Phần 4: Khu Phố
Chương 1: Cào cào
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Buổi sáng ở khu phố đèn đỏ thật yên bình và chậm rãi.
Những con chim trong lồng đã hót ríu rít mỗi khi có một vị khách rời đi, cứ vậy tới tận lúc bình minh, cho thấy chúng hiếu khách thế nào.
Và giờ khi chỉ còn một khoảng ngắn trước lúc trời sáng hẳn, chúng trầm lại rồi ngủ say, im lặng tựa như một cây đàn đứt dây vậy.
Maomao bước ra khỏi chiếc lều tồi tàn, ngáp một hơi dài. Trước mắt nàng là từng khoảng hơi nước nghi ngút bốc lên từ Rokushoukan . Những người hầu hẳn là đang làm việc vất vả để chuẩn bị cho khách tắm vào buổi sáng.
Không khí lạnh lùa vào da thịt nàng. Hơi thở của nàng phả ra trắng như khói. Mặt trời vẫn chưa lên – chỉ có một tấm chăn lót không đủ làm bớt đi cái lạnh.
Khi mọi thứ đã lắng xuống sau năm mới, 1 tháng sau khi nàng rời nội cung.
Vì cha nàng đã nhập cung và trở thành một ngự y, Maomao lại 1 lần nữa quay lại khu phố này.
Một đứa bé vẫn đang ngủ say trong căn lều ọp ẹp này. Thằng bé sẽ rất ồn ào nếu nó tỉnh giấc, vậy nên tốt hơn hãy để nó ngủ thêm chút nữa.
Nhóc ấy tên là Chou’u -
một trong ngững người còn sống sót của gia tộc Shi, và Maomao buộc phải nuôi nấng nó vì một vài lý do nào đấy.
Mặc dù là một tên nhóc bẩn thỉu được nuông chiều, nhưng nàng đánh giá cao khả năng thích nghi tuyệt vời của nó. Nó có thể ngủ được trong một căn lều rách nát, gió thốc lạnh cóng, say sưa đến mức ngáy khò khò.
( Biết ngay mà, lão bà gọi mình rồi)
Trong lúc còn ở đó, nàng sẽ đi lấy một ít nước nóng. Chẳng ai có thể tắm được trong cái lạnh khủng khiếp như thế này cả.
Maomao run cầm cập khi đến đứng trước cái giếng nước. Nàng thả thùng xuống và kéo lên.
Một thoáng nhăn mặt vì độ lạnh quá đáng của nước, nàng dứt khoát đưa tay lên và hoàn thành việc rửa mặt.
Khi nàng đến Rokoushoukan, những kỹ nữ đã tắm xong và đang được các Kamuro (Kỹ nữ thực tập) hong khô tóc.
“ Ồ, hôm nay muội đến sớm thế”
Đó là Meimei với mái tóc ướt sũng, người đã triệu tập Maomao. Các kỹ nữ sẽ tắm rửa bắt đầu từ những người có tước bậc cao.
“Meimei tỷ, tỷ có biết lão bà đang ở đâu không vậy ?”
“Lão bà đang nói chuyện với ông chủ ở kia kìa”
“Cảm ơn tỷ”
Lão bà là người quản lý Rokushoukan, nhưng chủ sở hữu của cái lầu xanh này lại là một người khác. Nam nhân này tháng nào cũng tới đây một lần và bàn bạc với lão bà về đủ thứ chuyện liên quan đến nhà thổ của y. Y tầm tuổi trung niên, và là người mà từ khi còn bé tí đã được lão bà dạy dỗ. Do đó y khó có thể cãi lại lời lão bà được.
Nhiều lời đồn thổi rằng y là con của chủ cũ với lão bà, nhưng sự thật thì chẳng ai biết rõ cả.
Xem ra, y còn làm kinh doanh hợp pháp
bên cạnh việc vận hành cái nhà thổ này, nên nhìn qua thì trông y cũng có vẻ là một con người tử tế.
Thực ra, tính cách của y chính là thứ làm mọi người lo lắng. Y là loại người mà sẽ chẳng bao giờ cải thiện bản thân cả. Bởi thế, nếu một ngày mà lão bà qua đời, thì làm cách nào mà nam nhân nhân ngu ngốc này có thể vận hành được Rokushoukan đây ?
“Muôi đoán là lão lại đến để đưa ra mấy cái ý tưởng tào lao ấy mà”
“Ai biết được, để xem”
Meimei vừa nói, vừa dang tay ôm lấy Maomao
“Tên ngốc này, nhà người chết dí ở dưới địa ngục đi cho rồi”
Giọng của lão bà vang ra từ bên trong.
Maomao và Meimei tròn mắt nhìn nhau.
“Lại có chuyện gì xảy ra nữa hả”
“Tỷ nghĩ vậy”
Một lúc sau, lão bà bước ra. Một nam nhân đứng tuổi với ánh mắt dịu dàng đang nhìn theo bà. Mọi người thường gọi y là Okan-san (Chơi chữ từ Rokushoukan, đại ý như là: Người sáng lập). Nếu mọi người không gọi y với cái tên như vậy, thì chắc họ cũng quên luôn y là người đã xây dựng nên cái lầu xanh này mất.
Nhìn cái cảnh mà y lấy tay xoa đầu như thế này, chắc hẳn y đã bị lão bà đấm cho tơi bời.
“Ồ, Maomao, ngươi ở đây từ nãy tới giờ hả”
“Chả phải là bà gọi tôi hay sao ?”
“Đúng thế, ta đã gọi ngươi”
(Bà già này lẫn rồi đó hả ?)
Dù nàng chỉ nghĩ nó trong đầu, nhưng lão bà vẫn cốc vào đầu nàng một phát.
Maomao đang tự hỏi rằng bà lão này liệu có phải là một Ayakashi hay không. Dường như bà ta có thể đọc được suy nghĩ của nàng.
“Được rồi, xem nào, ta nghĩ ngươi nên đi tắm rửa một chút, rồi quay lại đây ăn bữa sáng luôn. Mang theo ít quần áo này.”
“Bà cũng hào phóng đây nhỉ ?”
“Cũng lâu lâu ta mới có được một dịp như thế này”
Dứt lời, lão bà nhanh chóng quay về nhà bếp.
“Ừm, vậy thôi”-Okan-san nói và nhanh chóng rời đi. Bình thường lão còn rảnh rỗi ngồi đây ăn bữa sáng nữa mà. Maomao nghĩ trong lúc cúi chào y.
Mọi người đã tập trung đông đủ ở phòng ăn. Họ đột nhiên cảm thấy bất ngờ.
Bình thường thì mọi người sẽ được chia thành nhóm và ăn theo ca, Maomao nhận ra nàng bị lôi vào nhóm này
“Thật tồi tệ”
Đại tỷ Pairin ngồi ngay cạnh Maomao đang trưng ra một bộ mặt bất mãn. Mặc dù Nàng là một trong ba bông hoa kiêu hãnh nhất của Rokushoukan, nhưng nếu như người chuộc nàng mà có lỡ nhìn thấy khuôn mặt hiện tại của nàng như vậy, họ hẳn sẽ rất thất vọng.
Đối với Maomao, khuôn mặt của tỷ ấy giống như là mới nhìn thấy cả tá ấu trùng muỗi chui ra từ một vũng nước đọng vậy.
Hai mươi tô cháo và súp đã được bày ra, thêm vào đó là ba cái đĩa lớn đặt đối xứng với nhau qua những chiếc bát.
Tiêu chuẩn khẩu phần ăn ở Rokushoukan gồm một bát cơm, cháo, và các món ăn phụ. Có nộm ở trong những bát nhỏ. Thêm vào đó, việc những cái đĩa lớn như thế này được bày ra thì chắc hẳn món ăn phụ hôm nay sẽ vô cùng xa hoa.
Thế nhưng, thứ ở trên những cái đĩa lớn đó ánh lên một màu ngả đen.
Có vẻ như chúng là những con côn trùng phá hoại mùa màng, được phục vụ làm bữa ăn phụ.
Đây là cào cào.
“Lão bà, đây là.. ?”
“Câm miệng lại và ăn đi. Nó là quà từ Okan-san đấy”
Nàng có thể hiểu được vì sao lão bà lại giận dữ như vậy.
Okan-san còn làm công việc khác ngoài điều hành cái lầu xanh này. Chính thức thì y sống ngoài ánh sáng dưới danh nghĩa là chủ của một cửa hàng lớn. Tuy nhiên, nàng không thể nói rằng phương pháp làm ăn của y là tốt được.
“Vụ mùa năm nay thất thu.
Có vẻ như tên ngốc này đang cố tình lợi dụng sự thương hại của mọi người vậy”
Lão bà nói bằng một thứ giọng cáu kỉnh, trong khi rưới giấm đen vào bát cháo.
Công việc của Okan-san là về lương thực cho triều đình. Mỗi năm, triều đình thu một lượng nông sản cố định từ những người dân và xem đó như là thuế. Nhưng đôi khi, lượng nông sản thu vào vượt quá đến dư thừa.
Và người xử lý lượng thừa ra đó, chính là Okan-san.
“Dù vậy, điều mà y đã làm là thu mua thứ này từ đối tác làm ăn với giá cả đã thương lượng trước. Đây không phải là thứ bán chạy kể cả là vào thời điểm thuận lợi nhất. Và năm nay thì nó lại quá nhiều”
Trên những chiếc đĩa chính là món cào cào chiên giòn được trụng trong nước sốt và đường.
“Sẽ rất là phí phạm nếu mua chúng quá nhiều nhưng lại không thể bảo quản. Thậm chí nếu như nhất thiết phải sử dụng đến đường, thì chúng cũng chỉ là thứ đồ bỏ đi mà thôi”
Đường là một thứ xa xỉ, kể cả nếu như nấu Cào Cào với một số lượng lớn đường thì cũng sẽ chẳng có ai thèm ăn một món làm từ côn trùng như vậy cả.
Đúng như dự đoán của nàng, có rất nhiều cào cào không thể bán được, và nó được phục vụ trên bàn ăn sáng ở Rokushoukan.
Dường như ngay cả Okan-san cũng đã ăn thử chúng, nhưng y cũng có nỗi lo riêng. Y có một người vợ không hứng thú lắm với công việc hiện tại của y.
Bình thường, nếu y làm vợ nổi giận, y sẽ lãnh trọn thứ gọi là “nắm đấm của các quý bà”
Maomao gãi đầu. Nàng quen với việc ăn những thứ đồ kì quặc, nhưng thực sự nàng chẳng muốn ăn mớ côn trùng này một chút nào cả. Sau khi cố nuốt được hai đến ba con, nàng giơ tay đầu hàng.
Những kỹ nữ khác, họ ghét ăn những thứ kỳ lạ. Họ cau mặt lại và chẳng có ai trong số họ dám đụng đũa vào cả.
“Nhanh lên và ăn chúng đi! Đây là món ăn phụ mà các ngươi đã bàn tán đấy. Mỗi đứa ăn 5 con!”
Lão bà bà nói bằng thứ giọng cáu kỉnh, những đôi đũa đầu tiên đã hướng về cái đĩa lớn.
(Oh?)
Người đầu tiên ăn nó, ngạc nhiên thay là một đứa bé
Với vẻ mặt bình thản, cậu bé nhai mớ côn trùng đó bằng một ánh nhìn ái ngại.
“Thứ này, ăn chẳng ngon chút xíu nào cả. Nó khá là rỗng bên trong”
Đó là Chou’u. Cậu bé vừa ăn vừa đưa ra những lời đánh giá hết sức chân thành .
Maomao chắc rằng, với việc được nuông chiều như một vị thiếu gia, Chou’u sẽ ghét việc phải nhét cái thứ này vào miệng, nhưng có vẻ điều đó đã không xảy ra.
Đứa bé này đã quên mất thói quen ăn uống bởi vì nó bị mất trí nhớ chăng ? Hay nó từng ăn thứ này trước kia rồi ? Hoặc đó cũng có thể là khả năng thích nghi của một đứa trẻ ?
“Cậu bé ăn trông vẫn ngon lành quá nhỉ”
Pairin nói, trong khi ngồi phịch xuống giữa người của Maomao
“Thứ này đúng là không ngon thật, nhưng nó cũng đâu có tệ đến nỗi không thể ăn được. Nó chỉ vô cùng rỗng ở bên trong thôi.”
(Rỗng ư ???)
Nếu như nàng không nhầm lẫn, phần bên trong bụng của những con cào cào này đã được lấy ra trước khi chế biến nên tất nhiên là chúng sẽ rỗng rồi. Ồ, vậy ra chúng trông như vậy, Maomao nghĩ trong khi miễn cưỡng gắp lên một con.
(Mn?)
Nó thật sự trống rỗng. Rỗng hơn con mà nàng đã ăn trước đó, thực sự là giống như nó chẳng có gì ở bên trong vậy. Mặc dù đã được luộc với nước tương nhưng nàng chỉ cảm thấy kết cấu của một bộ xương đang ở trong miệng mà thôi.
Nó không giống như là đã từng có một chút thịt nào. Nàng cảm giác rằng ngay từ đầu đã chẳng có thứ gì bên trong những con cào cào này rồi.
“Nè nè, Pairin tỷ tỷ, hay là để đệ ăn phụ tỷ, thay vào đó hãy tặng đệ một cái bánh trung thu coi như là trao đổi nhé.”
Pairin nắm lấy đầu của Chou’u, người mà đang cố gắng thương lượng với nàng, và nhận nó xuống một cách dứt khoát.
“Ow,owwwwwww” Chou’u rên rỉ.
Maomao gắp một con cào và xem xét nó một cách vô cùng chăm chú.
Đó là một thói quen xấu của nàng.
Một khi nàng đã hứng thú với bất cứ thứ gì, thì đầu của nàng sẽ tràn ngập những suy nghĩ
về điều đó.
“Ồ, Ta đã nhớ ra là phải sai ngươi đi mua đồ.”
Sau bữa sáng, lão bà bà cuối cùng cũng nhớ ra lý do mà bà triệu tập Maomao. Đó là bà cần nàng đi mua đồ ở khu chợ nằm trong đường trung tâm của khu phố.
Các kỹ nữ thì không được phép rời khỏi nhà thổ, còn những tên đầy tớ thì không được thông minh cho lắm.
Khu chợ đầy ắp những món hàng đặc sắc, tuy nhiên ở đây cũng không ít những gã hét giá trên trời. Vì họ không dựng gian hàng, do đó họ nên bán với giá cả phải chăng. Tuy nhiên cũng có nhiều kẻ xấu thậm chí còn không đặt biển hiệu lên. Cần phải là một người vô cùng tinh ý và xem xét cẩn thận thì mới có thể mua được những món hàng tốt.
“Ta cần ngươi mua một ít hương trầm, loại thường thôi nhé”
Đó là loại hương có mùi thơm nhẹ, thường được đốt ở trước cổng của Rokushoukan. Vì nó là một loại mặt hàng tiêu thụ nên lão bà muốn nó càng rẻ càng tốt. Nhưng chất lượng tồi tàn của nó là một vấn đề cần giải quyết.
“Được thôi, thế phần thưởng là ?”
Ngay khi Maomao chìa tay ra, lão bà đã đánh văng nó đi.
“Suất tắm gội và bữa sáng dành cho hai người. Đó chẳng phải là thượng hạng hay sao ?”
Bà già keo kiệt này, Maomao thầm nghĩ.
“Nè, tàn nhang. Mua cái này đi”
“Không”
Maomao phớt lờ đi Chou’u. Cậu bé đang kéo tay áo nàng và chỉ vào chỗ bán đồ chơi. Nàng thực lòng rất muốn đi một mình, nhưng nàng không còn cách nào khác ngoài việc phải dắt theo đứa bé ích kỷ này chỉ vì nó nổi cơn tam bành, lăn lóc khắp sàn, nằng nặc đòi đi theo. Maomao nắm lấy tay Chou’u và đi trong khi kéo lê lết thằng nhóc theo.
Khu chợ đc bày ra khắp dọc theo con đường ở trung tâm kinh thành. Giữa dàn xe ngựa kéo đi và đến, là nơi những cư dân sinh sống.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy đang hiện ra trước mắt, Maomao bất giác cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Bởi quãng thời gian mà nàng làm nô tỳ ở đây giống như là một giấc mơ vậy.Nhưng rồi, việc mà Chou’u đang ở ngay cạnh đã kéo Maomao về thực tại rằng nàng đã từng ở trong cung và điều đó dẫn tới một loạt những rắc rối.
Cuộc đảo chính của gia tộc Shi. Xem ra điều đó cũng ít nhiều ảnh hưởng tới những phiên chợ…
Có rất nhiều những mặt hàng đặc biệt từ vùng phía Bắc như là các loại gỗ và lương thực, nhưng nàng cảm thấy những mặt hàng này đã ít hơn so với thông thường. Thay vào đó, các loại quả mọng phơi khô (Ô Mai ???) và các gian hàng tơ sợi vô cùng phổ biến ở các vùng phía Nam hoặc phía Tây đã thu hút ánh nhìn của nàng.
Thế nhưng, gương mặt Maomao biến sắc, nàng đang cảm thấy vô cùng không thoải mái khi đảo mắt qua một số thứ.
Họ đang bán côn trùng om.
Lại là lũ cào cào.
“Thứ đó, hoàn toàn tệ hại, ai sẽ mua chúng cơ chứ ??”
Chou’u xổ ra một tràng trước xe bán đồ ăn vặt, vì thế nên Maomao phải bịt miệng thằng nhóc lại và kéo nó đi. Thực lòng thì đôi mắt của gã chủ hàng lúc đó quả thật vô cùng đáng sợ.
“Sao thế? Chẳng phải cái thứ đó tệ thật à ???”
“Câm miệng đi”
Maomao lạnh lùng nhìn Chou’u. Đó là lý do vì sao mình ghét con nít, nàng nghĩ.
“Lũ côn trùng rỗng ruột bên trong như thế này thật sự rất tệ. Nông sản năm nay chất lượng không được tốt nhỉ.”
“…… nhóc con nói gì cơ ?”
Maomao không ngừng chớp mắt
“Ah, cái thứ này thực sự rất tệ không phải sao ?”
“Không không, cái mà nhóc nói ngay sau câu đó ấy”
“Chất lượng của nông sản năm nay không tốt ?”
(Chuyện gì vậy ?)
Maomao nhìn chằm chằm vào Chou’u
“Làm sao mà nhóc biết được điều đó vậy.”
“Um, …..”
Chou’u gãi đầu rồn rột bằng tay phải, tay trái của thằng bé hơi lúng túng, nó giật giật cứng nhắc và nghiêng đi về phía Maomao.
Chou’u đã chết một lần rồi, bằng một cách thần kỳ nào đó, đứa bé này đã sống lại bởi một thứ thuốc gọi là thuốc phục sinh. Vì vậy mà cơ thể của nó vẫn hơi tê liệt, và đã mất gần như toàn bộ trí nhớ.
“Đệ không nhớ rõ lắm. Nó giống như là cảm giác. Đệ cảm giác rằng đệ đã từng được nghe là khi mà côn trùng trở nên rỗng ruột, tức là năm đó mùa màng thất thu.”
Ummmmmm, Chou’u nắm lấy đầu.
Đứa nhóc này có thể nhớ lại thứ gì đó nếu mình xốc đầu của nó, Maomao nghĩ, nhưng nàng không thể đối xử với Chou’u như vậy được bởi nhóc này đang dưới sự giám hộ của nàng.
Tuy nhiên, nếu điều Chou’u nói là đúng, thì đây sẽ là một vấn đề khá là nghiêm trọng. Maomao nghĩ.
“Có lẽ, đệ có thể nhớ lại điều gì đó.”
“Thật ư”
Maomao hồi đáp, và Chou’u ngước nhìn lên xe hàng thực phẩm. Hàng đồ chơi ở ngay bên kia.
“Nếu tỷ mua cái gì đó, có thể đệ sẽ nhớ lại”
“…”
Bây giờ, nàng đang trưng ra một nụ cười méo mó.
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Translators: Sig, SLV.
Mentor: Dũng Khoai Tây Chiên.
Editor: Sig.