Solo: Kurogane
-------------------------------------------------------------------------------------
Đã tầm một tuần trôi qua kể từ lúc tôi bắt được gã Kristoff, thủ phạm chính của trận náo loạn Hắc Phong. Vốn dĩ bọn Touya dự kiến lên thuyền đi đại lục phía tây từ bến cảng Trage, nhưng thủ tục đã bị trì hoãn cho đến giờ do phải xử lý hậu kỳ vụ náo động của băng Hắc Phong gây nên. Lời khai của Dũng giả đối với Trage cũng như Công hội hạo hiểm giả mà nói là điều cần thiết, vì thế xuyên suốt 1 tuần lễ vừa qua các quan văn trong lâu đài đã phải chạy ngược chạy xuôi bận đến tối mày tối mặt.
Bởi tôi không muốn lãng phí thời gian một cách bừa bãi vào mấy cái dụ này, nên sau ngày nghỉ phép đầu tiên, tôi đã chọn một hầm ngục vùng lân cận làm địa điểm huấn luyện các Dũng giả. Tuy nói là hầm ngục gần đó nhưng cấp bậc của nó cũng là cấp A, tại Trage này có thể xem là hầm ngục nguy hiểm nhất, hầm ngục [Hang Động Rồng Biển]. Nếu bạn chỉ là một mạo hiểm giả tầm trung thì cái hầm ngục này có thể tự hào hốt xác bạn ngay tức khắc mà chẳng mất bao nhiu thời gian, độ khó của nó có thể tưởng tượng. Tôi đã cảm nhận được năng lực của Touya và những người khác thông qua trận game hồi trước, quả thật bọn họ mạnh hơn cái đám Kristoff không ít. Nói cách khác, thực lực của họ phải cỡ mạo hiểm giả rank A trở lên. Thành thử, trừ khi rèn luyện ở những khu vực có độ khó như vầy không thì cuộc huấn luyện sẽ trở nên vô nghĩa.
Ắt hẳn các bạn sẽ thắc mắc tại sao tui lại phải cất công đi đào tạo đám người Dũng giả, đúng hum? Um~, mà, là thế đấy. Cũng không có lý do gì đặc biệt cả. Nếu buộc phải nói nguyên do thì, chắc vì họ là những Dũng giả mà Melfina đã nhọc công đích thân chọn lựa đi, hoặc có lẽ do chúng tôi ít nhất cũng xuất thân từ cùng một cố hương chăng (dù rằng tôi vẫn chưa kể với họ dụ bản thân là người chuyển sinh). Dẫu mới quen nhau chưa được bao lâu, nhưng mà thú thật, tôi đã xem họ như những người bạn bè, vả lại, nếu họ có mà lỡ may chết ở nơi xó xỉnh nào đấy thì dư vị đó quả thực không dễ chịu tý xíu nào, chẳng phải sao? Hơn nữa, tôi muốn bọn họ phải hoàn thành sứ mệnh đánh bại Ma vương của mình. Mặc dù tôi cũng muốn so găng zới Ma vương lắm, nhưng đôi khi nhẫn nại cũng là một điều cần thiết.
“Chết tiệt, nó mềm nhũn tới mức không thể dùng kiếm chém được!” (Touya)
“Touya, cẩn thận! Tụi quái Bạch Tuộc Khổng Lồ sắp tiến công đấy!” (Miyabi)
“Miyabi, Nana! Hai người là hậu phương đảm nhiệm trọng trách hỗ trợ từ phía sau nên nhất định phải nắm bắt tình hình cho thật tốt! Gặp trường hợp hàng tiên phong rút lui không kịp thì phải biết biến tấu, hãy chuyển đổi nước thành băng và dùng chúng như giàn giáo ngăn trở đường đi của kẻ địch! Nếu làm thế thì ít nhiều sẽ tốt hơn!” (Kelvin)
“Em, em hiểu rồi!” (Nana)
“Touya, thử động não suy nghĩ thêm về nhiều cách sử dụng khác của [Bạch Ma Pháp] coi. Chỉ biết dùng kiếm lao tới rồi phát động kỹ năng thì tính là trận chiến gì chứ!” (Kelvin)
“Đã rõ!” (Touya)
Mang cảm xúc như zậy nên tôi quyết định cho tụi họ thực chiến bằng cách đánh với quái vật trong hầm ngục như thế này đây, đôi lúc tôi cũng trợ giúp chỉ điểm một hai nếu thấy bất kì ai trong số họ gặp phải tình huống nguy hiểm. Con quái mà bọn Touya đang chiến đấu bây giờ là quái vật cấp A [Bạch Tuộc Khổng Lồ]. Nó là một con bạch tuộc màu xanh có cái sừng như ăng-ten ở vị trí trên đỉnh đầu, do đặc tính thân mềm cùng làn da trơn nhầy nhụa khiến nó trở thành một kẻ địch khó nhằn với khả năng giảm một nửa sát thương vật lý. Ngoài ra, vì nó có thể phóng ra dòng điện cao áp từ bên trong cơ thể, nên việc chiến đấu linh hoạt là điều cần thiết khi bản thân đang ở trong điều kiện môi trường xung quanh toàn là nước.
Tôi bắt nhóm bọn họ chiến đấu với loại quái vật như vầy mấy lần, rồi mới cho phép tìm chỗ thích hợp ở dọc đường để nghỉ ngơi. Ngay cả trong thời điểm giải lao, tôi một giây cũng không lãng phí liền tranh thủ giúp họ nâng cao trụ cột căn bản. Về kiếm thuật sẽ có Gerard phụ trách chỉ đạo, còn tổ ma pháp sư thì do chính tay tôi cùng Efil đảm nhiệm dạy ma pháp. Lúc đầu, tôi có ý định nhờ Sera giúp đỡ một tay, nhưng có vẻ như em ấy không giỏi lắm ở khoản giảng dạy người khác. Nói sao ấy nhỉ, tôi cảm thấy em ấy là loại thiên tài với phong cách truyền dạy kiểu như “hãy để cho giác quan của bản thân tự vận động” đại khái là dị đó.
“Chỗ này cầm chặt như vầy nè sau đó thì Rầm! Rồi tiếp đó Đùng! Thấy chưa, dễ mà đúng hơm?” (Sera)
“…Hể?” (Miyabi)
“Đã bảo rùi, làm như zầy Rầm! Chát! Đùng! Quan trọng là nhịp độ, hiểu chữa?” (Sera)
“…Kelvin-san, anh làm ơn phiên dịch giùm em.” (Miyabi)
“Éo thể.” (Kelvin)
Giải thích đơn giản cho dễ hiểu thì, những gì em ấy thể hiện là từ tượng thanh mà không phải hành động cụ thể. Đồng dạng là người sử dụng [Hắc Ma Pháp], Sera có khi là thầy hướng dẫn tốt cho Miyabi, cái ý nghĩ đấy của tôi thiệt là ngây thơ mờ, trên thế gian này đúng là có nhầm người không quá am hiểu dụ truyền dạy thật. Cho nên, để giết thời gian Sera đã xách theo Clotho (Cơ thể phân thân thiên về sức chiến đấu) tiến sâu vào bên trong hầm ngục, bóng em ấy cứ thế mất hút dần khỏi tầm mắt chúng tôi. Về sau, cứ thỉnh thoảng là tiếng chuông thông báo thăng cấp lại réo lên trong đầu tôi, coi bộ cả hai đang tiến hành công việc khám phá khá thuận lợi. Tôi nhắc em ấy tạm thời quay lại đây nếu đụng phải Boss.
Sau đó, chúng tôi hướng chỗ sâu hơn của cái hầm ngục này mà bước đều bước. Kế đến là chu kì lặp đi lặp lại của việc tăng cấp và tích lũy kinh nghiệm.
May mắn thay, đám Touya đều đã được ban phước đề tăng các chỉ số, thành thử, mục đích chính của ngày hôm nay không gì khác ngoài giúp họ làm quen với thực chiến. Cho đến tận bây giờ, mấy cô cậu toàn dựa vào năng lực cơ bản cùng kỹ năng cao, hơn nữa, còn có sự bảo hộ của Thần thánh kỵ sĩ đoàn nên mới dễ dàng vượt qua kẻ thù mà không gặp bất kì áp lực gì trong chiến đấu. Tuy nhiên, nếu nhắm đến mục tiêu đặt chân vào tầng thứ cao hơn thì họ cần phải đột phá cực hạn của chính mình mới được. Dù sao đi nữa, mọi việc cho đến giờ đều vì đắp nặn nền tảng vững chắc cho mục tiêu đó, còn có thể phát triển đến một bước kia hay không thì phải xem bản thân Touya bọn họ rồi.
Cuối cùng là kiến thức liên quan đến kỹ năng nhỉ. Mặc dù tôi không dám tuyên bố là đã hiểu tất tần tật mọi kỹ năng, nhưng hiện tại tôi sẽ dạy cho họ biết về sự hữu dụng của mấy kỹ năng hệ nhân đôi. Muốn sử dụng loại kỹ năng này thì cần phải chi ra một lượng điểm kỹ năng quý giá, đối với những người gần chạm mốc lê vồ 60 như bọn Touya mà nói, kỹ năng dạng này có thực sự cần thiết hay không tôi cũng chẳng rõ nữa. Kiến thức liên quan đến hệ kỹ năng này là bí mật trong bí mật, đó là lý do tôi dặn đi dặn lại bọn họ không được nói với bất kì ai khác về nó, thế nhưng tôi vẫn có chút lo lắng. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ bắt họ ngồi quỳ nguyên buổi lun.
Tiện thể nói luôn, Sera cùng Gerard và cả Clotho nữa đều không thể học kỹ năng hệ nhân đôi. Bởi vì kỹ năng [Gấp Đôi] không được liệt kê trong mục bảng kỹ năng của bọn họ. Tôi cũng chẳng biết nguyên nhân tại sao. Rõ ràng, Efil đã thuận lợi học được ở ngay thời điểm cấp 1, phải chăng do điều kiện nhận được kỹ năng khác nhau tùy thuộc vào chủng tộc thí dụ như loài người cùng elf chẳng hạn?*1[note40329].
“Được rồi, giờ nghỉ giải lao nào—.” (Kelvin)
Tôi dùng [Cảm Nhận Hiện Diện] rà soát xung quanh một lượt, sau khi xác nhận an toàn xong liền tuyên bố nghỉ ngơi.
“Ah~, mị đuối quá!” (Miyabi)
“Qu-, quả thực là khó khăn. Kể từ đợt tập huấn ở Delamis thì đây là lần đầu tiên mình cảm thấy mệt mỏi tới mức này.” (Nana)
“Đó là do mấy cậu bình thường ít rèn luyện mà thôi.” (Setsuna)
“Tớ đói…bụng…” (Touya)
“Nhắc mới nhớ, đã trưa rồi à…Ở trong hang động lâu quá khiến anh quên béng dụ thời gian lun. Efil, phiền em chuẩn bị bữa trưa nha.” (Kelvin)
“Vâng ạ.” (Efil)
“Đã vậy, bề tôi đi canh gác trước đây.” (Gerard)
“Xin lỗi, trông cậy vào ông chú đó. Nhắm đến giờ thì về thay ca nhá.” (Kelvin)
Efil lấy từ [Kho Lưu Trữ] của Clotho ra chiếc giỏ xách cùng tấm thảm dùng cho những chuyến dã ngoại. Sau đó, bằng thủ pháp điêu luyện của mình chuẩn bị xong mọi thứ đâu vào đấy, chỉ mất vài giây thôi bữa ăn của chúng tôi đã sẵn sàng.
“Số gạo Tsubaki-sama ban thưởng đợt trước đã được em chế biến dưới dạng thức ăn cầm tay ở Trage. Có vẻ như đây là món ăn truyền thống có tên “Onigiri”. Phần nhân cũng sử dụng những nguyên liệu tiêu chuẩn sản xuất tại Trage.” (Efil)
Khi Efil mở nắp chiếc giỏ thì tiếng hoan hô vang lên tứ phía.
“Cơm, cơm nắm—!” (Miyabi)
“Dù rằng lúc nhìn thấy cơm ở lâu đài Trage khiến mình cảm động đến phát khóc, nhưng chứng kiến hình dáng của những vắt cơm nắm càng mang lại cho mình cảm giác hoài niệm hơn...” (Setsuna)
“Tớ, không thể nào ngăn được nước mắt tuôn rơi…” (Touya)
“Các món ăn phụ cứ như cơm hộp*2[note40330] dùng trong picnic ấy. Nó làm mình nhớ lại giờ nghỉ trưa ở trường học.” (Nana)Bản thân tôi cũng rất kinh ngạc về điều này. Coi bộ, Efil em ấy, đã học được kha khá các món ăn Nhật Bản từ Trage. Được được, em làm tốt lắm! Để khen thưởng, anh sẽ xoa đầu em nhiều hơn thường ngày. Nhưng mà…
“Đừng quên rằng chúng ta hiện giờ vẫn đang trong hầm ngục đấy nhé? Điều quan trọng là đám quái vật sẽ kéo cả bầy tới nếu mấy người cứ la rân rân lên như thế.” (Kelvin)
“Ah, thật vậy sao…bọn em sẽ cẩn thận hơn…” (Setsuna)
“Nhớ đấy, có vui thì la hét trong lòng là được.” (Kelvin)
Có vẻ như ngoài chiến đấu ra thì bọn họ còn phải học nhiều thứ lắm đây. Thực ra thì tôi đã len lén kích hoạt [Tường Gió Cách Âm - Silent Wind Wall], thành thử, họ có la rách họng đi nữa cũng chả sao cả.
“Giờ thì, itadakimasu.” (Kelvin)
“ “ “ “Itadakimasu” ” ” ” (bộ tứ dũng giả)
“Vâng, chúc mọi người ngon miệng.” (Efil)
Thật hoài niệm, cơm nắm đúng là ăn hoài không chán. Đây, đây là…những hạt cơm như thể tách ra cùng lúc ngay trong miệng, mà nhân bên trong cũng đồng thời toát lên mùi vị chua chua đầy sảng khoái. Đây quả thực là sự hài hoà của hương vị. Là hương vị thuộc lĩnh vực thần thánh chưa từng được nếm thử ngay cả khi ở quê hương của lúa gạo, Nhật Bản thời hiện đại. Không thể nào, ngay đến dưa muối*3[note40331] họ cũng tái tạo được tại dị thế giới này hả trời…Trage, đúng là không thể xem thường! Điều đáng ngạc nhiên hơn hết là tay nghề của Efil, em ấy chỉ mới học làm cơm nắm cách đây vài hôm thôi, thế mà kỹ thuật nắm cơm lại thành thạo một cách tinh tế như thể là một đầu bếp sushi lành nghề chính tay nắm cơm vậy! Ủa, kỳ lạ, sao mắt mình bắt đầu mơ hồ không nhìn rõ được trước mặt nữa rùi…
“E-, Efil này, tay nghề em ngày càng tiến bộ đó…ngon đến mức anh ứa cả nước mắt lun đây nầy.” (Kelvin)
“Đó là vì kỹ năng [Nấu Nướng] của em cuối cùng cũng đạt tới cấp S. Em đã làm hết sức mình, nấu ăn bằng cả trái tim!” (Efil)
Thiệt zậy luôn. Dùng kỹ năng [Nấu Nướng] cấp S để nấu ăn thì sẽ thành ra như thế này sao. Hic hic, tôi cảm động tới độ thân thể cũng run rẫy…Không đúng, thật ra thì cơ thể tôi hiện giờ đang rất nóng!??
“Quao, nó còn có tác dụng bổ trợ nữa ư. Bởi vì ăn đồ ăn của Efil sao?” (Kelvin)
Khi tôi nhìn vào bảng trạng thái thì thấy, dòng chữ [Nấu Nướng (Cấp S) / Ma Lực Gia Tăng - Lớn] được liệt kê trong cột hiệu quả Buff. Lúc kiểm tra kỹ hơn bằng [Giám Định Nhãn] thì mới biết, tác dụng của Buff còn lại 23 giờ 59 phút. Oi oi, hiệu ứng sẽ kéo dài cả ngày luôn hả? Nghĩ bụng, tôi liền cắn thử miếng khác xem có thay đổi gì không.
“Ngon quớ…” (Kelvin)
Mỗi lần cắn một miếng thì lại chảy nước mắt, chắc đây là vấn đề cần phải xem xét lại của kỹ năng [Nấu Nướng] cấp S…Tuy nhiên, không có thêm hiệu quả gì nữa à? Hay phải chăng hiệu lực của Buff không thể nào chồng lên nhau.
“Efil-san, cảm ơn. Cảm ơn chị rất nhiều…!” (Nana)
“Mình sẽ không bao giờ quên mùi vị của miếng cơm nắm này…” (Setsuna)
“Nước mắt tớ, không thể ngừng rơi…” (Touya)
“Chị là thần sao?” (Miyabi)
“Ểh, ê tô,…không lẽ nó hông hợp khẩu vị mọi người?” (Efil)
Bốn người bọn họ một bên nước mắt rơi lã chã một bên không ngừng nói lời cảm ơn. Mặc dù cảm động là tốt, nhưng điều này khiến Efil có nỗi khổ mà không thể nói ra.
“Ủa, mọi người đã ăn trước rùi sao? Mà, có chuyện gì xảy ra với bọn họ dị, cái nỳ…” (Sera)
Khi cả đám đang trong tình trạng hỗn loạn thì, đội tiên phong của Sera quay trở lại. Clotho cũng về cùng Sera.
“À, không không, chỉ là có chút…Còn Sera bên đó thì sao?” (Efil)
“Trên đường đi, mình có gặp một căn phòng quái vật*4[note40332] nên mình tiện tay diệt gọn luôn. Đằng đó, cũng không phải là vô tận đâu. Mình chỉ mới bước vào trạng thái hưng phấn thui thì tự dưng quái chung quanh biến đâu hết trơn, chán hum thể tả.” (Sera)
Căn phòng quái vật là thứ rất thường hay gặp trong quá trình thám hiểm hầm ngục khi chơi game, đồng thời cũng là khu vực mà quái vật xuất hiện với số lượng lớn. Đó là một trong những cái bẫy đáng chú ý nhất bởi lũ quái vật sống tại hầm ngục cứ mọc lên như nấm và bao vây tấn công với số lượng quái vật xuất hiện gần như vô hạn….Theo lý thuyết đáng lẽ ra là zậy, cơ mà, trông cái bộ dáng phè phỡn của Sera thì đoán chừng em ấy đã tận diệt tụi quái trong cái hầm ngục cấp A này không còn một mống luôn rồi. Hèn chi cái âm thanh báo tăng cấp cứ lập đi lập lại trong đầu mình miết.
“À phải rùi, em đã tìm ra chỗ Boss———cái gì đây trông thiệt là ngon!” (Sera)
Tin tức tình báo cực kì quan trọng cũng vì vắt cơm nắm của Efil mà bị gián đoạn.