Cecily choàng tỉnh giấc trên giường rồi thở phào.
Mồ hôi đổ ra tới ướt đẫm đồ ngủ khiến cho da cô cảm thấy nhớp nháp, khó chịu.
Nếu như nơi đây là lãnh địa Tử tước Hamal, cô đã ra lệnh cho hầu gái chuẩn bị đi tắm cho mình rồi, tuy nhiên cô lại đang ở lãnh địa Hầu tước Erakis.
Tại lãnh địa Tử tước Erakis, Cecily ở đây không dưới tư cách là con gái của cựu Tử tước Hammal.
Mặc dù là một người học lễ nghi trên danh nghĩa, thực chất cô lại chỉ là một hầu gái.
Hầu gái, hầu gái, hầu gái, hầu gái…… Dẫu cho sẽ có rất nhiều vai trò dành cho một hầu gái, nhưng đối với một hầu gái mới chân ướt chân ráo như Cecily, chỗ nào cô cũng bị gọi tới chỉ để làm những công việc tạp vụ thấp kém, hay nói cách khác là một hầu gái phải làm toàn bộ.
Và đối với Cecily chỉ trong thân phận của một hầu gái thấp hèn, tắm vào buổi sáng đối với cô là một điều xa xỉ mà có mơ cũng không có được.
Dù cho cô có cố la hét rằng mình chỉ là một người tới học lễ nghi thì cũng chẳng giúp ích gì.
Để thôi bần hèn, chỉ còn một cách duy nhất là phải trèo cao hơn.
Mặc dù không biết liệu việc thăng chức có giúp cô được tắm vào buổi sáng hay không, nhưng tối thiểu là vẫn còn hy vọng.
Cecily ra khỏi giường rồi duỗi người.
「......Thậm chí là bỏ hết quần áo ra còn dễ chịu hơn thế này nữa」
Một căn phòng dành cho hai người, không còn phải là cái nơi tầng hầm u ám, ẩm thấp nữa.
Khóa huấn luyện hầu gái kết thúc cũng là lúc họ được đổi sang phòng khác.
Những tia nắng chiếu xuyên qua kẽ hở của tấm rèm cửa vào trong phòng.
Nội thất trong phòng có giường, bàn ghế và tủ đựng quần áo.
Mặc dù bài trí đơn giản nhưng lại thuận tiện cho sử dụng.
Cởi bộ áo ngủ ra, Cecily rùng mình khắp người.
Đồ lót được cấp không đem lại cảm giác thoải mái, trông chúng vừa thô vừa đơn điệu.
「......Bộ ngực vô dụng, không phải đâu nhỉ? Mà có nghĩ thì cũng chẳng để làm gì. Có liên quan gì tới mình đâu」
Cecily mặc chiếc váy tạp dề lên.
Lấy chiếc lược được cấp ra chải tóc, đội mũ hầu gái lên đầu và thế là cô đã sẵn sàng để di chuyển.
Nhìn sang phía đồng đội vẫn còn chưa tỉnh giấc, Cecily buông tiếng thở dài.
「Werna-san, trời sáng rồi kìa. Không mau dậy đi là khỏi kịp ăn sáng đây?」
「......Để tôi ngủ thêm chút nữa thôi mà」
Cecily vừa nắm lấy vai Werna vừa lắc, Werna tỏ vẻ khó chịu đẩy cô đi.
Cecily chắc chắn sẽ bắt Werna dậy bằng được nếu vẫn còn đang trong thời gian huấn luyện, tuy nhiên hình phạt duy nhất được áp dụng hiện tại chỉ là cắt bữa sáng.
「Nếu vậy thì tôi đi trước đây」[note54435]
Sau khi cân nhắc, Cecily quyết định sẽ tôn trọng ý định của Werna.
Cô rời khỏi phòng mình và tiến tới phòng ăn cho hầu giá.
Dọc đường, cô đụng mặt phải người kế toán đang đập đầu huỳnh huỵch vào tường.
Mùi đồ ăn có vẻ thơm đó, và đúng lúc mà mũi Cecily đang bắt đầu giật giật, từ phía sau có người chạy tới.
「Tại sao, lại không gọi tôi dậy chứ!」
「Tôi đã cố gắng để gọi cô dậy rồi đó」
Cecily bước chậm lại và đi cạnh với Werna.
「Nếu gọi tôi dậy bằng được thì không phải là sẽ nhã nhặn hơn sao?」
「Tôi chỉ đơn giản là tôn trọng ý định của Werna-san thôi mà」
Arg~, Werna vò đầu.
「Werna-san, cô ăn mặc xộc xệch hết rồi kìa」
「Biết sao được, tôi vừa mới chồm dậy mà」
Cecily dừng lại để chỉnh quần áo xộc xệch cho Werna.
「Quần áo xộc xệch chứng tỏ là ý thức kém đó. Đại khái thì ngủ quên chẳng phải là mình chứng cho việc thiếu ý thức của một hầu gái sao?」
「......」
「Ánh mắt đó là sao vậy?」
Thấy Werna ngước nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, Cecily hỏi.
「......Cô hoàn toàn chìm đắm vào cái mác hầu gái rồi hả?」
「Tôi tự hỏi rằng ý của cô là gì đấy」
Há~, Cecily chế giễu Werna.
「Tôi, là một hầu gái. Dù có được gọi là quý tộc này, quý tộc nọ đi chăng nữa, bản chất tôi hiện tại vẫn chỉ bị coi như một hầu gái mà thôi. Dù có khăng khăng rằng con mèo là con chó thì mèo cũng đâu thể sủa được?」
「Thực sự tôi không hiểu ý của cô cho lắm, nhưng dẫu sao thì, chắc hẳn cô đã chấp nhận cuộc sống hầu gái hiện tại rồi nhỉ」
「Bất luận có cố gắng ra sao, nếu đã bị coi như hầu gái thì cách duy nhất chỉ là chứng minh giá trị bản thân như một hầu gái mà thôi」
Lựa chọn bỏ chạy vốn dĩ đã không còn tồn tại nữa rồi, Cecily thở dài.
Những lời mà gã đàn ông đó nói ra giống như những lời nguyền.
Và để đến khi lời nói cất lên, cô chỉ còn một cách duy nhất là phải tự nhận thức được.
※
Tiến vào phòng ăn cho hầu gái, Cecily và Werna được nhận bánh mì, súp và cá nướng trên bàn phục vụ.
Cả Cecily và Werna cùng ngồi xuống cuối chiếc bàn ăn dài.
Cecily thở một hơi dài rồi lấy chiếc thìa khuấy bát súp lên.
「Nếu không muốn ăn tới vậy thì để cho tôi đi」
「Werna-san, trông khó coi quá đó」
Werna bưng bát súp lên húp sùm sụp rồi tọng bánh mì vào miệng.
Cecily cảm thấy chán chường trước bữa ăn có phần “xa hoa” này.
「Ổn thôi, mà, bữa sáng rốt cuộc cũng chỉ có vậy」
「Không chịu ăn là, không có sức đâu đấy」
「Nhưng sẽ tăng cân đấy?」
Cecily cắt bánh mì thành từng miếng nhỏ rồi mới đưa vào miệng.
「Cô không để tâm đến chuyện mình bị gọi là thớt à?」
「Không phải!」
Như bị chọc vào chỗ ngứa, Werna nhoài người tới hét lên.
「......Nhưng mà, tôi vẫn còn chút triển vọng」
「Ngay cả khi nó có lớn hơn thì cũng không ai thèm xem đâu」
Bị Cecily vạch ra, Werna nhe răng cười.
「Đừng bảo là, cô định cho cái gã đàn ông đó xem đấy nhé」
====================
WORK IN PROGRESS - 10%