Kuro no Shoukanshi: The Berserker Rises to Greatness

chương 48: hắc phong

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Solo: Kurogane

-------------------------------------------------------------------------------------

“Hả? Đội ngũ của Carna vẫn chưa quay trở lại sao?” (Kristoff)

“Dạ, dạ! Dù rằng đã tới thời gian liên lạc, nhưng vẫn không thấy bóng dáng bất cứ một ai cả! Ngay đến khói hiệu khẩn cấp cũng không thấy có dấu hiệu gì là đã được sử dụng luôn! Lão đại, đây chẳng phải là điềm báo đại tỷ Carna đã xảy ra chuyện gì bất trắc rồi sao….” (Cướp-san quần chúng)

Sắp tới đây sẽ là thời điểm thưởng thức những nô lệ mới bắt, ấy vậy mà tên đệ ở đâu tự dưng chạy đến báo cáo một tin thật nhức đầu. Cảm giác làm lão đại của một băng cướp so sánh với lúc còn làm mạo hiểm giả thì vui sướng hơn nhiều, nhưng ở đời làm gì có chuyện hoàn mỹ cơ chứ, kẻ làm lão đại như ta cũng phiền chết đi được, lúc nào cũng phải ra chỉ thị từng cái từng cái một cho mấy tên đàn em dưới trướng. Không phải là ta rãnh rỗi sinh nông nỗi mới ôm cái việc phiền toái này vào thân, mọi việc đều có nguyên do trong đó hết, nếu ta mà thả rông cho tụi đệ tùy ý lộng hành thích gì thì làm nấy thì cũng có ngày chúng để lộ dấu vết cho kẻ khác nắm thóp mất.

“Đội của Carna không phải là đội ngũ chuyên về bắt nô lệ sao…Như vậy, hẳn là đội tùy hành*1[note17323] phải theo sau họ chứ? Thế cái lũ đó giờ đang chết ở cái xó nào rồi, sao ta không thấy mặt 1 đứa nào trong số chúng vậy?” (Kristoff)

“Vâng, đội ma pháp hỗ trợ chắc cũng đi cùng họ….Nhưng mà, bên đó cũng mất liên lạc nốt lão đại à.” (Cướp-san quần chúng)

“Cái định mệnh, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đứa nào nói ta nghe coi…” (Kristoff)

Không lẽ bọn mạo hiểm giả từ Công hội đã lần ra dấu vết gì về sự tồn tại của băng Hắc Phong? Không đúng, cho đến thời điểm hiện tại ta vẫn chưa hề để lòi đuôi. Trừ Carna ra, tất cả thành viên chủ chốt khác vẫn an toàn quay trở lại căn cứ. Vì để cho chắc cú, ta đã tránh những địa điểm tụ tập nhiều mạo hiểm giả cấp bậc cao và chỉ để mấy thằng đệ hoạt động chủ yếu ở khu vực xung quanh thị trấn Pazu. Đội chính của Carna cộng thêm đội ngũ hỗ trợ thì tổng số thành viên vượt quá 10 người lận, đó là đội ngũ có đẳng cấp cao cơ mà. Ở nơi đó đáng lý ra làm gì tồn tại mạo hiểm giả nào đủ sức xử gọn cả đám chúng nó…Không lẽ, cái lũ lòng tham không đáy đó không chịu nghe lời ta mà vươn tay*2[note17324] tới những khu vực khác?

“Chậc, đúng là hết cách, nhanh điều vài thằng đi kiểm tra khu vực mà Carna đang phụ trách cho ta.” (Kristoff)

Hiện tại, những thành viên chủ chốt ở căn cứ gồm có: các đồng đội mạo hiểm giả rank A cùng tổ đội với ta và đó là 3 người Prisla, Hope và Ad. Thêm nữa, còn có 4 thành viên chủ chốt thuộc băng Hắc Phong cũ. Nếu Carna mà thực sự xảy ra chuyện gì thì gửi đi những thành viên chủ chốt có cùng cấp độ cũng chả thể giải quyết được vấn đề. Thế thì chọn Hope vậy, hắn có thể đủ sức xử lý vụ này êm xuôi.

“Gọi Hope đến ngay, bảo là ta có chuyện cần hắn làm! Nói đây là trường hợp rất khẩn cấp!” (Kristoff)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Hà~, chuyện gì mà gấp thế làm ta chưa kịp lau cái mông nữa…” (Hope)

Từ trong phòng đi ra, là một người đàn ông với thân hình nhỏ con mang bộ mặt ngu ngơ vẫn còn đọng lại một chút nét ngây thơ vô số tội như một đứa trẻ vô tư. Mới vừa rồi hắn ta còn ở trong phòng lão đại nhận nhiệm vụ điều tra tin tức về Carna. Giờ lại bị kêu đầu tới một lần nữa, nhưng trên gương mặt hắn hoàn toàn không hề ra vẻ gì là khó chịu hay ngang tàn tí nào cả.

“Quen lâu vậy, đến giờ ta mới biết là tên Kristoff đó gan bé đến bất ngờ ah~. Ngược lại, ta thấy chả cần phải quan tâm quá mức tới đám cán bộ không có quan hệ gì đến nhóm chúng ta. Ta đây cũng khá bận bịu với sở thích cá nhân nha.” (Hope)

“Đại ca Hope, anh lại lôi đầu con đàn bà bắt được đó ra tra tấn nữa sao? Nói gì đi nữa thì nó cũng là hàng hóa, lão đại mà biết thì sẽ xé xác anh đấy.” (Cướp-san ??)

Tên đệ nam*3[note17325] lên tiếng hỏi thăm với một bộ mặt đầy vẻ quan tâm, nhưng người trong cuộc là Hope thì chẳng hề để tâm tí gì đến việc này và rồi cười phá lên một trận.

“Mày đến giờ vẫn chưa ngộ ra chân lý đó à~. Còn thứ âm nhạc nào trên thế gian này tuyệt vời hơn cái âm thanh rên rỉ của bọn đàn bà? Đó là một thứ giá trị nghệ thuật mà dù cậu có bỏ tiền ra cũng chẳng thể mua được đâu~.” (Hope)

“Wow, đúng vậy ha~a….Đại ca nói chí phải. Cơ mà đại ca, em nghĩ anh trước tiên hãy tạm thời dời sở thích sang một bên đi, đội tìm kiếm đã có mặt đầy đủ tại lối vào căn cứ và đang đợi lệnh từ anh đấy. Chiến dịch lần này lão đại cũng thật chơi lớn, phái ra những 10 người có lực chiến đấu cao đẳng với level vượt 30 lận.” (Cướp-san ??)

“Ồ~ Kristoff đúng thật là chơi bạo tay à nha! Đây chẳng phải là chiến lực mạnh nhất của căn cứ còn gì?” (Hope)

“Điều này chứng tỏ lão đại thiệt sự nghiêm túc đối với lần hành động này. Hơn nữa, nhiệm vụ lần này còn cần đại ca phải đích thân ra tay, em bắt đầu cảm thấy đối thủ của đại ca thật đáng thương.” (Cướp-san ??)

Đừng thấy tên thuộc hạ này ăn nói khép nép mà khinh thường, hắn cũng là một kẻ mạnh đã đạt tới level 34. Hắn ta được mong đợi là sẽ trở thành một trong những thành viên chủ chốt của căn cứ vào kì bầu cử kế, và đồng thời cũng sẽ được bổ nhiệm thành cánh tay phải của Hope.

Rồi Hope cùng tên thuộc hạ vừa cười đùa tán dóc vừa thong thả bước đi trên đoạn đường hướng về phía trước. Chỉ cần qua một khúc cua nữa là họ có thể đến được cửa ra vào khu căn cứ. Ở đó hiện đang tụ tập những tinh anh của băng cướp Hắc Phong, bây giờ chắc hẳn bọn chúng đang nóng lòng chờ đợi đến thời khắc được ra trận.

“Hi vọng đối thủ lần này sẽ là những cô gái đáng yêu, nếu được vậy thì còn gì bằng~.” (Hope)

“Đối phương chính là những kẻ có khả năng đánh bại được cả đại tỷ Carna đấy ạ? Không thể nào có chuyện——Ủa?” (Cướp-san ??)

Tên đàn em đột nhiên dừng bước khi nhìn thấy lối ra. Trong khi ấy, Hope thì vẫn còn đang đắm chìm trong ảo tưởng màu hường nên chẳng hề để ý gì đến việc đó, tiến thêm được vài bước về phía trước hắn liền đụng vào lưng của tên bộ hạ. Lúc này, hắn ta mới sực tỉnh vì cơn đau.

“Cái đệch, đau đấy-! Chuyện gì xảy ra mà mày tự dưng dừng đột ngột thế!” (Hope)

“Ah~, xin lỗi đại ca. Không dám dấu gì anh, chuyện là em không thấy bóng dáng một ai ngay tại lối ra vào cả…Đúng là quái thật—, em nhớ rõ ràng lệnh tập hợp đã được ban bố rồi mà….” (Cướp-san ??)

“Thiệt là, phải chú ý đi đứng cho cẩn thận chứ. Nếu như tế bào não chứa chất xám của ta mà bị gì thì hỏng mất——!” (Hope)

Bởi vì mang trong mình kỹ năng [Cảm Nhận Ma Lực], Hope đột nhiên nhận ra tình huống có biến, trong nháy mắt anh lướt qua người tên bộ hạ và đi vào khu vực cửa ra vào căn cứ, nơi đủ rộng có thể cho phép đến 10 người vào ra cùng lúc. Tại biên giới giao nhau giữa hành lang và lối ra vào, xuất hiện dấu hiệu mờ nhạt cho thấy việc Ma lực đã được sử dụng. Ngay lối ra vào căn cứ này, chắc hẳn có ma pháp gì đó đã được phát động.

“Cẩn thận! Có kẻ nào khác đang ở đây!” (Hope)

Hope ngay lập tức bảo tên đệ phải nâng cao cảnh giác. Thế nhưng, không một ai lên tiếng đáp lại lời nói của hắn.

“Này, có nghe ta nói không, đấy…” (Hope)

Bởi vì không có nửa điểm phản ứng từ câu trả lời đáp lại lời nói của mình vang lên, Hope bắt đầu sốt ruột và không kiềm được quay đầu lại. Nhưng, ở nơi đó đang đứng không phải tên đàn em của hắn mà là một Hắc kỵ sĩ tay cầm thanh đại kiếm vẫn còn nhỏ từng giọt máu tí tách xuống sàn. Điều đáng nói ở đây là, ngay dưới chân tên Hắc kỵ sĩ đó chính là thi thể bị chém chết một cách tàn nhẫn của thằng đệ. Rồi từng dòng máu đỏ thẩm cứ thế tiếp tục chảy ra, khiến cả thi thể tên bộ hạ ngập trong vũng máu.

(Hả….Hắn vòng ra sau lưng ta từ khi nào?) (Hope)

Nhanh chóng phản ứng lại, Hope lập tức rút thanh kiếm yêu dấu của mình ra và vào tư thế chiến đấu. Kỹ năng hệ [Cảm Nhận] của Hope phải nói là rất ưu việt, đó cũng là điều mà hắn luôn lấy làm kiêu ngạo, hắn ta không chỉ có thể cảm nhận được những nguy hiểm nhằm vào bản thân, bên cạnh đấy, hắn còn nhạy cảm đối với những biến đổi của môi trường xung quanh gấp 2 lần so với người khác. Ngoài ra, Hope còn là một mạo hiểm giả rank A cùng đội với Kristoff, cũng chính vì cái bản lĩnh đó nên Kristoff mới yên tâm giao vụ việc lần này cho hắn ta xử lý. Trớ trêu thay, với chừng đó năng lực Hope hoàn toàn không phát hiện ra việc tên đàn em sau lưng mình đã bị giết từ lúc nào. Đối với hắn ta mà nói, đây là tình huống không thể nào xảy ra được.

“Thứ lỗi nhá. Tôi hiện đang rất vội vì lý do cá nhân nên mới phải dùng tới biện pháp như vầy. Cơ mà, đây cũng là cách mấy người thường hay xài, tôi nói đúng chứ? Thế nên đừng trách tôi chơi bẩn nhé.” (???)

Từ sau lưng mình, Hope nghe được tiếng nói của một người đàn ông truyền tới. Nhưng mà, hắn ta cũng không định ngoái đầu lại một lần nữa để xem người đang ở sau lưng mình là ai. Mặc dù biết để lộ phần lưng chẳng hề có sự bảo vệ nào là một việc rất nguy hiểm, nhưng Hope không dám rời mắt khỏi tên kỵ sĩ đang đứng ngay trước mặt dù chỉ là một lát. Bởi vì thanh âm báo động của kỹ năng [Cảm Nhận Nguy Hiểm] vẫn còn đang kéo dài inh ỏi trong óc hắn ta, và điều đó ám chỉ rằng tên Hắc kỵ sĩ đang hiện diện trước mắt hắn thực sự rất nguy hiểm.

(Nguy rồi nguy rồi nguy rồi nguy rồi! Tự nhiên lòi đâu ra thêm 2 tên nữa có cùng cấp độ nguy hiểm như tên Hắc kỵ sĩ trước mặt cơ chứ! Ngày hôm nay là ngày gì mà đen thế không biết!*4[note17326]) (Hope)

Để nắm bắt những tin tức về tình huống lúc bấy giờ, ta phải tận dụng tối đa kỹ năng [Cảm Nhận Hiện Diện] mới được. Dường như tên đàn ông mới lên tiếng vừa rồi đã chuẩn bị từ trước là sẽ chặn ngay lối ra vào căn cứ, hơn thế nữa, ở phương hướng chếch*5[note17327] về phía trước ta cảm nhận được sự hiện diện của một người toát ra khí tức rất khác thường. Ngoài ra, tại bên trong góc chết của lối ra vào, ta cảm giác được những tinh anh mà ta cầm đầu*6[note17328] trong nhiệm vụ lần này, nhưng toàn bộ bọn họ đều đã chết và trong tình trạng bị chất thành núi thây.

“Vậy giờ, anh có hiểu mình đang trong tình cảnh nào chưa? Xét theo phương diện level mà nói, anh hẳn là cán bộ thuộc băng cướp Hắc Phong nhỉ? Oh, giờ mới để ý, anh đang dùng mặt nạ để che đậy gương mặt thật của mình, nói cách khác, anh cũng là một trong những Anh Hùng Trycen? Ây da, tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần thủ sẵn ở ngay lối ra vào thì thể nào cũng sẽ gặp được Boss, nào ngờ chỉ gặp một ít lâu la tiểu tốt xuất hiện thôi, đánh đấm chả sướng tay gì cả. Đã vậy, những tinh tức tình báo mà chúng giữ cũng chỉ toàn là những tin vặt vãnh chả đáng giá đồng bạc nào, đúng thật là chán như con gián.” (???)

Tựa như đứa trẻ vớ được món đồ chơi mình muốn vậy, tên đàn ông dùng điệu bộ như thể là kẻ bề trên, cứ tiếp tục cao giọng luyên thuyên về đủ điều trên trời dưới đất. Hope cũng chỉ đành im lặng mà ngoan ngoãn ngồi chịu trận để xem thử hắn ta đang nói cái quái gì.

(Tên đó có thể xem thấu level của mình điều này có nghĩa là hắn sở hữu kỹ năng [Giám Định Nhãn]? Nếu xem qua bảng Status thì hắn ắt hẳn đã biết được rằng level của mình là 62, thế nhưng trông hắn ta hoàn toàn chả có vẻ gì là sợ hãi cả…Móa~ không lẽ hắn là mạo hiểm giả rank S! ? Hơn nữa, tại sao thân phận của mình cũng bị bại lộ nốt! ? Rõ ràng thân phận của mình cùng “Danh hiệu” đách có tí quan hệ nào mà!) (Hope)

Bây giờ Hope đang vận dụng não của mình với công suất tối đa, vì mục tiêu tìm ra đường sống trong hiểm cảnh. Nhưng mà, dù cho tự tin về lượng chất xám khá cao trong não đến mấy thì hắn ta vẫn không nghĩ ra cách nào tốt trong tình thế hiện giờ. Ngược lại, hắn càng nghĩ càng xoắn não và bắt đầu lâm vào cảnh hỗn loạn.

“Vậy thì, ý anh thế nào? Nếu anh muốn chiến thì tôi rất sẵn lòng làm đối thủ 1 đối 1 với anh. Hoặc, Không Rõ Tên-kun cũng có thể chọn phương án thứ 2, đó là khai hết những tin tình báo mà mình biết thế thì——” (???)

“Lão đại, có kẻ đột nhập! Bên trong chúng có thể có mạo hiểm giả hạng S, thân phận chúng ta cũng đã bại lộ rồi!” (Hope)

“….Hể~e, Không ngờ là mạo hiểm giả rank A cũng có thể trở nên thối tha như vậy?” (???)

Việc Hope có thể làm lúc bấy giờ chỉ có một, đó là liều mạng truyền đi tin tức về kẻ xâm nhập. Dĩ nhiên, vì chuyện này mà Hắc kỵ sĩ cũng bắt đầu hành động. Thế là trận đấu kiếm giữa bản thân Hope một kiếm sĩ hạng nhẹ và Hắc kỵ sĩ một kiếm sĩ hạng nặng đã diễn ra. Thắng bại chỉ xảy ra trong nháy mắt đó, khi kiếm của Hope còn chưa chạm tới Hắc kỵ sĩ, thì Hắc kỵ sĩ đã dùng thanh đại kiếm lấy tốc độ nhanh đến mức không tưởng chém đôi người Hope lẫn thanh kiếm nhẹ của hắn ta. Đáng buồn thay, thanh âm cuối cùng trong cuộc đời hắn ta nghe được lại không phải là tiếng đàn bà rên rỉ mà chính là tiếng rên rỉ của bản thân hắn bởi cái chết ập xuống.

“Tôi rất lấy làm tiếc phải báo cho anh một tin buồn, tôi đã thi triển kỹ năng [Tường Gió Cách Âm*7[note17329] – Silent Wind Wall] bao phủ cả khu vực lối ra vào này rồi. Thành thử, tin tức mà anh gào khàn cả cổ để truyền đi sẽ không bao giờ truyền đến tai bất kì một ai đâu.” (???)

Sau cùng, lời tuyên bố đầy tàn nhẫn của người đàn ông nọ cũng không thể đến được tai Hope.

Truyện Chữ Hay