kun. Em tin anh nhất định sẽ theo em mà.”
“Đương nhiên là vậy rồi. Nè, Rumi-chan. Em thấy Aoi ở trường như thế nào?”
“Cuối cùng không phải nó vẫn là chuyện về em sao...”
Aoi nhìn chằm chằm vào tôi với một khuôn mặt ủ rũ. Tôi nghĩ ít nhất nó vẫn đỡ hơn là nói về tình yêu. Em ấy còn chẳng có ý định dừng cuộc trò chuyện lại.
“Aoi-chi ở trường sao ạ... Em nghĩ cậu ấy là một người chăm chỉ và nghiêm túc. Vào đầu học kỳ mới, em đã thấy cậu ấy nhiều lần được mọi người trong lớp nhờ cậy. Và sự thật là em cũng đang nhờ cậy cậu ấy.”
“Anh rất vui khi được nghe điều đó đấy... Thế, em ấy có thân thiết với bạn bè khác không?”
“Tất nhiên rồi anh. Ngoài em ra cậu ấy còn có rất nhiều bạn nữa đó. Heh, nhưng chỉ có em mới là người bạn số một của cậu ấy thôi!”
“Anh hiểu rồi. Aoi mít ướt hồi đó đã trưởng thành rồi hơn nhiều rồi nhỉ...”
“Yuuya-kun. Lời anh nói cứ như mấy chú trong họ nhà em ấy.”
Aoi nói như vậy với vẻ mặt chán nản. Đã bảo đừng có coi anh như ông chú nữa mà. Anh vẫn đang trong những năm của độ tuổi đôi mươi đấy.
Trước khi tôi có thể phàn nàn điều đó, Rumi đã bực bội nói “Nhưng thật đáng tiếc quá”.
“Đáng tiếc? Cái gì thế?”
“Tại vì, mọi người không ai nhận ra bản chất thật của Aoi-chi cả.”
“...Bản chất thật?”
Cái gọi là bản chất thật, có nghĩa em ấy đang che giấu đi con người thật của mình đúng không?
Aoi chăm chỉ, nghiêm túc và được bạn cùng lớp tin tưởng.
Bản chất thật sự của Aoi là... Không không. Chỉ riêng em ấy là tôi không thể tưởng tượng được việc sẽ tồn tại một bộ mặt trái ngược khác.
“Rumi-chan. Em nói bản chất thật là sao?”
Khi tôi e dè hỏi như vậy, vai Rumi run lên rồi em ấy mở miệng.
“Tất cả mọi người đều không biết... Aoi-chi, thực sự vô cùng dễ thương!”
Bang, Rumi đánh mạnh vào mặt bàn. Cả tôi và Aoi suýt nữa thì té ngửa trước câu trả lời nằm ngoài dự đoán của em ấy.
“Anh hiểu mà đúng không, Yuuya-san? Aoi-chi, hậu đậu cực kỳ luôn á! Nhưng cậu ấy đáng yêu không tả được!”
Bình thường cậu ấy rất nghiêm túc, nhưng đôi khi lại có những điểm khá ngây thơ và hồn nhiên.
Đúng không!? Đó là chính là những điều đã khiến cậu ấy tốt nhất cũng như tuyệt nhất đấy.”
“Rumi-san. Tớ xấu hổ lắm. Xin cậu đừng hò hét mấy điều kỳ lạ bên trong nhà hàng nữa.”
Bất chấp sự phản đối của Aoi, Rumi tiếp tục với bài phát biểu đầy nhiệt huyết của mình.
“Nghe nhé, Yuuya-san. Mấy hôm trước Aoi-chi có cố mở cánh cửa phòng khoa học á. Mặc dù cậu ấy đã cố hết sức để kéo rồi nhưng nó lại chẳng hé ra một tí nào. Sau đó cậu ấy nói với một khuôn mặt nghiêm túc ‘Kỳ lạ thật đấy… cánh cửa chắc chắn là không khóa mà’ nhưng… cái cửa đó là loại cửa đẩy cơ! Cuối cùng, với vẻ mặt vô cùng khổ sở, cậu ấy đã nói ‘Ugh, cánh cửa này đóng chặt quá…!’. Sao cậu ấy không, đẩy đi chứ! Tại sao cậu cứ cố chấp kéo nó vậy!? Bình thường thì phải thử cả cách đẩy nữa mà phải không! Aoi đã bối rối đến mức mặt nghệt cả ra luôn ấy, không phải là rất dễ thương sao!?”
“Đúng là dễ thương thật... Hay đúng hơn là buồn cười quá.”
“Đúng đúng! Buồn cười quá nhỉ! Ahaha!”
“Ừm. Thật sự đấy... pfff, ahaha!”
“...Hai người. Hai người không nên lấy lỗi lầm của người khác ra làm trò đùa, phải không?”
Aoi vừa mỉm cười vừa nói như vậy. Tuy nhiên trên đôi mắt em ấy thì chẳng thấy nụ cười nào cả. Cái thông điệp “Tôi sẽ nổi giận đó, hai người có biết không?” được truyền đi một cách rõ ràng kia trông thật đáng sợ.
“Aoi-san. Bọn anh thành thật xin lỗi...”
“Được rồi.”
Khi chúng tôi đồng thanh xin lỗi, Aoi gật đầu hài lòng. Từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ ngừng việc trêu chọc em ấy quá trớn.
“Chà, em đã trở nên thân thiết với Aoi-chi như thế đấy.”
Rumi bình tĩnh trở lại rồi thầm bắt chuyện với tôi.
“Aoi-chi luôn sử dụng kính ngữ với tất cả mọi người, biểu cảm của cậu ấy cũng rất cứng nhắc cho đến khi em và cậu ấy quen nhau. Tuy nhiên học kỳ mới chỉ vừa mới bắt đầu thôi, nhưng cậu ấy đã có thể nói chuyện cởi mở hơn với bạn cùng lớp mới cũng như cười một cách tự nhiên hơn. Cho nên anh cứ yên tâm nhé, Yuuya-san.”
Nói xong, Rumi liền nháy mắt với tôi.
Yên tâm sao... Aoi đã có một người bạn tốt như thế này rồi ha.
“Cảm ơn em, Rumi-chan. Một lần nữa, mong em hãy giúp đỡ Aoi.”
“Không không. Em là người nên nói điều đó mới phải, cứ giao Aoi của anh cho em đi.”
“...Hai người, cả hai đang nói về chuyện gì thế?”
Aoi nghiêng đầu có vẻ không hiểu.
“Không có gì đâu. Phải không, Rumi-chan?”
“Suỵt suỵt. Đó là b-í-m-ậ-t của riêng tớ và Yuuya-san thôi.”
“L-Là gì thế? Nói cho tớ đi. Hai người làm tớ tò mò đấy biết không?”
“Không được đâu. Chuyện đó là bí mật mà.”
“Mồ! Đừng có xấu tính như vậy chứ!”
Nhìn hai người họ vui vẻ đùa giỡn với nhau như thế khiến tôi chợt mỉm cười.
Dường như em ấy đã có một người bạn tuyệt vời rồi, thật sự tốt quá.
Trên đường về nhà, Aoi cứ gặng hỏi tôi mãi “Chuyện bí mật mà hai người nói là gì vậy ạ”, thật là vất vả quá đi.