Kutabire Salarymen no Ore, 7 nenburi ni Saikai shita Bishoujo JK to Dosei wo Hajimaru

tôi sẽ sống cùng với một nữ sinh cao trung

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiếng gõ phím lạch cạch khẽ vang lên như xé tan đi sự tĩnh mịch của cả văn phòng.

Vào một buổi tối đầu tháng tư, khi mà không gian bị bao trùm bởi dư âm của cái se lạnh tồn đọng, tôi vẫn đang cặm cụi, ngập đầu trong mớ công việc ấp lẵm.

Tôi uể oải liếc mắt lên nhìn chiếc đồng hồ đang treo trên tường. Đã 8 giờ hơn rồi sao. Các đồng nghiệp đã xong việc thì tranh thủ dọn đồ đi về, mấy người còn lại tính luôn cả tôi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Hôm nay mà được về lúc 9 giờ thì hay rồi.”

Trút một hơi thở dài não ruột, tôi lẩm bẩm như vậy trong khi tay vẫn liên tục gõ phím nhập source code.

“Cậu vất vả rồi, Yuuya-kun”.

“Ối!!”

Ngay khi vừa nghe thấy giọng nói của một cô gái vọng đến bên tai, tôi lập tức cảm nhận được có thứ gì đó ấm nóng cũng vừa chạm vào sau gáy mình. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cơ thể tôi đột ngột giật bắn lên, hoảng hốt quay phắt người lại, đập vào mắt tôi "thủ phạm" quả nhiên chính là cấp trên Tsukishiro Chizuru-san. Chị ấy đang cười khoái chí với lon cà phê trên tay.

“Đừng làm em giật mình như vậy nữa, Chizuru-san.”

“Fufu. Ai bảo biểu cảm của cậu trông mắc cười quá làm chị tự nhiên nổi hứng muốn ghẹo thôi.”

“Hora. Đồ tiếp sức này” - chị ấy miệng vừa nói, tay vừa đưa tôi lon cà phê.

“Cảm ơn chị, nhưng lần sau đi mà trêu bạn trai của chị đi.”

“Hử? Chị làm gì có ai.”

Tôi chợt cảm nhận được một luồng sát khí vô hình đầy ớn lạnh như đang chực chờ sắp trào ngược ra khỏi ánh mắt sắc lẹm ấy. Thôi tiêu đời rồi. Tuổi tác! Người yêu! Hai đề tài chết người này tuyệt đối không được phép nhắc đến trước mặt Chizuru-san!!!

“Yuuya-kun này, tại sao tôi vẫn chưa gặp được chàng trai trong mơ của mình vậy?”

“Chị hỏi thế thì lại khó cho em quá… à mà, hình mẫu lý tưởng của chị là người như thế nào?”

“Phải đẹp trai và tửu lượng phải hơn chị.”

“…Tiêu chuẩn cỡ này coi bộ khó à nha!”

Chizuru-san vốn là một con sâu rượu chính hiệu. Từ trước đến nay chị ấy vẫn luôn bất khả chiến bại, trên bàn nhậu đã không có đối thủ thì trên tình trường làm sao có đối tượng nổi. Cứ cái đà này thì ngày gặp được ý trung nhân chắc còn xa vời lắm.

“Hừ. Chị đây hấp dẫn, quyến rũ như thế này, vậy mà chẳng ma nào để ý đến hết. Ngu dốt quá thì chết quách hết cho xong luôn đi, nói tới là bực cả mình.”

Chị ấy vừa chửi xối xả, vừa một hơi nốc hết lon cà phê. Trong giây phút bàng hoàng ngỡ ngàng, tôi cũng lặng lẽ nhấp luôn một ngụm.

Chizuru-san, nhìn từ đây cũng thấy, chị ấy là một cấp trên cực kì chu đáo và đã luôn tận tình giúp đỡ tôi kể từ khi tôi mới vào công ty.

Chị ấy sở hữu một mái tóc đen tuyền mới thật thướt tha và kiều diễm làm sao. Cùng với đó là dáng vẻ khí chất toát lên nét tri thức, sắc sảo đầy quyến rũ. Và cả đường nét cơ thể gợi cảm không hề kém cạnh các gravure idol ấy nữa. Dù sở hữu vẻ ngoài hoàn hảo đáng ngưỡng mộ như vậy nhưng đến nay chị ấy vẫn chưa quen lấy một ai. Có vẻ như nguồn cơn của sự “ế ẩm” này vẫn là do cơn nghiện rượu thâm niên và cái tính khí phiền phức khó chiều của bà chị đây. [note51843]

“Mà Yuuya-kun này, cà vạt cậu bị lệch kìa.”

“A xin lỗi chị, em sơ ý quá.”

Lặng lẽ đứng nhìn dáng vẻ bối rối của tôi khi đang luống cuống cố thắt lại chiếc cà vạt của mình, đột nhiên Chizuru-san khẽ bật cười.

“Ấy chết, chị không có ý định trách mắng gì cậu đâu, chỉ là nhớ chú ý khi gặp khách hàng nhé!”

“Dạ vâng, à mà, cảm ơn chị về lon cà phê cứu cánh em giữa hàng đống công việc đang chờ được giải quyết nha.”

“Hả, cậu vẫn chưa xong việc sao? Hay hôm nay đến đây thôi, về nghỉ ngơi đi.”

“Em cũng muốn về lắm nhưng vì còn phải kiểm tra lại tiến độ của các thành viên khác nữa cho nên…”

Cái ghế kỹ sư hệ thống này không chỉ dừng lại ở mỗi việc thiết kế và phát triển hệ thống mà ngoài ra còn cần phải quản lý tiến độ của cả đội nữa.

Khối lượng công việc cần làm ở mỗi luồng nghiệp vụ khá nặng tuỳ theo nội dung yêu cầu của khách hàng và tiến độ. Hay chí ít, đó là những gì mà tôi phải làm.

“Cái cách cậu luôn vừa quan tâm đến mọi thứ xung quanh, vừa cần mẫn làm tròn trách nhiệm được giao chính là một trong những điểm sáng mà tôi đánh giá cao ở cậu đấy… nhưng gần đây trông sắc mặt của cậu ghê quá.”

“Sắc mặt của em… tệ đến vậy hả chị?”

“Ừa. Hồi mới vào công ty, cậu trông nhiệt tình, năng nổ lắm – đúng kiểu mấy thanh niên, trai tráng trẻ khoẻ ấy. Còn bây giờ, dường như cái cách làm việc quá sức đã vắt kiệt năng lượng của cậu rồi. Y như mấy lão dân văn phòng phệ phạc đầy quầng thâm mắt vậy.”

Lời nói của Chizuru-san khiến tôi chợt tỉnh người. Giờ nghĩ lại mới thấy, quả thật bấy lâu nay tôi chỉ mải mê tất bật chạy theo guồng quay hối hả của công việc mà không hề chăm chút hay để ý tới bản thân gì cả.

“Trông em suy đến vậy rồi sao… nhưng mà chị này, gọi em tới chức ‘lão’ thì cũng hơi độc miệng quá rồi đó. Em đây mới có 24 tuổi thôi mà.”

Bình tâm lại đứng nhìn tôi một lúc, Chizuru-san chợt khẽ mỉm cười rồi vỗ vỗ vài cái vào lưng tôi.

“Công việc vất vả quá thì cứ nói chị một tiếng nhé. Chị đây phận là cấp trên, phải có nghĩa vụ quan tâm, giúp đỡ cho cấp dưới của mình chứ.”

Lời nói dịu dàng, chân thành của Chizuru-san như một liều thuốc tinh thần nhanh chóng khắc chạm tới tâm hồn cằn cỗi đã thấm mệt của tôi.

Chính ưu điểm đáng quý này đã thật sự khiến tôi hoàn toàn nể phục chị ấy, và tôi cũng nhận thức được rằng bản thân của hiện tại quả thật chưa thể với tới đẳng cấp này. Phải thừa nhận rằng, chị ấy là một cấp trên luôn biết nghĩ suy chu toàn cho cấp dưới của mình.

“Em cảm ơn chị nhiều lắm. Ngộ nhỡ không cố nổi nữa thì em sẽ nhờ chị nhé.”

“Nhớ chăm sóc bản thân và thay đổi cách làm việc đi nhé. Cậu đang cố quá rồi đó.”

“Quả đúng như chị nói thật…”

“Nhớ nhé. Cố nữa là mất cả chì lẫn chài đó. Cũng đừng có đối tốt với mọi người nữa.”

“Vậy, tôi về trước nhé.”

Chị ấy vừa nói vừa vẫy tay chào tôi rồi mau chóng rời khỏi công ty.

Đúng là tâm trí lẫn cơ thể tôi hiện đã quá kiệt quệ rồi. Còn hơi sức đâu để dọn nhà rồi lo cơm nước nữa. Căn phòng của tôi giờ cũng có thể gọi là một bãi chiến trường luôn rồi.

“Mặc dù năm đầu tiên vào làm mình vẫn còn thường xuyên dọn dẹp nhà cửa vậy mà…”

Tính đến bây giờ, mình đã làm việc ở công ty này được ba năm rồi. Kể từ khi tham gia vào dự án, khối lượng công việc tăng lên đáng kể kéo theo những lần tăng ca quá sức cũng ngày một nhiều.

Sự căng thẳng, mệt mỏi cứ thế tích tụ dần suốt từ lúc đó, và cho đến nay chắc chỉ có tăng chứ chưa có dấu hiệu vơi đi miếng nào.

“Bao giờ mới xong được đây.”

Thôi tạm thời cứ tập trung vào việc cần làm đã. Nghĩ bụng, tôi nốc cạn lon cà phê rồi quay trở lại với dự án trên bàn.

Cuối cùng, tôi ra về sau tầm 9h tối. Rê bước trên từng nấc thang, tôi trở về với chốn thân thương nằm sau cánh cửa số 202.

“Về rồi đây.”

Giọng nói của tôi có lẽ đã vang xa đến từng ngõ ngách của cả căn phòng. Đứng chưng hửng giữa cái không gian tưởng chừng như nhỏ bé nhưng lại thênh thang, trống vắng đối với tâm hồn cô đơn, hiu quạnh này luôn làm tôi vô thức trào dâng lên nỗi buồn man mác vẫn luôn thường trực trong trái tim bấy lâu nay. Không một bóng người nào khác quanh quẩn trong nhà. Không một tiếng nói thân thương nào trả lời vọng lại như tôi hằng mong đợi. Sự yên ắng đến ngột ngạt, khó thở này không biết từ bao giờ đã ngấm ngầm thấm sâu vào trong "bến đỗ yên bình" này rồi. Tôi lặng lẽ cúi mặt, chậm rãi tháo rồi đặt đôi giày lên sàn. Như một thói quen về trễ thường ngày, để dỗ dành chiếc bụng đói cật lực, tận tâm vì thằng chủ háo việc quên ăn này, tôi nhanh tay đem đồ mua ở cửa hàng tiện lợi đặt vào lò vi sóng và hâm nóng chừng hai phút rồi đem mọi thứ, gồm cả smartphone của mình bày hết ra bàn.

“Itadakima…ủa?”

Chưa kịp nói hết câu, chiếc điện thoại kế bên bỗng rung lên khiến cả bàn ăn cũng phải giật nảy mình luôn ấy. Liếc nhìn qua, tôi bắt gặp một chữ "Mẹ" ngắn gọn hiện to rõ, ngay ngắn sáng bừng cả màn hình.

“Chết rồi, hình như tối qua mẹ cũng gọi cho mình.”

Chẳng là, tối qua mẹ gọi đến ngay lúc tôi chuẩn bị đi ngủ nên tôi quyết định không nhấc máy và tự hứa sẽ gọi lại cho mẹ vào giờ nghỉ trưa. Thế nhưng, cuối cùng tôi cũng lại quên béng mất.

Tôi nhấc chiếc điện thoại lên và bấm nút nối máy với phía bên kia.

“Alo, con chào mẹ. Lâu rồi không nói chuyện với mẹ.”

“Lâu gì mà lâu. Hôm qua tôi gọi, anh có chịu nhấc máy đâu.”

“Mẹ đừng nóng. Con lỡ quên gọi lại thôi mà.”

“Đi làm rồi có biết quan tâm gì tới ai đâu. Hồi anh còn đi học anh đâu có như bây giờ… vậy ăn uống có đầy đủ không đấy hay lại xuề xoà như mấy ông lão văn phòng?”

“Đến mẹ cũng lo lắng như vậy sao? Con biết tự chăm lo cho bản thân mà. Vậy mẹ gọi con có chuyện gì ạ?”

“Thì là, Yuuya, mày có nhớ bé Aoi không?”

“Aoi? Vâng, con còn nhớ.”

Bất chợt nghe cái tên hoài niệm đó làm tôi khẽ mỉm cười.

Shiratori Aoi. Một cô bé kém tôi 8 tuổi từng sống cùng khu phố nhà bố mẹ. Nếu nhớ không nhầm thì hồi đó, tôi luôn phải trông coi cô bé vì em ấy cứ thích bám dính lấy tôi như hình với bóng.

Lần cuối tôi thấy em là khi em còn đang học lớp 3, chính xác là vào tháng ba – thời điểm em chuẩn bị bước vào lớp 4. Sau khi em chuyển đi do cha mẹ chuyển công tác, chúng tôi đã không còn gặp lại nhau nữa.

“Aoi muốn gặp lại con lắm. Con bé nói tuần này sẽ đến thăm chỗ chung cư con ở đó.”

“Con thì thấy cũng không có vấn đề gì cả, chỉ là chuyện này có hơi đột ngột một chút. Ủa mà mẹ đi đồng ý với người ta trong khi chưa hỏi tới ý con mẹ luôn à?”

“Thì mẹ thấy báo trước hay sau cũng có khác gì đâu. Đằng nào mày cũng cắm đầu trong phòng cả tuần đúng không.”

“Thì cũng đúng, nhưng mà…”

Lời nói của mẹ làm tôi cứng họng không phản pháo được gì. Quả thật ngoại trừ những hôm trước thời điểm bàn giao sản phẩm, xử lý sự cố hệ thống, thì tôi cũng không có kế hoạch nào vào những ngày nghỉ.

“Mẹ đã rất bất ngờ khi hay rằng con bé giờ đã là học sinh năm 2 cao trung đấy. Hơn nữa lại còn theo học ở trường nằm cùng khu phố với chung cư mày sống đó. Thấy trùng hợp ghê chưa.”

“Cao trung… oh, nhanh vậy à. Vậy là bé Aoi giờ đã là học sinh cao trung rồi sao.”

Hình bóng của Aoi những ngày thơ bé hiện rõ trước mắt tôi như những thước phim cũ đang được phát lại: một cô bé ngoan ngoãn nhưng mít ướt và hơi chút vụng về. Có lần con bé đã oà khóc sau khi bị lũ con trai trêu đùa làm té ngã xước đầu gối, để rồi chỉ chịu nín khi tôi đến bên cạnh an ủi, dỗ dành.

Aoi ngày đó giờ đã là học sinh cao trung… nghĩa là trở thành một thiếu nữ rồi sao. Nghĩ đến cảnh gặp lại sau chừng ấy năm làm tôi không khỏi hồi hộp, háo hức.

“Nhưng mà, mọi chuyện xảy ra cũng đột ngột quá. Con bé gặp con vì chuyện gì được nhỉ?”

“Mẹ quên chưa nói cho mày nhỉ. Chuyện có liên quan đến công việc của mẹ Aoi… có lẽ để lần khác nhé, mẹ phải cúp máy đây. Bố mày đang gọi mẹ rồi. Thắc mắc gì mày cứ hỏi trực tiếp con bé đi. Con bé nói sẽ tới tầm 1 giờ chiều đó. Nhớ tiếp đón người ta chu đáo nha ông thần.”

Tút ---- tút. Tiếng ngắt máy ngân ra 1 quãng dài lê thê não nề. Tôi lặng lẽ đặt điện thoại lên bàn rồi khoanh tay suy ngẫm, cố gắng sắp xếp lại những điều mình vừa nghe từ mẹ.

Hồi nãy hình như mẹ đang định nhắc tới chuyện có liên quan đến mẹ Aoi thì phải? Điều đó liên quan gì tới lý do con bé muốn gặp mình ta. Hay là con bé chỉ đến thăm sau khoảng thời gian dài không gặp mặt… nhưng chắc là phải còn có một nguyên do gì khác đứng đằng sau câu chuyện này rồi.

“Hừm… ấy chết. Hộp bento nguội mất rồi. Itadakimasu.”

Thôi giờ dù có suy nghĩ đi nữa thì cũng chẳng biết được. Trước mắt chén xong bữa tối cái đã. Nếu em ấy cần gì ở tôi thì chắc sẽ liên hệ lại thôi.

Và thế là, sau cú điện thoại rôm rả ấm áp, tôi quay lại với không gian im lìm lạnh tanh như thường ngày và cắm đầu ăn một mạch hết hộp cơm của mình.

Đã vài ngày trôi qua kể từ lúc tôi nói chuyện điện thoại với mẹ.

Riêng việc tăng ca đã rất vất vả rồi vậy mà hôm qua tôi còn phải lết xác đi làm vào ngày nghỉ nữa. Nguyên nhân cũng là vì khách hàng đột ngột đòi hỏi sự thay đổi đối với những nội dung, điều kiện đã đề ra. Nói nôm na đó là vấn đề của khách hàng.

May thay, nhìn chung chúng cũng không phải những thay đổi gì quá lớn.

Tuy nhiên, cũng nhờ nó mà bây giờ tôi phải điều chỉnh lại lịch trình của mình và còn phải đi làm vào ngày nghỉ chỉ vì muốn mau chóng xúc tiến công việc dù chỉ một chút.

Hôm nay là Chủ nhật. Mặc dù nói là không phải đi làm nhưng Aoi sẽ ghé qua đây vào buổi chiều nên tôi vẫn không tài nào có thể nghỉ ngơi được.

Sáng nay tôi còn thức giấc trước cả khi chuông báo thức reo nữa. Nhờ vậy mà bây giờ tôi có rất nhiều thời gian dư dả cho đến khi Aoi đến.

"Được rồi… làm xong việc nhà trong buổi sáng để chuẩn bị tiếp đón em ấy nào."

Tôi ngọ nguậy không ngừng nghỉ trên giường và mở điện thoại coi giờ. Đã hơn 12 giờ rồi.

Hả!!! 12 giờ rồi!? Không phải vẫn là buổi sáng hả!?

"Chẳng lẽ… mình đã ngủ quên sao!?"

Tôi ném điện thoại sang một bên và vội vàng bật dậy.

Đùa đấy à. Tôi cứ tưởng mình đã thức giấc trước khi chuông reo nhưng tự nhiên tôi lại vô thức ngủ thiếp đi tiếp.

Thời gian hẹn gặp là vào lúc 1 giờ chiều và còn chưa đầy một tiếng cho đến khi Aoi đến đây.

Tôi bất lực đảo mắt nhìn quanh căn hộ 2DK của mình, đặc biệt là khu phòng khách vứt rải rác nào là truyện tranh nào là chai nhựa rỗng.

Thật ra nhìn thì chắc cũng không tới nỗi nào đâu nhưng nói gì thì nói, luộm thuộm bừa bộn kiểu này vẫn không thể nào dám mời khách vào nhà được trời ơi.

Trước hết phải bắt tay vào dọn dẹp cái đã… phải nhanh chóng giấu mấy cái chai nhựa rỗng và đống truyện tranh vào phòng ngủ. À quên nữa, tôi vẫn còn một căn phòng kiểu Tây khác, so với phòng ngủ hiện tại thì cũng có thể nói là ít khi dùng tới hơn, cho nên chí ít cái phòng đó bây giờ vẫn còn bảo toàn được sự sạch sẽ vốn có.

Dù vậy tôi vẫn sẽ nhanh chóng dọn luôn nó trước khi Aoi trở về. Tôi tuyệt nhiên không thể để cái nhà mình tệ hại như thế này.

Lát nữa chỉ cần dùng máy hút bụi quét sơ qua một chút thì chắc tạm thời ổn rồi đó. Với để cho chắc ăn tôi cũng phải đi kiểm tra tình trạng của nhà vệ sinh, rồi lát còn phải chuẩn bị trà bánh để tiếp khách nữa. Trời ơi nói chung là bây giờ tôi có rất rất là nhiều việc cần giải quyết.

"Chắc là cũng sắp đến giờ rồi đó… làm lẹ thôi!”

Tôi nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi khẩn trương bắt tay vào dọn dẹp.

Thời gian hẹn gặp sắp điểm nhưng Aoi vẫn còn chưa tới nữa.

"Phù… bằng một cách thần kì nào đó mình đã làm xong kịp rồi."

Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, bánh kẹo và trà cũng đã được mua về.

Như thế này dù Aoi có đến bất cứ khi nào thì tôi cũng có thể tiếp đãi em ấy.

Đúng lúc tôi đang chuẩn bị bánh kẹo và chén trà thì chuông cửa vang lên.

"A, đến đây đến đây… anh đang đến đây!"

Tôi vội vã bước ra cửa khi lòng ngực như sắp nổ tung trong niềm hân hoan, vui sướng giữa cuộc hội ngộ này.

Khoảnh khắc tôi mở cánh cửa ra, có một thiếu nữ đang đứng ở đó.

Mặc dù hôm nay là chủ nhật nhưng em ấy vẫn khoác trên mình bộ đồng phục - một chiếc áo blazer khoác ngoài đi kèm với chiếc váy caro ngắn.

Tôi nhận ra bộ đồng phục này. Nếu nhớ không nhầm thì chắc chắn những nữ sinh cao trung đi ngang qua vào lúc tôi đi làm đều mặc chúng.

Dù cho khuôn mặt em ấy đã trưởng thành hơn nhiều nhưng ẩn sâu trong đôi mắt dịu dàng kia vẫn còn đọng lại dấu ấn của bóng hình năm xưa.

Em ấy tròn mắt chớp chớp nhìn tôi.

"...Amae Yuuya-kun phải không ạ?"

"Ừm, đúng rồi. Lâu không gặp rồi nhỉ, Aoi."

"Đã lâu không gặp… Yuuya-kun."

Aoi nheo mắt lại, nhoẻn miệng cười.

Khuôn mặt dễ thương luôn tươi cười thân thiện này… mặc dù dáng vẻ bên ngoài trông đã có phần thay đổi một chút nhưng cô bé này vẫn chính là Shiratori Aoi mà tôi biết.

”Em đã cao lên khá nhiều rồi nhỉ. Mới ngày nào em còn bé tẹo.”

Tôi nhìn lại dáng đứng của Aoi thêm một lần nữa.

Chiều cao chắc khoảng m6. Khuôn mặt thanh tú. Đôi môi căng mọng. Mái tóc nâu dài ngang vai. Nhưng đặc biệt là khi tôi bất giác đưa mắt xuống nhìn... tôi vô tình bắt gặp bộ ngực của em ấy, bộ ngực căng tròn đến độ lấp ló ẩn hiện sau từng ấy lớp áo.

Bằng một cách nào đó em ấy đã phát triển quá nhanh rồi.

“Chính Yuuya-kun cũng khác so với ngày xưa mà. Không phải anh càng lớn càng trông tiều tuỵ hơn sao?”

Aoi chăm chú nhìn tôi có vẻ lo lắng.

Mặc dù trông tôi tiều tụy thật… đúng là tôi đã bị trêu chọc như thế suốt ở công ty nhưng tôi không nghĩ rằng ngay cả Aoi cũng nói tôi như vậy.

"...Điều đó, không có nghĩa là anh đã trở thành ông chú đâu ha?"

Khi tôi e dè hỏi thử, Aoi lại bĩu môi bật cười.

"Fufu, đúng là anh đã trở thành một ông chú rồi đó. Nhưng vẻ ngoài tốt bụng của anh thì vẫn luôn như thế."

Ôi chúa ơi. Vậy là tôi đã già thật rồi sao…

Trong lúc vẫn còn chưa khỏi hết sốc, khuôn mặt một người phụ nữ trẻ bỗng xuất hiện bên cạnh Aoi.

Người đó ẩn mình sau cánh cửa nên tôi không nhận ra, dường như đã có thêm một vị khách nữa.

"Xin chào, Yuuya-kun."

"Ơ… Ryouko-san!?"

"Đúng thế, Ryouko-san đây. Ara… Yuuya-kun đã đẹp trai phong độ thế này rồi cơ à…"

"Đ-đẹp trai phong độ sao?"

"Đúng rồi đó, cực kì cuốn hút luôn. Nhất Aoi rồi nhé. Yuuya-kun vẫn cứ luôn ra dáng một người anh chuẩn chỉnh thế này."

"M-mẹ à! Đừng nói những điều thừa thãi chứ!"

Aoi đỏ mặt và liên tục vỗ vào vai Ryouko-san.

Ryouko-san là mẹ của Aoi.

Cha của Aoi thì qua đời rồi. Có vẻ như ông ấy đã mất vì bệnh từ lúc Aoi còn rất nhỏ. Kể từ đó, Ryouko-san đã phải một tay nuôi dưỡng em ấy.

Tạm gác câu chuyện đó sang một bên đã… tại sao Ryouko-san lại ở đây?

Tôi cảm thấy có chút gì đó sai sai khi hai mẹ con họ đặc biệt đến thăm tôi như vậy. Quả đúng như tôi nghĩ, hôm nay họ không chỉ đến đây để chơi.

Mà, có lẽ chúng tôi sẽ không chỉ đứng nói chuyện thôi đâu, để mời họ vào nhà đã rồi tôi sẽ từ từ hỏi họ về việc này.

"Hai người vào nhà đi ạ. Tuy phòng hơi nhỏ nhưng mong hai người sẽ thoải mái."

"Cảm ơn nhé, Yuuya-kun. Aoi. Đừng quên nói ‘xin lỗi vì đã làm phiền’ nhé?"

"Đừng có coi con như trẻ con nữa. Đó là điều đương nhiên mà."

"Ái chà, thời kì nổi loạn đây mà."

"Trời ạ! Mẹ àaa!"

Aoi lại phồng má nổi giận với Ryouko-san.

Đứng trước cảnh tượng thân thuộc thường thấy từ bấy lâu này khiến tôi bất giác mỉm cười hạnh phúc.

“Ahaha. Dạ không vấn đề gì đâu ạ. Để cháu đi chuẩn bị trà.”

Tôi mời hai người họ vào phòng mình.

Tôi kêu hai mẹ con cứ tự nhiên ngồi chơi trước còn mình thì đi vào bếp để pha trà. Trà bá tước của vùng Darjeeling. Đó là mùi vị trà ưa thích của Aoi.

Nhẹ nhàng bưng chén trà ra và đặt lên bàn, tôi từ từ ngồi xuống đối diện với hai người bọn họ.

Aoi cầm chiếc chén lên và ngạc nhiên cất tiếng.

”Yuuya-kun… hương thơm cam quýt dễ chịu này… loại trà này là…”

”Ừm, loại này là nhãn hiệu trà ưa thích của Aoi phải không nhỉ?”

“Đúng rồi ạ. Em rất vui vì anh nhớ đó.”

Bên cạnh một Aoi đang mỉm cười hạnh phúc còn có Ryouko-san cũng ngồi tủm tỉm vui vẻ, nhìn cứ tươi như hoa ấy.

“Ái chà… nhất Aoi rồi nhé. Được anh cưng chiều thế này cơ.”

“Mẹ ơi, mẹ yên lặng một chút dùm con đi ạ.”

”Nè nha, con không được làm khuôn mặt nhăn nhó như vậy đâu nhé. Haizz, quả nhiên là tuổi mới lớn, tính tình khó chịu thật mà ha.”

“Đó là do mẹ đấy!”

Gừ rừ rừ, Aoi lầm bầm trừng mắt nhìn Ryouko-san. Nói là tuổi nổi loạn vậy thôi chứ tôi cũng nghĩ rằng Ryouko-san hình như đang trêu chọc con gái mình hơi quá.

Ryouko-san nhẹ nhàng chẹp miệng với Aoi rồi quay mặt về phía bên này.

“Nhân tiện thì Yuuya-kun nè. Cháu dạo này bận rộn với công việc lắm nhỉ. Cô có nghe từ mẹ của cháu là cháu cứ suốt ngày phải tăng ca thôi. Cảm ơn vì đã dành thời gian cho mẹ con cô nhé.”

“Kh-không sao đâu ạ. Cháu cũng muốn được gặp Aoi… mà… ừm, hôm nay hai người đến gặp cháu có chuyện gì thế ạ?”

“Eto… mẹ cháu chưa nói gì với cháu sao?”

“Vâng ạ. Chỉ nói có mỗi chuyện Aoi đến phòng cháu…”

“Ara ara. Ngạc nhiên quá ha. Thế xin lỗi cháu nhé, cô đến bất ngờ quá.”

“À dạ không cô đừng xin lỗi ạ. Cháu cũng rất vui khi có thể gặp Ryouko-san. Chỉ là cháu tự hỏi có chuyện gì đó quan trọng đến mức cả hai mẹ con cùng đến ạ…?”

“Ừ đúng rồi ha... hôm nay cô đến có chút chuyện trao đổi với Yuuya-kun.”

Khuôn mặt tươi cười của Ryouko-san đã trở nên nghiêm túc.

Nhận thấy bầu không khí đang dần trở nên khác thường, tôi bất giác dựng thẳng sống lưng mình lên.

“Mẹ. Hay là để con tự giải thích trước đi.”

Aoi chợt lên tiếng trước cả khi Ryouko-san kịp nói gì thêm.

”À ừm… vậy nói cách khác, đây là vấn đề cần bàn của Aoi đúng không?”

“Vâng ạ. Liên quan đến chuyện sau này của em.”

Chuyện sau này của em… tôi tự hỏi đó là chuyện gì. Có cảm giác như đây là một vấn đề tương đối nặng nề. Nó có vẻ không phải một cuộc trao đổi dễ thương giống như “Hay là tụi mình hãy lại thân thiết với nhau như lúc trước nhé”.

"Anh hiểu rồi, nếu được thì để anh giúp em nhé. Em nói thử anh nghe xem sao."

Tôi nói điều đó với một khuôn mặt tươi cười để Aoi có thể thoải mái, thả lỏng một chút và dễ dàng trao đổi chuyện đó với tôi hơn.

Mặt khác, không hiểu vì sao mà đôi gò má em ấy ửng hồng, tay lại nắm chặt chân váy và mở lời.

"Anh có muốn sống chung với em trên cơ sở hôn nhân không?"

Khoảnh khắc đó, trong đầu tôi như có một tiếng "tách" vang lên bất chợt, để rồi đột nhiên cả không gian và thời gian, lẫn tâm trí tôi chợt ngưng đọng lại, và cứ thinh lặng như thế...

Tôi không nghe nhầm.

Aoi vừa rồi đã nói rõ ràng rằng “sống chung trên cơ sở hôn nhân”.

“Đ-đợi một chút. Em đột nhiên nói cái gì vậy?”

“Không phải đột nhiên đâu ạ! Em đã nghiêm túc chờ đợi 7 năm rồi.”

“7 năm…”

“Vâng ạ. Đã rất lâu rồi kể từ ngày đó, ngày mà bọn mình đính hôn với nhau.”

“Hả… đính hôn!?”

Nói đến 7 năm trước, không phải lúc tôi còn là học sinh cao trung hả?

Khi ấy Aoi đang là học sinh tiểu học… tôi của khi đó đã làm gì vậy, đính hôn với một người chỉ mới là một đứa trẻ ngây thơ non nớt thôi sao. Không, chắc chắn là tôi không thể có cái thú vui quái đản như thế được.

Hỏng rồi, tôi hoàn toàn rơi vào hoảng loạn.

Diễn biến câu chuyện này quá nhanh khiến tôi không tài nào theo kịp được. Sống chung? Đính hôn?? Toàn bộ ý em ấy là gì vậy?

“Không lẽ… anh đã quên hôn ước của bọn mình rồi sao?”

Aoi chợt hỏi tôi với một bộ mặt chán nản.

Dù có quên hay là do cái gì đi chăng nữa thì cũng chắc chắn không có chuyện tôi lại đính hôn với học sinh tiểu học… à không. Ngay cả Ryouko-san cũng đi cùng em ấy. Hình như chúng tôi đã có từng đính hôn với nhau thật.

Nhưng mà trước hết phải nghe Aoi nói hết đã. Rồi sau đó mới tính tiếp được.

“Xin lỗi em. Anh thật sự không nhớ nhiều về chuyện hồi đó. Anh đã nói bọn mình kết hôn đi có phải không?”

“Không. Là em đã cầu hôn anh.”

“...Rồi lúc đó anh trả lời thế nào vậy?”

“Anh đã nói với một khuôn mặt tươi cười niềm nở: ‘Dù Aoi có thành người lớn rồi nhưng nếu em vẫn còn thích anh thì bọn mình kết hôn nha.’”

Câu trả lời đó thật đáng xấu hổ quá đi. Dù là một bộ manga tình yêu thời nay thì cũng làm gì có đoạn đó cơ chứ.

“...Anh xin lỗi. Nhưng mà Aoi nè. Em có thể kể lại cho anh tường tận cụ thể câu chuyện ngày hôm đó không?”

“À dạ. Vậy bắt đầu từ lúc… em đã chuyển đi vào lúc 9 tuổi đấy. Anh có nhớ không?”

“Ừm, khi đó anh mới 17 tuổi. Aoi chuyển đi để tiện cho công việc của Ryouko-san nhỉ.”

“Vâng ạ. Anh có nhớ cái ngày anh nói lời chia tay với em không?”

“Lời chia tay…”

7 năm trước… đó là một cuộc trò chuyện khá xa xăm... Thôi thử nhớ lại nó cẩn thận theo thứ tự xem sao.

Tôi cố gắng tái hiện lại những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó trong đầu mình.

Lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện với nhau là vào ngày Aoi chuyển đi. Đó là ngay trước khi em ấy lên xe.

Tiết trời hôm ấy đang vào xuân. Đó là một ngày cuối tháng ba đầy nắng và gió. Tôi vẫn còn nhớ hoa anh đào năm ấy đã nở sớm. Những cánh hoa yêu kiều bay lả lướt trong gió xuân, như thể đang dần hoà quyện vào sắc xanh trong vắt của bầu trời tuyệt diệu ngoài kia.

Ryouko-san đã lên xe trước còn tôi và Aoi vẫn đứng lại trao nhau những lời tạm biệt.

“Hức…hức…”

“Aoi. Đừng khóc nữa mà. Đâu phải cả đời này anh với em không thể gặp lại nhau nữa đúng không?”

“Nhưng mà… em không thể thoải mái chơi đùa như trước nữa… em buồn lắm.”

“Anh cũng buồn lắm. Nhưng nếu phải nhìn Aoi khóc thế này thì anh còn buồn hơn nữa đó. Cho nên là…”

“...Vâng ạ. Em sẽ không khóc nữa đâu. Em cũng không muốn khiến Yuuya-kun phải phiền lòng.”

“Aoi mạnh mẽ quá. Giỏi lắm, giỏi lắm.”

Tôi mỉm cười trìu mến hết sức có thể rồi nhẹ nhàng xoa đầu em ấy.

Aoi vô cùng thân thiết với tôi. Mặc dù trong lòng vẫn rất buồn, nhưng đến cuối cùng tôi vẫn chọn tạm biệt em ấy bằng một nụ cười thật tươi chứ không phải bằng những giọt nước mắt đầy tiếc nuối. Tôi không muốn biến ngày hôm ấy trở thành một kí ức lâm li bi đát đến vậy.

”Aoi. Đến lúc phải đi rồi đó. Ryouko-san đang đợi em kìa.”

“Vâng ạ. Ưm… em có thể nói một ước muốn ích kỉ cuối cùng được không ạ?”

“Được chứ. Mong muốn ích kỉ của em, là gì vậy?”

“Ưm… em, em thật sự thích anh lắm. Anh kết hôn với em đi!”

Khuôn mặt Aoi đỏ ửng lên, em ấy nhắm chặt mắt lại và nói với tôi điều đó.

Cuộc trò chuyện giữa một nam sinh cao trung 17 tuổi và cô bé học sinh tiểu học 9 tuổi. Màn cầu hôn có một không hai này thật là đáng yêu quá đi.

Tôi cũng vì muốn làm Aoi yên tâm nên đã xoa đầu em ấy thêm một lần nữa.

Và sau đó, tôi đã nói thế này.

“Cảm ơn em vì đã cho anh biết cảm xúc của em nhé. Nếu đã vậy thì, nếu Aoi lớn rồi mà vẫn còn thích anh thì bọn mình kết hôn nha.”

Aoi kể từ giờ sẽ học lên sơ trung rồi cao trung. Trong quá trình đó, có lẽ em ấy sẽ tình cờ gặp được một người tuyệt vời hơn tôi nhiều. Tôi nghĩ tình yêu mà em ấy dành cho tôi chắc sẽ được trịnh trọng khắc ghi lên một trang của cuốn album mang tên “kỷ niệm về mối tình đầu”.

Cũng vì lẽ đó, lời tỏ tình xen lẫn vui buồn này, một ngày nào đó sẽ bị quên lãng thôi… tôi của khi ấy đã đinh ninh như vậy đấy.

Aoi làm một khuôn mặt kinh ngạc, từ phía dưới ngước lên nhìn tôi.

“Th-thật không ạ?”

“Ừm, bọn mình hứa đi.”

Khoảnh khắc đó, một sự quyết tâm sáng bừng lên trong đôi mắt to tròn của Aoi.

“Đợi… em sẽ đợi cho đến lúc học lên cao trung! Cho đến lúc đó, em sẽ nỗ lực hết mình để có thể trở thành một người vợ như trong mơ, vừa dễ thương lại vừa giỏi việc nhà!”

”Thật hả… anh rất mong đợi đến ngày có thể gặp lại em lúc lớn đó.”

“Vâng ạ! Anh cũng bảo trọng nhé, Yuuya-kun!”

Aoi nói lời tạm biệt tôi với một nụ cười hiền hoà nở trên môi. Nước mắt em ấy đã khô rồi.

Và chiếc xe em ấy vừa bước lên cũng đang từ từ lăn bánh.

Tôi cứ đứng đó trân mắt dõi theo em ấy, cứ vẫy tay liên tục như thế cho đến khi hình bóng chiếc xe dần xa khuất và không còn nhìn thấy được nữa...

Và rồi… tôi của hiện tại đang “quằn quại” ôm đầu mình khi nhớ lại tất cả mọi chuyện.

"Anh của ngày xưa đã nói một việc ngoài sức tưởng tượng đến vậy sao…"

Gì mà "nếu em vẫn còn thích anh thì bọn mình kết hôn nhé" chứ. Chỉ có những tên đẹp trai đểu giả mới dám lộng ngôn nói những lời như gió thoảng mây bay đáng trách đó.

Thật không ngờ tôi của ngày xưa lại là một người có thể thản nhiên thốt ra những lời đáng xấu hổ như vậy. Bỏ chuyện có đẹp trai hay không qua một bên đi, Amae Yuuya của thời sinh viên hào nhoáng ấy thật sự đã khác xa so với hiện tại.

Dù là như vậy nhưng… lời hứa đó, không lẽ em ấy vẫn còn giữ cho đến bây giờ sao?

Cho đến bây giờ em ấy vẫn luôn thích tôi… cho đến thời điểm hiện tại em ấy vẫn còn thương nhớ tôi, tôi thực sự rất hạnh phúc về điều đó. Nhưng kèm theo đó lại là một cảm giác tội lỗi đột nhiên dâng trào lên trong tôi chỉ vì bản thân đã hoàn toàn quên đi lời tỏ tình đó.

"Yuuya-kun nè. Anh có còn nhớ hôn ước của bọn mình không?"

"Ừm. Anh quên mất rồi, anh thật sự xin lỗi."

"Không sao, có quên cũng chẳng trách anh được. Dù gì chuyện cũng đã lâu rồi mà."

"Mà cảm xúc của em hiện tại vẫn chưa hề thay đổi phải không?"

"Ưm… vâng ạ. Em thích Yuuya-kun. Mà làm ơn đừng bắt em nói những điều xấu hổ đó nữa. Đồ ngốc."

Hai tai Aoi bỗng đỏ bừng lên khi nói như thế. Mặt em ấy trông còn đỏ hơn nữa, đến mức có cảm giác như hơi nước sắp sửa bốc hơi từ đỉnh đầu em ấy lên bất cứ lúc nào vậy.

Làm sao có thể không hạnh phúc cho được khi bản thân đang được thương nhớ bởi một cô gái dễ thương đến nhường này cơ chứ.

Tuy nhiên, tôi vào thời điểm đó thật sự không hề nghiêm túc với lời tỏ tình của Aoi. Tôi đã từng nghĩ rằng mối tình đầu thoáng qua của một đứa trẻ sẽ dễ dàng chìm vào quên lãng một cách tự nhiên cùng với dòng chảy của thời gian. Để rồi giờ đây, tôi đang thấy rất khó xử khi em ấy liên tục nhắc lại chuyện cũ và nói muốn chung sống với tôi.

"Anh hiểu cảm xúc của em. Nhưng, tự dưng mà sống chung với nhau thì có hơi…"

"Yuuya-kun. Để cô giải thích vấn đề này nhé. Nó có liên quan đến công việc của cô."

Ryouko-san, người mà cho đến bây giờ vẫn im lặng lắng nghe câu chuyện nay đã quyết định lên tiếng.

"Công việc của cô hiện tại phải chuyển công tác rất nhiều. Vài ngày trước cô đã được quyết định sẽ thuyên chuyển công việc thêm một lần nữa."

"À ra là vậy. Nơi làm việc của cô ở đâu ạ?"

"Ở Úc đấy."

"Ở Úc!?"

Một chuyến đi nước ngoài đột xuất sao!? Đó không phải khoảng cách đủ gần để cô ấy có thể thoải mái đi đi lại lại từ Nhật Bản.

"Yuuya-kun. Cháu có biết Úc là một đất nước thế nào không?"

"Cháu cũng không rõ lắm, nhưng mà đó là một nơi ghi dấu ấn với những hình ảnh về cảnh sắc thiên nhiên bao la, rộng lớn đúng không nhỉ? Tảng đá Ayers khổng lồ này hay những rặng san hô tuyệt đẹp. Ngoài ra đây còn là đất nước nổi tiếng với loài gấu Koala nữa… à còn có cả những rừng cây bạch đàn nữa nè."

"Cháu biết rõ quá nhỉ, ngoại trừ gấu Koala ra thì cô như vịt nghe sấm ấy."

”Cháu thấy hơi lo khi cô không biết gì về nơi đó đấy... nhưng mà có lẽ việc chưa thấy quen với chỗ lạ như thế cũng là điều khó tránh cô nhỉ.”

”Cháu cũng nghĩ vậy phải không? Bởi vậy, cô nghĩ là sẽ tội nghiệp cho Aoi lắm nếu bây giờ đưa con bé đến một đất nước xa xôi lạ lẫm như thế. Nhưng nếu phải để Aoi ở lại một mình thì chẳng phải cô sẽ lại càng lo lắng hơn sao? Chồng cô thì qua đời rồi, cô cũng chẳng nhờ cậy được người thân họ hàng nào cả. Chính vì vậy cô phải để con bé sống một mình, nhưng… với tư cách là bậc cha mẹ, cô thật sự không yên tâm một chút nào.”

Ryouko-san vừa chăm chú nhìn Aoi một cách đầy dịu dàng, đầy yêu thương, vừa lẩm bẩm tâm sự rằng “con bé này chính là đứa con gái quan trọng duy nhất của cô”.

Thì ra là vậy. Tôi dần dần nắm được mấu chốt toàn bộ vấn đề rồi.

Ryouko-san thì đến đây với suy nghĩ “không muốn để Aoi phải ở một mình” còn Aoi thì đến đây với lời hứa năm ấy, với thứ tình cảm vẫn luôn dào dạt dành cho tôi khi “cho đến tận bây giờ vẫn thích Yuuya-kun”. Mà chung quy là hai người họ đều đến với mục đích muốn để “tôi và Aoi sẽ ở chung với nhau”.

Tôi cũng muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho em ấy hết sức có thể.

Tuy nhiên, việc sống chung với nhau vẫn là một trở ngại quá lớn. Xét cho cùng, là một bậc cha mẹ, có ai mà không lo lắng khi giao phó đứa con gái duy nhất của mình cho một người đàn ông trưởng thành chứ?

Trong khi tôi còn đang trầm tư đau đáu về vấn đề này, Ryouko-san tiếp tục câu chuyện như thể nhìn thấu được sự trăn trở của tôi vậy.

“Nếu là Yuuya-kun thì cô nghĩ mình có thể phó thác Aoi cho cháu!”

”Cô có nghiêm túc không ạ..? Cháu mà lại nhận được sự tin tưởng đến mức đó…”

“Yuuya-kun đã chăm sóc cho Aoi từ rất lâu rồi phải không? Cô đã để ý đến cháu từ lúc đó rồi cho nên cô rất yên tâm khi giao con bé cho cháu. Một người dịu dàng và chu đáo như Yuuya-kun tuyệt đối sẽ không có bất cứ hành động gì làm tổn thương đến Aoi. Cô có mắt nhìn người lắm đấy.”

“Nhưng mà, một người đàn ông đã đi làm lại ở chung phòng với một nữ sinh cao trung ạ…? Cháu vẫn cảm thấy chuyện này vẫn còn nhiều vấn đề cần…”

“Về chuyện này, nếu cháu có coi con bé như vợ chưa cưới của mình một cách công khai thì cũng chẳng sao đâu. Cô sẽ ủng hộ hết mình cho tình yêu của hai đứa.”

Bên cạnh bà mẹ đang cười phổng mũi của mình, Aoi có vẻ xấu hổ cứ lí nhí ngại ngùng nói: “Mẹ à, dừng lại đi”. Nhìn vào tình cảnh này tôi không nhịn được cũng đành phải bật cười niềm nở.

”À mà, về chuyện đính hôn nửa đùa nửa thật này, Yuuya-kun… Trước hết thì cháu cứ trở thành người giám hộ cho Aoi đi, không có vấn đề gì đâu. Cô muốn cháu chăm sóc cho con bé.”

“Người giám hộ… ạ?”

“Sở trường của Aoi là nấu ăn và làm việc nhà đó, con bé cũng đáng tin cậy lắm. Cô nghĩ con bé có đủ khả năng để có thể tự sống một mình, nhưng nói đi nói lại thì cô vẫn rất lo lắng. Aoi vốn là con một trong gia đình chỉ có mình mẹ, vì vậy con bé luôn được nuông chiều và hay dễ cảm thấy cô đơn lắm. Với tư cách là một người mẹ, cô không muốn đứa con gái dễ thương duy nhất của mình phải nếm trải cảm giác cô độc đâu."

Thứ cảm xúc đó chính bản thân tôi cũng hiểu được.

Ngày trước khi Ryouko-san về nhà muộn, Aoi đã khóc nức nở vì cảm thấy cô đơn. Những lúc như thế, Aoi cứ nhất quyết sẽ dính chặt lấy tôi, tôi còn nhớ rất rõ con bé nũng nịu với tôi như thế nào.

"Chưa kể nhé, con bé còn đầy hăng hái với "ước mơ của con là học nấu ăn, để một ngày nào đó có thể được Yuuya-kun khen ngợi" nữa. Đứa con gái này của cô đã luôn cố gắng trau dồi kỹ năng để trở thành một người vợ suốt kể từ đó đấy. Thật là kiên trì, nghị lực quá phải không!"

"M-mẹ à. Con đã bảo mẹ giữ bí mật rồi mà..?"

"Không phải ngại đâu mà. Con bé còn bảo là cần phải luyện tập nhiều hơn để đủ khả năng chăm lo cho những việc hàng ngày của Yuuya-kun nè, rồi còn chủ động làm việc nhà luôn đó.”

“Đủ rồi đấy! Mẹ đừng nói thêm nữa!”

Đập vào mắt tôi là hình ảnh Aoi đang vỗ bốp bốp vào vai Ryouko-san. Em ấy lên tiếng với dáng vẻ vô cùng xấu hổ.

”Ưm… em sẽ giúp đỡ được anh nhiều lắm đó, vì thế hãy cho em được ở bên Yuuya-kun đi. Không được… sao ạ? Em sẽ hạnh phúc lắm luôn nếu được sống chung với anh đấy.”

Aoi cố gắng truyền đạt hết tâm tư của mình cho tôi, trong khi ánh mắt đã trở nên rụt rè ấy vẫn ngước lên nhìn tôi đầy khả ái, rồi cứ nũng nịu như một chú cún con vậy.

Tôi đã suy nghĩ không biết mình nên làm gì vào khoảnh khắc nghe về lời hứa hôn khi xưa hay cả chuyện sống chung với nhau.

Tuy nhiên, nếu chăm sóc cho Aoi với tư cách là người giám hộ thì đây lại là một chuyện khác.

Nếu có thể giúp em ấy xoa dịu đi nỗi cô đơn, trống trải này thì tôi muốn ở bên em ấy trên danh nghĩa là một người giám hộ hơn. Tôi cũng nghĩ rằng cô bé này vẫn cần một ai đó ở bên cạnh.

“Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ chăm sóc cho em ấy với tư cách là một người giám hộ. Aoi, em sống cùng anh nhé.”

“Th-thật hả anh?”

“Ừm, từ nay về nhau hãy giúp đỡ nhau nhiều nhé.”

“Tốt, tốt quá rồi… em cảm ơn anh.”

Aoi nở một nụ cười nhẹ nhõm. Cho dù đã là nữ sinh cao trung rồi nhưng nụ cười thân thiện khả ái như thiên thần ấy vẫn vẹn nguyên như vậy, chẳng khác gì so với lúc trước cả.

Trong đôi mắt của Ryouko-san ngồi bên cạnh cũng vô thức ánh lên sự mãn nguyện vô cùng yên tâm đối với quyết định của chúng tôi.

“Thật sự cảm ơn cháu rất nhiều, Yuuya-kun. Cô biết dù đây là một yêu cầu có hơi đường đột quá nhưng thật may là cháu vẫn sẵn lòng chấp nhận nó.”

“Không không ạ. Sau khi lắng nghe đầu đuôi câu chuyện rồi thì cháu nghĩ mình nhất định phải bảo vệ cho Aoi.”

“Ara ara. Ấm áp quá đi. Giống hệt như hiệp sĩ đang bảo vệ cho công chúa ấy. Cô ủng hộ hai đứa hết mình đó nha!”

“Ể. A, không không. Cháu muốn bảo vệ Aoi theo nghĩa là người giám hộ cơ, còn theo nghĩa mà Ryouko-san mong đợi thì…”

”Ufufu. Cô hiểu rồi mà. Vậy hai đứa hãy sống với nhau ngày một ‘thân thiết’ hơn đi nhé!”

Ryouko-san cười đầy nham hiểm khi nói ra điều đó. Bạn cũng hoàn toàn không hiểu gì hết đúng không?

“Mẹ à. Xin đừng nói những điều kỳ lạ với người từ nay sẽ chăm sóc con nữa.”

Aoi hậm hực lên tiếng bằng một bộ mặt phụng phịu hờn dỗi. Đôi gò má trắng như tuyết của em ấy cũng bỗng chốc ửng đỏ cả lên.

“Ara? Đó không lẽ là chuyện xấu đối với Aoi sao?”

“Cái đó… ch-chuyện này là vấn đề của người trong cuộc. Mẹ cứ coi chừng con đấy.”

Trái ngược với một Aoi đang đùng đùng nổi giận, Ryouko-san vẫn cứ thản nhiên nói “con bé chắc là lại đang ‘tái phát cơn nổi loạn’ của mình rồi”.

Nhìn vào cảnh tượng tưởng chừng như đầy sự dỗi hờn, không bằng lòng này nhưng lại giúp tôi ít nhiều cảm nhận và hình dung ra được mức độ gần gũi và thắm thiết của hai mẹ con họ.

“Ưm, Yuuya-kun. Từ giờ mong anh chiếu cố cho em nhé.”

“Ừm anh cũng thế, tụi mình cứ giúp đỡ nhau nhé. Anh rất mong chờ những món ăn do tự tay Aoi nấu đấy.”

“Với cả anh cũng đừng trêu chọc em nữa… fufu. Em sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng được kỳ vọng của anh.”

Aoi cười khúc khích đầy vui vẻ.

Kể từ giờ, tôi nhất định sẽ phải bảo vệ khuôn mặt tươi cười hồn nhiên ngây thơ này.

“Tốt quá. Từ giờ cô có thể yên tâm đến Úc rồi. Nhờ có Yuuya-kun đó.”

“Không sao đâu ạ. Cháu cũng không thể để mặc Aoi như thế được.”

“Ufufu. Quả đúng là Yuuya-kun, cháu rất đáng tin cậy đấy… À đúng rồi. Cô có phát hiện ra một nhà hàng Tây trông có vẻ rất ngon ở gần đây. Hay là chúng ta đi ăn tối ở đó đi? Để kỷ niệm ‘sự kiện’ hai đứa dọn về sống chung với nhau.”

“Ồ, dạ được chứ cô. Nói thật là chuyện mà cháu muốn kể cho hai người nghe nhiều như núi ấy. Mấy chuyện xảy ra gần đây nè hay cả những câu chuyện hồi xưa nữa…”

“Phải rồi nhỉ. Aoi cũng muốn nghe chuyện của Yuuya-kun đúng không?”

"Vâng. Em tò mò không biết Yuuya-kun đang làm công việc gì."

"Vậy hả. Anh chưa nói với em phải không. Em biết cái gọi là SE chứ? Nó là tên viết tắt của kỹ sư hệ thống ấy."

Và cứ thế, chúng tôi rôm rả trao đổi về tình hình gần đây của nhau cho đến giờ ăn tối.

Truyện Chữ Hay